Chương 510: Hội nghị ngự tiền
Phủ Tề Châu
Vùng quân sự Sơn Đông từ xưa vốn là vùng giao tranh binh gia. Thiên tai nhân họa, tựa hồ cũng đặc biệt lọt vào mắt xanh của khu vực này, thỉnh thoangr cũng xảy ra một số sự cố ở nơi đây, làm cho bốn phía thiên tai, gây thành họa hoạn ngày càng lớn.
Hột Can Thừa Cơ giục ngựa tới một thôn trang cách thành Tề Châu năm sáu dặm, thấy một đội binh đang áp giải một nhóm nông phu đi về phía thành Tề Châu.
Trong nhóm nông phu này có người râu tóc hoa râm, thoạt nhìn tầm sáu mươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, còn có một thiếu niên ăn mặc phong phanh tầm mười bốn mười lăm tuôi, bọn họ đều bị trói hai tay, dùng dây thừng nối với nhau, do quan binh áp giải giống như áp giải xác chết di động vậy, mắt vô thần thái. Hột Can Thừa Cơ nhướng mày, không biết Tề Vương đang làm gì ở khắp nơi. Không phải muốn tạo phản sao, lúc này không phải cần phải giấu kín sao? Chim muốn đánh, không thu cánh. Mãnh thú muốn vồ, tai cụp xuống. Cổ nhân đã có đạo lý như vậy, Tề Vương khua chiêng gióng trống như kia, giống như chỉ lo người khác không biết hắn đang tạo phản.
Hột Can Thừa Cơ nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy không vui.
Lúc này đội quân sĩ áp giải nông phu cũng nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ. Nhìn thấy người đàn ông mặc dù không khôi ngô nhưng ngồi trên lưng ngựa anh khí bừng bừng, con ngựa kia cũng là tuấn mã khó gặp, lập tức tinh thần tỉnh táo.
Bọn họ sợ kỵ sĩ chạy mất, mấy người trong quân sĩ lập tức giơ cung lên, nhắm vào Hột Can Thừa Cơ, một thủ lĩnh trong đó quát to:
- Xuống ngựa, nếu không lão tử bắn tên.
Hột Can Thừa Cơ biến sắc, tay từ từ nắm chuôi đao, lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn gì?
Thủ lĩnh quân sĩ nói:
- Bản tướng quân trưng dụng ngươi và ngựa của ngươi, hiện tại ngươi chính là người trong quân ta, không nghe hiệu lệnh giết không cần luận tội!
Hột Can Thừa Cơ giận tím mặt, quát:
- Ngươi là người phương nào, dám chiêu mộ quân sĩ lung tung, ngươi có biết ta là ai không?
Thủ lĩnh quân sĩ cười ha ha khinh thường nói:
- Lão tử không cần biét ngươi là ai, không nghe hiệu lệnh, chính là kẻ thù của bản Đại tướng quân.
Hột Can Thừa Cơ ngạc nhiên nói:
- Đại tướng quân?
Lập tức có một quân sĩ cao giọng nói:
- Không sai! Là Thượng trụ quốc Đại tướng quân Đại tề quốc ta, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, Binh bộ Tả thị lang Trần Nhị Cẩu Trần đại tướng quân, còn không mau xuống ngựa quỳ xuống?
Mụ nội nó Người Tề Lỗ có vẻ thích chơi trò tập làm người lớn nhỉ?
Hột Can Thừa Cơ giật mình, không dám tin nhìn bộ quân phục của thủ lĩnh kia, nói:
- Hắn là Thượng Trụ Quốc Đại tướng quân?
Không đợi vị Trượng Trụ Quốc Đại tướng quân mở miệng, đã có mấy người cưỡi khoái mã tới, dừng lại trước mặt bọn họ, vó ngựa dừng lại làm tung lên làn bụi mù.
Những người kia bao gồm vài tên thị vệ bảo vệ xung quanh một trung niên, trung niên vẻ mặt đầy sát khí, lạnh lùng quát:
- Nhị Cẩu tử, đang làm gì đó?
Vị Khai phủ Nghi Đồng tam ti Thượng Trụ Quốc Đại tướng quân Trần Nhị Cẩu vừa nhìn thấy người này vội tiến lên chắp tay trước ngực thi lễ:
- Nhị Cẩu Tử tham kiến Thác Tây Vương. Vương gia, người qua đường này thân thủ mạnh mẽ, tuấn mã cũng oai hùng, ty chức đang muốn nhét hắn dưới trướng, hiệu dụng trong quân ạ.
- Thái Tây Vương?
Hột Can Thừa Cơ nhìn người trung niên mặc áo bó người, đầu óc quay cuồng.
Đại Tề Quốc Thác Tây Vương Yến Hoằng Tín!
Tề Vương Lý Hữu điện hạ cơ trí, anh minh, chấp hành lực siêu cường đã tạo phản, những chuyện nhỏ nhặt như kiến quốc, đăng cơ, lệnh phong… này đã làm xong trong vòng hai ngày. Quốc hiệu Đại Tề, Lý Hữu điện hạ chính là Hoàng đế khai quốc, niên hiệu Thiên Hữu. Âm Hoằng Trí, Yến Hoằng Tín, Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu phân chia thụ phong Thác Đông Vương, Thác Tây Vương, Thác Nam Vương, Thác Bắc Vương, những tướng tá nho nhỏ dưới trướng cũng được phong thưởng, chỉ riêng chức Binh bộ thượng thư đã có bốn người.
Đợi khi bọn họ hiểu rõ thân phận của Hột Can Thừa Cơ, Thác Tây Vương Yến Hoằng Tín hết sức thân mật, lập tức cầm tay Hột Can Thừa Cơ như huynh đệ, cũng may hắn không ngu xuẩn đến mức ra đường hét to rằng hiện nay đương kim Đại Đường Thái Tử Lý Thừa Càn điện hạ cùng Hoàng đế Đại Tề là đồng mưu. Hột Can Thừa Cơ cũng hiểu rõ vị Tề Vương điện hạ trong vòng hai ngày hoàn thành vĩ nghiệp ghê gớm cỡ nào. Đi theo đồng đội heo là loại cảm giác gì? Đặc biệt khi gã hỏi vị Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của Đại Tề kế hoạch hành động và được biết hắn dự định sẽ mộ binh từ bách tính Tề Châu, sau đó tập huấn ba tháng, rồi xua binh thẳng tới Trường An…
Hột Can Thừa Cơ là một vũ phu, lỗ mãng kích động ít khi có kế hoạch, mưu lược kế sách ít có chiến tích. Tính cách này không quan hệ với nghề nghiệp, mà bởi vì gã chưa từng đọc sách. Sách vở tri thứ đối với cái không có nhiều tác dụng, nhưng trong quá trình bồi dưỡng năng lực lô gic và tư duy kín đáo thì có tác dụng rất lớn.
Tri thức binh nghiệp, binh pháp mưu lược của Hột Can Thừa Cơ đều có được từ trong máu lửa và chiến tranh. Thế nhưng chỉ bằng tri thức có hạn của mình, gã cũng hiểu được Tề Vương Lý Hữu tạo phản là trò đùa cỡ nào!
Trong thiên hạ không ngờ lại có loại người đại ngốc như vậy!
Hơn nữa, không phải là một mà là năm tên!
Thật là ngu muội!
Sau hai ngày Hột Can Thừa Cơ thăm dò, mới tin Tề Vương cùng tứ đại Thiên Vương dưới tay không phải nói đùa gã, hoặc là có một kế hoạch kỳ diệu ở phía sau, ý nghĩ duy nhất của gã chính là: Đi! Lập tức cách xa nơi có thể bất giác chết một cách ngu xuẩn này xa một chút.
Nhưng lúc này gã không thể đi được nữa.
Tề Vương Lý Hữu phong gã là Trung Thư môn hạ tam phẩm, Thái Tử Thiếu bảo kiêm quân sư, giữ gã lại bên người, mà lúc này Lý Hữu cũng tiếp nhận đề nghị của Thác Đông Vương Âm Hoằng Trí, phong tỏa tứ thành, không có quân lệnh không được xuất nhập.
Hột Can Thừa Cơ chưa từng nghĩ tới tên của mình không biết bằng chữ Hán, cũng có một ngày làm quân sư.
- Tô Hữu Đạo! Ta hận ngươi! Ngươi lừa lão tử! Để cho ta ở cùng với đám đại ngốc, giành chính quyền à? Đánh thiên hạ cái rắm ấy! Hoàng đế chỉ cần phái một đội ngũ đến, bọn đại ngốc này sẽ xong đời ngay!
Đại Tề Quốc Trung thư môn hạ Tam phẩm, Thái Tử thiếu bảo kiêm quân sư Hột Can Thừa Cơ uống cạn một vò rượu, ném cái bình ra, say khướt ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn trời mắng to!
Cửa hành cung, các đại thần theo giá cùng quan lại Bồ Châu đã đi tới.
Tin Tề Vương mưu phản mới truyền đến dịch trạm, còn chưa chính thức công khai, nhưng lúc này người nào chưa biết tin tức thì cũng không xứng được thăng tới chức vị cao trong triều rồi.
Thế nhưng bọn họ đều bị ngăn ở ngoài cửa, bao gồm một số ít quan to tam tứ phẩm từ Trường An tới, bọn họ đều bị chặn ở ngoài cửa cung, chỉ có Lý Tích, Chử Long Tướng, Trưởng Tôn Vô Kỵ và vài vị văn võ trọng thần có thể vào hành cung.
Lý Ngư vừa thấy tình hình này, tự giác dừng bước, đại thần quyền cao chức trọng cũng không có tư cách tiến vào hành cung, hắn chỉ là một Du kỵ tướng quân ngũ phẩm thượng thì càng chưa đủ tư cách, huống chi hắn còn chưa nhậm chức.
Tuy nhiên, trí nhớ của vị thái giám ngoài cửa cung rất tốt, thái giám có thể đi lại ngự tiền cho dù không đọc sách thì cũng không có mấy người không thông minh. Ông ta liếc mắt nhìn thấy Lý Ngư đang ngoan ngoãn dừng lại trong đám người, lập tức cất giọng nói:
- Ngươi là Lý Ngư à?
Chương 510: Hội nghị ngự tiền (tiếp).
Chúng văn võ đang xì xào bàn tán quay đầu nhìn hắn, Lý Ngư thấy có người hỏi, tiền lên một bước, chắp tay trước ngực nói:
- Đúng là Lý mỗ!
Thái giám gật đầu, nhường lối nói:
- Lý tướng quân vào đi thôi!
- Đa tạ trung quan!
Lý Ngư gật đầu, vội đi qua thị lang, Ngự Sử, và các tướng quân.
Ngụy Trưng ngạc nhiên trừng mắt nhìn Lý Ngư, đợi hắn vào cửa mới phản ứng, chỉ vào hắn nói:
- Ta chẳng hề được vào cung, Lý Ngư là công bộ lang trung, tại sao có thể được vào?
Thái giám ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Thánh thượng long ân mênh mông, đã điều Lý Ngư nhậm chức Đồn vệ, đảm nhiệm chức Du kỵ tướng quân rồi!
Chúng văn võ nghe vậy kinh ngạc, Lý Ngư có thể lên chức bọn họ không thấy lạ, chỉ là một chốc văn, trong chốc lát lại võ, hôm trước còn thổi kèn đàn hát, hôm qua lại đi sửa cầu sửa đường, hôm nay không ngờ lại thành Bắc nha cấm quân, từ khi Đại đường lập quốc tới nay, dường như chưa thấy có ai được tùy tính như vậy thì phải?
Sau khi cân não cũng không khỏi hiểu lầm lung tung:
- Lý Ngư này.. hay là con riêng của Hoàng Thượng nhỉ, được bệ hạ ngẫu nhiêu sủng hạnh mà có thai. Mà mẹ hắn có thân phận đặc thù không tiện vào cung, nên được nuôi dưỡng ở dân gian…
Một câu chuyện máu chó vô tình hình thành trong đầu.
Thái giám ngự tiền kia đã nghe biết Lý Ngư thăng lên làm Đồn vệ, là thân vệ Thiên Tử, dĩ nhiên có thể vào cung, liền cho hắn vào.
Nhưng Lý Ngư cũng không biết nguyên nhân trong đó, chỉ nghĩ là Thiên Tử chiếu cố. Hắn tiến vào cung cũng không đi tìm Bách kỵ Trung lang tướng Lý Đại Khí báo danh, nhìn thấy Trưởng Tôn Vô kỵ đang vội vàng đi vào chính điện, nghĩ mình cũng nên đi vào đó, lập tức bước theo.
Trên đại điện, chỉ có ít ỏi mấy người văn võ trọng thần, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng, sắc mặt trầm trọng đi trên điện. Mấy vị văn võ đại thần đứng ở một bên.
Lý Ngư theo sau Trưởng Tôn Vô Kỵ, thị vệ trước điện và thái giám nhìn thấy, còn tưởng tể tướng cố ý cho hắn tới nghị sự nên không ngăn trở.
Trưởng Tôn Vô Kỵ “mang theo” Lý Ngư vào điện, nhìn thấy Hoàng Đế đang trầm tư, cũng không dám lên tiếng làm đứt mạch suy nghĩ của y, cứ vậy mà đứng lại, tới gần Lý Tích mới đánh mắt với Lý Tích, Lý Tích khẽ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn hỏi ông ta là bệ hạ có quyết định hoặc suy xét gì không, Lý Tích lắc đầu tỏ vẻ cho tới lúc này, Thiên Tử còn chưa có ý kiến gì cụ thể.
Thiên Tử không tỏ vẻ gì, mặc dù Lý Tích quyền cao chức trọng cũng không nói được lời nào. Nếu đổi lại là chuyện khác, cho dù là người Thổ Phiên, thừa dịp Thiên Tử tuần du Bồ Châu, đánh bất ngờ vào Trường An, giết vào cung ông cũng có thể đưa ra ý kiến.
Nhưng hiện tại là là một chuyện xấu hổ.
Tề Vương mưu phản, mà Tề Vương Lý Hữu là nhi tử của Hoàng đế.
Đây là quốc sự, cũng là gia sự, đứa con phản lại cha, Lý Tích không tiện quản quan hệ nhà và nước nên không thể lên tiếng. Nếu ở góc độ khác, có nhị thần tạo phản, chờ lệnh lĩnh quân để tới bình định, đây là bổn phận của võ tướng.
Nhưng ở góc độ gia đình, đây là đứa con phản cha, bọn họ đều là người ngoài, làm sao có thể mở mồm. Nên nói như thế nào đây, chẳng lẽ là “Bệ hạ, con của người bất hiếu, xin cho ta một đạo nhân mã, thần lãnh binh giết đến Tề Châu phủ, chém đầu con của người hay sao?” Như vậy quá không thích hợp.
Cho nên, trước khi Lý Thế Dân nêu ra ý kiến, bọn họ chỉ có thể yên lặng.
Bọn họ có thể yên lặng, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ thì khác, bởi vì ông ta không chỉ là tể tướng, ông ta còn là quốc cữu. Cháu trái của ông ta làm phản, ông ta bất kể ở góc độ nào cũng có thể phát biểu một ít ý kiến. Trưởng Tôn Vô Kỵ suy nghĩ một chút, tiến lên nói:
- Bệ hạ, nay quốc thái dân an, dân chúng ổn định. Bất luận người nào muốn mê hoặc thế nhân xé kỳ tạo phản, tuyệt đối không thể thành công, bệ hạ chớ lo. Tề Vương là thân tử của bệ hạ, cũng là thần tử của bệ hạ được bệ hạ dạy bảo tử nhỏ, hành vi bất trung bất hiếu như vậy còn có rất nhiều nghi vấn. Thần nghĩ, không ngại nên suy xét kỹ ạ.
Lý Thế Dân dừng lại, nhìn sang Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lý Ngư đứng bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhìn bộ dáng của Lý Thế Dân, dung nhan tiều tùy, mắt lắng đọng tơ máu, nhìn có vẻ vô cùng nản lòng, đâu còn bộ dáng hăng hái chỉ trích trước đó. Khi gặp nạn ở đại đê, cũng không thấy khí sắc y như vậy, y tuyệt đối không phải vì chuyện Tề Vương mưu phản mà sợ hãi, mà là bị người thân phản bội mà dày vò.
Nghĩ tới đây, Lý Ngư cũng không nhịn được thở dài.
Hùng tài đại lược như vị Thiên Khả Hãn, nhưng một khi dính tới thân tình thì cũng giống như một người phụ thân của gia đình bình thường mà thôi, khó tránh khỏi vị tra tấn. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Thần nghĩ, bệ hạ biết một bức thư, trách cứ Tề Vương. Nếu Tề Vương chỉ nhất thời hồ đồ, hoặc là bị thần hạ mê hoặc, có thể tỉnh ngộ hoàn toàn thì không cần phải động binh đao mà ngăn phản loạn là tốt nhất. Đồng thời, lựa chọn đại tướng điều động binh mã đưa thư của bệ hạ tới, nếu như Tề Vương vẫn cứ khăng khăng một mực thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát binh thảo phạt.
Lý Thế Dân thật sự bị hỗn loạn, kinh nghiệm chiến trận của y khi vừa nghe con trai tạo phản đã bị rối loạn, nghĩ không ra một kế sách nào. Lúc này vừa nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, cũng không phải là phương pháp xử lý không ổn thỏa.
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Lời Vô Kỵ rất đúng! Lý Tích!
Lý Tích bước lên phía trước một bước, chắp tay trước ngực đợi chỉ, Lý Thế Dân nói:
- Ngươi kiêm chức Binh bộ thượng thư, việc đáng làm thì phải làm. Trẫm mệnh ngươi, từ cửu Châu Hoài, Lạc, Biện, Tống, Lộ, Hoạt, Tể, Vận, Hải điều động phủ binh tinh nhuệ, binh đến Tề Châu đợi mệnh. Trước khi trẫm hạ mệnh thảo phạt, phải ngăn môn hộ Tề Châu, không cho nghịch tử kia xông ra, gây hại thiên hạ!
Lý Tích trầm giọng nói:
- Thần tuân chỉ!
Lý Thế Dân lại nói:
- Chử Long Tướng! Ngươi lập tức an bài, sáng sớm ngày mai, trẫm sẽ trở về Trường An!
Nay đã có người mưu phản, Lý Thể Dân đâu còn lòng dạ ở lại đây, nhất định phải trở về Trường An trấn thủ, dẹp an dân tâm thiên hạ.
Chử Long Tướng trầm giọng nói:
- Thần tuân chỉ!
Lý Thế Dân lại nói:
- Vô Kỵ! Đột nhiên Lý Hữu mưu phản, lòng trẫm… đã rất rối loạn. Các quan lại ngoài đó, ngươi đi ra nói, để bọn họ trấn an bản phận.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói:
- Đây là bổn phận của thần.
Ánh mắt của Lý Thế Dân đảo đi, đang định an bài nhiệm vụ cho mấy trọng thần tâm phúc, ánh mắt lơ đãng vừa chuyển, bỗng nhiên ngây ra.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu xuống lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoàng đế kinh ngạc nhìn vai mình thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn, trên vai cũng không có gì. Ánh mắt Hoàng đế…
Trưởng Tôn Vô Kỵ chợt có cảm giác, vội vàng quay đầu, liếc nhìn lại, ông cũng ngây ra.
Mấy vị khác vốn chú ý tới Hoàng đế, lúc này thấy Hoàng Đế và Tề Tướng đều có vẻ mặt cổ quái, vội quay lại nhìn.
Lý Ngư thấy tất cả mọi người nhìn mình, vội đứng thẳng lưng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không kiêu ngạo, không nói không cử động, tư thế rất chuẩn mực của quân sự.
Hắn chỉ thầm nghĩ: Trưởng Tôn Vô Kỵ lòng dạ hẹp hòi, ta nên đứng vững, tránh cho lão ấy tìm thấy sơ hở, làm ta mất mặt trước điện. Ta mới đi nhậm chức, nhưng gánh không nổi.