Chương 513: Người phóng hỏa.
- Hoàng đế hồi kinh rồi. Người của Lục bộ hai ngày trước đã lục tục rời khỏi, nay Thiên hoàng đế dẫn binh đi rồi.
- Hắc! Lúc trước Tần vương vô cùng uy phong ngạo mạn giờ đã già rồi, bị chúng ta ám sát, rõ ràng là sợ rồi.
- Nói hươu nói vượn!
Mặc Bạch Diệm hết sức mệt mỏi xuất hiện, trừng mắt với mấy tử sĩ trẻ tuổi kia, lại quay sang ôm quyền với Dương Thiên Diệp mặc nam trang:
- Điện hạ, lão nô đã tìm hiểu kỹ càng, Tề vương mưu phản, Hoàng đế nghe biết lập tức đình chỉ tuần du, trở về kinh sư rồi.
- Tề vương mưu phản?
Dương Thiên Diệp chấn động, tịm đập nhanh mấy nhịp. Một người mưu phản nghe nói có người khác đang mưu phản thì như tìm được chiến hữu, nàng đã không còn một mình chiến đấu nữa rồi. Nếu thiên hạ càng ngày càng loạn, một ngày nào đó, chiến hữu này sẽ biến thành đối đầu, nhưng hiện nay, lại có thể cùng tiến lui.
- Rốt cuộc tình hình như nào, Mặc sư nói cụ thể đi ạ.
- Vâng!
Mặc Bạch Diệm đem tình huống nghe được nói tỉ mỉ lại một lượt. Dương Thiên Diệp hơi hơi híp đôi mắt đẹp lại:
- Nếu Tề Vương mưu phản, sẽ lập tức đưa quân tấn công Trường An, dọc đường chiêu mộ quân sĩ, vừa chiến vừa dưỡng.
Phùng Nhị nói:
- Đúng thế. Nhưng như thế thì thanh thế sẽ càng lúc càng lớn, cho dù vẫn không địch lại triều đình, cũng khiến cho thời cuộc thối nát. Dù sao, một kẻ giữ gìn còn xa mới bằng một người đập phá, nên sẽ càng cố hết sức rất nhiều.
- Ừ!
Mặc Bạch Diệm khen ngợi nhìn Phùng Nhị. Đây cũng được coi là chỗ tốt của đọc binh thư. Nhớ năm đó khi Phùng Nhị vào cung chính là hầu hạ lão. Khi đó y vẫn không nói được nhưng đạo lý bạc này, vô cùng ngu muội, khiến một người thông minh rất khó lý giải tại sao lại có một kẻ ngu muội đến mức thế.
Dương Thiên Diệp đi đi lại lại, sau một lúc lâu mới nói:
- Phùng Nhị lập tức đi hướng đông, điều tra cẩn thận. Mặc sư, chúng ta hồi kinh, xem Thiên tử ứng phó như nào.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Nhân mã của chúng ta phân tán các nơi, có nên…
Dương Thiên Diệp hơi do dự, nhìn hai người trung thành kia, khẽ lắc đầu:
- Không! Bọn họ đều là mồi lửa, sử dụng như quân sĩ bình thường sẽ bị tan rã ngay. Cứ để họ ở lại các nơi, nếu thời cơ thoả đáng, thì đồng thời cử binh, khiến thiên hạ này, nơi chốn là khói lửa.
Mặc Bạch Diệm phấn chấn đáp:
- Vâng!
Dương Thiên Diệp đang đi đi lại lại bỗng đứng lại:
- Tô Hữu Đạo kia vẫn nhốt ở Bồ Châu à?
Mặc Bạch Diệm đắc ý nói:
- Vâng! Đã nhốt hắn ở trong phường Dương mà Triệu Nguyên Giai ở, cho dù có người đi tìm cũng không thể tìm đến chỗ đó.
Dương Thiên Diệp gật gật đầu:
- Hắn là tâm phúc của Thái Tử, giống như quân sư. Dựa vào thế lực của Thái Tử, hắn nắm giữ được rất nhiều chuyện của triều đình mà chúng ta không biết. Nếu như có thể chiêu hàng hắn, hắn sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ta.
Mặc Bạch Diệm không hề ghen tị, tâm tư thái giám phần lớn rất mẫn cảm, sợ thất sủng. Nhưng ở giai đoạn này có ngu mới đi ghen tị. Hơn nữa Mặc Bạch Diệm hiểu rất rõ, một khi điện hạ thật sự khởi binh, nhất định phải quảng nạp hiền tài đấy, nói cách khác, một nữ nhân dẫn hai thái giám, không luận bản lĩnh, chỉ riêng bộ sậu này làm sao khiến thiên hạ quy tâm.
Mặc Bạch Diệm lập tức nói:
- Vậy lão nô lập tức thông tri cho người bên đó dẫn hắn đến Bá Thượng.
Dương phường, vốn không phải tên gọi này, nhưng phường này nằm ở biên thành, không có mấy gia đình, đất trống rộng, nên từng khối đất được mở để trồng rau, bán cho dân chúng trong thành, vài hộ dân trong phường này cũng có cái ăn.
Tận đến khi tin tức thiên tử bắc tuần truyền đến, Triệu Nguyên Giai mới phân chia nơi này để nuôi dê và cá.
Vài hộ dân chúng ở đấy cũng được thay đổi, đổi thành nuôi dê và cá.
Dương phường tuy rằng chỉ có mấy hộ gia đình nhưng nhà nào nhà nấy đều thịnh vượng, cũng coi là “đại gia tộc” rồi. Trong mấy hộ gia đình ở phường này có một hộ liền trở thành đầu lĩnh, đương gia của gia đình này cũng đã trở thành Phường chính.
Phường chính của Dương phường họ Khoáng, tên là Hàn Tứ. Khoáng Hàn Tứ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, có sáu người con trai, ba cô con gái. Ông còn có một người em trai, gia đình người em trai có bốn con trai, bốn con gái, muốn đánh nhau có thể kéo ra một đội quân con em rất đông, trong phường người thưa thớt này dĩ nhiên Phường chính nói một là không có hai đấy.
Triệu Nguyên Giai muốn nuôi dê thả cá ở phường này để cung cấp cho thiên tử và đại thần theo giá, việc nuôi dê thả cá này dĩ nhiên là do Khoáng gia phụ trách.
- Lão Lục, hôm nay sao không mua cá về thế?
Khoáng gia Lục Tiểu Tử mỗi ngày đều phụ giúp đi Hoàng Hà mua cá to, còn sống, mang về thả vào ao tiếp tục nuôi, chuẩn bị cung cấp cho các quý nhân.
- Hôm nay gió lớn, rất ít người xuống bắt cá đó cha.
Lão Lục đáp, đi lên bậc thang, tới trước mặt Khoáng Hàn Tứ, không lo đám trẻ con nhà hàng xóm đang chơi đùa ở đầu đường nghe thấy. Lúc này mới nói nhỏ:
- Hoàng đế vội vàng hồi kinh rồi ạ, Triệu Nguyên Giai thì có vẻ không ổn, nói là bị thiên tử khiển trách, sợ đến ốm rồi, nghe nói không sống được lâu.
Khoáng Hàn Tứ nhíu nhíu mày, xoay người đi vào viện tử. Lục Tiểu Tử đuổi theo, Khoáng Hàn Tứ nói:
- Con tạo phản, trong lòng Hoàng đế ắt không tốt. Điện hạ còn ở Thái Nguyên, một khi nhận được tin tức, chắc chắn sẽ có hành động. Nếu Tề vương không chịu thua kém, chỉ cần loạn hơn nửa năm, bên điện hạ nói không chừng sẽ triển khai. Nói với mọi người giữ vững tinh thần, chuẩn bị chu toàn.
- Vâng!
Lão Lục dù rất giỏi bình tĩnh, nhưng trên mặt vẫn hiện lên tia kích động.
Họ đều là cô nhi, được Khoáng Hán Từ nuôi dưỡng, vì thế từ nhỏ cũng đã bị dung nhập tín niệm hiệu trung với Thiên Diệp điện hạ, cố gắng khôi phục Đại Tùy. Nhưng tín niệm này vẫn có vẻ quá xa vời, lúc này có hy vọng, gã đương nhiên kích động.
Khoáng Hàn Tứ quay đầu nhìn gã, nom được vẻ mặt của gã thì mỉm cười:
- Lòng người có thể sử dụng nha!
Khoáng Hàn Tứ là Tùy cung thị vệ, năm đó đi theo Mặc Bạch Diệm, cùng nhau yểm hộ tiểu Công chúa chạy thoát, ở trong chiến loạn bị tứ tán, ông ta lĩnh một nhóm huynh đệ chiếm núi làm vua. Tại niên đại phản vương khắp nơi, thì có một thế lực sơn phỉ căn bản không làm người khác chú ý.
Tận đến khi Mặc Bạch Diệm lại lần nữa tìm được ông ta, ông ta liền biến hóa nhanh chóng trở thành một dân chúng trong thành Bồ Châu, sau đó lại liên tục “sinh ra” mấy đứa con. Ông ta là trung thần, hơn nữa rất sùng bái Tùy Đế Dương Quảng, vẫn hy vọng có thể tái hiện Đại Tùy thịnh thế.
Tiên đế không phải hôn quân, Tùy mạt đại loạn cũng không phải là bởi vì dân chúng lầm than, Khoáng Hàn Tứ biết rất rõ. Theo ông, có thể được xưng tụng là thiên cổ nhất đế, trước có Thủy hoàng đế và Hán Vũ Đế, sau là bệ hạ của ông, Đại Tùy Hoàng đế Dương Quảng.
Trên thành tựu về văn hoá giáo dục, bệ hạ dời đô Lạc Dương, mở Đại Vận hà, mở chế độ khoa cử đầu tiên, trên mặt quân sự cũng rất nhiều thành tựu, khai thác lâm ấp, phục tùng Khiết Đan, chinh phạt Lưu Cầu, chấn phục Ngô, chiếm lĩnh dân tộc Thổ Dục Hồn, ba lần chinh chiến Cao Cú Lệ. Trong lĩnh vực khai thác chính trị, phát triển Tây Vực, tinh giản cơ cấu, cải cách lại trị...
Đáng tiếc, bệ hạ quá nóng vội, một khoa cử, một cải cách lại trị, đều là hành động làm suy yếu thế phiệt sĩ tộc, gia tăng con cháu hàn môn tham nghị chính sự, đám khốn kiếp kia không dám đối chiến thiên uy, vẫn luôn ẩn nhẫn, chờ đợi.
Đợi cho thời điểm thiên tai không ngừng, họ liền lợi dụng thế lực quan phương mà mình nắm giữ giở trò, giấu trên lừa dưới. Rõ ràng là lương thực dự trữ trong kho lúa tại các địa phương rất đầy đủ, nhưng dương phụng âm vi, ngăn giúp nạn thiên tai, hơn nữa tam trưng Cao Cú Lệ không như ý, quân tâm bị sụp đổ.
Vì thế, âm mưu của lũ sói không no này đã thực hiện được rồi, chỉ tiếc ngọn lửa này đùa hơi lớn, làm hỏa thế bùng phát rất nhanh, người phóng hỏa có rất nhiều không chạy kịp, cũng bị chôn với Vương triều Đại Tùy.
Khoáng Hàn Tứ tin tưởng, chỉ cần hấp thu giáo huấn, Vương triều Đại Tùy xây dựng lại nhất định vẫn tiếp tục huy hoàng.
- Điện hạ kêu chúng ta đi xem tên họ Tô kia, hắn rất hữu dụng đấy. Hoàng đế hồi kinh, điện hạ tất cũng sẽ đi, nhưng không thể dẫn hắn đi cùng, đi nói với lão Tam coi chừng hắn.
Khoáng Hàn Tứ phấn chấn dặn dò, sau đó nhìn Lục Tiểu Tử thực tế là binh lính dưới tay mình do mình nuôi lớn gấp gáp đi ra.
Chỗ giam giữ Tô Hữu Đạo ở gần ao cá chép Hoàng Hà. Cuối mùa thu rồi, cây cỏ đã khô vàng, nhưng vẫn có không ít cây cỏ còn mang theo màu xanh, có điều màu xanh đã ảm đạm đi nhiều. Toàn bộ dê vẫn đang gặm cỏ.
Bên cạnh ao có mấy cái lều, là nơi cất giữ thức ăn gia súc và cỏ, nhưng không ai biết ở dưới có một cái hầm. Tô Hữu Đạo một lòng phò trợ bảo vệ Thái tử Lý Thừa Càn, nghĩ một ngày kia làm đế sư cả đời lưu danh giờ phút này đẩy cái chắn hầm lăn ra ngoài.
Tô Hữu Đạo vốn bị trói vào cột, hai tay và hai chân còn bị buộc thêm bằng gân trâu, rất chặt, nhưng mất bảy tám ngày, dây thừng trên cột vẫn bị y mài đứt.
Nhưng hai tay hai chân vẫn bị cột chặt, y lại mất đi võ công, trong tình hình này, y muốn bò lên trên chiếc thang hẹp kia là một chuyện không thể nào. Nhưng y lại thành công.
Vừa lăn ra ngoài, y nằm im tại chỗ thở hồng hộc, sức lực toàn thân bị cạn sạch.
Rất lâu sau Tô Hữu Đạo mới khôi phục chút sức lực, ánh mắt đảo qua lều, thấy vài món nông cụ đặt bên cạnh lều, trong đó có một cái cuốc.
Đầu cuốc cũng không sắc mấy, nhưng y lại làm được chuyện không thể làm được lần thứ hai, chỉ cần cho y đủ thời gian thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Tô Hữu Đạo hít sâu một hơi, dùng tư thế rất khó coi lăn qua đó, lại dùng thân mình như con sâu ngọ nguậy đặt hai tay bị buộc chặt lên lưỡi cuốc, bắt đầu ra sức mài.
Hai mồi lửa y để ở Tề Châu cơ bản đã cháy rồi, y cần trở về chủ trì đại cục, Thái tử điện hạ rời khỏi y, có trời mới biết có làm mất đi cơ hội ngàn năm khó có được này hay không. Lúc này, không thể thiếu được người phóng hỏa là y.