Chương 531: Chim sẻ.
Thằng con thứ hai thì dễ hơn một chút thế nhưng hắn lại thích thiếu nữ thành thục, không thích kết hôn với nụ hoa chưa nở, kết quả hai huynh đệ không hẹn mà cùng trốn chạy, nghĩ lại cha của bọn họ cũng thật đáng thương.
Lý Ngư còn ngẫu nhiên nghe nói về tin tức của Hoa Cô, nhớ tới chuyện cũ không khỏi có chút cảm thán. Thời gian thấm thoát trôi đi, thoáng cái tiểu cô nương còn đang ở tuổi bắt bướm hái hoa trong vườn cải đã tới tuổi xuất giá.
Lúc này Đỗ Hành Mẫn đi “hoàng cung” đã trở về nhà.
Nếu thật sự là hoàng cung chân chính, ngay cả y là quan viên triều đình cũng không có cơ hội cho tùy ý đi lại, nhưng vương phủ của Tề Vương, ngoại trừ tên gọi thay đổi thì không có gì đặc biệt.
Đỗ Hành Mẫn đi dạo một vòng, trở lại trong phủ dựa theo trí nhỡ vẽ lại sơ đồ binh lực bố trí trong p hủ, nhíu mi trầm tư một lát mới đánh dấu các vị trí tòa nhà.
Tuy nói vương phủ không đề phòng nghiêm ngặt như hoàng cung nhưng khu vực hậu trạch y chưa từng tới đó, tuy nhiên thông qua tôi tớ trong phủ cũng đại khái biết được tình hình phía sau.
Bởi vì nơi đó là khu sinh hoạt của gia quyến Tề Vương cho nên lực lượng canh gác ít hơn phía trước rất nhiều. Đỗ Tào Binh trầm tư một lúc lâu, cảm thấy nếu muốn thì bất ngờ bắt Tề Vương, có lẽ có hai phương án khả thi.
Một là bắt chước người ta sẵn sàng góp sức hôm nay được Tề Vương phong làm Thái Sư kia, do Lý tổng quản sẵn sàng đi góp sức, Tề Vương có thể tự mình tới nghênh đón người kia thì cũng có thể nghênh đón Lý tổng quản, đến lúc đó đột nhiên làm khó dễ, có thể bắt giữ được ngay. Chỉ là, Lý tổng quản kia vẻn vẹn có ba người, mấy người như vậy liệu có được Tề Vương coi trọng hay không thì khó nói. Hơn nữa Tề Vương tự ra nghênh đón, chí ít binh khí của những người này cũng phải bỏ xuống, tay không thì e là không dễ dàng đạt được. Phải biết rằng không chỉ tứ đại vương dưới trướng Tề Vương biết đánh nhau mà bản thân Tề Vương cũng là cao thủ.
Tuy rằng chỉ số thông minh của Tề Vương thấp đến mức đáng sợ thế nhưng từ nhỏ đã tập võ, không phải là người có thể dễ dàng bị bắt giữ. Quan trọng hơn, nếu như vậy thì công lao… mình còn có bao nhiêu tác dụng? Dựa vào công lao này thì nhiều nhất chỉ là tha tội mà thôi.
Trái tim con người luôn hướng về phía trước. Đỗ Hành Mẫn vốn chỉ muốn cầu sinh, hiện giờ có cơ hội làm sao có thể bỏ qua cơ hội lập công lao Được. Cứ như vậy, phương án thứ hai cho là thỏa đáng hơn cả.
Phương án thứ hai chính là tiến cung bắt Tề Vương.
Muốn tiến cung, ngay cả đánh lén mà chỉ trông chờ vào hai người Lý tổng quản kia thì không làm được, như vậy cần phải có sự trợ giúp của y.
Tuy nói y là Binh Tào, trong tay cũng không có nhiều người nhưng y đã liên hệ với Thái Luân, trước đó cũng không để Thái Luân gặp Lý tổng quản do triều đình phái tới, vì vậy chủ trì việc này không ai khác chính là y, sau khi chuyện thành công Thái Luân cũng không cướp được công đầu của y.
Mà phải đánh bất ngờ vào cung…
Đỗ Hành Mẫn trầm ngâm nói:
- Vậy thì chỉ có thể tiến vào từ phòng hậu trạch có phòng ngự yếu nhất. Thế nhưng ban ngày Tề Vương đến tiền điện xử lý công việc, có lay động gì thì hắn đã chạy thoát mất rồi. Cho nên chỉ có thể tấn công vào buổi tối…
Đỗ Hành Mẫn suy nghĩ tới nửa đêm, cân nhắc các khả năng tính kế rõ ràng mới đi vào nằm ngủ. Gần đây trong thành có nhiều chuyện, Đỗ Hành Mẫn thường xuyên ở tới nửa đêm, người nhà cũng không thấy có gì lạ, không dám tới quấy rầy.
Đợi nửa ngày, gần tới trưa Đỗ Hành Mẫn đi tới nha môn một vòng mới dẫn hai thân binh im lặng chạy tới “Ba Cổ Thủy”.
Cô nương bán trà mỗi ngày đều ở đây bán trà, hôm nay thức dậy hơi muộn, dù sao cũng không kinh doanh quá sớm, cũng không hoảng hốt, thản nhiên đi tới, đang chuẩn bị củi đốt bỗng nhiên thấy y tới vội quay đầu bước đi.
Lý Ngư đang ở trong viện làm công chính.
Bởi vì đêm hôm qua Lý Bá Hạo vào Lý Bá Hiên đi theo vài thanh niên trong làng bắt chim sẻ.
Buổi tối bắt chim sẻ rất dễ, giơ cây đuốc, giơ tay vào trong rơm rạ nhà tranh, bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, chim sẻ không thể bay được, bắt dễ như trở bàn tay, về nhà dọn dẹp sạch sẽ rồi ăn sáng.
Lý thị huynh đệ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy nên cảm thấy rất ngạc nhiên và tích cực. Bởi vì rất tích cực nên đốt cháy cả tràng phòng ở dân cư người ta.
Tuy là dập tắt lửa đúng lúc không tạo thành tai nạn gì nhưng dù sao cũng thiếu mất một góc. Hôm nay người ta tìm tới tận cửa để lý luận.
Lý thị huynh đệ không để ý tới ít tiền này, nhưng lão nhị làm cháy phòng ốc, lão nhị đã bắt tảy tám con chim sẻ, bởi vì tiếng rống của chủ phòng mà sợ tới mức làm rớt sọt, chim sẻ bay mất. Chiến quả gã đều không có, điều này làm gã cực kỳ căm tức.
Cho nên khi chủ phòng yêu cầu bồi thường phòng ốc, gã cũng truy cứu lỗi chủ phòng làm cho chim sẻ bay mất, vấn đề là vị thôn dân này không hiểu quan thoại, Lý Bá Hiên nghe không hiểu lời ông ta, ông ta cũng không hiểu giọng tây bắc của Lý Bá Hiên, hai người người nói gà người nói vịt, cứ như vậy giằng co.
- Khụ! Đồng hương, ngươi đừng gấp, ngươi nói nhanh như vậy, chúng tôi nghe không hiểu. Cô nương cho thuê nhà hiểu tiếng quan thoại, mau đi tìm cô ta tới… A, cô tới đây rồi.
Cô nương bán trà vội chạy về, vừa thấy Lý Ngư nhìn sang phía mình, còn chưa nói gì mặt đã đỏ.
Cô nương ngại ngùng, trong nhà có thanh niên tuấn tú, người trong thôn cũng vui đùa vài câu, cho nên khi ở nhà đều trốn tránh lý Ngư, lúc này bất ngờ gặp mặt cũng hơi ngượng ngùng.
- Công… công tử, cái người ngươi nói đến đang ở Ba Cổ Thủy.
- Hả?
Lý Ngư vui vẻ, Đỗ Hành Mẫn tới nhanh như vậy chứng to sự tình tiến triển thuận lợi.
Hắn lập tức lấy tiền ra nhét vào trong tay cô gái.
Cô gái bối rối nói:
- Nhiều, nhiều quá.
Lý Ngư cười nói:
- Không nhiều lắm! Căn phòng của vị bổn gia thúc này bị bằng hữu của ta làm cháy góc nhà, ngươi xem lấy một ít giúp hắn tu sửa lại nóc nhà, còn dư lại là của ngươi.
Nóc nhà kia là cây cỏ trộn với bùn dưới hồ, căn bản không tới tiền, tiền Lý Ngư đưa cho cô gái tuyệt đối dư dả.
Lý Ngư dứt lời, kéo Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên bước đi. Lý Bá Hiên kêu lên:
- Chim của ta…
Lý Ngư quát:
- Chỉ là chim sẻ nhỏ có gì hay ho đâu. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi bắt chim sẻ lớn.
Lý Bá Hiên nghe vậy mừng rỡ:
- Ngươi cũng biết bắt chim sẻ à? Ta cũng nghe người ta nói, nó cũng gọi là chim sẻ, ngươi nói chim sẻ nhiều không?
- Gần hai trăm cân!
- Cái gì? Đây không phải là thành tinh đó chứ?
- Đúng vậy, chim sẻ ngực lớn, mông lớn, người còn dễ thương, đúng với khẩu vị của ngươi!
- Thật sao?
Lý Bá Hiên chảy nước miếng, đã bị Lý Ngư kéo đi mất.