Chương 533: Bắt vương.
Hai ngọn đèn trước vương phủ bởi vì gió mà chập chờn.
Lý Ngư, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, còn có đám người Đỗ Hành Mẫn đều cầm binh khí, lặng lẽ tiến tới gần vương phủ hội họp với đám người Thái Luân.
Hai người đều là thuộc lại của Tề Vương, chỗ ở cách vương phủ không xa.
Mà quân kỷ trong thành cũng rời rạc, binh lính tuần đêm cũng lơi lỏng cho nên bọn họ thuận lợi tới bên tường bên ngoài phủ Tề Vương.
- Vị này là Thái Luân à.
- Bái kiến Lý tổng quản.
Hai bên chưa kịp nói chuyện, Đỗ Hành Mẫn đã nói:
- Buổi tối Tề Vương ở hậu trạch, mà đó là nơi phòng ngự nơi lỏng nhất, đã ở hậu trạch thì chúng ta trực tiếp trèo tường phía sau vào, đi theo ta!
Đoàn người lặng lẽ di chuyển tới bên ngoài hậu trạch vương phủ, Lý Ngư và hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên thì thầm vài câu rồi nói với Đỗ Hành Mẫn và Thái Luân:
- Hai vị huynh đệ này của ta có thân thủ cao minh, để ba người chúng ta lẻn vào trước, nếu không có người tuần tra ban đêm thì các ngươi cùng vào.
Đỗ Hành Mẫn gật đầu xác nhận, Lý Ngư gật đầu với hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên, hai người vui vẻ đeo khăn che mặt, khăn che mặt chỉ để lộ ra hai lỗ thủng, thả người nhảy…
Kỳ thật bắt Tề Vương không cần che mặt. Chuyện này nếu không thành công cũng thành nhân. Tuy nhiên… huynh đệ Lý thị không phải vì che dấu thân phận, chỉ là họ cảm thấy như vậy càng tàn bạo hơn nên Lý Ngư cũng không tiện nói gì.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên bay qua đầu tường, Lý Ngư cũng vô thanh vô tức theo sát, ba người quan sát khắp nơi, Lý Ngư gật đầu với hai người, rồi nói nhỏ với đám người bên ngoài:
- Mau tới!
Bên ngoài nghe được động tĩnh, lập tức ném trảo đã chuẩn bị lên đầu tường, rất nhanh hơn mười bóng dáng mạnh mẽ bay lên tường cao, tụ tập bên cạnh bọn họ.
Lý Ngư nói:
- Đỗ Binh Tào, Tề Vương ở chỗ nào?
Đỗ Hành Mẫn nói:
- Cái này khó mà đoán trước. Tề Vương có năm vị phi tử, sau khi tự xưng đế lại nạp thêm ba vị hoàng phi, đều là tân sủng, nghĩ có lẽ tối nay sẽ tá túc ở chỗ họ, chỉ có điều hiện giờ ở chỗ người nào thì không thể biết được.
Lý Ngư nhướn mày:
- Ba vị? May mắn chỉ có ba vị, vậy chỗ của ba phi tử này ở đâu ngươi có biết không?
Đỗ Hành Mẫn nói:
- Đã hỏi thăm rõ ràng rồi.
Lý Ngư nói:
- Tốt lắm, chúng ta chia ra ba đường, ta cùng huynh đệ Lý thị chia ra mỗi người đi một đường. Phân vài người cho ta, ngươi và Thái tướng quân chọn một đường. Chúng ta đồng thời phát động. Một khi hụt lập tức trái phải tiếp ứng, nếu người ở chỗ của ngươi thì mau chóng cảnh báo, bắt giữ! Không cần lo lắng kinh động thủ vệ, khi đó đã không sao nữa.
Đỗ Hành Mẫn gật đầu đồng ý, lập tức phân mấy người đi theo Lý Ngư, y và Thái Luân phân chia đi theo hai huynh đệ Lý Bá Hiên và Lý Bá Hạo đường khác, đoàn người chia ba đường tự phân công lặng lẽ đi tới.
Tuy rằng lúc này còn chưa tới mùa dùng chậu than nhưng Trắc phi Sở Miên của Tề vương đã dùng tới thú than, trong phòng rất ấm áp dễ chịu.
Sở Miên là người Giang Tả, nữ tử vùng sông nước, xinh đẹp dịu dàng thanh tú, khuôn mặt trái xoan, động lòng người.
Nàng theo Tề Vương đã năm năm, lúc trước là một tiểu mỹ nhân long lanh, bây giờ đã có vài phần quyến rũ thành thục. Giờ phút này nàng đang lười biếng ngồi trên giường, chỉ mặc một bộ tiểu ý mỏng như cánh ve.
Thân thể có đường cong lồi lõm, dịu dàng thướt tha, da thịt đẫy đà trắng mịn, nở nang no đủ, vừa tắm rửa xong làn da mềm mại lộ ra màu đỏ bừng.
Nhìn qua gương thanh đồng, chu nhan chân thực, phấn tươi như hoa, chỉ là ánh mắt lộ ra vài phần u oán.
Nàng là người thứ năm, vốn được sủng ái nhất nhưng sau khi Tề Vương nạp thêm ba phi tử thì chưa từng tới phòng của nàng.
Nam nhân rốt cuộc đều thích mới mẻ.
Tuy nàng trong mắt người khác chỉ là đôi mươi, kiều diễm ướt át, thế nhưng ở trong lòng Tề Vương, e rằng sớm đã là hoa tàn ít bướm.
- Ôi! Ngủ đi thôi…
Tiểu mỹ nhân suy nghĩ xa xôi, từ từ vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo dây lưng lụa khiến cho quần lót nhẹ nhàng chảy xuống, lộ ra vai và thân thể trắng ngọc, được ngọn đèn chiếu vào cộng thêm lửa than hồng, vẻ đẹp truyết đẫy đà làm người ta thèm nhỏ dãi.
Vào đúng lúc này, cửa phòng mở “ba” một tiếng, bị người khác đẩy mạnh ra.
Miên Miên cô nương trong lòng vui mừng, đêm nay Vương gia lại nhớ tới nàng rồi ư.
Vội vàng quay lại nhìn qua tấm bình phong thì thấy bóng dáng một người, vải đen che đầu, chỉ lộ ra hai lỗ thủng không cân xứng cho hai con mắt, cầm kiếm vọt ra.
Miên Miên giật mình, cái miệng anh đào đã thành hình chữ O.
Nam nhân che mặt cầm kiếm bỗng dưng sáng mắt:
- Ôi trời ơi! Đúng là Lý Ngư nói không sai, tuy không béo như vậy nhưng… đây là cực phẩm! Rốt cục bị ta tìm được rồi!
Lý Bá Hiên hồn nhiên không biết gã đã vào nhầm phòng, nuốt nước miếng, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng trở lại quát khẽ:
- Toàn bộ không được tiến vào!
Bên Lý Ngư không đến mức như vậy nhưng khi hắn vào trong phòng cũng chỉ thấy một cô nương đang ngủ say sưa. Cô gái bị động tĩnh của hắn làm cho tỉnh giấc, Lý Ngư muốn hỏi nàng ta xem tối nay Tề Vương ngủ ở đâu thì cô nương kia vì sợ quá đã bất tỉnh nhân sự.
Lý Ngư ngẫm nghĩ một chút, lại bổ một chưởng vào nàng ta để nàng ta không kịp tỉnh lại sớm rồi lập tức tĩnh người lui ra, trông về phía viện ở phía xa hi vọng có người phát ra tín hiệu.
Lý Bá Hạo và Đỗ Hành Mẫn một đường, lặng lẽ đi tới một tiểu viện, đang cẩn thận nhìn bên trong bỗng nhiên có cảm giác có gì đó cọ bắp đùi mình.
Lý Bá Hạo không vui đẩy “hắn” ra nói:
- Chớ lộn xộn, cẩn thận chút.
Tay vừa chạm vào thì cảm thấy lông xù, cúi đầu dựa vào ánh đèn hành lang yếu ớt thì thấy đầu con cẩu, đôi mắt dễ thương đang nhìn y.
- Đi đi! Đi xa chút!
Lý Bá Hạo phất tay, con chó kia tưởng y muốn chơi đùa, ngược lại vui vẻ nhảy lên, lắc cái đuôi như quạt gió.
Tề Vương không đáng tin cậy không ngờ con chó giữ cửa cũng không đáng tin cậy. Đỗ Hành Mẫn nhìn trợn mắt há mồm, chó này không phải là giống tầm thường, không phải là chó quê mà Đỗ Hành Mẫn nhìn thấy, chỉ có điều tính cảnh giác thì… Nó không cảnh báo hay sao?
Đỗ Hành Mẫn lập tức nâng đao, muốn chặt bỏ đầu chó, Lý Bá Hạo trợn mắt nói:
- Ngươi định làm gì?
Đỗ Hành Mẫn nói:
- Không muốn vướng bận vì con chó này, hạ quan nghĩ…
Lá Bá Hạo cả giận nói:
- Chó này không cản trở chuyện chúng ta, làm như vậy quá hung tàn, thật không có nhân tính!
- Hở?
Lý Bá Hạo sờ sờ cổ chó, giọng dịu dàng nói:
- Đi, mau đi chơi đi! Y! Mau quay lại, chó ngoan, nói cho ca ca biết Tề Vương ở đâu? Tề vương ấy, tìm Tề Vương.
Con chó lắc lắc cái đuôi, đột nhiên nhẹ nhàng bước đi về phía trước, chạy ra vài bước còn dừng bước quay đầu lại lắc cái đuôi, nhìn Lý Bá Hạo, dường như đợi y đuổi theo.
- Không đáng tin cậy! Vị huynh đệ triều đình này không đáng tin cậy chút nào, lại để chó đi tìm Tề Vương giúp hắn?
Đỗ Hành Mẫn âm thầm kêu khổ, vừa định khuyên can thì Lý Bá Hạo đã đuổi theo con chó kia. Đỗ Hành Mẫn không kịp nghĩ nhiều, đành phải dẫn người đuổi theo.
…
- Tề Vương mưu phản là tội lớn, sau khi chịu trói, bọn ngươi thân là nữ quyến của hắn, kết cục có thể nghĩ. Ngươi có nguyện theo ta không?
Một chỗ khác, Lý Bá Hiên nói giọng dịu dàng dọa tiểu mỹ nhân.
Tiểu mỹ nhân cũng nghiêm túc:
- Cầu xin công tử cứu giúp ạ.
- Được! Ngươi trốn ở chỗ này, sau khi bắt Tề Vương xong ta sẽ dẫn ngươi đi, về sau làm nha hoàn cho bản công tử, trải giường xếp chăn, ha ha…
Ngũ Vương phi âm thầm nghĩ:
- Không biết tên này nhìn như thế nào, nghe giọng cũng rất trẻ. Nếu Tề Vương thật sự bị bắt, có hắn thương tiếc cũng là cho ta một lối thoát. Nếu hắn thất bại, tất nhiên không quan hệ tới mình, mình vẫn là ngũ Vương phi của Tề Vương.
Thái Luân miệng như ngậm mướp đắng, người này cũng quá không đáng tin cậy đi, đây là vương phi của Tề Vương đấy tổ tông của ta ơi, con dâu Hoàng đế đấy! Cho dù có đại tội mưu phản, tương lai chắc chắn sẽ bị ban chết cùng Tề Vương, cũng lãng phí cho ngươi đâu, chứ còn đòi thư đồng nha hoàn… Ngươi đừng hại người ta có được không?
Thái Luân vừa muốn khuyên bảo, chợt nghe giọng nói vui mừng:
- Chó à! Ngươi lập công rồi ha ha, Tề Vương thực ở trong này à?
Lý Bá Hiên cả kinh nói:
- Lý Ngư còn có phục binh? Cẩu Đầu Nhi cũng tới à? Mau mau, nhanh đi đoạt công!
Lý Bá Hiên xông ra ngoài, Thái Luân ngẩn ra nói:
- Lý tổng quản còn sắp xếp nhân mã ư?
Thái Luân vừa mừng vừa sợ, dũng khí tăng gấp đôi, cầm đao đi theo Lý Bá Hiên xông ra ngoài. Miên Miên cô nương ngơ ngác đứng ở nơi đó, thầm nghĩ:
- Tề Vương thật sự bị bắt à? Cái đùi này ta phải ôm cho chặt mới được. Chỉ là không biết người này như thế nào, hy vọng đừng quá quái dị, nếu không thì đen đủi tám đời.