Chương 538: Mài đao.
Yến Hoằng Tín đã bị chết, người ta là người vừa vặn đi theo mình vượt lửa quá sông, lại nói là thay chủ báo thù, trung người hầu nghĩa sĩ, Lý Ngư không tiện trách móc nặng nề, đành phải gọi người trước tiên bắt đám người Tề vương Lý Hữu lại, giam trong đông sương phòng để đám người Đỗ Hành Mẫn gia tăng canh giữ.
Giờ này khắc này, đối với các tướng lĩnh đầu thành đương nhiên vẫn chưa thể trăm phần trăm tín nhiệm, những người đó vừa mới ruồng bỏ chủ cũ, cũng không vui vẻ gì gặp lại chủ cũ. Về phần người nhà của Tề vương, tuy nói y là con trai Hoàng đế nhưng gã mưu phản, Hoàng đế rốt cuộc sẽ xử trí như thế nào, bất kỳ ai cũng không xác định. Cho nên gia quyến, Vương phi của kẻ mưu phản cũng đều bị tạm giam những người này thì do những tướng lĩnh kia phái người trông giữ rồi, chỉ điều một mình Thái Luân đến chủ trì.
Tuy nhiên vừa mới tập trung các phi tử ở hậu trạch xong, một vị tướng lĩnh lại vội vã chạy tới bẩm báo Lý Ngư, nói là không thấy Ngũ vương phi Sở Miên đâu. Lý Ngư nghe xong cũng ngạc nhiên, một nữ lưu yếu đuối làm sao lại biến mất? Chẳng lẽ vị nương nương này thâm tàng bất lộ, có bản lĩnh như Nhiếp ẩn nương, Hồng Tuyến có thể đi tới đi lui, thấy tai họa ập đến thì bỏ chạy mất?
Tuy nhiên một nữ nhân mà thôi, lại nói chiếu theo bản án của Lý Ngư, có thể cố gắng không liên luỵ người nhà, cho nên chỉ thuận miệng phân phó một câu tìm trong thành, xem một nữ tử có thể chạy được bao xa, chạy rồi thì thôi, không chạy được thì bắt lại, nhưng trong lòng mơ hồ hy vọng nàng ta có thể chạy thoát được.
Sau đó, Lý Ngư căn dặn người cầm thư của hắn đi Đức Châu gặp Lý Tích Đại tướng quân. Người được cử đi là Trần Nhị Cẩu, chỉ số cảm xúc (EQ) của Lý Ngư rất cao, một chuyện làm xuống rất chu toàn, Nhị Cẩu Tử Đại tướng quân này là người khởi xướng đầu hàng, dĩ nhiên cũng phải để cho y một phần công lao, bảo y đi lộ mặt trước Lý Tích, tức là ý này.
Cũng bởi vậy, Nhị Cẩu Tử cũng hẳn chết tâm, không nảy sinh dị tâm. Phải biết rằng Lý Ngư hiện còn ở trong Tề quân, một khi xử lý vô ý sẽ không hay gì.
Trong thành Đức Châu, Lý Tích Đại tướng quân phong trần mệt mỏi mới vừa tới nơi, lúc này không chỉ binh Hải Châu, mà còn có hai đạo nhân mã khác cũng vừa đóng trại ngoài thành. Mấy lộ đại quân vừa đến, khiến cho thành Đức Châu lòng người bàng hoàng.
Nhiều binh mã như vậy xuất hiện tại đây, nếu chẳng may Tề vương chỉ huy quân ra chiến, vậy đây chẳng phải là chiến trường rồi đó ư.
Lý Tích cũng nghĩ như vậy, cho nên đại quân vừa đến, liền chỉ bảo các lộ binh mã lập tức đóng quân ở các góc thành, hỗ trợ lẫn nhau, đồng thời đào chiến hào, cài cự mã, công tác phòng ngự hết sức cẩn thận tỉ mỉ.
Lý Tích có thể là quân thần không dựa vào vận khí, từ không coi nhẹ bất cứ kẻ địch nào, dụng binh lại gan dạ cẩn thận, đây là đặc điểm của ông.
Ngay tức khắc, Lý Tích liền trong quân trướng triệu tập các tướng lĩnh binh mã chư châu tới nghị sự, nhưng bởi tất cả mọi người mới đến, quan viên quan phủ Đức Châu bởi vì người tạo phản là con trai của Hoàng đế nhất thời không biết nên có lập trường như thế nào, tình huống bên Tề Châu cũng không hiểu rõ.
Trên thực tế, cho dù họ hỏi thăm cũng sẽ không nghe ngóng được gì, bởi vì Tề vương từ lúc bắt đầu đã phong thành, cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Nhưng họ thật sự không thể tưởng tượng sẽ có người tạo phản, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đoán Tề vương tất có hành động kinh người.
Kết quả mọi người còn chưa bàn bạc ra được gì, Đại Tề quốc Thượng Trụ Quốc Đại tướng quân, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, Binh bộ tả Thị lang Trần Nhị Cẩu Tử Trần đại tướng quân lại đem tin tức kinh người đưa tới rồi.
Đại Tề quốc Hoàng Đế Bệ Hạ cùng với tứ đại Vương Thác Đông Thác Tây Thác Nam Thác Bắc đã bị Du kỵ tướng quân Lý Ngư lĩnh Binh Tào Đỗ Hành Mẫn, chấp kích trưởng Thái Luân, suất sáu bảy tiểu tốt, ba năm huynh đệ Thái gia, bộ khúc của Trưởng Sử Quyền Vạn Kỷ đến bắt luôn rồi.
Lý Tích há hốc miệng ra, cái cằm thiếu nước rơi xuống.
Sau giây phút giật mình, trong mắt Lý Tích lộ ra một tia thương hại. Tướng lĩnh hai bên chắp tay trước ngực đứng thẳng trong lòng thấy hết đều nói, Đại tướng quân cả đời ngựa chiến, chiến công lớp lớp, giết người không đếm được đến lúc già rồi thì lòng từ bi lại quá nặng.
Ai mà biết, không phải Lý Tích có lòng từ bi, ông ta chợt cảm thấy thương hại là vì nghĩ tới Lý Thế Dân. Nhất đại hùng chủ lại sinh ra một đứa con vô năng hiếm thấy như thế, ngẫm nghĩ thấy quá đáng thương.
Có điều là, Nhị Cẩu Tử tuy khoái mã tới rồi nhưng khi gã tới Đức Châu lại đúng hoàng hôn, hôm nay không kịp đi tới Tề Châu Lý Tích bèn bảo gã ở lại trong quân, lại hỏi chi tiết sự việc. Cũng hiểu dụ tam quân, sáng sớm hôm sau nhổ trại lao tới Tề Châu, tiếp nhận thành trì.
Buổi tối, màn đêm buông xuống.
Đại trạch của Thác Tây Vương Yến Hoằng Tín nay đã thành chỗ ở của huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên.
Lý Bá Hạo đang mài đao. Bốn người dưới trướng Tề vương đều là người luyện võ, thích sưu tập các loại bảo nhận, khi họ vào tòa nhà này đã lập thành một kho binh khí.
Lý Bá Hạo vừa nhìn thấy đã mừng rỡ, lập tức đi ra ngoài khóa cửa kho lại, nói với Lý Bá Hiên vừa tới trong kho này đều là tơ lụa. Lý Bá Hiên nghe thế không có chút hứng thú nào, kết quả đến chiều, Lý Bá Hiên nói là đêm qua tập kích bất ngờ vương phủ thấy hơi mệt, đi ngủ trước.
Nhưng đây lại hợp với ý của Lý Bá Hạo, y vội vàng tới kho binh khí, đốt hai cây nến lớn, kiểm tra chi tiết, chọn ra hết binh khí mình thích chuẩn bị mang đi.
Trong đó có một thanh bảo đao, vỏ da cá mập màu xanh, bề mặt khảm Thất Tinh bảo thạch, vừa thấy là biết bảo đao rất quý, có điều đã quá lâu năm, trên đao có dấu vết gỉ sét.
Lý Bá Hạo biết có những người thích sưu tầm đồ cổ, thích giữ lại những thứ có dấu vết năm tháng. Nhưng đó lại không phải là phong cách của y, đã bị gỉ sét thì giữ lại làm gì, làm sao mà nhìn ra được nó đã từng huy hoàng, nhất định phải mài đao sáng loáng, hàn quang bắn ra bốn phía, rồi bảo dưỡng lại vỏ đao cho mới coong mới đúng.
Y những năm trước đều làm như thế, không ít đồ cổ của cha mình đều bị y lấy ra mài lau sáng loáng, sặc sỡ chói mắt. Giờ khắc này, y bệnh cũ lại tái phát, phấn chấn chuyển ra chỗ đá mài đao, lại chạy ra ngoài đánh một thùng nước đến.
“Soẹt soẹt soẹt”
Lý Bá Hạo nhiệt tình mài đao, nhị đệ đang ngủ ở tòa nhà phía sau, cách chỗ này khá xa, không cần lo lắng bị hắn nghe thấy.
Mài mài rửa rửa, mài mài rửa rửa, soạt soạt soạt.
Trong hậu trạch, Lý Bá Hiên ngủ trong phòng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào rèm màn đỏ thẫm, lộ ra hương vị mờ ám.
Trong màn uyên ương, đôi cánh tay tuyết trắng ôm cỏ Lý Bá Hiên, thân thể mượt mà quyến rũ như ngọc, đôi má đỏ như hoa đào, đôi mắt quyến rũ như nước.
Lý Bá Hiên được người đẹp như hương có lồi có lõm ôm lấy, trên dung mạo tuấn tú cũng đỏ ửng như say rượu, hơi thở của gã còn hổn hển, nhưng đã dần dần bình ổn.
Thu ba uyển chuyển, tựa như vui còn giận, ỡm ờ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau...
Trở về chỗ, Lý Bá Hiên không khỏi cười thỏa mãn, đây mới là cực lạc, thật là một báu vật.
Lý Bá Hiên đã tính toán đem vị ngũ vương phi này về Lũng Hữu, ừm, nói là thư đồng thị nữ của mình, nhưng có vẻ tuổi tác nàng ta hơi lớn nhỉ. Thôi mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Vì thế, Lý Bá Hiên nghĩ nghĩ, lại bắt đầu “thảo phạt” lần thứ hai.
Bên đông sương giam giữ đám người Tề vương, tây sương thì giam giữ Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ, hai người này được bố trí hai chỗ trong một phòng, Lý Ngư cũng đặc biệt căn dặn gia tăng canh phòng.
Lý Ngư vội vàng tiếp nhận quân đội, trấn an quân tâm, bận rộn một ngày mới trở lại vương phủ, vội vàng phần cơm rồi đi tới tây sương.
Cánh cửa vừa mở ra, Dương Thiên Diệp bị trói ở cột đã thấy hắn, lập tức quay ngoắt đầu đi.
- Ôi!
Lý Ngư thở dài, đi tới trước mặt nàng.
Dương Thiên Diệp lập tức quay đầu sang bên kia, Lý Ngư lại bước qua bên đó.
Dương Thiên Diệp lại quay đầu đi, Lý Ngư lại bước theo.
Cứ thế mấy lần liền, Dương Thiên Diệp không quay đầu đi nữa mà trợn mắt lườm hắn.
Lý Ngư nói:
- Tội gì khổ như thế chứ?
Dương Thiên Diệp nghiến răng:
- Ngươi giết ta đi!
- Không còn hy vọng đâu.
- Ngươi giết ta đi!
- Tại sao muốn chết?
Dương Thiên Diệp ngước mắt, cười lạnh lùng:
- Lấy đầu trên cổ ta đổi lại gấm vóc tiền đồ cho bản thân, có gì không tốt?
- Cô hận ta ư? Cô gái, làm người quan trọng nhất là…Này, lại quay đầu đi à?
- Muốn giao ta cho Hoàng đế rồi mới giết à? Vậy cút ra ngoài, ta không muốn thấy ngươi!
Lý Ngư đưa tay ra giữ cằm của Dương Thiên Diệp, quay đầu nàng lại, đối diện với mình.
Dương Thiên Diệp sợ ngây người, nàng không ngờ Lý Ngư dám làm càn như vậy, nàng mở to mắt hạnh, trừng trừng nhìn Lý Ngư, đột ngột há mồm cắn ngón tay của hắn.
Lý Ngư nhanh chóng rụt tay lại, nghe thấy “cách” một tiếng, bật cười:
- Ấy, cẩn thận răng gãy đấy.
Dương Thiên Diệp thở hồng hộc trợn mắt với hắn, ngực phập phồng, chỉ hận thân mình bị trói chặt trên cây cột, không làm gì được hắn cả.
Lý Ngư nói:
- Cô nghĩ đi, cô nhiều lần thất bại, nếu không phải đụng phải ta, cô thật sự thành công không? Có lẽ cô lần đầu tiên đã bởi vì thất thủ mà chết rồi đó. Ta là sao chổi của cô, hay là cứu tinh của cô đây. Cô bé, làm người phải có lương tâm chứ, đúng không?
Dương Thiên Diệp muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, trong mắt dần dần lộ ra vẻ đau thương, chậm rãi nhắm mắt lại, mệt mỏi nói:
- Nếu ngươi tốt với ta, vậy hãy giết ta đi!
- Xem ra thật sự vạn niệm đều thành tro rồi. Cô không thể từ bỏ được ý niệm phục quốc à? Được rồi, cho dù như cô nói, nước của cô bị diệt trong tay Lý Đường, nhưng phụ thân của cô là chết trong tay Vũ Văn Hóa Cập. Nếu như là vì báo thù, cô không có lý do gì tìm Lý gia báo thù cả. Về phần phục quốc...
Lý Ngư đưa hai tay ra ôm bờ vai của Dương Thiên Diệp, nghiêm túc nhìn vào mắt của nàng:
- Nếu muốn phục quốc, không nói ân oán cá nhân, chỉ nói giang sơn xã tắc! Lý Đường đã định, phục quốc đã vô vọng! Tuyệt đối không thể thực hiện được đấu, vì sao nhất định phải đi làm, lấy trứng chọi với đá, sẽ xuất hiện kỳ tích hay sao?
Những người đó trung thành với cô, cô thật sự muốn dẫn theo họ đến tuyệt lộ mới cam tâm ư? Trong lòng cô có tự hỏi, mọi việc cô đang làm, thật sự là cô muốn làm không, hay là bởi vì từ nhỏ cô cũng chỉ vì một mục tiêu sống này, cô làm chỉ là làm mà thôi. Nó thật sự là chuyện cô muốn làm hay sao?
Ánh mắt của Dương Thiên Diệp mù mịt, vừa nãy thấy Lý Ngư, trong nội tâm nàng chính là đau khổ, cảm thấy mọi thứ của mình đều hủy trong tay hắn, nhưng không muốn hận hắn, càng không muốn giết hắn, nhất thời mất hết can đảm, chỉ muốn chết quách đi cho xong, nếu chết rồi, tất cả rối rắm cũng không cần phải so đo nữa.
Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Lý Ngư Dương Thiên Diệp không khỏi suy nghĩ, phục quốc, thật sự là điều nàng muốn làm ư. Thời điểm phụ thân chết nàng mới ba tuổi, nàng ngay cả dáng vẻ phụ thân như nào đều chỉ biết trong họa. Thực ra nàng hoàn toàn không có ấn tượng với cha mẹ nàng.
Đối với những người trong ghi chép là trung thành với Tùy quốc nàng cũng hoàn toàn không có ấn tượng. Đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi người đều đang sống vui vẻ với cuộc sống của họ, trong họ, chỉ cần là người qua tuổi hai mươi toàn bộ đều đã từng theo Tùy quốc, lúc này những người đó lúc này đang đứng trong quan trường và trong sĩ lâm, thời điểm Đại Tùy càng trở nên nổi bật, trong số này bao nhiêu người vốn là quan lại và danh sĩ Đại Tùy.
Nếu Đại Tùy là hoài niệm, những người đó so với nàng càng có lý do hoài niệm hơn, khi đó nàng chỉ là một nhóc con ba tuổi tại sao phải nhận trách nhiệm nặng nề như núi này, vì sao?
Dương Thiên Diệp ổn định nhìn Lý Ngư, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lý Ngư lặng yên nhìn nàng, tay khẽ đưa ra lau giọt nước mắt trên má nàng.
Dương Thiên Diệp nhìn hắn, bởi vì nước mắt nhạt nhòa, nên không thấy rõ gương mặt hắn. Trong nhạt nhòa, bàn tay dịu dàng kia là cha, là huynh? Dương Thiên Diệp chưa bao giờ có cảm thụ đó, từ khi nàng lớn lên, nàng rất hiếm khi khóc.
Một khi nàng khóc, người bên cạnh hoặc là cuống không kịp thỉnh tội, nếu không nữa thì khích lệ nàng phải kiên cường đối diện, bởi vì trời sinh hoàng trụ, cho nên phải chịu đựng, từ trước tới giờ không có ai dịu dàng lau nước mắt cho nàng, để mặc nàng khóc…Dương Thiên Diệp lại há miệng cắn tay Lý Ngư chưa kịp lau nước mắt cho nàng, rất khéo nàng cắn đúng chỗ vết thương lần trước cắn, vì thế nàng cảm nhận được vị tanh mặn giống nước mắt của nàng…