Chương 54: Bên kia phong cảnh tuyệt đẹp
- Cá của ta! Cá của ta!
Lý Ngư đang đờ đẫn ra nghe cô bé kêu lên vội vàng ném hai mảnh áo màu vàng nhạt đi, gọi cô bé:
- Ở chỗ này này.
Hoa Cô dậm chân nói:
- Người ta không nói huynh, người ta nói con cá ấy.
Lý Ngư nói:
- Đúng vậy a! Ở chỗ này này.
Hoa Cô mừng rỡ, vội vàng chạy tới, nhìn nhìn trên bãi cỏ, kinh hãi kêu lên:
- Hỏng bét, nó muốn chạy trốn á.
Con cá trắng nhỏ kia đang quẫy mạnh ở dưới đất, mỗi lần quẫy lên thì đều dịch chuyển chừng nửa thước. Mà cách bãi cỏ không xa là một con suối nhỏ, là nước trong hồ tràn ra hình thành nên. Con cái kia chỉ cần quẫy mạnh hai cái nữa là có thể nhảy được vào trong đó.
- Mau bắt nó đi.
Hoa Cô vồ về phía trước, hai tay chụp lại, con cá nhỏ kia “oạch” một cái đã trượt ra khỏi đôi tay nhỏ bé của cô bé, thân hình lại cong lên, lại lần nữa nhảy lên không trung.
Đúng lúc này, Lý Ngư vọt người lên, chân phải nâng lên, hung hăng đạp con cá trắng nhỏ kia xuống.
- Bụp.
Đất bên dòng suối nhỏ ướt mềm, một cước này của Lý Ngư mang lực khá mạnh, tức thì đạp thành một hố chân rất sâu trên bãi cỏ.
Hoa Cô mở to mắt, vểnh mông lên, ngạc nhiên nhìn Lý Ngư, kinh ngạc hỏi:
- Cá đâu?
Lý ngư cẩn thận nhấc chân phải lên, thấy con cá trắng nhỏ đã bị hãm sâu trong hố chân rồi, hơn nữa, nó không phải bị khảm đầy đủ đầu đuôi, mà là thân bị khảm cong vào đó.
Hóa ra ngay lúc thân mình nó khẽ cong nhảy lên không trung, một cước của Lý Ngư giẫm nó xuống bùn đất, hơn nữa bởi vì nó đang cong người, cho nên lúc bị giẫm xuống đã thành khúc cong như thế.
Hắn nhìn con cá trắng nhỏ chết không nhắt mắt thì cười nói:
- Ây, hình như mình hơi dùng sức quá thì phải.
Hoa Cô bĩu môi, vẻ không vui lườm lại hắn.
Lý Ngư lúng túng nói:
- Con cá này không ăn được. Khụ khụ, tốt nhất là câu con khác đi. Muội rất may mắn đấy, chắc chắn hôm nay sẽ câu được rất nhiều cá.
Hoa Cô lườm hắn một cái, đứng lên bước lên hai bước, ngồi xổm xuống gần hố chân, cẩn thận kéo con cá trắng nhỏ từ trong hố bùn ra, hừ nói:
- Ai quan tâm nó có ăn được hay không, dù sao là người ta câu được, vẫn phải dùng nó.
Cô bé cầm con cá bị giẫm cong đi rửa sạch, sau đó coi như bảo bối mang về bỏ vào sọt cá nhỏ của mình.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõ, lúc này mới bừng tỉnh nhớ đến Dương Thiên Diệp, bèn nhìn chung quanh tìm tìm, cũng không biết nàng đã trốn ở đâu rồi, hắn thầm cân nhắc, chắc chắn chân nàng ta bôi mỡ nên mới chuồn nhanh như thế.
Lý Ngư nhàn rỗi đi dạo chung quanh một hồi mới trở về, thấy lều trại, rào chắn, đồ nước đều đã xong xuôi, doanh địa tạm thời đã được dựng xong.
Võ Sĩ Hoạch và phu nhân Dương thị cũng đã từ chỗ thác nước trở về, điều khiến Lý Ngư kinh ngạc là chẳng biết từ lúc nào Dương Thiên Diệp đã ngồi bên cạnh Dương phu nhân, mà trên người nàng không ngờ mặc chiếc váy màu vàng nhạt, giống y như chiếc váy mà vừa rồi bị hắn xé hỏng.
Hắn cảm thấy kỳ lạ chậc chậc lưỡi, cô nàng này đúng là có năng lực, thấy cô nàng vẻ như không có chuyện gì cũng không hiểu trước đó cô nàng hai cánh tay trắng như tuyết bị hở ra, chiếc váy dính sát vào người nhưng giờ lại có thể thần không biết quỷ không hay trở về thay được y phục.
Nhưng khi hắn chuyển ánh mắt nhìn thấy Mặc lão Mặc Bạch Diệm sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh lều trại, ánh mắt u oán sắc bén tựa như khuê nữ bị con rể ác bá cưỡng đoạt thân thể thì bừng tỉnh ngộ. Đích thị là cô nàng Dương Thiên Diệp này không biết đã dùng biện pháp gì đó mà đã thông tri cho tôi tớ của cô ta, có người tiếp ứng, việc này đương nhiên là không vấn đề gì rồi.
Dương Thiên Diệp đang ngồi bên cạnh Dương phu nhân, đầu nghiêng nghiêng không biết đang nói gì đó, thần thái không màng danh lợi mà tao nhã. Nhìn thấy Lý Ngư, Dương Thiên Diệp, Dương phu nhân và Võ Sĩ Hoạch đều dừng bước. Dương Thiên Diệp quay sang Lý Ngư, hơi hành lễ:
- Nơi đây cảnh trí tuyệt đẹp như thế, Lý đại ca không đi du ngoạn ngắm cảnh à?
Tròng mắt Lý Ngư mở to như sắp rơi ra, đây thật sự là Dương Thiên Diệp ư? Không phải là chị em song sinh của cô ta đấy chứ? Nhìn nụ cười tươi tắn tự nhiên của nàng, nhìn dáng vẻ thong dong tự nhiên của nàng thật sự khác hẳn với cô nàng trước đó gương mặt đỏ bừng nổi giận cho hắn một cú bạt tai.
Ấy, là ai từng nói nhỉ, phụ nữ, mỗi một người đều là diễn viên trời sinh. Kỹ thuật diễn này tuyệt đối là cấp bậc ảnh hậu rồi. Tuy nhiên, sự việc đáng xấu hổ này, Lý Ngư dĩ nhiên sẽ không nói cho bất cứ ai biết, bèn vội cười hà hà đi tới:
- Đã đi rồi, đi ngắm rồi. Phong cảnh bên kia cực kỳ tuyệt đẹp. À, mọi người đã đi xem thác nước rồi nhỉ.
Võ Sĩ Hoạch cướp lời:
- Xem rồi, tiểu lang quân không cần phải đi nữa, cứ đứng ở chỗ này ngắm từ xa cũng được. Từ xa ngắm nhìn thác nước đó giống như một tấm lụa từ trên trời trải xuống, vô cùng mỹ lệ. Nếu tới gần hơn thì hơi nước khí trời quá ẩm ướt, sẽ giảm bớt đi cảnh đẹp.
Ông ta lau mặt, cười nói:
- Vừa rồi bản đốc đến đó coi như rửa mặt rồi, hà hà.
Dương phu nhân mỉm cười nói:
- Lý tiểu lang quân, muội tử này của thiếp thân từ nhỏ số khổ, không có người thân quan tâm, nên vẫn chưa có ai để mắt tới, giờ sắp mười tám mà vẫn chưa thể gả đi được. Tiểu lang quân có thể giúp em gái của ta bói một quẻ, xem muội ấy bao lâu mới tìm được một vị lang quân như ý?
- Không được.
Dương Thiên Diệp và Võ Sĩ Hoạch cùng đồng thanh cất tiếng ngăn cản.
Hai người vừa lên tiếng, không khỏi kinh ngạc liếc nhau một cái.
Dương Thiên Diệp thầm nghĩ: "Nếu để Lý Ngư xem bói cho mình, chẳng may mà bị hắn nhìn thấu được thân phận ta, vậy chẳng phải xong rồi ư. Nhưng vì sao tỷ phu lại ra mặt ngăn cản?”
Võ Sĩ Hoạch nói ra câu đó xong cũng ngẩn ra: “Phu nhân muốn bói xem nhân duyên cho em ái, sao ta lại nhiệt tình ngăn cản vậy?”
Ông ta tuyệt đối không muốn cũng không dám thừa nhận là do tâm tư quấy phá, không muốn cô em vợ xinh đẹp động lòng người này tìm được lang quân như ý, đành phải cười khà khà, giải thích với Dương phu nhân:
- Phu nhân à, trừ phi là đại sự sinh tử, còn không chớ nên tiết lộ thiên cơ. Thiên cơ đó, tốt nhất không nên để lộ quá nhiều, sẽ không tốt. À, Thiên Diệp vừa mới tới Lợi Châu tìm chúng ta, cũng không nên gấp gáp quá, cứ để muội ấy dàn xếp chút thời gian, rồi phu nhân chọn trong đám binh sĩ Lợi Châu để tuyển em rể tốt nhất cho muội ấy, thế chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Phụ nữ trời sinh đều có ham mê làm bà mối, nghe Võ Sĩ Hoạch nói vậy, Dương phu nhân mở cờ trong bụng, tự nghĩ với nhãn lực của mình nhất định sẽ lựa chọn được một vị lang quân như ý cho tiểu muội tử số khổ của mình, nên không ép Lý Ngư xem bói cho nữa, gật đầu nói:
- Phu quân nói rất phải. Vốn Võ Thuận nhà chúng ta còn phải hai năm nữa mới phải bàn đến chuyện gả chồng, thiếp còn chưa từng để ý tới đám con cháu quan lại Lợi Châu, giờ xem ra cũng đã đến lúc bắt tay vào rồi.
Võ Sĩ Hoạch liên tục gật đầu, nói:
- Phu nhân ra mặt, dĩ nhiên là thuận lợi rồi. A, Lý tiểu lang quân, ngươi nói phong cảnh bên kia rất đẹp đúng không, đi nào đi nào, chúng ta đi ngắm chút nào.
Ông ta có lẽ bởi vì chột dạ mà vội bước lên, giữ chặt lấy Lý Ngư, chỉ vào nơi mà hắn vừa mới đi. Thật ra Lý Ngư cũng chưa đi du ngoạn đến chỗ đó, lúc này đành phải đi theo Võ Sĩ Hoạch. Không nghĩ hắn vốn chỉ vô tâm đi, nhưng nào ngờ bên đó lại có chuyện vui bất ngờ phát sinh.
Hướng mà Lý Ngư và Võ Sĩ Hoạch đi chỉ khoảng trăm bộ, khi đến gần đó không ngờ phát hiện ở đó có ba cây đào dại rất to. Đó là ba cây đào chín muộn, bởi vì thổ nhưỡng phì nhiêu, lại không ai phát hiện ra cho nên quả đào trên cây đã chín mọng, nặng trĩu đầu cành làm người ta thèm nhỏ dãi.
Võ Sĩ Hoạch vui mừng nói:
- Ối chà, không ngờ đấy. Hà hà, tiểu thần tiên đúng là tiểu thần tiên, bản đốc cũng không ngờ trong núi lại có một nơi thần tiên như này.
Nói xong, ông ta kích động đi đến hái một quả đào chín chĩu sà xuống đất.
Lý Ngư nhìn quả đào mật trong trắng lộ hồng chín mọng thì không kìm lòng nổi mà nghĩ tới cảnh mờ ám lúc trước, còn có cảm giác ngọt ngào tê tại ở đầu ngón tay: “Lạ thật, ngón tay không phải đầu lưỡi, ở đâu ra cảm giác ngọt ngào như này? Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Hắn nâng một quả đào mật chín mọng chĩu cành lên, bởi vì trong lòng đang có cảm giác, nên theo bản năng lẩm bẩm: “Ồ, xúc cảm kém rất nhiều.”
Võ Sĩ Hoạch vừa mới hái một quả đào mật xuống, đang định nếm thử hương vị của nó, nghe hắn nói vậy, bèn lắc đầu:
- Tiểu lang quân nói sai rồi, muốn biết vị của đào thì phải dùng lưỡi, dùng miệng mới cảm nhận được.
Vị?
Đầu mày của Lý Ngư nhảy lên, chắp tay, vẻ bái phục:
- Cảnh giới của Đại Đô đốc, tại hạ không thể sánh bằng.
Võ Sĩ Hoạch nghe không hiểu, đào là để ăn, phải dùng miệng mới cảm giác được, tay sao có thể cảm nhận được bằng, nên cũng không ngại mà tranh luận với hắn. Mình chỉ nói một câu rất bình thường mà hắn đã nịnh bợ như thế rồi! Nhưng nhìn thấy nụ cười khó hiểu sâu xa của hắn, ông ta nghĩ, chẳng lẽ…. câu nói của tiểu thần tiên có thâm ý gì khác?
Ông ta không thể biết rốt cuộc Lý Ngư ám chỉ gì, không muốn tỏ ra mình quá ngu dốt, không phỏng đoán ra được ý thật sự trong lời nói của người ta, bèn ngửa mặt lên trời cười hà hà, cũng làm ra vẻ thần bí, đáp:
- Tiểu lang quân vừa trọng vị vừa trọng xúc cảm, mới hiểu rõ nhất ba vị trong phẩm đào.
- Ha ha ha….
Hai người liếc nhau, cùng nhau bật cười ha hả.