Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 540 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 540: Không hẹn mà cùng

Thượng du Du Kiều, bên sông cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang thả neo.

Chạng vạng, lúc thuyền nương đi đến đầu thuyền, rửa rau, nấu cơm, hấp cá, đám binh sĩ còn đang qua cầu nổi đều quay đầu nhìn nàng ta.

Có lẽ bởi vì bên đó mùi cá quá thơm, tuy nhiên, nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt của đám binh sĩ thực ra đều đặt trên người của tiểu thuyền nương.

Tiểu thuyền nương ngồi ở đầu thuyền đang thêm củi vào bếp, váy gập vào đầu gối, cái mông duyên dáng tròn lẳn vểnh lên, tựa như nhóm thi nhân bưng rượu ngon, nhìn trăng sáng trên bầu trời đầy sao.

Đám quân hán không phải thi nhân, nhưng tính thơ vẫn có, họ nhìn “mặt trăng” tròn trịa đẹp dẽ kia đến si mê ngây dại, không chỉ có một binh sĩ đang chạy qua chỗ cầu nổi kia, vì ngây dại mà chạy lệch, chân rơi xuống sông, làm cả nhóm đồng đội bật cười vang.

Hết thảy xem ra đều rất bình thường, dù sao, bởi vì chống cầu nổi, kênh đào đã không thể thông hành. Thực ra kênh đào này rất ít thuyền qua lại, Tề vương làm phản, đâu còn thuyền nào dám vận chuyển hàng hóa nam bắc, có vận chuyển cũng đi bằng đường bộ, thà khó khăn hơn, hao tổn nhiều hơn cũng không dám vận chuyển bằng đường sông, nếu như bị người của Tề vương chặn lại, vận đen thì chính là cả người cả của đều không còn.

- Không ngờ cô tay cầm đao giết người nhưng nấu ăn lại ngon như thế.

La Bá Đạo lười biếng dựa vào khoang thuyền, tay chống cằm nhìn Khoáng Tước Nhi đang nấu nướng ở đầu thuyền.

Khoáng Tước Nhi lườm y một cái, kiêu ngạo hất cằm:

- Bản cô nương thêu thùa cũng rất siêu đẳng đấy.

- Cho nên, người vợ này, ta nhất định phải lấy.

La Bá Đạo tức thì buông một câu. Khoáng Tước Nhi buồn cười, tên này nhìn tráng kiện khôi ngô, vô cùng nam tính, ai mà ngờ được hắn lại là tên chuyên nói nhảm như thế. Câu tuyên bố như này không biết y đã nói bao nhiêu lần rồi, có lẽ là bởi vì trong lòng mong muốn, nên đây chính là tuyên cáo chủ quyền của y.

Tuy nhiên, có người đàn ông luôn tuyên cáo chủ quyền với nàng như thế, nàng cũng thấy thú vị. Ít nhất Khoáng Tước Nhi cô nương lúc này hơi hơi vểnh khóe môi lên đầy sung sướng.

La Bá Đạo lại liếc quan binh qua cầu, hậu đội đã dừng lại, cho thấy là trời đã muộn, hậu đội đã không có ý định qua sông đêm nay.

La Bá Đạo nói:

- Dương Thiên Diệp hẳn chưa qua sông nhỉ.

Khoáng Tước Nhi cẩn thận lật cá trong nồi, nói:

- Ta thấy rồi, họ vẫn đang ở bờ đông, hôm nay chưa sang sông.

La Bá Đạo hít vào một hơi, ngồi dậy, nói:

- Nói như vậy, chúng ta đêm nay có thể hành động rồi.

Y lại nhìn Khoáng Tước Nhi nói:

- Cô... là người của Dương Thiên Diệp, ta không ngờ đấy.

Trên đường đi, Khoáng Tước Nhi thủy chung chưa từng nhắc đến chủ nhân của nàng, tận đến khi nghe nói Tề vương đã bị bắt, tiếp theo liền nghe nói tứ đại Vương, quân sư, Thái sư cũng bị bắt hết. Dù tình huống cụ thể họ chưa tìm hiểu rõ, nhưng chỉ cần nghe nói vị Thái sư tên Dương Bách Dạ kia Khoáng Tước Nhi liền biết đó là ai rồi.

Với tin tức thời này mà nói, toàn bộ nhờ truyền miệng, tin tức có liên quan đến Tề vương truyền bá rất chậm, tin tức có liên quan tới Dương Thiên Diệp sở dĩ có thể truyền tới, là vì nàng gần đây mới đầu nhập Tề vương, nghe nói còn muốn quyên ra toàn bộ gia sản, hy vọng có công theo rồng đã hoàn toàn tan biến.

Ở trong mắt tiểu dân, không nhãn lực chính là quá bi ai, khó tránh khỏi muốn đem nàng ra trở thành một đề tài câu chuyện sau bữa cơm ẩm trà, cho nên Khoáng Tước Nhi mới có thể biết tình huống. Tên là như vậy, lại vừa vặn sẵn sàng góp sức, ngoại trừ Thiên Diệp điện hạ vừa đến Tề Châu thì còn có thể là ai.

Cho nên, Khoáng Tước Nhi có chút thất thố rốt cục đã không che giấu nữa, đem tình hình thực tế nói với La Bá Đạo rồi.

La Bá Đạo nghe xong thì hơi rối rắm, hóa ra Tam muội Dương Thiên Diệp từng đã là…. mà không ngờ mình lại si mê thủ hạ của nàng ta đến thần hồn điên đảo, thật sự quá mất mặt...

Tuy nhiên, y rất nhanh bình thường trở lại. Nếu tìm được Dương Thiên Diệp, không biết thẹn cầu thân thủ hạ của nàng ta, không khỏi hơi ngượng ngùng. Nhưng nếu y cứu Dương Thiên Diệp ra thì sao. Lão tử cứu ngươi một mạng, lấy thủ hạ của ngươi làm vợ, chẳng lẽ không chính đáng ư. Cho nên, y thừa lúc Khoáng Tước Nhi đang bàng hoàng bất lực thì liên tục trấn an lôi kéo Khoáng Tước Nhi đuổi theo. Trên đường, khi xe chở tù tiến lên họ đóng giả làm dân chúng, đã thấy được đội ngũ xe chở tù dài dằng dặc kia rồi, xác nhận thân phận của Dương Thiên Diệp lúc này mới tới chỗ kênh đào trước, chuẩn bị nấu nướng.

- Quân Đường đại bộ phận đã qua sông rồi! Lý Tích dẫn người hạ trại bên kia sông rồi, bên này sông còn lại không đến một phần ba nhân mã, phần lớn là hậu cần truy trọng binh, phân chia hạ trại ở chỗ này, chỗ này, chỗ này…

Trên mặt đất vẽ một bản đồ địa hình, một thiếu niên dáng vẻ lanh lợi dùng cục đá đặt từng vị trí trên bản đồ.

Mặc Bạch Diệm hỏi:

- Điện hạ bị giữ chỗ nào?

- Ở đây ạ…

Thiếu niên kia dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn trên địa đồ. Chỗ đó là một rừng cây dương, đám người Tề vương đều bị giam giữ ở đó, cảnh giới chia làm ba tầng, ngoài cùng còn có du kỵ…

Thiếu niên kia đã tìm hiểu tình huống vô cùng rõ ràng, lập tức giải thích cặn kẽ. Phùng Nhị nghe xong, nói với Mặc Bạch Diệm:

- Họ không biết thân phận của điện hạ, nhất bị coi trọng nhất sẽ là Tề vương và tứ đại Vương kia, chỗ nhốt điện hạ hẳn sẽ lơi lỏng. Chúng ta chỉ cần thành công ẩn núp tiếp cận, cứu điện hạ ra, đoạt chiến mã của họ, lợi dụng đêm tối chắc sẽ thành công thoát được.

Mặc Bạch Diệm bật thốt Lý Ngư nhận ra điện hạ, quân Đường sao có thể không biết, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Không biết vì sao, cho dù là điện hạ bị Lý Ngư bắt, lão cũng tin Lý Ngư sẽ không vạch trần thân phận của điện hạ ra.

Mặc Bạch Diệm trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Lẻn vào là vì cứu người, không dùng quá nhiều người đâu, nhiều người ngược lại dễ bị bại lộ. Phùng Nhị, ngươi dẫn người đi sườn đông doanh địa gây hỗn loạn, thu hút sự chú ý của quân Đường. Ta đi phía Tây.

Nói xong, lão nhìn nhìn bảy tám thiếu niên nói:

- Các ngươi đi đi.

Phùng Nhị cau mày nói:

- Mặc sư, chỉ một mình lão, vậy…

Mặc Bạch Diệm lắc đầu nói:

- Đây không phải đấu tranh anh dũng, mà là bảo vệ điện hạ ban đêm, có thể được mấy ngươi? Nếu ta thành công lẻn vào, thốt nhiên đánh lén, rất nhanh có thể giải quyết! Nếu trông coi nghiêm mật, toàn bộ chúng ta cùng xông lên, cũng không làm nên chuyện gì. Cho nên, tốt nhất là ngươi dẫn người đi sườn đông, gây náo động càng lớn càng tốt. Bên ta cơ hội thành công lại càng lớn.

Phùng Nhị ngẫm nghĩ một chút cuối cùng nghiến răng:

- Được, ta đi phía đông, an nguy của điện hạ kính nhờ Mặc sư rồi.

Mặc Bạch Diệm gật gật đầu, nắm thật chặt đai lưng kiểm tra lại vũ khí tùy thân, trầm giọng nói:

- Lập tức hành động, giờ hợi một khắc, các ngươi bên kia phát động, ta thấy bên kia có động tĩnh, liền xuất thủ cứu người.

- Vâng!

Phùng Nhị gật đầu một cái, hất tay lên, dẫn người ẩn vào sắc hoàng hôn.

Mặc Bạch Diệm nhìn bọn họ dần dần biến mất, trong mắt lộ ra tia sầu não.

Lần đi này cũng không biết còn có bao nhiêu người có thể trở về. Mấy năm nay, vì nghiệp lớn cứu phục Đại Tùy mà lão đã hối hả ngược xuôi, dốc hết tâm huyết, không phải thể xác và tinh thần không mệt mỏi. Nhất là những đứa bé được bồi dưỡng từ nhỏ kia, đó không phải là công cụ không có sinh mệnh. Bao năm tháng qua, con người ai mà vô tình, lão có đối đãi với những người này như với quân tốt tử sĩ đâu, mà mỗi người, với lão mà nói đều có tình cảm chân thành.

Nhưng mà, dốc hết lòng đến hôm nay, hy vọng phục quốc vẫn xa vời như trước. Không, mà là càng lúc càng không thấy hy vọng, tựa như sắc hoàng hôn này càng ngày càng ảm đạm…

Trong sắc đêm, La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi lặng lẽ đi qua trong rừng như con báo.

Ánh mắt của La Bá Đạo phần lớn thời gian dừng ở trên người Khoáng Tước Nhi, dáng người nhỏ bé kia, dù trong sắc đêm không nhìn rõ lắm, nhưng lại càng thêm sức hấp dẫn.

La Bá Đạo tự hỏi mình không phải người háo sắc, nhưng tình yêu nam nữ chính là như vậy, không trúng thì thôi, một khi trúng rồi, tình cảm lại tràn trề, nào có điềm tĩnh như lúc ban đầu, lúc này đang là thời điểm nồng cháy.

Ặc, ai đó nói, trong mắt người tình là Tây Thi!

Ôi, vì để lấy tiểu cô nương này làm vợ, đi theo nàng làm gì cũng đáng nha.

- Chớ có lên tiếng!

Khoáng Tước Nhi bỗng dừng lại, cúi thấp người, tỉnh táo nhìn chung quanh.

La Bá Đạo lập tức cúi thấp người theo, hỏi:

- Sao thế?

Khoáng Tước Nhi nói:

- Trong bụi cây phía trước có hai thủ vệ.

La Bá Đạo hung hãn nói:

- Để ta bắt chúng.

Khoáng Tước Nhi khẽ huých khuỷu tay vào y, sẵng giọng:

- Đi vòng qua, trước khi thấy điện hạ chớ có gây tiếng động, nếu không, ta không tha cho ngươi đâu.

- Được được được, nghe lời cô.

Bị Khoáng Tước Nhi huých cùi chỏ, La Bá Đạo xương cốt đều tê rần, cả người như bủn rủn. Đáng thương cho y đường đường là một trong Tứ đại khấu vang danh một thời sắp biến thành thê nô sợ vợ rồi. Khoáng Tước Nhi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, phán đoán phương hướng, bĩu môi ra hiệu:

- Chúng ta đi hướng bên kia, đi hướng tây. Nhớ kỹ, chớ ham chiến, cứu điện hạ xong phải lập tức đi ngay.

Bình Luận (0)
Comment