Chương 559: Giữ chữ tín..
- Tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải từ biệt. Đời người không có bữa tiệc nào không tàn…
Nói câu này không phải là Hột Can Thừa Cơ đang xốc lại bọc hành lý đến Lũng Hữu xa xôi mà là Lý Ngư tiễn gã đi xa:
- Cho nên, ta không tiễn xa nữa. Chúc huynh chuyến này đi tiền đồ như gấm, thượng lộ bình an…
Hột Can Thừa Cơ nhìn trái phải, nhưng vẫn là Huyền Vũ môn chưa hề ra khỏi thành, ngươi “nhiệt tình” như thế, được không đấy?
Gã cười đau khổ:
- Chuyến đi này của ta sợ là cả đời không thể gặp lại ngươi nữa. Ân tình của ngươi, ta không biết còn có cơ hội báo đáp hay không. Nếu sau này thật sự có duyên gặp lại, nhớ kỹ, tại Dân Châu, còn có ta.
- Nhất định!
Lý Ngư thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm nghị chắp tay với gã.
Hột Can Thừa Cơ cũng nghiêm nghị chắp tay đáp lễ, sau đó lên ngựa, dẫn bốn gã thị vệ cũng không quay đầu lại đi về hướng thành bắc.
Lý Ngư thở dài, nhìn sang tường thành cách đó không xa lưu luyến trở về cung. Ra khỏi cửa cung này lại ra khỏi cửa thành, từ cửa khác lách trở về, là có thể về đến nhà rồi, nhưng có quân vụ trong người, hắn làm sao đi được. Hoàng đế đang trong tình hình thể nghiệm và quan sát như thế, thương cảm quân tâm, cũng sẽ không cho phép, làm gì cho hắn về nhà.
Trong cung rõ ràng còn có dư nghiệt của Thái Tử, nghĩ đến đây Lý Ngư cảm thấy đau hết cả đầu. Hiện giờ Thái Tử đã bị bắt, nhưng lúc thẩm vấn hắn lại không có thân tín ở trong cung, Thái tử lại là kẻ lưu manh, có chuyện đều khai báo, mà hắn cho Tô Hữu Đạo tự do rất lớn.
Hiện tại triều đình phán đoán, nội gian trong cung rất có thể là nội ứng của Tô Hữu Đạo, mà Thái Tử đối với tình hình cụ thể này cũng không hay biết. Hiện tại Tô Hữu Đạo đã chết, Thái Tử bị bắt, cũng không biết thích khách kia sẽ thu tay hay là vẫn quyết báo thù.
Nếu không bắt được hắn, vậy phải làm thế nào, chẳng phải cả đời phải ở trong cung, làm thái giám giả ư.
Không được, trong nhà mình còn có nhiều thê thiếp xinh đẹp như hoa cần tưới mưa móc đấy, còn có cậu con trai đáng yêu nữa, sợ là không biết người cha ruột là hắn đây, hơn nữa Đệ Ngũ Lăng Nhược sắp sinh rồi.
Lý Ngư càng nghĩ càng bất an, cố lấy dũng khí tính toán đi tìm Hoàng đế để bày tỏ nỗi lòng. Nhưng hắn còn chưa được gặp Hoàng đế thì đã gặp Lý Đại Khí rồi. Lý Đại Khí hiện tại đối với hắn rất ôn hòa, bởi vì hai người đã không còn xung đột gì nữa. Lý Đại Khí từ cấp trên của mình đã biết chuyện Can Thừa Cơ khai ra Thái Tử, Hột Can Thừa Cơ đã được phong tước thụ quan rồi, cũng biết Đỗ Hành Mẫn nhận chức Thứ sử Ba Châu, phong Nam Dương quận công rồi.
Công lao của Lý Ngư so với hai vị này chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, không ngoài dự đoán mà nói, một chuyện thượng vàng hạ cám ở đây người ta cũng có thể phong tước, được ra ngoài, đến lúc đó chẳng những không có xung đột, quan giai tước vị còn trên cả mình. May mắn khi hắn chưa thượng nhậm mình cũng chưa dùng uy thế phủ đầu hắn, gây ra thù hận gì.
Lý Đại Khí rất may mắn, cho nên gặp Lý Ngư thì rất thân thiết, cứ kết giao trước đã, hắn đang giữ chức vị quan trọng, bảo vệ thiên tử, một ngày nào đó cũng sẽ thăng chức được đưa ra ngoài, có lẽ đến lúc đó còn cần người ta chiếu cố đến.
- Tiểu Lý tướng quân!
Lý Đại Khí vừa thấy Lý Ngư liền mỉm cười tươi rói như gà mẹ vừa đẻ trứng.
- Tiểu Lý tướng quân lao khổ công cao, vất vả rồi.
Lý Ngư nhìn thấy vị lãnh đạo trực tiếp vội hạ thấp người chắp tay:
- Đại Lý tướng quân!
- Hà hà hà…
Lý Đại Khí cười thân thiết, vỗ vai Lý Ngư:
- Tiểu Lý tướng quân, vừa rồi bệ hạ triệu kiến bảo ta hằng ngày bố trí bốn thị vệ để đề phòng thích khách. Một tháng đổi một vòng, ngươi và ta tự lĩnh vệ để thay nhau trực.
Lý Ngư ngẩn ra, lập tức bấm tay tính toán.
Lý Đại Khí vừa thấy cũng ngớ người, lúc trước nghe nói khi Lý Ngư chưa vào Đồn vệ, y từng điều tra người này hình như ở Lợi Châu từng có thanh danh "Tiểu thần tiên" rất nổi, chẳng lẽ vị nhân huynh này thật sự là thầy tướng số. Hắn đang tính toán cái gì, tính ngày hoàng đạo à?
Lý Ngư bấm tay một hồi mặt mày nghiêm trọng nói:
- Đại Lý tướng quân, ty chức muốn thương lượng với ngài.
Lý Đại Khí lập tức xốc lại tinh thần, cẩn trọng nói:
- Ngươi nói đi.
Lý Ngư nói:
- Ngài xem, hai chúng ta có nên đổi cho nhau không, để ty chức liên tục canh giữ trong cung tròn một tháng, sau đó lại đổi cho Đại Lý tướng quân ngài.
Trong lòng Lý Đại Khí còi báo động mãnh liệt, sao hắn lại muốn trực liên tục, chẳng lẽ hắn đã tính được tháng đó là ngày đại cát, hay là trong tháng đó thích khách sẽ động thủ lần nữa, hắn lại muốn lập thêm quân công ư?
Lý Đại Khí e sợ nói:
- À…Tiểu Lý tướng quân, như thế là sao? Một tháng đổi nhau cũng đều như nhau, cần gì phải ngươi trực trước.
- Không giống nhau đâu.
Lý Ngư rất nghiêm túc:
- Không dám giấu gì, ty chức có một ngoại phòng, đang mang thai, ta vừa nãy tính toán, một tháng sau là đến kỳ sinh nở rồi, nếu ta ở trong cung dĩ nhiên là phải tận trung, không thể về nhà, cho nên…
- Thì ra là thế!
Lý Đại Khí thở phào nhẹ nhõm, ân tình như vậy nào có lý không được đền đáp lại, đây chính là cái cớ để kết giao với Lý Ngư đây.
Y lập tức vỗ ngực nói:
- Ta và ngươi là đồng liêu, cần hỗ trợ nhau. Nếu đã thế, ngươi cứ thủ trong cung trước đi đã, giờ ta lập tức đi sắp xếp.
Lý Ngư vội vàng cảm ơn:
- Đa tạ Đại Lý tướng quân.
Lý Đại Khí vội vàng đi bố trí, đợi mọi thứ xong xuôi trở lại trong quân doanh tháo giáp ngồi xuống, uống hết một chén lớn, bỗng nhiên lòng khẽ động: “Ối, rốt cuộc là hắn nói thật hay giả nhỉ, nếu chẳng may hắn tính ra được tháng này ở trong cung có lợi lớn, cố ý kiếm cớ lừa gạt ta...:”
Lý Đại Khí vỗ trán một cái, tự mắng mình ngu xuẩn giờ mới nghĩ ra được. Mình chỉ là người luyện võ, nào có bản lĩnh chơi trò nội tâm với người ta. Tuy nhiên, Lý Đại Khí tuy hối hận nhưng cũng không dùng chức quyền Trung Lang Tướng của mình một lần nữa điều chỉnh lại thứ tự trực trong cung. Y đã đồng ý với người ta rồi, giờ đổi lại thì đúng là mất mặt. Lý Đại Khí là người luyện võ, cái khác không nói nhưng rất coi trọng mặt mũi.
Vô sỉ hay không, không chút nào quan hệ với người đọc sách nhiều hay ít. Lý Đại Khí chính là người trọng chữ tín, nếu đã đồng ý với người ta rồi thì không thay đổi.
Một chữ tín, với rất nhiều người thì chẳng là gì cả, nhưng với một số ít người nào đó, thì lại nặng như sinh mạng.
Ba trăm chín mươi tử từ trong ngục Trường An chính là người như thế.
Thiết Vô Hoàn rõ ràng có thể ở lại Liêu Đông làm tù lĩnh lại đơn kỵ vào Trường An để chịu chết thay cho Lý Ngư.
Tô Hữu Đạo giơ dù đón mưa một nụ cười nhận cái chết cũng là người như thế.
Tướng lĩnh Đồn vệ Lý Đại Khí có chút lòng dạ nhỏ mọn cũng là là như thế.
Tựa như Quý Bố một lời hứa nặng ngàn vàng, tu thân xử sự, ngoài sự chân thành không còn gì hơn!