Chương 565: Hóa ra là cô..
Mấy tấm là chuối tây rất to rất dầy, ở giữa lại có mấy cây hoa hồng và một số cây hoa không biết là hoa gì, lá cây xanh biếc, nhìn hết sức hoang dã.
Để lấy ánh sáng, chỗ cao nhất trung tâm trong phòng có mở một cửa sổ hình phễu, ánh sáng từ trên đó chiếu xuống, yên tĩnh thần bí. Dưới ánh mặt trời, trên tảng đá, trong suối nước, một đôi bàn chân nhỏ hơi hơi chạm trong nước, dòng nước suối trong suốt phủ lên trên mu bàn chân trắng mịn màng.
Nhìn từ phía chếch, đôi chân kia vô cùng mỏng manh, tựa như màng ngỗng.
Trong tiếng nước chảy róc rách, hơi nước lượn lờ, cũng phủ lên dung nhan xinh đẹp vô song kia, ánh mắt hơi chút mông lung.
Thang Tuyền cư này bởi vì có suối nước nóng ngầm, chung quanh lại xây phòng ốc, cho nên tạo thành một thiên địa nhỏ, rất nhiều loài hoa kỳ lạ không có ở Quan Trung nhưng lại được trồng ở đây.
Lạc công công chưởng quản nội đình thậm chí từng phái người đến vùng núi hoang dã Lĩnh Nam đạo để bắt một loại đom đóm đặc biệt đến thả ở đây, loại đom đóm này rất đặc biệt, chỉ cần nhiệt độ cao hơn 10 độ thì vẫn sống tốt.
Để nuôi số đom đóm nay, ông dùng hoàn cảnh ẩm ướt và ấm áp nuôi ốc sên và giun. Bởi vậy nơi này tự hình thành một tiểu thiên địa riêng biệt, đến nơi này, sẽ có một cảm giác như tới một nơi hoang vu. Tuy nhiên, Tần phi có thể được ở gần Thang Tuyền cư cấp bậc cũng không quá cao, bởi vì toàn bộ trong khu kiến trúc cung điện, ví trí của nó khá lệch, không chính, cho nên quy mô cung điện nơi này cũng không cao, Tần phi cấp cao cũng sẽ không vì một suối nước nóng mà đến ở.
Toàn bộ khu suối nước nóng thì hai phần ba nằm ở Hoa Mộc Uyển, bên cạnh tiếp giáp một quần cung điện khác, nơi đó cũng có vài vị phi tần, dùng tường viện để ngăn cách, chia một phần nhỏ suối nước nóng này.
Chỗ Dương Thiên Diệp ngồi nằm ngay ở vị trí nước suối tuôn ra, cũng chính là vị trí tường ranh giới của hai cung.
- Các phi tần của Tăng kinh, phụ thân cũng từng ở trong này tắm rửa, nói không chừng mẫu thân cũng đã tới nơi này...
Dương Thiên Diệp thả lỏng tinh thần.
Sông Tuyền cuồn cuộn chảy đi,
Lướt xuôi nhập với sông Kỳ ra xa.
Ôm sầu nhớ nước Vệ nhà,
Chẳng ngày nào chẳng xót xa tấc lòng.
Chị em hầu thiếp trẻ trung,
Kế chi về được ta cùng mưu toan.
(Bài Tuyền thủy 1 – Khổng Tử)
Hài, Dương Thiên Diệp thầm thở dài, bàn chân mềm như ngọc mượt như gấm vẩy vẩy nước.
Ta muốn tìm người để giao phó trái tim, nhưng đều không tìm được. Nghĩ tới ngày mai sẽ ra tay với Hoàng đế, lúc đó có lẽ mình sẽ mất mạng, Dương Thiên Diệp cũng không biết mình có cảm giác gì. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, giết Hoàng đế đã là mục tiêu của cuộc đời nàng.
Nay cuối cùng thời cơ đã đến, nhưng nàng lại không hề thấy vui mừng gì.
Làn nước ấm róc rách chảy qua chân, gan bàn chân ngưa ngứa. Trên đời này có một số nữ nhân vị trí mẫn cảm nhất chính là lòng bàn chân, có nữ nhân những nơi khác thì để người ta chạm vào, nhưng riêng bàn chân thì không. Dương Thiên Diệp không nghiêm trọng như thế, tuy nhiên trước đây Mặc sư từng gửi đến vài nữ tử để làm bạn với điện hạ.
Khi trêu chọc nhau, có một lần Dương Thiên Diệp bị cù vào lòng bàn chân, nàng buồn cười đến thở không ra hơi, đầu óc trống rỗng. Lúc này làn nước chảy qua lòng bàn chân của nàng, cũng khiến nàng vô cùng mẫn cảm.
Nhưng vì tâm tình phiền muộn, loại mẫn cảm này lại bị nàng không để ý đến.
Nàng chỉ hơi ấn bàn chân xuống, để nước suối chảy ra mu bàn chân, nhưng vẫn có cảm giác ngưa ngứa.
Hai mươi mốt tuổi, có lẽ ngày mai nàng sẽ phải rời khỏi nhân gian này, nhưng bất kể thế nào, ta vẫn phải báo thù. Nếu Đại Đường có thể bởi vậy trở nên hỗn loạn, Mặc sư có thể tìm hậu nhân Tùy Dương, thay ta giương đại kỳ phục quốc.
Nhưng…vừa nghĩ đến thân thể hai mươi mốt năm thanh bạch vì tiếp cận Hoàng đế mà hiến cho y, trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Hiến cho người đàn ông mình yêu, thì đó là cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn, nhưng hiến cho người mình không có chút tình cảm nào, thậm chí còn là kẻ thù của nàng, đó là một cảm giác gì?
Dương phi...
Dương Thiên Diệp bỗng nhiên nghĩ tới vị tỷ tỷ dị quốc của nàng, chị ta là phi tử của Lý Thế Dân, cùng giường chung gối với y, sinh con cho y, đó là một cảm giác gì? Chị ta là yêu Lý Thế Dân, hay là vì sinh tồn…
Dương Thiên Diệp đang suy nghĩ miên man thì nghe có tiếng bước chân vang lên, nàng vừa quay đầu lại, có một thanh âm cất lên:
- Là Quách Lương thị trong đó ạ?
Sau đó, nụ cười trên mặt người nọ cứng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thốt nên lời.
- Phụ hoàng, mấy ngày này con có được một cây nhân sâm, chắc hẳn hơn một ngàn năm, nên mang đến tặng phụ hoàng ạ.
Lý Thái nhận hộp lớn trong tay thái giám dâng lên, lập tức có hai ngự tiền thái giám bước tới nhận lấy.
- Con thật là, sức khỏe trẫm vẫn tốt, không cần ăn nhân sâm đâu.
Lý Thế Dân nhìn Lý Thái, mỉm cười, đặt ngự bút xuống, vẫy tay với Lý Thái:
- Đi, trẫm hơi mệt, cùng trẫm ra ngoài một chút nào.
Lý Thái đang bước nặng nề lập tức nhanh nhẹn bước tới đỡ tay Lý Thế Dân.
Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, tuyết đọng chưa tan, mái hiên có nước tuyết tích đọng thong thả nhỏ xuống.
Lý Thế Dân được Lý Thái đỡ chậm rãi bước đi vào lương đình, mở đôi mắt bị choáng bởi tuyết trắng ra.
Y hiểu ra dụng ý của đứa con này đến là vì cái gì, hiển nhiên, cậu ta đã ngồi không yên rồi.
Lý Thế Dân không biết là vì y đã quen nhìn thấy ngôi vị Hoàng đế vững chắc, các hoàng tử ai mà không muốn làm Hoàng đế, miễn là không khiến bọn chúng dùng thủ đoạn mà y kiêng kỵ, vậy thì không vấn đề gì. “Gia sản” của y, dầu gì vẫn phải có một đứa con thừa kế.
Tuy nhiên, y giờ đã dần dần nghiêng về Lý Trị, nên có chút áy náy đối với đứa con trai mà mình yêu thương nhất này.
Lý Thế Dân trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:
- Cao Minh (biểu tự của Lý Thừa Càn) mưu nghịch, đã bị phế làm thứ nhân, vị trí Thái tử không thể để trống được…
Quả tim Lý Thái lập tức nảy lên, dù muốn tỏ ra thong dong nhưng da mặt vẫn căng lên.
Lý Thế Dân quay sang:
- Trẫm vốn muốn dành cho con, nhưng các đại thần cảm thấy Trĩ Nô (biểu tự của Lý Trị) tính cách rộng lượng nhân ái, thích hợp làm một quân vương hơn. Trẫm…rất khó xử…
Đối mặt với đứa con mà mình yêu thương nhất, đường đường Hoàng đế cũng dè dặt, bèn lấy lý do trách nhiệm muốn lập cậu con thứ ba làm hoàng đế đổ lên người các vị đại thần, để tránh Lý Thái không vui, giờ khắc này y cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi. Lý Thái kinh hãi, vội nói:
- Nếu phụ hoàng đã quyết định, con không dám xen vào ạ. Nhưng giang sơn Đại Đường ta giành được không dễ, giờ có phụ hoàng, hẳn không phải lo rồi. Nhưng nhỡ khi phụ hoàng không còn, cũng không thể không suy xét, ý nghĩa của việc lập Thái tử chính là ở điểm này ạ.
Trĩ Nô nhân hậu là thật, nhưng đệ ấy quá yếu đuối, các đại thần có hướng nghiêng về Trĩ Nô, chưa chắc không có nguyên nhân này. Phụ hoàng, giang sơn là của Lý gia ta, người khác họ, dầu gì khó tránh khỏi sẽ có tính toán của bản thân ạ.
Lý Thế Dân nghe đến đó ánh mắt híp lại. Lý Thái kéo cánh tay của Lý Thế Dân, cố lấy dũng khí nói:
- Con không quan tâm có được làm Hoàng đế hay không, nhưng con không thể không quan tâm nhỡ giang sơn Lý gia ta có lầm lẫn gì. Nếu con có thể làm Thái tử, sau trăm tuổi sẽ phế con, đem đế vị mới truyền cho Trĩ Nô, dù sao không thể để người ngoài có bất cứ cơ hội ạ.
- Hở?
Lý Thế Dân liếc nhìn Lý Thái một cái, tâm tư bắt đầu linh hoạt. Nếu như có thể huynh chung đệ cập, cũng được đấy. Dù sao Lý Trị vẫn còn trẻ, có ca ca này thủ trước giang sơn mấy năm, giang sơn càng thêm củng cố, khi đó hẵng truyền lại cho đệ đệ…
Lý Thế Dân phấn khởi, ý kiến này rất được, Thanh Tước đúng là rất thông minh. Y vỗ vỗ tay Lý Thái:
- Đi, quay về thôi.
Trở lại trong ngự thư phòng, Lý Thế Dân và Lý Thái lại trò chuyện một hồi, đợi gã vừa đi thì kích động phân phó:
- Truyền chỉ, mệnh Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Phòng Huyền Linh, Chử Toại Lương lập tức tiến cung, trẫm có chuyện quan trọng cần thương lượng!
Trong Thang Tuyền cư, hoa hồng xinh đẹp, lá cây lay động, dưới ánh sáng nhè nhẹ, sóng nước của con suối nước nóng càng thêm diễm lệ.
Bên hồ bơi, Dương Thiên Diệp ngồi một bên, Lý Ngư đứng ở một bên, sóng nước chiếu lên mặt của Dương Thiên Diệp, giữa sáng tối vô cùng thanh lệ.
Hàng lông mày của Lý Ngư bắt đầu dựng lên, cơn tức giận dần dần lan rộng, tỏa khắp con ngươi.
Dương Thiên Diệp dưới cái nhìn của hắn dần dần thấy e sợ, đôi mắt bối rối rũ xuống, tựa như một phụ nhân làm việc xấu bị chính người chồng của mình bắt lấy, trong lòng rất chột dạ.
- Giỏi nhỉ.
Lý Ngư nghiến răng nói một câu, Dương Thiên Diệp sợ hãi cả người run lên.
Lý Ngư tới gần một bước:
- Cô điên rồi à, cô đúng là ngu xuẩn, sao lại dám tiến cung chứ, hở, Quách Lương thị?
- Ta...
- Muốn nói gì hả, cô cho rằng trong thâm cung đại nội cô thật sự có thể giết Hoàng đế rồi chạy thoát được à? Cô cho là, chỉ dựa vào một nữ quan như cô là có bản lĩnh giết Hoàng đế ư, nhất là sau năm lần bảy lượt thất bại nữa chứ. Ta cho cô biết, bên cạnh Hoàng đế tuyệt đối không chỉ có vài người như ta thôi đâu.
Ta cũng đã sớm cảm nhận được, bên cạnh Hoàng đế nhất định còn có người khác nữa.
Lý Ngư giờ đang phụ trách công việc bảo vệ Hoàng đế, hắn là sự thật cảm giác được bên cạnh Hoàng đế còn có ảnh tử sát thủ. Nếu đúng mà nói, hẳn là vài lão thái giám kia, nhưng không biết công phu của họ thế nào, họ giấu quá tốt, Lý Ngư chưa từng được thấy.
Nhưng, loại cảm giác này, không sai được.
Khóe môi Dương Thiên Diệp dần dần bật ra tia cười đau khổ. Bên cạnh Hoàng đế còn có ám vệ, thực ra nàng biết còn sớm hơn cả Lý Ngư, nàng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của những người đó, nhưng nàng biết nhất định có! Đây là một khâu mấu chốt trong chế độ cung đình trăm ngàn năm qua, trong cung đình Đại Tùy cũng có. Hơn nữa những cao thủ này cũng không phải đều là thái giám như Lý Ngư suy nghĩ, trong đó đủ thế tục cao thủ, chỉ là tuổi của họ nhỏ nhất cũng sáu mươi trở lên.
Nhưng, Dương Thiên Diệp còn biết, có một chỗ, dù là những ảnh tử hộ vệ siêu cấp kia cũng không thể vươn tới được. Ánh mặt trời chiếu sáng ngàn dặm, nhưng vẫn có những nơi không chiếu đến. Mà chốn kia, chính là thời điểm Hoàng đế sủng hạnh phi tần, Hoàng đế chắc sẽ không cho phép bọn họ ở một bên "xem cuộc vui" đấy.
Cho nên, đây là cơ hội duy nhất của nàng, không phải sao?
Cơ hội duy nhất, chính là dâng bản thân mình ra.
Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư, bỗng nhiên rất muốn khóc.
Đêm mai, nàng sẽ chết rồi, sẽ rời khỏi thế giới này, bỏ xuống tất cả gánh nặng. Nghĩ đến những gánh vác và không muốn gánh vác…
Giờ khắc này, từng hình ảnh khi nàng và Lý Ngư quen biết tới nay đột nhiên hiện lên trong lòng.
Nàng và Lý Ngư tình cờ gặp mặt ở trên đường phố Lợi Châu…
Nàng và Lý Ngư gặp nhau ở Võ Đô Đốc phủ…
Nàng bị Lý Ngư bắt, đại kế bị hủy…
Nàng ở Mã Ấp châu đóng giả tiểu thôn cô, vất vả cạo da, vừa lúc gặp hắn đứng ngay trước mặt…
Nàng dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, nhìn thấy Lý Ngư và Tác Tác “đấu vật” với nhau ở trong đống rơm rạ…
Nàng từ Lũng Hữu đạo tặc đóng giả thành tiểu thị nữ, cùng hắn đi đến Quan Trung…
Nàng lấy thân phận nữ chưởng quỹ Càn Long Đường tiếp xúc với hắn…
Bất giác, Dương Thiên Diệp đã tuôn rơi nước mắt:
- Cảm ơn ngươi, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ngươi có biết thứ hy vọng mà ngươi gánh vác hộ bao nhiêu người, trách nhiệm như núi kia đặt lên vai ngươi có cảm giác gì không. Ngươi không hiểu! Ngươi bỏ ra bao cố gắng, nhưng vẫn không đạt được chút gì thành công, nó mệt mỏi chán nản đến nhường nào.
Ngươi không hiểu, ngươi sợ nhất cử nhất động sẽ làm đi theo ngươi thất vọng, mà từng bước đều phải cẩn trọng…
Nàng rút hai chân trong suối nước về, đứng tên tảng đá xanh:
- Coi như ta cầu xin ngươi, ngươi hãy làm như không nhìn thấy ta, ngươi giả bệnh xin nghỉ, chỉ cần tránh đi 3-5 ngày, bao nhiêu trách nhiệm sẽ không tính ở trên đầu của ngươi, Thiên Diệp ở dưới cửu tuyền cũng sẽ nhớ kỹ ân đức của ngươi, kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp lang quân…Ôi…
Dương Thiên Diệp đang nước mắt lã chã đau khổ nói những lời của người sắp chết, vừa đứng lên tảng đá xanh vốn đã bị ẩm ướt, chân bị trượt, hai tay khua lên, ngay sau đó rơi vào ngực của Lý Ngư, ép hắn ngã ngửa ra sau…