Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 583 - Chương 357: Nhà Trọ Quy Lai

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai

Chương 583: Mưa đúng lúc..

Lý Ngư đứng ở trên xe, tình hình chiến đấu lọt hết vào tầm mắt.

Đó là cảm giác gì chứ?

Mã phỉ đang bao vây bên ngoài trận xe của bọn hắn tựa như đám sói đói hung tàn giờ phút này bị kỵ sĩ xông đến như mãnh hổ.

Một đám sói đói thực ra có thể khiêu chiến với một con mãnh hổ đấy, nhưng nếu là một đám mãnh hổ thì sao.

Chỉ cần nó há mồm to đầy răng nhọn ra, cái cổ tráng kiện vẩy một cái là có thể xé nát một con sói ném ra xa mấy trượng rồi, huống chi lại là một đám hổ.

Vừa xông vào trong trận mã phỉ kia, mã đao sáng loáng như tuyết đã phát huy tác dụng đáng sợ, lưỡi dao sắc bén xé gió, tiếng kêu thảm thiết, máu bắn lên trời, thi thể bắn lên…

Những sát thần này thủy chung không phát ra thanh âm gì, họ chỉ lặng lẽ giết. Đám mã phỉ đối mặt với kẻ địch mạnh như thế cũng không còn hơi để gào thét nữa, chúng giương vũ khí đón đỡ khí thế đang đến như cầu vồng. Đội kỵ sĩ xông đến từng ánh đao sáng như tuyết vung lên, đánh bay, cắt vô số thi thể, thưởng thức tư vị máu thịt.

Mã phỉ liên tiếp ngã xuống, chiến mã mất đi khống chế chạy trốn tứ phía, quấy cho trận doanh càng hỗn loạn hơn. Cuộc chiến này, đã không thể đánh nữa, tuy rằng mã phỉ nhân số chiếm ưu thế, nhưng vừa mới giao thủ đã bị khí thế hùng mạnh của đối phương ngăn chặn

chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được bọn chúng tất bại không hề nghi ngờ. Kỵ sĩ áo xanh đã đục thấu thê đội thứ hai của mã phỉ, mũi tên nhọn bắn về phía đội mã phỉ phía cuối cùng. Mà thê đội mã phỉ thứ nhất đã bị kỵ sĩ áo xanh đánh cho tán loạn, đang giơ đao đánh về phía thê đội mã phỉ thứ hai.

Lúc này, đội ngũ kỵ sĩ áo xanh thứ ba xuất hiện, vẫn ước chừng hơn hai trăm người, lao đến cuồn cuộn, không biết sát thủ địa ngục như vậy rốt cuộc còn bao nhiêu nữa.

Trong đội ngũ mã phỉ rốt cục có người nhận ra đội kỵ binh đáng sợ này đến từ đâu, hoảng sợ hét to:

- Là Hổ Báo kỵ Lũng Tây Lý gia. Mau, trốn mau thôi, xả hồ.

Người nọ là một thủ lĩnh, vừa kêu to vừa thúc ngựa bỏ chạy, hoàn toàn không quan tâm bộ hạ của mình đang tử chiến với đội ngũ kỵ sĩ áo xanh kia.

Hổ Báo kỵ, từ khi đội kỵ binh đầu tiên do Tào Tháo Tam quốc tổ chức và thành lập tới nay thì chưa có một đội kỵ binh nào dùng cái tên này, không ngờ đội kỵ binh của Lũng Tây Lý gia lại có tên Hổ Báo kỵ.

Theo tiếng gào to của tên thủ lĩnh mã phỉ kia, đám mã phỉ luôn hung hãn rốt cục hoàn toàn sụp đổ, đều quay ngựa bỏ chạy.

Hổ Báo kỵ cũng không đuổi theo, nhưng lại tháo cung nỏ xuống bắn, vì thế mã phỉ đang bỏ chạy như điên lại ngã xuống rất nhiều, cuối cùng còn bao nhiêu tên có thể chạy thoát được thì không ai biết. Đội kỵ sĩ áo xanh thứ ba đến cũng không gia nhập cuộc chiến, họ chỉ giết vài tên mã phỉ còn sót lại đang thất kinh bỏ chạy về phía họ, sau đó thì đến chỗ Lý Ngư.

Người trong xa trận rất căng thẳng, sự việc phát sinh vô cùng mau, cho tới bây giờ có rất nhiều người trong đó vẫn chưa biết người tới là địch hay là bạn. Cái tên “Hổ báo kỵ Lũng Tây Lý gia” mà thủ lĩnh mã phỉ kia hô to cũng không có nhiều người nghe thấy.

- Mau! Mau đỡ ta xuống dưới!

Lý Ngư đã quên mất việc sao mình lại đứng trên đầu xe, không dám nhảy xuống. Cẩu Đầu Nhi vội vàng tiến lên, dùng bả vai làm đệm, Lý Ngư giẫm lên vai gã bước xuống ra ngoài nghênh đón.

Đội kỵ binh áo xanh khi còn cách xa trận tầm 100 bước thì dừng lại tách ra trái phải, ở giữa có hai con ngựa Thái Bình đi ra.

Tức thì có hai luồng ánh sáng như ngũ quang mười sắc khiến mắt mọi người như mờ đi.

- Khà khà khà, Lý Ngư, đúng là có duyên dù xa mấy cũng gặp nha.

Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên mặt mày hớn hở chào Lý Ngư, thúc ngựa tới gần mới xuống ngựa, bước lên.

Lý Ngư nói:

- May mắn bạn hiền tới đúng lúc. Cơ mà lúc nãy đúng là dọa chết người ta, nếu các ngươi tới chậm tí nữa, ta thật sự lo lắng các ngươi tới chỉ kịp nhặt xác bọn ta thôi. Ôi may mắn, các ngươi rốt cuộc cũng đáng tin đấy.

Lý Bá Hạo không vui:

- Nói năng gì thế, huynh đệ chúng ta có khi nào không đáng tin cậy hả?

Lý Ngư nói:

- Còn nói đáng tin cậy, lúc ta ở Long gia trong trại đã gửi tin cho các ngươi đề nghị giúp đỡ rồi, các ngươi cũng đã đồng ý rồi, còn hẹn thời gian gặp ở cốc này. Mà sao lại đến chậm thế, trên đường có chuyện gì à?

Lý Bá Hiên cười nói:

- Lý gia chúng ta ở Lũng Tây tung hoành tứ hải đấy, có gì mà ngăn được hành trình của chúng ta chứ?

Lý Bá Hạo nói:

- Đúng rồi, thực ra chúng ta đã tới từ sớm, theo bình thường có lẽ còn tới sớm hơn so với thời gian đã định đấy.

Lý Ngư nghe xong càng thêm khó hiểu:

- Thế thì tại sao…

Lý Bá Hiên nói:

- Trên đường đến chúng ta phát hiện có mã phỉ lén lút tập trung về hướng này. Đại ca nói nhất định là có người có ý đồ gây bất lợi cho ngươi. Chúng ta không ngại thả chậm hành trình để đến chậm hơn họ một chút.

Lý Ngư vẫn không hiểu cắt lời gã:

- Đợi chút, ngươi để ta nắm bắt đã. Ý các ngươi là phát hiện có nhóm mã phỉ lớn tập trung về nơi này à?

- Đúng.

- Cho nên, các ngươi cho rằng, đây là ý đồ gây bất lợi cho đoàn đội của ta?

- Đúng!

- Sau đó, các ngươi quyết định thả chậm hành trình đến muộn hơn họ một chút?

- Đúng!

- Vì sao?

- Ngu xuẩn!

Lý Bá Hạo đáp:

- Lũng Hữu này đường xá rộng lớn, nhưng lại chẳng có náo nhiệt gì cả, buồn chán cỡ nào chứ.

Lý Bá Hiên nói:

- Hiếm được dịp có người đến giúp vui, không đợi chúng động thủ đã đuổi đi rồi, vậy thì rất không thú vị.

Lý Bá Hạo tiếp lời:

- Trước hết để cho ngươi tứ cố vô thân, tự nghĩ hẳn phải chết rồi, đang lúc tuyệt vọng chờ chết thì cứu binh đột nhiên xuất hiện…

Lý Bá Hiên nối gót:

- Trước hết để cho ngươi và người nhà ôm nhau gào khóc, quyết tâm cùng chết, đột nhiên, hy vọng lại xuất hiện…

Hai huynh đệ hưng phấn người này nói xong người kia tiếp lời, sau đó đồng thanh:

- Có kinh hãi nhưng không nguy hiểm lại có niềm vui, đúng là bất ngờ đúng không.

Lý Ngư ngây người một lúc lâu, mới gật gật đầu, nói:

- Bá Hạo huynh, Bá Hiên huynh.

- Hở?

- Ở Lũng Hữu này, cũng tức là người Lý gia Lũng Tây các ngươi, là có tư cách chơi trò mạo hiểm như thế, phóng đãng như thế…Như thế…ta không bằng.

Bá Hạo, Lý Bá Hiên mặt mày hớn hở, liên tục chắp tay:

- Quá khen! Quá khen!

- Khen cái rắm thối ấy. Ngươi dọa lão tử suýt vãi đái ra quần đấy có biết không.

Lý Ngư đột ngột nổi cơn hất vạt áo bào đá chân vào mông Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên.

- Tên khốn kiếp, chơi có thích không hả? Hai tên khốn kiếp này…

Hai huynh đệ la oai oái bỏ chạy. Lý Ngư vẫn không hết giận đuổi theo để đá. Đội ngũ kỵ sĩ áo xanh trên ngựa nhìn thấy hai vị đại thiếu gia nhà mình bị người ta vừa đuổi vừa đá thì giận giữ, giơ đao lên. Tuy nhiên, nom dáng vẻ hai vị đại thiếu gia nhà mình bị đá lại rất phấn khởi thì thật sự khó hiểu.

Không biết đôi bên có giao tình như thế nào, cho nên không dám có hành động.

- Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ khụ!

Trương quản gia của Lũng Tây Lý gia thật sự không chịu được nữa bèn ho khan mấy tiếng, thấy không ai để ý thì đành thúc ngựa lên, xuống ngựa.

Lũng Tây Lý gia thế lực rất lớn, quản gia cũng rất nhiều, quản gia của Lý gia Lũng Tây có thể khác với quản gia trong gia đình viên ngoại bình thường, mỗi một người đều là hào kiệt một phương, vừa giỏi văn vừa giỏi võ. Nhưng muốn nói làm quản gia ở Lý gia là họ bị thiệt thòi thì lại không chắc. Các đại quản gia của Lý gia trong tay nắm giữ tài nguyên và quyền lực, dù là Thứ sử đại phương cũng không bằng. Hơn nữa, chỉ cần họ biểu hiện xuất sắc, trung thành tận tâm, chức vị này có thể thế tập.

Trương quản gia là một người đàn ông tinh tráng hơn ba mươi tuổi, khác với đội ngũ kỵ sĩ áo xanh, y mặc áo đạo, vật cưỡi cũng là một con ngựa Thanh Thông thần tuấn, yên trước treo cung đao, yên sau mang mã bao. Y đang độ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hơn hai tên dở hơi Lý gia kia không nhiều, rõ ràng chính là phò trợ cho hai vị đại thiếu gia trong tương lai. Đại quản sự chân chính đương nhiên từ nhỏ phải cùng thiếu chủ tử cùng nhau lớn lên, chăm sóc hắn, phụ tá hắn, tương lai mới có thể phối hợp khăng khít. Cái này cũng tương tự như triều đình bồi dưỡng Thái tử.

Tuy nhiên, vị Trương quản gia này tuy rằng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng bên mai đã có tóc trắng nếp nhăn trên mặt dù nông nhưng thấy rất rõ ràng. Phỏng chừng... là vì hầu hạ hai vị thiếu chủ này mà tâm buồn lo rồi.

- Vị này, chính là Lý Đô úy Nam Tước Cơ huyện ạ?

Trương quản gia xưng hô rất khác biệt, ngươi muốn xưng tước vị của người ta hoặc là xưng quan chức của người ta, còn rất ít tình huống đều không phải là giới thiệu những người khác mà trực tiếp đem tước vị và chức quan của đối phương cùng xưng ra.

Lý Ngư dừng đuổi, nhìn qua y.

Trương quản gia khẽ mỉm cười, tiến lên một bước nữa lạy dài nói:

- Quản gia Trương Sinh Lũng Tây Lý thị ra mắt Lý Đô úy.

Lý Ngư không dám lên mặt, vội chắp tay:

- Hóa ra là Trương quản gia, may mắn cao môn Lý thị xuất động nhân mã cứu viện Lý mỗ, Lý mỗ vô cùng cảm kích!

Trương Sinh vẫn mỉm cười:

- Lý Đô úy là bạn tốt của hai vị tiểu lang quân nhà ta, Lý gia giúp bạn tốt, là chuyện phải làm. Lý Đô úy chớ khách sáo.

Thư cầu viện của Lý Ngư tới Lý gia, hai vị đại thiếu gia của Lý gia này vừa lúc một người đang chơi chán đao kiếm mang từ Tề Châu về, người kia thì hưởng sắc quá độ, đang khoảng thời gian hiền giả yên tĩnh thì có chuyện tới, hai người như nhặt được chí bảo lập tức mang thư của Lý Ngư cho cha mình.

Không phải chỉ là giúp bằng hữu con mình giải quyết phiền phức nhỏ nhặt thôi hay sao, lại trên địa bàn Lũng Tây nữa, đối với gia chủ Lý gia thì đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng, Lý Ngư này…Phụ thân của hai tên dở hơi Lý gia đã nghe nhiều chuyện về hắn rồi. Con trai bảo bối lúc trước gặp Lý Ngư ở Lợi Châu đã từng thỉnh thoảng nhắc tới hắn trước mặt ông, mỗi khi kể đến những chuyện hắn làm lông mày nhướng lên, tựa như chính là chuyện họ làm, dáng vẻ đầy tự hào vinh quang.

Lần thứ hai gặp nhau, lần thứ ba gặp nhau, lần thứ tư gặp nhau...

Mỗi lần trở về, hai huynh đệ đều kể lại những gì nhìn thấy nghe thấy, đều đã coi Lý Ngư thành trọng điểm.

Tuy nói hai đứa con cũng nhanh nhẹn nhưng gia chủ Lý thị vẫn cho rằng, hai đứa con của mình chỉ tâm tính không quen, nhưng chỉ số thông minh lại cũng không thấp, tương lai vẫn muốn truyền gia nghiệp cho chúng.

Nhất là, hai tên dở hơi này lại đặc biệt được lão tổ tông Lý gia yêu thương. Hậu duệ con nối dòng của Lý gia rất nhiều, tuổi tác so với hai người lớn hơn hay nhỏ hơn đều nhiều, người cùng bối phận với họ, nhỏ bối phận hơn họ cũng nhiều, nhưng lão tổ tông Lý gia lại chỉ cưng hai người, cũng không hiểu có phải là vì già rồi tính tình trở nên trẻ con không mà rất thích trò chuyện với hai huynh đệ này. Cho nên, cho dù Lý lão cha có lòng đổi tướng nhưng chỉ cần lão tổ tông còn khỏe mạnh thì ông có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cũng bởi vậy, ông không thể không suy xét bằng hữu mà con mình kết giao là những loại người nào. Những người bạn này, sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với hai cậu con trai, thậm chí còn trên cả sức ảnh hưởng của cha mẹ đối với họ.

Con ông, là người kế thừa chức vị gia chủ Lý gia đấy.

Vì thế, Lý lão cha chẳng những đồng ý với thỉnh cầu của con trai, còn phái Trương Sinh Trương đại quản gia chuyên đi dọn rác cho hai cậu con trai bảo bối đi theo.

Nhiệm vụ của y chỉ có một việc: Khảo sát xem Lý Ngư này là nhân vật bực nào. Nếu là kẻ tâm thuật bất chính gian ác, Lý gia sẽ không chút do dự xử lý hắn và toàn bộ đoàn đội đi theo hắn đến Lũng Hữu. Bên cạnh “Thái tử” nào có giữ lại gian nịnh.

Bình Luận (0)
Comment