Chương 587: Có bằng hữu từ phương xa tới..
Trên trấn Tân Hải, đoàn người mấy trăm nhân mã của Lý Ngư đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Người có thân phận có địa vị đấy, đã sớm biết đoàn người này là ai, tuy nhiên mọi người lại đều án binh bất động, âm thầm quan sát.
Đúng lúc này, một đội tinh kỵ ước chừng hơn ba mươi người chạy tới trên trấn, dừng trước nhà trọ.
Xem trang phục của họ, hiển nhiên là binh mã triều đình, dân chúng phụ cần đều xôn xao bàn tán.
Một vị Đô úy đi giữa các binh sĩ, gã đi tới trước xuống ngựa, roi ngựa trong lòng bàn tay khẽ gõ gõ, ngước mặt nhìn biển hiệu nhà trọ rồi bước vào.
Trần Phi Dương đang gác ở cửa lập tức chắp tay nói:
- Là Lôi Đô úy ạ?
Quả Nghị Đô Úy kia dừng lại, nhìn y, gật đầu:
- Đúng là Lôi Lạc ta, ngươi là môn hạ của Lý Tước gia?
Cẩu Đầu Nhi mặt mày hớn hở nói:
- Đúng vậy đúng vậy, tiểu thần tiên nhà ta đang đợi trong phòng…
Lôi Đô úy nhíu nhíu mày, tiểu thần tiên? Cái quỷ gì thế?
Trần Phi Dương đá vào chân Cẩu Đầu Nhi ngăn cái miệng rộng của gã, mỉm cười chắp tay nói:
- Tước gia nhà ta đã biết Lôi Đô úy đến, đã chuẩn bị trà thơm đợi rồi ạ.
Lôi Lạc nghe thế mặt giãn ra:
- Tước gia quá khách khí, nên là mạt tướng mời gặp mới đúng. Mời dẫn đường.
Trần Phi Dương vội chìa tay mới, dẫn Lôi Lạc dẫn tới phòng của Lý Ngư.
Lôi Lạc là bộ hạ của Hột Can Thừa Cơ, Hột Can Thừa Cơ nhận được tin tức của Lý Ngư thì đã phái người nói cho hắn rồi. Nhắc tới Hột Can Thừa Cơ, đây chính là đại tướng dưới trướng Lý Hiếu Thường nhiều năm trước ở Lợi Châu, vấn đề điều khiển tướng dĩ nhiên không vấn đề. Trong quân phục nhất chính là mãnh tướng chân chính, huống chi Hột Can Thừa Cơ đủ thủ đoạn, vài Đô úy tướng lĩnh dưới tay đã rất phục gã.
Bởi vậy, Lôi Lạc đi gặp bạn tốt của lãnh đạo, hơn nữa người ta còn là Khai Quốc huyện Nam, nên không dám lỗ mãng với Lý Ngư.
Hai bên trò chuyện trong phòng, thực ra nói là bàn giao, cũng không có gì hay để bàn giao. Bởi vì Hoàng đế sẽ không cấp binh cho Lý Ngư, Lôi Lạc chỉ cần đem hương binh dân tráng địa phương cho Lý Ngư rồi dẫn đội bỏ đi là được. Mà hương binh dân tráng đều là người bản thổ, chịu sự quản thúc của thân hào nông thôn địa phương, có thể nghe Lý Ngư sai bảo hay sao. Lý Ngư muốn áp chế họ, chỉ có thể dùng thủ đoạn gián tiếp, chính là lung lạc những thân hào đại hộ này làm việc cho mình, rồi thông qua họ điều động những hương binh dân tráng này.
Trong mắt Lôi Lạc, đây là con đường duy nhất của Lý Ngư, cho nên y ra sức giới thiệu tình hình những đại hộ giàu có của Cơ huyện cho hắn. Lý Ngư kiên nhẫn nghe, mỉm cười gật đầu, làm như vô cùng tán thành. Nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, mình và Lôi Lạc khác nhau. Lôi Lạc xem như khách binh, là người đến giúp giữ gìn trị an của địa phương, cho nên lợi ích của y và nhóm thân hào địa phương giống nhau, mục đích giống nhau, không tồn tại cạnh tranh và xung đột, mà mình thì muốn đặt căn cơ ở nơi này đấy.
Lý Ngư hắn càng đủ lực ảnh hưởng, càng đủ quyền uy, càng đè ép những thổ hoàng đế này.
Thử nghĩ, thời điểm thiên hạ hỗn chiến, các lộ chư hầu tranh bá, ai cũng muốn xưng đế và bắt đầu nhất thống thiên hạ, có ai chịu cúi đầu xưng thần với hắn chứ?
Cho nên, Lý Ngư rất hiểu, Lôi Lạc nói ra biện pháp của y cho hắn, nhưng chỉ thích hợp với y, không thích hợp với hắn.
Nếu hắn dựa theo phương pháp của Lôi Lạc để làm việc, trừ phi hắn cam tâm làm một vật biểu tượng, để mặc cho các thân hào nhà giàu bài bố mới hoà hợp êm thấm, nhưng…có thể không?
Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn từ chỗ Lôi Lạc hiểu rõ hơn tình huống của các hào thân đại hộ kia.
Trên trấn có thêm hơn mấy trăm người, mua đồ, mua rượu, đánh bạc, cứ thế mà phân tán đi. Vài vị phu nhân luyện nhu thể thuật xong cũng bắt đầu ra ngoài phố. Trên đường một người đàn ông khôi ngô có râu quai nón đầu quấn khăn xanh, mặc trường bào kiểu Thổ Phiên xách mấy đuôi cá tươi, đối diện có bốn vị mỹ nhân cùng vài gia tướng đang vừa đi vừa cười nói, một người trong đó chân dài, cao nhất.
Người đàn ông kia giật mình kinh hãi, vội tránh sang quầy bán hàng rong bên đường, cúi đầu, đợi mấy người kia đi rồi mới lặng lẽ ngẩng đầu lên.
- Đây không phải là... Long Tác Tác ư? Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông khôi ngô kia là là La Bá Đạo, y cùng với nương tử Khoáng Tước Nhi đi vào Cơ huyện, nghe nói Hột Can Thừa Cơ cũng ở Dân Châu phủ, Cơ huyện rộng lớn, toàn bộ Dân Châu phủ địa vực rộng mức nào có thể nghĩ.
La Bá Đạo vốn định sẽ cùng nương tử đi Dân Châu phủ, đúng lúc Khoáng Tước Nhi lại có bầu. La Bá Đạo vừa vui mừng vừa sợ, cũng không dám để vợ đi đường xa nữa bèn dừng ở trấn này. La Bá Đạo vốn là thủ lĩnh mã phỉ, mã phỉ cướp bóc, có thứ thì dùng, có thứ thì phải phi tang, cho nên nửa thương nửa phỉ.
Hiện giờ y không làm phỉ nửa mà bắt đầu phát huy ở mặt kinh danh, không ngờ lăn lộn ở đây lại rất tốt. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến giá trị vũ lực của y. Đổi lại là người khác, ngươi muốn mưu sinh kiếm tiền ở đây, sẽ bị đám lưu manh gây sức ép chèn ép.
La Bá Đạo chẳng những không rơi vào kết cục đó, còn thu nạp nhiều đám đệ tử, miễn cưỡng cũng là nhân vật có sức ảnh hưởng ở đây.
La Bá Đạo lẩn vào trong đám đông, tìm được một tiểu đệ, bảo gã đi dò hỏi tin tức, chốc lát sau đã có tin tức đưa đến, nói là có vị Nam tước thụ phong cho Cơ huyện, vừa tới nhậm chức, bốn vị tiểu mỹ nhân kia là thê thiếp của hắn.
La Bá Đạo tức thì ngây ra, không ngờ được ở nơi này lại đụng phải Lý Ngư, có nên đi gặp mặt đánh tiếng không nhỉ?
Y nghĩ đi nghĩ lại bèn bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.
Quan hệ của y và Lý Ngư thật sự rất khó nói rõ được, nói địch không giống địch, nói bạn chẳng giống bạn, giờ người ta là Tước gia, tới chỗ này làm quan đấy, La Bá Đạo y dù không có thể diện, nhưng lúc này đến nhà để tạo quan hệ thì có khác gì tiểu nhân.
- Ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta…
La Bá Đạo mỉm cười, đầu óc sáng suốt rồi bèn đi về hướng nhà mình.
La Nhất Đao từng là giang dương đại đạo, sau lại muốn lập công mưu quốc giờ phút này đã chỉ là một người đàn ông bình thường có vợ có con.
Nhà của La Bá Đạo ngay đầu trấn, không phải là nhà mới, mà là mua lại của người khác. Có gia đình sau binh tai nam trong nhà bị chết, chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em, muốn đi nơi khác nương nhờ họ hàng nên bán rẻ lại cho y.
Một tiểu viện, ba gian nhà, trái có chuồng dê, phải là nhà vệ sinh, đằng sau có vườn rau xanh, giếng nước ngay ở vườn rau, dù là ở trên trấn nhưng cũng là gia đình nhà nông.
Nhà La Bá Đạo hiện đang nuôi ba con dê, còn có một ổ gà, Khoáng Tước Nhi tuy rằng có bầu, nhưng bản thân là người luyện võ, không chịu ngồi yên, lúc La Bá Đạo không ở nhà thì ra đằng sau trồng rau, rồi ra đằng trước trông dê, cũng rất thích thú.
Lúc này một con gà mái vừa mới đẻ trứng, kêu rất to, đắc ý bay xuống ổ, kiêu ngạo nện bước. Khoáng Tước Nhi mỉm cười đi tới nhặt quả trứng gà còn ấm nóng lên.
Dưới mái hiên có treo một cái giỏ, nàng nhón chân thả quả trứng gà vào đó. Đúng lúc bên ngoài bức tường thấp có mấy người đi ngang qua, một người trong đó chừng bốn mươi tuổi, khá mập mạp, hai má sệ xuống, đầy uy nghiêm. Y chuyển mắt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng yêu kiều trong tiểu viện. Khoáng Tước Nhi lúc này mới chỉ mang thai hai tháng, chưa lộ bụng, đến khi nàng quay mặt lại, người kia hai mắt tỏa sáng, trên trấn Tân Hải từ khi nào có mỹ nhân thế, tư sắc đúng là rất động lòng người.
Tuy nhiên y giờ đang có việc, nên chỉ quay lại nói:
- Tiểu nương tử này ngọt ngào quyến rũ quá, lát nhớ hỏi thăm cho gia đấy.
- Vâng, không thành vấn đề, cứ giao cho tiểu nhân ạ.
Hai chó săn đi theo ngầm hiểu, lập tức cúi đầu khom lưng vâng dạ. Người trung niên này là đại hào thân lớn nhất Cơ huyện tên Bành Phong, hai chó săn kia đều là người trấn Tân Hải, một người tên là Cao Sơ, một người tên là Từ Hải Sinh. Người đi trước dẫn đường là đại ca của Từ Hải Sinh, tên Từ Hải Cảnh, đều theo chân Bành lão gia kiếm cơm.
Bành Phong ở Cơ huyện từ trước đến nay duy ngã độc tôn, hiện giờ chợt xuất hiện thêm một Nam tước, siết chặt đầu y, làm sao y chịu nhịn cho được. Tuy nhiên, người ta thay mặt triều đình đại nghĩa mà đến, y cũng không dám sơ suất, cho nên hôm nay "Cải trang vi hành", lặng lẽ dẫn theo vài thủ hạ quen thuộc tình hình trấn Tân Hải đến thăm dò vị Lý Tước gia này, lại không ngờ, thâm sơn dục tuấn điểu, sài ốc xuất giai lệ, không ngờ khiến y thấy một vị tiểu nương tử động lòng người.
La Bá Đạo cầm cá đi về tới, đối mặt đi qua nhau, đều nhìn thoáng qua nhau, chỉ là người qua đường mà thôi, cũng không ai để ý người nào.
Lý Ngư và Lôi Lạc Đô úy trò chuyện một hồi, Lôi Lạc chân thành nói:
- Cơ huyện này nổi bật nhất là Bành gia. Bành gia có căn cơ ở đây hơn mười đời. Tước gia, bất luận một gia đình nào cũng không lâu được mời đời như thế đâu.
Gốc rễ căn cơ của nhà đó…
- Ta hiểu!
Nhắc tới Bành gia này cũng là một truyền thuyết đầy sắc màu. Thời điểm Bành gia trước khi truyền đến đời thứ tư, một chi trong đó cũng chỉ còn lại một nam đinh, còn mồ côi từ trong bụng mẹ, mà một chi khác, lại rất thịnh vượng, mẹ góa con côi kia bị xa lánh rất nhiều, bị bắt nạt ức hiếp nhiều.
Kết quả, cũng không biết có phải một chi khác làm chuyện khiến người người oán trách hay không, mà một chi mồ côi này con nối dòng cũng dần dần nhiều lên, mà chi kia thì con nối dòng lại bị đứt hoặc không sinh ra, hoặc là chỉ sinh nữ, thế hệ trước dần dần chết đi, tới thời điểm đời cuối này, một chi vốn đã xuống dốc lại lần nữa nắm giữ Bành gia. Hài, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng khó cản nha.
Lý Ngư không có hứng thú đối với loại bát phong này, xen lời:
- Bành gia này thế lực như thế nào?
- Rất cao! Vô cùng cao! Khi ta mang binh tiêu diệt phỉ đi qua thị trấn liền nói như thế, huyện thành Cơ huyện gần với trấn Tân Hải, ngày cả tường thành đều không có, gọi là thành, nhưng không thể so với thành trì Quan Trung được. Nhưng trong huyện thành này lại thật sự có một tòa thành, chính là Bành gia trang.
Nói xong, Lôi Lạc nhướng lông mày:
- Bành gia trang tường sâu viện lớn, như một tòa thành kiên cố, trên tường còn có vận binh đạo, tị tiến hào, còn có lầu quan sát, người Thổ Phiên lúc tiến vào, cướp bóc toàn bộ Cơ huyện, những nhà giàu có hoặc là phá nhà, hoặc là mang theo của cải bỏ chạy đến Dân Châu phủ, đợi khi yên bình mới trở về, chỉ có Bành gia đóng cửa lớn lại, thủ đến hiện tại, người Thổ Phiên căn bản không làm gì được.
Thế lực này, lớn đến bao nhiêu chứ.
- Thì ra là thế...
Lý Ngư trầm ngâm, Lôi Lạc nói tiếp:
- Tước gia ngươi muốn nắm giữ hương binh dân tráng nơi này thì cần phải giao tiếp tạo quan hệ với Bành gia đấy. Chuyến đi Cơ huyện, ngươi...
Lý Ngư đột lại xen lời y:
- Lôi Đô úy, ngươi đang ở Cơ huyện quét phỉ, bình ổn địa phương, nói vậy hẳn bắt giữ được không ít người đúng không, ví dụ như…phạm nhân ở Trung Nguyên không chỗ dung thân chạy trốn tới Lũng Hữu, còn có cường đạo, mã phỉ, vong mệnh, đào binh, và cả loạn binh bởi Thổ Phiên chiến bại mà chạy trốn nữa.
Lôi Lạc ngẩn ra, nói:
- Có. Đám tốn cơm này ta đang muốn xin lệnh cấp trên để cho xử lý đây.
Lý Ngư khẽ mỉm cười:
- Lý mỗ lần này đến muốn xây dựng một tòa thành trì mới, một tòa thành thật sự, rất cần lao động, có thể tặng những người này cho ta được không?
- Hở…Nếu ngươi cần, mạt tướng cầu còn không được. Nhưng mà Tước gia, những người này hoặc là hung tàn hoặc là ngang bướng không chịu thuần phục, hoặc là gian xảo giảo quyệt, đều khó đối phó. Ta hiện đang nhốt họ ở trong đại lao, nếu cho chúng đi lao động khổ dịch, cũng không dám cho họ ăn no vì sợ họ có khí lực thì sẽ…Tước gia ngươi...
- Hà hà, không sao. Ta cần chính là người như vậy! Chỉ cần giao cho ta, ta tự có cách quản lý họ.
Lôi Lạc nghe thế mày nhướng lên, củ khoai nóng bỏng tay này lại có người chịu nhận, chuyến đi này không phí công nha.
Y vui vẻ nói:
- Tước gia đã có chuẩn bị, vậy là tốt rồi. Mạt tướng trong tay tổng cộng có gần hai vạn tặc tù, không biết Tước gia muốn bao nhiêu, lát về ta sẽ cho người đưa tới.
Lý Ngư nói:
- Không vội, mười ngày sau hẵng đưa đến đi, toàn bộ tặc tù đó, ta đều muốn.
Lôi Lạc giật mình nói:
- Toàn bộ ư? Tước gia muốn nhiều người như thế, việc nuôi bọn chúng cũng là khoản chi tiêu không nhỏ đấy, không cần nói cái khác, chỉ riêng ăn uống…
Lý Ngư cười híp mắt xua tay:
- Làm sao có thể. Ngươi cũng vừa nói họ bướng bỉnh không chịu thuần phục, dầu gì cũng phải dạy dỗ nha. Ta phỏng chừng số người cuối cùng có thể sử dụng tầm 4000~5000 người, thế là ta hài lòng rồi.
Lôi Lạc giật nảy mình, theo hai vạn biến thành 4000~5000 người ư, vị Tước gia này nhìn nhã nhặn tuấn lãng, không ngờ còn tàn nhẫn hơn cả ta, khó trách lại là bằng hữu với Hột Can Thừa Cơ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã là đây.