Chương 594: Trung Nguyên quỷ môn quan mở ra..
Hôm nay là tết Trung Nguyên.
Tết Trung Nguyên còn được gọi là quỷ tiết.
Truyền thuyết nói rằng ngày hôm nay Qủy Vương sẽ mở Qủy môn quan, đường giữa giữa người và quỷ mở ra, lão quỷ có thể có cơ hội về nhà nhận đồ cúng thần, tân quỷ thì có cơ hội hồn quy địa phủ. Ngày này, người làm con có thể đứng ở góc tường nhà mình đốt một chậu than, đốt cháy tiền cùng quần áo, ở trên có viết tên họ địa chỉ người chết khi còn sống, lấy gửi vong nhân, lại trái phải chăm hương nến, cung cấp cho các oan quỷ, du hồn…
Năm vừa rồi, việc này là do Phan nương tử làm. Nhưng năm nay bà đã tái giá Dương Tư Tề, không tiện lấy thân phận góa phụ tế điện vong phu, việc này giao cho Lý Ngư.
Đêm sắc thâm trầm, sắc trời không tính là muộn nhưng nếu vào thời hiện đại thì cũng qua chín giờ tối, minh nguyện giữa trời, sương thanh đầy đất.
Lý ngư ở hai tòa nhà mới xây dựng để tránh gió, ngồi xổm trên mặt đất, để từng đệ tiền giấy vào trong chaaujt han.
Có gió nhẹ thổi vào, ngọn lửa trong chậu than bùng lên, trò tàn giống như con bướm phập phồng lần quẩn.
Người đã mất kia tuy hắn không có cảm tình gì, nhưng dù sao hắn cũng xem như phụ thân của mình, Lý Ngư vừa thành kính nói thầm tên họ, vừa để tiền giấy vào, ánh lửa ánh lên mặt của hắn, lúc sáng lúc tối.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh khôi ngô đi tới, cao to cường tráng, bước tới trầm ổn như núi, một thanh đao ở sưới xuong sườn của hắn, không có vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Đây là Thiết Vô Hoàn, gã tới phía sau Lý Ngư, không hề động đậy, đứng lặng như núi.
Lý Ngư không có động tác gì, chỉ đặt từng tập tiền giấy vào trong chậu than, nhìn lửa cháy, nhìn tro bay…
Cơ Huyện Bành phủ.
Sau bữa tối Bành Phong đi từ đường thắp hương liệt tổ liệt tông, lại đốt tiền giấy và quần áo, sau đó trở về nội trạch.
Đêm nay, y có chút hưng phấn không tên. Vị Tước gia kia quá không coi ai ra gì, ỷ có hoàng mệnh tại người, không để ta ở trong mắt đúng không? Nực cười, cũng không nhìn xem Cơ Huyện này một chút rốt cuộc thiên hạ là của người nào à, hôm nay lão tử sẽ khiến ngươi đầu một nơi thân một nẻo! Nghe nói mấy vị phu nhân của ngươi trăm quyến ngàn kiều, rất có tư sắc, lão thủ sẽ thu phòng….
Bành Phong càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã hiện lên ý niệm ác độc.
Hành động vào ngày hôm nay nhưng y sẽ không ra mặt, y chẳng nhưng không ra mặt mà toàn bộ Bành phủ đều an bình, phần lớn mọi người căn bản không biết đêm nay hành động. Bởi vì bất kể thế nào thì trên người Lý Ngư cũng được Hoàng đế khâm phong hàng Tước gia, chỉ cần y ra tay, chính là mưu phản. Cho dù triều đình không muốn gây chiến nhưng vì tôn nghiêm của triều đình cũng nhất định phải phái đại quân, giết y không thể không chết….
Cho nên, y không thể ra tay!
Nhưng Mã tặc La KHắc Địch có thể!
Thổ Phiên Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan có thể!
Hơn nữa nếu bọn họ giết Lý Ngư, chẳng qua là nạn trộm cướp quá mức nghiêm trọng, chẳng qua là kẻ thù bên ngoài xâm lấn, khác hoàn toàn khi y ra tay, không đến mức chấn động đến triều đình như vậy.
Tối này, Trấn Tân Hải và Chiết Hoa Sơn đều sẽ máu chảy thành sông.
Mà y chính là anh hùng bình định loạn tại Cơ Huyện, là ô dù cho dân chúng Cơ Huyện, ngày mai lãnh binh xuất chiến thu thập tàn cục, giữ gìn một phương bình an.
Quá đẹp!
Bành Phong ngẫm nghĩ cảm thấy rất đẹp, đến lúc đó, Hoàng đế sẽ cảm thấy người ngoài Cơ Huyện này khó có thể đặt chân, phong y làm Nam tước… thậm chí là quận công Dân Châu ấy chứ? Bành Phong càng nghĩ máu càng sôi sục, giương mắt nhìn, chuỗi đèn đỏ ở hành lang uốn khúc, nơi ngoắt nghéo sâu thẳm là một căn khuê phòng. Nghĩ tới trong phòng là một mỹ nhân, nghĩ tới ngày sau thê thiếp của vị Nam tước ngông cuồng kiêu ngạo kia cũng biến thành vật chơi của y, Bành Phong thú huyết sôi trào.
Màn che thưa thớt, một đường hương phiêu.
Trước hành lang trăng sáng như ban ngày, trong phòng ánh đèn long lanh.
Mễ Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, một bộ áo ngủ mềm mại bao bọc lấy thân hình đẫy đà thướt tha mềm mại của nàng, ôn nhu như nước chảy mây trôi, hiện ra mười phần nữ tính, thân thể thành thục nữ tính đường cong cực kỳ uyển chuyển. Trong gương là một vẻ mặt mỹ lệ tự mình nhìn còn thấy yêu, năm nay tuy đã ba mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng nên nhìn như trên dưới hai mươi, quyến rũ nở nang như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Nhất là nàng vừa tắm rửa xong, nhìn như đóa hoa sương sớm.
Thật không có mấy nam nhân có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn như vậy.
Nhìn ánh mắt đong đưa như nước trong gương, Mễ Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nàng trời sinh quyến rũ, thuở nhỏ nhờ có dung mạo nổi tiếng xinh đẹp, bà mối gõ cửa nhà nàng không biết bao nhiêu lần. Sau đó lại làm vợ của đại phú hào Cơ Huyện Tôn Càn. Tôn Càn lớn tuổi hơn nàng thế nhưng gia cảnh giàu sang, hơn nữa tái giá cũng là chính thê cho nên Mễ gia đương nhiên đồng ý.
Tuy Tôn Càn lớn tuổi một chút nhưng rất sủng ái nàng, nàng vốn tưởng cả đời này sẽ được ở nơi này ăn ngon mặc đẹp có điều kiện sinh hoạt hậu đãi, nhất là khi nàng sinh một con gái lại càng hi vọng hạnh phúc mãi mãi, cùng với trượng phu sống qua ngày. Ai ngờ Bành Phong một đại hào đứng sau trượng phu, cùng với đám phú thân Vương Siêu, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi và liên thủ đặt bẫy Tôn Càn, chia cắt sản nghiệp của Tôn gia. Thê thiếp của Tôn Càn cũng bị mấy người đó chia cắt hết sạch, nàng và con gái từ đó về sau trở thành đồ chơi của Bành Phong.
Nàng là một nữ lưu yếu đuối, còn có thể thế nào đây? Sống ở nơi này nàng chẳng khác một thi thể biết đi hoặc trở là một kỹ nữ, nếu có thể sinh ra một trai hoặc một gái cho Bành Phong thì tương lai lại càng có bảo đảm, nàng cũng chỉ có thể nén đau lòng, hết mức hầu hạ Bành Phong.
Sắc trời đã tối muộn, nàng nghĩ đêm nay Bành Phong sẽ không tới phòng nàng nên muốn nghỉ ngơi. Tháo đồ trang sức xuống, duyên dáng đứng dậy, cởi trường bào mềm mại ra, dưới ánh nến, mỹ nhân như hoa, duyên dáng xinh đẹp, ngực to eo nhỏ, chân dài mông mập, thân thể châu tròn ngọc nhuận, thật là mê người.
- Két…
Của phòng mở ra. Mễ Nguyệt bất ngờ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Bành Phong mang theo mang theo vẻ mặt hưng phấn khác thường đi tới, vừa thấy thân thể nửa khỏa thân của nàng, Bành Phong cười một tiếng, bước tới, chân đặt lên trên gấm đôn vẫn còn hơi ấm nhiệt độ cơ thể của nàng, vén áo lên, tay đặt trên vai của nàng…
Có thể thấy được rất nhiều chậu than lễ bái trên đầu đường.
Cơ Huyện thường xảy ra chiến sự, tử vong là chuyện thường. Bởi vậy cho nên Trung Nguyên quỷ tiết thì đặc biệt có nhiều chậu than ở đầu đường. Xa gần, linh tinh chằng chịt, một đống lửa và có vô số tro bụi theo gió bay phấp phới. Phần lớn gia cảnh của bách tính bần hàn nhưng tiền giấy thì bọn họ vẫn mua được. Cuộc sống của chính bản thân mình đã thê thảm như thế, cũng không thể để tổ tiên phải khổ. Cũng hi vọng, tổ tiên che chở, có thể vì bọn họ mà mang đến chút ngày tháng bình an.
Mỗi một người ngồi xổm ở đầu đường đốt tiền giấy, cũng như yên lặng kỳ vọng như nơi đây. Toàn bộ thị trấn Cơ Huyện, nhà giàu cũng không nhiều, biệt thự giống như Bành gia lại càng ít, bốn phía Bành phủ đều rộng rãi có thể có bốn chiếc xe ngựa cùng chạy, thế nhưng không người nào dám hóa vàng mã ở vùng này, và đương nhiên không người nào dám đi con đường này.
Hôm nay, là Qủy Vương mở rộng Qủy Môn Quan,
Mà Bành gia Cơ huyện chính là Qủy Vương sống.
Nhìn khắp toàn bộ Bành huyện, ai dám ở trước mặt Qủy Vương…thu hồi những lời này!
Giờ khắc này, bốn phía Bành phủ đột nhiên có nhiều quỷ ảnh lay động, bất kể là cửa trước cửa sau hay bên trái bên phải, hay là bên ngoài tường cao, đột nhiên xuất hiện nhiều bóng người.
“Gâu gâu gâu”, phát hiện ra có người đầu tiên chính là chó giữ nhà, còn chưa phát ra vài tiếng đã bị bắn chết, dùng để bắn chính nỏ mà ngay cả Bành gia cũng không thấy nhiều. Kỳ thực toàn bộ vũ khí tầm xa triều đình đều nghiêm cấm dân chúng sử dụng nắm giữ. Thế nhưng Lũng Hữu không thể so được với Quan Trung, không cho người ta nắm giữ cung tên thực sự khó có thể chống lại mã tặc, huống hồ Lũng Hữu lấy chăn nuôi là chính, mặc kệ là đối phó với tặc nhân hay là dã thú đều cần cung tiễn sắc bén.
Nếu ngươi đã không thể bảo đảm an nguy của dân chúng, đương nhiên phải cho phép người ta tự bảo vệ mình, cho nên cung tiễn của Lũng Hữu cũng không hiếm thấy, thế nhưng nỏ… thì chỉ có quân đội mới có được. Không chỉ bởi vì nó có uy lực lớn hơn mà xưởng ở dân gian rất khó chế tạo ra nỏ có chất lượng tốt.
Lũng Tây Lý Phiệt có tài lực hùng hậu đương nhiên có thể tạo ra được, hơn nữa bọn họ quả thật có lén lút tạo cung nỏ nhưng cũng không dám lộ liệu lấy ra dùng. Lần trước phải sáu trăm Hổ Báo Kỵ hộ tống Lý Ngư cũng đều dùng lao, mà chưa dám lộ ra nỏ.
Nếu không phải là gia tộc xuất hiện nguy cơ lớn liên quan tới sinh tử, vũ khí bí mật này chỉ có thể cất giấu bí mật. Thế nhưng Lý Ngư không chỉ là Nam Tước Cơ Huyện, hơn nữa là Chiết Xung Qủa Nghị Đô Uý. Hắn có quyền thành lập quân đội, thành lập một nhánh thuộc về biên chế triều đình, trực thuộc phong tước của hắn, vì vậy hắn cũng có quyền trang bị quân nỏ. Bởi vậy, Lý Ngư đã sớm phái người đi chào hỏi Hột Can Thừa Cơ rồi.
Hột Can Thừa Cơ là một tù nhân tạo phản, hiện giờ có tước vị, có quân chức, toàn bộ là nhờ một tay Lý Ngư, nợ ân tình của người ta, cả đời không trả nổi. Lý Ngư vừa đưa tin cầu viện tới, Hột Can Thừa Cơ vô cùng phấn khởi, có điểm ân tình này, gánh nặng tâm lý cũng nhẹ đi rất nhiều!
Hơn nữa đại địch đã lui, trong lúc nhất thời cũng không có hoạt động quân sụ nào cho nên Hột Can Thừa Cơ lập tức tận khả năng triệu tập quân nỏ, điều cho Lý Ngư. Mà Lý Ngư có được nhóm quân nỏ này nhưng vẫn giữ kín không nói ra, cho đến tối nay mới đưa ra. Cũng không phải dùng nó đi công thành lược trận, chém giết chiến trường mà là dùng để tấn công Bành phủ.
Đao mổ trâu giết gà, đương nhiên sắc bén hơn.
Tối nay Bành gia chưa bố trí phòng vệ. Bành Phong một lòng tính kế người khác, lại vốn không nghĩ tới vị Nam tước không chịu đặt chân ở huyện thành Cơ Huyện lại tính kế y, hơn nữa lại có năng lực tính kế y. Y đã phái người theo dõi đám người Vương Siêu, lại không nghĩ rằng Lý Ngư có năng lực tiếp cận y.
Thế nhưng… Cơ Huyện có mấy đại hào, đều là lấy kinh thương làm chủ! Bọn họ không chỉ kinh doanh Tây Vực, mà ở Trường An bọn họ cũng buôn bán rất lớn. Thế nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược lại là thần gia buôn bán ở Trường An, chỉ cần nàng đồng ý, râu của nàng có thể trực tiếp duỗi tới Thổ Phiên thậm chí các nước Tây Vực ….
Vài năm trước Bành Phong có qua lại với hành thương Trung Nguyên, làm sao với vài năm đã có khả năng liên kết với Lý Ngư được cơ chứ? Nhưng người ta lại có liên kết, thông qua những người này lại theo dõi y, nhất cử nhất động của y làm sao có thể qua được tai mắt của Lý Ngư? Trên đường theo dõi, lại không phải đều là nơi tùng lâm hoang dã, chỉ cần ngươi đi qua thành trấn, ngươi dừng lại ăn cơm là đều có cơ hội tiếp xúc, cho tới mật thư sau khi xem xong lại có thể niêm phong lại như cũ cũng không phải là việc khó.
Hành thương Lũng Tây vốn là cáo thò đuôi chuột! Vì vậy đám người Vương Siêu xác thực là phụng mệnh Lý Ngư, luôn gây ra sức ép, có ý đò tìm hiểu đỗng tĩnh của y, mà y cũng toàn lực phòng bị, cũng không ngừng diễn trò, làm ra vẻ không chút nào phòng bị, đáng tiếc ngay từ đầu Lý Ngư đã không hề ỷ lại vào năm vị kia.
Bành Phòng và Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan và Mã phỉ La Khắc Địch định giờ dần canh ba động thủ, đó là lúc ba tới bốn giờ sáng, là lúc mọi người mệt mỏi dễ mất đi tính cảnh giác nhất. Lý Ngư lại lựa chọn giờ hợi hai khắc, tầm vào chín giờ rưỡi tối.
Lúc này người còn chưa ngủ nhưng heo đã ngủ rồi!