Chương 599: Bái phỏng Thái Cúc cung..
- Thành chủ, Nam tước Cơ huyện Lý Ngư đến thăm ạ.
Dương Thiên Diệp đang đứng trước hồ nước của nàng chỉ huy xây dựng cải tạo thì một tử vệ vội vã tới bẩm báo, sắc mặt vui mừng. Hiện giờ cuộc sống của họ đã phát sinh biến hóa, hơn nữa suy xét cho tương lai, được Tước gia bản huyện đến thăm hỏi, chứng minh thành Thái Cúc có lực ảnh hưởng và địa vị đấy, là một thành viên của thành Thái Cúc, gã đương nhiên rất vui mừng rồi.
Dương Thiên Diệp đứng trên bậc đá đang nói chuyện với đám thợ thủ công về hiệu quả mà nàng muốn nghe thế thì giật mình suýt nữa ngã vào trong hồ nước. Thành của Dương Thiên Diệp khác với của Lý Ngư. Lý Ngư nhất định phải suy xét đến nông công thương sẽ gia tăng lớn trong tương lai, hắn muốn xây dựng là thành trung tâm của toàn bộ Cơ huyện, cho nên thành sẽ xây dựng từ dưới chân núi lên trên, trên núi là khu vực hoạt động trung tâm của nó, mà dưới chân núi lại là
Trái tim của hắn khống chế toàn bộ Cơ huyện. Nhưng Dương Thiên Diệp không cần suy xét những điều này, cho nên thành của nàng là toàn bộ xây dựng ở trên núi, hiện tại nàng có gần ngàn người, nếu có gia đình, có con dân, cộng thêm một số người làm phụ trợ ngành sản xuất, nhân số tối đa cũng sẽ mở rộng đến vạn người, từ lưng chừng núi đến đỉnh núi cũng dư dả.
Cho nên, thành của nàng là bắt đầu từ lưng chừng núi từng bước hướng lên trên đấy, mà hiện tại đám thợ thủ công đang tập trung xây dựng một tòa bạch ngọc thành thánh khiết hoa mỹ cho nàng ở. Dương Thiên Diệp có tiền, rất nhiều tiền, cho nên toàn bộ cung điện chỉ dùng thủy bạch ngọc.
Xây dựng tòa thành bằng đá, ngàn năm vạn năm không đổ, hơn nữa có thể phòng hỏa, cũng càng toát lên được khí thế hoành tráng. Thủy bạch ngọc và hãn bạch ngọc giống nhau, đều là một loại đá trắng, trắng hoàn mỹ, vô cùng kiên cố và nhẵn nhụi, lại rất dễ điêu khắc. Từ đời Hán trở đi, mọi người thường dùng loại vật liệu xây dựng giống như mỹ ngọc này để xây dựng cung điện, xây dựng miếu thờ, điêu khắc Phật tượng, trang trí làm đẹp cho nhà ở. Về phần cách gọi là hán bạch ngọc, nghe nói là bởi vì bắt đầu từ đời Hán, nó mới trở thành một loại vật liệu xây dựng quý báu, cho nên mới gọi nó là hán bạch ngọc.
Mà có một cách gọi khác là, ban đầu mọi người sử dụng loại đá trắng này phát hiện trong nước, hơn nữa đá trắng này ở trong lòng nước sẽ hiện lên hình dáng hơi mờ, thủy sắc trong suốt trong sáng, rất giống như ngọc, cho nên gọi là thủy bạch ngọc.
Nhưng về sau ở Trung Nguyên cũng phát hiện có loại vật liệu đá này, có điều không có hiệu quả hơi mờ như loại trên, nhưng việc khai thác nó đơn giản và tiện lợi hơn thủy bạch ngọc, nên gọi nó là "Hạn bạch ngọc". Dần dà, liền truyền nhầm thành hán của Triều Hán. Cái này giống “"Vô độ bất trượng phu" lại bị hậu nhân nói thành “Vô độc bất trượng phu", căn nguyên ban đầu đã không thể kiểm chứng, nhưng mọi người theo thói quen rồi thì cũng không cần phải truy cứu căn nguyên ban đầu nữa. Kiến trúc của cung điện hoa mỹ này là do Mặc Bạch Diệm đích thân đốc thúc giám sát xây dựng đấy.
Luận quen thuộc đối với cung đình nhất thì không ai có thể bằng lão được. Đương nhiên, nếu giống cung điện quá thì sẽ phiền phức, về phương diện khác nếu gần Tây Vực, còn phải có được đặc sắc của địa phương, cung điện này vẫn cần chỉnh sửa rất nhiều.
Mà Dương Thiên Diệp thì chỉ mong muốn thành trì của nàng kiên cố vững chắc. Ngay cạnh thành trì kiên cố này có một con suối nhỏ, chỉ là lúc này vẫn chưa dẫn nước suối đến. Khi Dương Thiên Diệp ở trong hoàng cung từng thấy Thang Tuyền cư trong Hoa Mộc Uyển, không biết vì sao, nàng lại thích phong cách như thế, cảm giác ở đó có một hồi ức mà đã khắc sâu trong ký ức của nàng, không thể nào quên được.
Cho nên, nàng đặc biệt quan tâm việc xây dựng nơi này, rõ ràng chỉ là một hồ tắm của người, nhưng diện tích của nó không nhỏ. Dương Thiên Diệp định xây nó thành một khu tắm, bên ngoài khu tắm có khu ngắm cảnh và vài khu vực khác, chung quanh núi này chỉ có mỗi hoa cúc.
Núi lấy hoa cúc làm chủ đề, đã tạo ra một thế giới trên nước hoang dã lãng mạn rồi. Mà nay đột nhiên nghe nói Lý Ngư đến đây, Dương Thiên Diệp hoảng hốt, chợt quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu xanh, một ký ức nào đó xuất hiện trong đầu nàng, thực ra nàng không nghĩ được gì, không có người cụ thể, sự việc cụ thể, hình ảnh cụ thể, nhưng chính là hình ảnh của bản thân từng trải qua, vô cùng quen thuộc.
Mỗi một người dường như trong cuộc đời cũng từng có trải nghiệm tương tự, đột nhiên có một khắc, ở một nơi thật sâu trong trí nhớ của họ lại xuất hiện một “ký ức” khó hiểu, tựa như người trước mắt, chuyện trước mắt, cảnh trước mắt hình như đã từng xuất hiện.
Trong trí nhớ thậm chí còn xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng nàng từ khi bắt đầu nhớ lại, suy diễn với những gì nhìn thấy, thì sự phát triển của ký ức đã hoàn toàn khác rồi. Cảm giác rất thần kỳ, nhưng lại không ai hiểu được.
Dương Thiên Diệp cũng như thế, tuy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu, nhưng chưa nghĩ nhiều, nàng hiện tại chỉ hoảng hốt việc Lý Ngư đến. Thực ra nàng giờ gặp Lý Ngư thì sẽ như nào, Lý Ngư chưa bao giờ muốn hại nàng, mà nàng giờ cũng không còn ý định báo thù nữa.
Nhưng cảm giác này lại rất khó hiểu, là trên tâm lý hoàn toàn chưa được chuẩn bị mà kích động thất thố.
- À, ờ, ta…ta biết rồi, ngươi đi... mời hắn đến trong sảnh ngồi chờ ta.
Hiện tại toàn bộ đỉnh Thái Cúc cũng chỉ có Thái Cúc cung là xây dựng xong trước, cho nên Lý Ngư được mời tới đó. Dương Thiên Diệp chần chừ một chút, rồi cho người gọi Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đến.
- Cái gì? Vị Nam Tước kia là Lý Ngư?
Mặc Bạch Diệm mắt trợn trừng, ôi…là tên âm hồn không tiêu này ư! Bọn ta lựa chọn Lũng Hữu, chính là nghĩ đã cách xa hắn lắm rồi, không gặp bất kỳ ai nữa, rời xa toàn bộ sự việc, để điện hạ một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Suy xét đến thế gia đại tộc liên nhân, lai lịch khó hiểu của cô nương sẽ rất khó để người ta thông qua, hơn nữa cô nương nhất định phải làm vợ người ta, từ nay về sau mất đi rất nhiều. Cho nên Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị sau khi thương lượng đã quyết định từ trong 800 tử vệ chọn một người làm Phò mã điện hạ.
Những tử vệ này đều từ nhỏ tiếp nhận quan niệm chịu chết vì điện hạ, tin rằng một khi họ trở thành trượng phu của điện hạ, ắt cũng sẽ yêu thương che chở cho điện hạ cả đời. Không thể không nói, trong lòng Mặc tổng quản và Phùng Nhị thì đã coi Công chúa điện hạ như cháu ruột rồi.
Lão đã từ trong mấy trăm tử vệ, à, bởi vì có hai trăm tử vệ khác là nữ, lựa chọn ra người có diện mạo anh tuấn, nói năng phong nhã, các phương diện đều nổi bật tổng cộng hai mươi sáu người, đang định để điện hạ tiếp tục lựa chọn từ trong số đó.
Bên này đang bề bộn “tuyển phi” cho điện hạ, sao lại nhảy ra tên Lý Ngư thế? Điện hạ trước kia cùng với Lý Ngư có quan hệ ám muội, Mặc Bạch Diệm rõ nhất. Lý Ngư đã có phu nhân, mà không chỉ một người, Mặc Bạch Diệm tuyệt đối không chấp nhận Lý Ngư ở bên điện hạ. Huống chi, một khi có quan hệ với Lý Ngư, Thái Cúc cung này không còn của riêng mình nữa, tiểu công chúa mà mình che chở như hòn ngọc quý trên tay chẳng lẽ lại phải ở cùng đám thê thiếp kia?
Điện hạ tìm ta để thảo luận, hẳn cũng băn khoăn việc điện hạ không muốn có liên quan tới hắn đây. Nghĩ đến đây, Mặc Bạch Diệm rất vui mừng.
- Điện hạ, Lý Ngư đến hẳn là vì hôm qua Thái Cúc cung ta đến trợ giúp, cho nên mới đến cảm ơn. Hà hà, việc này không có gì khó, Lý Ngư kia không gặp được điện hạ, sau này cũng sẽ không thường xuyên lui tới, dùng chút kế nhỏ, là có thể đối phó được.
Dương Thiên Diệp kinh ngạc:
- Sao cho có lệ được, ta vừa lộ mặt là sẽ bị khám phá ra ngay, bao gồm cả hai người nữa, hắn đều biết rồi.
Mặc Bạch Diệm khẽ mỉm cười:
- Lão nô chọn vài người đi gặp hắn, để một nữ vệ giả mạo điện hạ, không thành vấn đề chứ?
Dương Thiên Diệp nghe thế bừng tỉnh ngộ, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa như có cảm giác trống vắng. Mặc Bạch Diệm vội vàng đi tìm người, nghe nói mình phải giả mạo thúc phụ, đường huynh của điện hạ, nghe nói mình phải giả mạo điện hạ, những người kia đều vô cùng hoảng sợ không ai đồng ý cả. Nên nhớ rằng, điện hạ trong lòng bọn họ không phải bình thường, một lời nói là như lệnh sống chết.
Mặc Bạch Diệm bất đắc dĩ đành phải phí thêm nước miếng tiếp tục thuyết phục một hồi. Xét thấy Lý Ngư và điện hạ quan hệ phức tạp rắc rối, trong lòng lão dù không muốn để điện hạ và Lý Ngư gặp mặt nhưng cũng càng không muốn hủy đi quan hệ của Thái Cúc cung và thành Chiết Mai, cho nên đã giới thiệu tỉ mỉ một hồi.
Lý Ngư đến đại sảnh như đại điện kia, thấy cả tòa nhà đều được xây bằng thủy bạch ngọc thì rung động, ôi, thế này thì tốn bao nhiêu tiền tài đây? Người nào có một khoản kinh phí lớn bậc này chứ? Khắp Lũng Hữu này, cũng chỉ có Lý gia... Chỉ có Lý phiệt Lũng Tây mới có thực lực như vậy thôi.
Lý Ngư không tin một thực lực không có căn cứ không biết nền tảng, không biết lai lịch lại có thế lực khổng lồ như thế. Vốn hắn nghĩ một gia tộc lớn của Lũng Hữu vì trốn tránh chiến loạn, đã lựa chọn xây thành trì vào lúc này, khi vừa lên núi, khu ốc xá ắt dựng bằng cây cối đơn giản mà thôi, giờ vừa nhìn thấy thì trong lòng càng nghi hoặc.
Bên giường, sao cho phép có thêm người khác ngủ, hàng xóm này, hắn nhất định phải cảnh giác. Vừa nhìn thấy đối phương triển lãm tài lực hùng hậu, chỉ có Lũng Tây Lý phiệt là có, vì sao Lý phiệt lại không tiếc khoản tiền lớn để xây tòa thành ở đây? Rốt cuộc Lý gia muốn làm gì? Vừa nghĩ như thế, Lý Ngư lại nghĩ tới Hổ Báo kỵ của Lý gia, đại gia tộc như thế, quy củ nghiêm khắc không thua gì một triều đình, sẽ bởi vì Thiếu chủ với hắn là bằng hữu mà xuất ra lực lượng lớn mạnh như vậy ư?
Chương 599: Bái phỏng Thái Cúc cung (tiếp)...
Lý Ngư càng nghĩ càng xa, phỏng đoán ra đủ loại khả năng đều cảm thấy không logic chút nào, đang trong suy nghĩ, chuyện vị chủ nhân của Thái Cúc cung kia chậm chạp không lộ diện liền bị hắn bỏ quên.
- Ôi chà, Tước gia giá lâm, thành Thái Cúc ta không nghênh đón kịp thời, thứ tội! Thứ tội!
Ba người Khoáng Tứ Nhi, Ngụy Hán Cường và Mặc Tiêu Tiêu đi tới. Tuy đến gấp gáp, ba người vẫn kịp thay đổi trang phục, kiểu tóc, để phù hợp với thân phận của bọn họ. Mặc Tiêu Tiêu vốn là bé gái mồ côi, là Mặc Bạch Diệm cứu ra từ trong loạn dân, bèn theo họ của Mặc Bạch Diệm, coi lão như nghĩa phụ, bởi vì Mặc Bạch Diệm thường xuyên dạy dỗ nàng, từng lời nói cử chỉ đều như cẩn trọng tỉ mỉ, trong lúc gấp gáp bèn bảo nàng giả mạo điện hạ.
Mà Ngụy Hán Cường, là người có ưu thế rất cao trong hai mươi sáu ứng cử viên Phò mã, vốn là thành viên trong một nhóm tử vệ ẩn náu ở Dương Châu, dáng người cao to, tính theo hiện đại thì tầm 1m80, mặt mày như quan ngọc, mắt sáng, hết sức anh tuấn.
Mà khoáng Tứ nhi, thì chính là thủ lĩnh tử vệ Bồ Châu kia, hiện giờ Khoáng Tước Nhi thê tử của La Bá Đạo đang mang bầu, lúc trước chính là lấy thân phận con gái của y cùng ẩn thân tại Bồ Châu.
- Thảo dân Tang Diệp, đây là cháu rể Ngụy Hán Cường của thảo nữ, còn đây chính là cháu gái của thảo dân, Tang Nhu, ra mắt Tước gia.
Mặc Bạch Diệm tạm thời chế ra ba thân phận cho ba người, trưởng bối nhất định phải có một người, nhưng không thể là phụ thân, bằng không thành Thái Cúc này không tới phiên Tang Nhu đương gia mà trước đó vẫn công khai với bên ngoài. Tang Nhu mới là chủ của ngọn núi này, cho nên an bài một thúc phụ, người ta nghe thế cũng chỉ biết là thân tộc bà con xa.
Về phần cháu rể Ngụy Hán Cường, là để làm tiêu tan ý nghĩ xằng bậy của Lý Ngư, tên sao chổi này cái gì cũng tốt, nhưng đào hoa thì quá vượng. Mặc Tiêu Tiêu dù giả làm thành chủ, nhưng cũng xinh đẹp như hoa, vẻ thanh lệ tuy kém xa so với Dương Thiên Diệp nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của nam nhân đấy.
Cho nên, cứ thông báo nàng ta là hoa đã có chủ mới tránh cho Lý Ngư phát hiện vị thành chủ thành Thái Cúc là một thiếu nữ chưa lập gia đình mà sinh ra ý nghĩ không hay ho, đến quấy nhiễu. Không thể không nói, Mặc Bạch Diệm trong lúc gấp gáp mà vẫn suy tính đâu ra đó, hết sức tỉ mỉ kín kẽ.
Nhưng duy nhất một điều không tính đến, có là hai chuyện mà lão cả đời chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Một là tình, một là nữ nhân.
Vừa thấy Lý Ngư, Mặc Tiêu Tiêu hai mắt đã sáng lấp lánh. Đây là nam nhân mà điện hạ thích ư? Đây là nam nhân mà Đại tổng quản phái ta giả mạo để điện hạ tránh phải gặp đây ư? Ôi ưu tú đến vậy hay sao. Hình thức rất được nha, ôi, thuận mắt ghê. Nghe nói hắn có vợ rồi, đúng là thứ cặn bã, điện hạ chúng ta xuất sắc như vậy không ngờ hắn lại không bỏ vợ để lấy điện hạ.
Ngụy Hán Cường vừa thấy Lý Ngư hai mắt cũng tỏa sáng, là hàn quang hung hãn sáng rực. Đây là nam nhân mà điện hạ thích ư? Là nam nhân mà Đại tổng quản phái ta giả mạo trượng phu để điện hạ tránh không gặp đây ư? Hắn thật sự ưu tú đến vậy hay sao? Hình thức bình thường thôi mà, càng nhìn càng không vừa mắt! Nhìn cũng có vẻ cao đấy nhưng vẫn thấp hơn ta, bản lĩnh thì không biết thế nào nhỉ.
Có văn thao vũ lược bằng ta không? Nghe nói hắn có vợ rồi, thế mà còn dám mơ tưởng điện hạ, đúng là đồ cặn bã.
Vì thế, Lý Ngư cảm giác được bầu không khí rất quỷ dị.
Vị Tang Nhu Tang cô nương toàn bộ quá trình chỉ mỉm cười tươi rói, hỏi han ân cần, chỉ thiếu mỗi việc đem tổ tông tám đời nhà hắn để tìm hiểu hết mà thôi.
Mà trượng phu của nàng ta Ngụy Hán Cường thì mặt đen sì, mỗi câu nói như đâm thọc người ta, dáng vẻ hận không thể lập tức tẩn cho hắn một trận.
Về phần thúc phụ của Tang Nhu cô nương Tang Diệp chẳng khác gì một chiếc lá dính trên cành cây, theo gió lát thì nghiêng bên trái, lát thì nghiêng sang phải, mông như ngồi trên cái đinh, không chút nào yên. Lý Ngư vốn đến để cảm ơn, đồng thời lôi kéo một chút nhóm “sơn dân” ở núi hàng xóm này, từ lúc thấy được kiến trúc kiểu cung điện xa hoa kia thì bắt đầu nghi ngờ nhóm người này có thực lực mạnh như này có lai lịch gì.
Mà nay lại thấy biểu hiện của hai vợ chồng Tang Nhu kia thì lòng nghi ngờ càng nặng. Hắn cảm thấy, Tang Nhu cô nương không hề giống là người đứng đầu một thành, một người chưa từng có quyền bính của kẻ thượng vị, địa vị được hun đúc, là rất khó có khí chất nói năng tương ứng. Thực ra nếu Mặc Tiêu Tiêu là một nữ sát thủ, đương nhiên phải giả rồng giống rồng, giả hổ giống hổ.
Nhưng vấn đề là, nàng ta ở trước mặt Lý Ngư hoàn toàn không có tâm trạng giả trang. Mặc cô nương càng nghe càng vừa lòng, trừ việc bất mãn chuyện hắn đã có thê thiếp ra thì thấy khí chất nói năng của hắn rất xứng với điện hạ nhà mình. Mà Ngụy Hán Cường vừa thấy ngay cả Mặc Tiêu Tiêu đều hài lòng với phong thái của Lý Ngư thì càng bất mãn hơn.
Không lô gic chút nào, nhà này nhất định có vấn đề. Chuyến đi này thu hoạch rất nhiều, về sau cần gia tăng giám thị đối với thành Thái Cúc này nhằm thăm dò lai lịch của bọn họ. Lý Ngư nghĩ thế bèn nói mục đích mình đến là để cảm ơn, tặng lễ vật, về sau hai nhà qua lại nhiều hơn, sau đó chắp tay cáo từ. "Tang Nhu" cô nương cùng vị “trượng phu ở rể” và thúc phụ tiễn xuống lưng chừng núi, sau đó lưu luyến chia tay.
Trên đường về, Lý Ngư thong thả vừa đi vừa suy nghĩ.
Lũng Tây không yên, lực lượng hộ vệ của Lý Ngư cũng tăng nhiều. Hai mươi kỵ sĩ, do Thiết Vô Hoàn dẫn đội, mà hai mươi người này đều là dòng chính từ Trường An đi cùng, trong đó chí ít có bốn người, công phu không hề kém Thiết Vô Hoàn.
Vừa thấy Lý Ngư đi chậm lại, bọn họ vây Lý Ngư ở giữa. Đêm qua vừa chiến một trận, mã phỉ có bốn cá lọt lưới đã trốn vào trong vùng hoang dã, cần đề phòng.
Thiết Vô Hoàn tới gần Lý Ngư, hỏi:
- A lang có tâm sự à?
Lý Ngư lắc lắc đầu:
- Chỉ có chút nghi hoặc, ta thấy…. đỉnh Thái Cúc này rất…
Hắn mới nói đến đây thì một kỵ sĩ đằng trước quát to:
- Đề phòng!
- Soạt!
Hai mươi khẩu mã đao đều rút ra, tay trái thì cầm lấy thủ nỏ nghiệp ở trên yên ngựa, sau đó bảo vệ Lý Ngư kín không kẽ hở.
Hai kỵ chạy đến bụi cỏ đằng trước, đi được nửa dặm, nơi này cây cỏ sâu và cao, nếu không đúng lúc gió thổi tới làm cỏ đổ dạt xuống thì đúng là không dễ phát hiện nơi đó có người.
Lý Ngư bị che đi, không thấy rõ phía trước xảy ra chuyện gì, đành phải để Thiết Vô Hoàn giải thích cho hắn:
- A Lang, phía trước phát hiện người đi đường, hình như…có một nữ nhân.
Lại qua một lát, hai gã kỵ sĩ đưa một nữ nhân đến. Cô gái này nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc trang phục mỏng màu xanh, hông thắt một khăn lụa màu lam cột thành hình con bướm.
Chiếc eo nhỏ nhắn thon thả. Tóc nàng ta búi lỏng, cắm một chiếc trâm hoa gỗ màu tím nhạt, chiếc trâm hoa hơi lệch, trên váy, trên tay đều có bùn. Trên mặt không thoa son phấn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, nhất là đôi mắt to tròn, vô cùng động lòng người.
Trong hoảng sợ thất thố lại toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt hơi tái, vẫn còn vương nước mắt chưa khô, hơi thở cũng dồn dập.
- Tước gia, hôm qua trấn Tân Hải đại loạn, có vài dân chúng bỏ chạy, tiểu nữ tử này và huynh trưởng trốn tới đấy, ai ngờ trên đường chạy nạn lại gặp phải một mã phỉ hôm qua chạy thoát. Tiểu nữ tử này được huynh trưởng yểm hộ cho muội muội thoát thân đã bị mã phỉ giết chết.
Nàng ta nhân ban đêm mà trốn kỹ, tới sáng sớm mới dám trở về, muốn mai táng huynh trưởng thì bị chúng ta phát hiện. Nàng ta còn tưởng rằng là kẻ xấu, định chạy trốn.
Trong lòng Lý Ngư trầm xuống, đây đúng là ta dù chưa giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết. Hắn hoà hoãn hỏi:
- Tiểu nương tử, ngươi tên gì, là người của trấn Tân Hải à?
Cô gái kia cúi thấp đầu, u buồn đáp:
- Tôi tên là Lý Hinh Ninh, vốn ở Lan Châu, cùng với huynh trưởng ở Lan Châu làm nghề bán dạo. Gần đây nghe nói Cơ huyện đã bình ổn chiến loạn, muốn đến đó bán hàng hóa, ai ngờ…
Lý Hinh Ninh nghẹn ngào. Thời đại này dù nữ nhân ở Trung Nguyên xuất đầu lộ diện đi làm việc cũng không ngạc nhiên, huống chi là ở Lũng Tây, cho nên việc này cũng không lạ.
Lý Ngư nhíu nhíu mày:
- Ngươi ở Lan Châu còn có người thân nào không?
Hắn nghĩ, Lan Châu đường xa, nên phái người đưa nàng ta trở về đó, ai ngờ lại nghe Lý Hinh Ninh chán nản nói:
- Hai huynh muội tôi sống nương tựa lẫn nhau, không còn người thân nào nữa.
Lý Ngư thở dài, lắc đầu, ở Lũng Thượng, chiến tranh và rung chuyển khiến cho nam nhân càng ngày càng ít, nữ nhân như vậy chỗ nào cũng có. Tuy nhiên... Trong lòng Lý Ngư vừa động, chợt nhớ tới hắn đang nghi ngờ đỉnh Thái Cúc, cô gái này đến từ Lan Châu, Thiên Thủy và Lan Châu đều là vùng đất căn cơ của Lý phiệt Lũng Tây nha.
Hắn nhìn Lý Hinh Ninh thật lâu. Lý Hinh Ninh bị một nam nhân nhìn chằm chằm như thế thì bất an cúi đầu. Lý Ngư dặn dò Thiết Vô Hoàn:
- Để lại hai người giúp cô ta an táng huynh trưởng, rồi đưa cô ta trở về. Nếu cô ta đồng ý thì an trí ở thành Chiết Hoa đi.
Thiết Vô Hoàn đáp lời, hai gã kỵ sĩ ở lại, những kỵ sĩ khác thì bảo vệ Lý Ngư tiếp tục đi. Lý Hinh Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn bóng lưng của Lý Ngư, trong mắt lộ ra tia oán hận sâu sắc.