CChương 606: Thật là muốn có một chiếc áo bông nhỏ.
Cho nên, Cát Tường, Tác Tác, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh có thể tự do lựa chọn phong cảnh tốt nhất ở trên núi, đương nhiên không thể chỉ duyệt phong cảnh mà còn là nơi có thể quan sát tốt nhất, rộng nhất. Cũng bởi vậy mà bốn cô gái đều tự lựa chọn mỗi người một góc núi.
Chỗ ở của Long Tác Tác và Tĩnh Tĩnh là đối góc với nhau, khi nàng vừa tới nơi đã thấy Cát Tường, Thâm Thâm đã đến rồi. Lý Ngư đi U Lan Cốc thiết kế quy hoạch rồi, vẫn chưa kịp về. Vừa thấy Long Tác Tác tới Thâm Thâm liền ưỡn bụng lớn vui mừng nói:
- Long tỷ tỷ, Tĩnh Tĩnh sinh rồi, là một tiểu tử mập mạp, sáu cân bảy.
Thâm Thâm rất vui, nàng và muội muội Tĩnh Tĩnh địa vị thấp hơn Cát Tường và Tác Tác, thật sự là muốn mẹ quý nhờ con, mình mang thai là con trai hay con gái còn chưa biết, muội muội sinh ra con trai, tương lai sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
- Thật sao?
Long Tác Tác nghe xong cũng rất vui mừng, Đệ Ngũ Lăng Nhược và nàng dĩ nhiên không thân cận như Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh. Nói tới Đệ Ngũ Lăng Nhược lại sinh được năm đứa con, thật là quá đáng mà, năm cậu con kia là cùng mẹ sinh ra, con trai của mình không khỏi một bàn tay không vỗ nên tiếng đấy. Hiện giờ Tĩnh Tĩnh cũng sinh được con trai, vậy con trai mình đã có đồng bạn thân thiết hơn rồi.
Người làm mẹ việc cân nhắc khó tránh khỏi thực tế hơn, họ thật ra cũng không có tâm tính kế người khác chỉ là vì con trai của mình mà phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện thôi.
Cát Tường mỉm cười nhìn họ, chỉ là nụ cười rất gượng gạo.
Bản thân Cát Tường cũng biết không nên biểu hiện thất vọng như thế, nhưng rõ ràng nàng và Lý Ngư kết hôn đã lâu, giờ những nữ tử khác ai cũng có con cả rồi, còn mình bụng chẳng có động tĩnh gì. Đều là phụ nữ cả, mùi vị này…Long Tác Tác hiện giờ tâm tư tinh tế hơn trước rất nhiều, vừa thấy Cát Tường như thế bèn đi qua, cầm tay Cát Tường nói:
- Cơm ngon không sợ muộn, muội sốt ruột cái gì. Con cái, sinh sớm hay sinh muộn thì vẫn sinh. Nói tới, thằng con khốn kiếp của ta giờ chỉ biết muội, có nhận người mẹ ruột này đâu.
Cát Tường sống mũi cay cay, cố nén nước mắt nói:
- Ừ! Muội cũng hiểu mà, hiểu mà…chỉ là hơi khó chịu thôi…
Nàng hít hít mũi, Long Tác Tác vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng nói:
- Yên tâm, rất nhanh sẽ có thôi. Hôm nào ta cùng muội đi cầu Quan Âm, chúng ta thành kính nhất định sẽ linh. Ồ, bà bà đâu nhỉ?
Thâm Thâm nói:
- Bà bà trong phòng ấy ạ. Ôi muội muốn được thấy đứa bé quá, không biết bao giờ bà bà mới bế nó ra…Ối ối…
Cát Tường và Tác Tác vội bước đến đỡ nàng.
- Thâm Thâm, muội sao thế?
Thâm Thâm cau mày, rên rỉ:
- Muội…cũng không biết, thấy bụng đau đau, đứa bé…như sắp rơi ấy…
Long Tác Tác là người từng trải, không kìm nổi sẵng giọng:
- Muội ấy, đúng là thích náo nhiệt nhỉ. Muội chẳng kém với Tĩnh Tĩnh mấy ngày, người ta sinh rồi, muội không để ý mình cứ phải chạy tới đây à.
Cát Tường nghe thế giật mình, hét to:
- Người đâu, Thâm Thâm sắp sinh rồi.
Lý Ngư giờ này đang lên đỉnh Chiết Mai. Lưng núi giữa hai ngọn núi giờ vẫn chưa tu sửa thành thông đạo, bụi cây dày đặc, không thể đi qua. Hắn từ đỉnh U Lan xuống cưỡi ngựa trở lại thành Chiết Mai dưới chân núi Chiết Mai sau đó tiếp tục lên núi. Thiết Vô Hoàn đi cùng hắn, cả hai vừa đi vừa thở hồng hộc.
Thiết Vô Hoàn vui vẻ nói:
- Chúc mừng a lang, sắp có con nữa rồi.
Lý Ngư nói:
- Đừng nói ta, ngươi cũng nên nghĩ đến chung thân đại sự rồi đấy.
Thiết Vô Hoàn lắc đầu nói:
- Giờ đang bề bộn nhiều việc luyện binh, nào có thời gian nghĩ tới chuyện này. Đợi chúng ta xây dựng thành Chiết Mai xong, ổn định xong thì nói sau.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Trước đó vài ngày, Thổ Phiên tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan gia không phải đưa tới mười tiểu mỹ nhân à, lát ngươi chọn hai người đi, dù gì cũng phải có người hầu hạ, biết lạnh biết nóng chứ.
Thiết Vô Hoàn lúng túng nói:
- Thôi bỏ đi, chờ ta…
Lý Ngư nói:
- Không được. Chuyện này ta quyết định rồi. Nếu ngươi xót cho họ thì cấp thân phận thiếp thất cho họ, rồi không bạc đãi họ là được.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lát đã lên tới đỉnh núi.
Trước sau đã có sáu cậu con trai rồi, Lý Ngư giờ đã không còn nữa kinh hoảng thất thố của người làm cha nữa, lên đến đỉnh núi hai người vội vàng đến viện tử góc tây bắc nơi ở của Tĩnh Tĩnh. Một vài nha hoàn bà tử đang ra ra vào vào, hai người vừa đến ngoài cửa viện liền có một bà tử nhìn thấy vội vã ra đón, cười không khép miệng phúc lễ nói:
- Chúc mừng Tước gia, chúc mừng Tước gia, Thâm phu nhân sinh được một tiểu công tử, mẹ con bình an! Tiểu công tử bảy cân mốt rất khỏe mạnh ạ.
Lý Ngư ngẩn ra ngạc nhiên:
- Cái gì? Thâm Thâm à? Không phải Tĩnh Tĩnh sinh con à?
Bà tử cười nói:
- Tĩnh phu nhân đã sinh rồi, cũng là tiểu công tử, Thâm phu nhân đi theo thì động thai khí, bên Tĩnh phu nhân vừa sinh xong không bao lâu thì Thâm phu nhân sinh ạ.
Lý Ngư đứng ngây ra một lúc lâu không biết phải làm sao.
Bà tử kia nói xong ngừng một lúc, nói tiếp:
- Lão đây đi trước, hai vị phu nhân đồng thời sinh con, lão rất bận, thứ tội, thứ tội.
Nói xong, bà ta vội vã vào viện tử. Lý Ngư dần dần lộ ra sắc mặt đau khổ, lẩm bẩm:
- Lại…lại nữa à. Ối, thế thì mình có tám đứa con trai rồi. Bát Tiên quá hải, thế con gái thì sao, khi nào thì mình mới có một áo bông nhỏ đây?
Thiết Vô Hoàn giật mình:
- Đang yên lành sao lại nói đến áo bông thế. A Lang nói đùa à.
Lý Ngư khoát tay, bước vào viện tử. Mới bao lâu không ngờ đã có tám con trai rồi, mà con gái thì chưa có, Lý Ngư cũng không phải không thích con trai, nhưng lúc này trong lòng khó tránh khỏi hơi rối rắm, thật sự là muốn có một cô con gái quá.
Nhưng khi nào mới có đây? Hình như có gì đó rất chua xót, rốt cuộc là mình có nên làm gì khác không…Lý Ngư miên man nghĩ, lúc rảo bước vào viện tử lại sợ Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh nhìn ra sự thất vọng. Giờ mà biểu hiện không vui ắt hai nàng sẽ bị tâm bệnh ngay, cho nên lập tức bày ra bộ mặt tươi rói đi vào.
Bên Lý Ngư vì đã có tám con trai mà chưa có con gái mà rất phiền não, thì trong đình Đinh Thượng Hán của Cao Lan Lý phiệt, các vị phiệt chủ lại lần nữa tề tụ, bắt đầu thảo luận ứng cử viên cho họ rồi.
Ứng cử viên đối với chuyện này không biết chút nào, tựa như Hoàng đế băng hà, người kế vị chưa lập, các đại thần đình nghị do ai kế vị. Họ vốn là nhân trung chi long, một khi được lựa chọn, đã có được thế lực khổng lồ âm thầm ủng hộ, lập tức có thể long đằng cửu thiên.
- Thẩm Nhược Phàm này thế nào?
- Người này là người Lạc Dương, chủ yếu kinh thương. Gia tộc vốn tiểu thương nhân, bởi vì cha mất sớm, thiếu niên kế thừa gia nghiệp. Cuối cùng mười năm đem sản nghiệp gia tộc kinh doanh trở thành đệ nhất hào cổ Lạc Dương, tâm cơ, thủ đoạn, ánh mắt đều là nhân tuyển tốt nhất.
- Thương nhân láu cá, hám lợi.
- Khà khà, nói vậy sai rồi, chẳng qua là lựa chọn đạo mưu sinh thôi. Liễu phiệt chủ làm gì khắt khe thế.
- Bản lĩnh tài cán chính là biết tròn biết méo. Chỉ có điều hắn kinh thương lâu ngày, góc cạnh đã không còn. Mà 'Kế Tự Đường' ta vừa lập, ít nhất vị trí tông chủ này là cần người quyết đoán. Thẩm Nhược Phàm này chỉ sợ không khống chế được tài nguyên khổng lồ, cũng không thể khiến cho con cháu bàng chi các phiệt ta tin tưởng.
- Tấn Dương Thường Thư Hân thì thế nào? Người này thường lui tới với Lũng Hữu, nói vậy tất cả mọi người đều quen thuộc với hắn…
- Không được. 'Kế Tự Đường' vừa lập, ít nhất phải cần mười năm, hai mươi năm mới có thể ổn định. Hơn nữa có thể trưởng thành là một thế lực to lớn độc chắn một phương nữa. Thường Thư Hân này tuổi gần năm mươi rồi, dù là hắn có sống lâu, nhưng tuổi tác cao như thế, làm gì có tinh lực làm việc và quyết đoán để đi khai mở cục diện nữa.
- Trường An Đệ Ngũ Lăng Nhược thì thế nào? Người này tuy là nữ tử nhưng lại hết sức khôn khéo, không thua kém nam nhân đâu. Chợ Tây Trường An chính là một giang hồ thu nhỏ, thế lực phân bố cực kỳ phức tạp, các vị đều biết đến, nhưng nàng ta thân ở trong đó, lại thủy chung không đổ, còn lập nên cục diện vững vàng…
- Nữ tử? Ngươi cho là đám con cháu phiệt chủ chúng ta mắt cao hơn đỉnh chịu đồng ý chấp nhận nữ tử thống lĩnh à?
- Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lạc Dương Thẩm Nhược Phàm tương đương nhau, tâm cơ, thủ đoạn, năng lực đều không khiếm khuyết, nhưng vị tông chủ này thủ hạ cũng không thiếu nhân tài như vậy, hắn cần có nhất là có quyết đoán khống chế quần hùng, có cảnh giới bố cục thiên hạ. Hai người kia, cả ngày luồn cúi làm việc cho thương nhân, cảnh giới hẳn yếu kém rồi.
- Thế U Châu Lư Tại Ẩn thì sao?
- Khà khà, hắn là sĩ tộc Sơn Đông, người của Phạm Dương Lư thị đúng không?
- Đúng thế. Hắn rất có tài học, nhưng lại xuất thân bàng chi, không được trọng dụng, đối với Lư thị cũng không…
- Tuy rằng dựa theo phán đoán của chúng ta, chỉ cần chúng ta đem thế lực không thích hợp kiềm giữ nữa "giao ra", do 'Thừa tự đường' tiếp quản, biểu hiện ra cũng trả lại cho triều đình. Triều đình sẽ quay ngược lại bắt đầu chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, khi đó sĩ tộc Sơn Đông tất liên kết với chúng ta. Nhưng quá trình này, chỉ sợ tốn thời gian ba năm mươi năm, tông chủ đời thứ nhất nhất định phải là người tuyệt đối đáng tin, không thể mạo hiểm.
Mọi người lại nghị luận một hồi, cuối cùng được mọi người chấp nhận cũng chỉ còn lại có hai người.
Một là Cơ huyện Lý Ngư, nhất là sau khi người đề cử Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe nói thực ra đó là nữ nhân của hắn, thì vài vị gia chủ cũng bắt đầu nghiêng về hắn. Một người khác là Liêu Đông Cát Hồng Phi. Người này lớn tuổi hơn Lý Ngư, tại nơi rung chuyển nhất kia, không ngờ y lại dựa vào bản thân lập nên thế lực độc lập một phương, phương diện vũ lực rất phát triển, mà người của tập đoàn Quan Lũng nắm giữ vũ lực là chủ yếu, cho nên nghiêng về phía y cũng không ít.
Cuối cùng, Phiệt chủ Lý phiệt vỗ tay, kết thúc tranh luận của mọi người:
- Chư vị, hiện giờ mọi người tán thành chỉ có Cơ huyện Lý Ngư, Liêu Đông Cát Hồng Phi. Luận tổng hợp năng lực, Lý Ngư hơn một chút. Mà nói khống chế võ trang, Cát Hồng Phi lại chiếm thượng phong. Hai người này ai thích hợp hơn, chúng ta tiếp tục khảo sát, rồi đưa ra quyết định cuối cùng, có được không?
Các phiệt chủ đều gật đầu. Bọn họ cũng không vì Lý Ngư họ Lý mà hoài nghi hắn và Lý phiệt Lũng Thượng có quan hệ gì. Tuy nói thực lực của bọn họ kém so với Lý phiệt cho nên lúc này tập đoàn Quan Lũng lấy Lý phiệt làm đầu, nhưng mỗi một nhà năng lực cũng không thể khinh thường. Bọn họ sớm đã tra xét Lý Ngư tận đáy rồi, hiểu rất rõ xuất thân của hắn với Lý phiệt không có quan hệ gì cả.
Vì thế, sau khi nghị luận, các phiệt chủ quyết định, do Lũng Hữu Lý phiệt và Độc Cô phiệt phái người tiếp cận Lý Ngư, tiếp tục khảo sát hắn. Mà Đậu phiệt và Lệnh Hồ phiệt chủ thì phái người tiếp cận Cát Hồng Phi, cũng tiếp tục khảo sát y, cũng đồng thời phái ra hai lộ thế phiệt, nhằm tránh cho người khác có tư tâm gian dối ở giữa.
Thương nghị xong, bốn vị phiệt chủ phái người đi làm việc. Người mà Lũng thượng Lý phiệt thì phái đi Cơ huyện, là hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, nhưng bọn họ chỉ là ngụy trang, chỉ là vì lấy cái cớ tiếp cận Lý Ngư, ai bảo họ quen biết với hắn chứ. Còn thật sự mà Lý gia phái đi, là một vị đường thúc của hai huynh đệ này, tên là Lý Hoàn.
Vị đường thúc này bối phận khá cao, nhưng tuổi xấp xỉ hai người, tương lai là người của Kế Tự Đường. Chỉ cần đem điểm này nói cho hắn biết, liền không cần lo lắng hắn sẽ không ôm tâm tính trong trứng gà bới tìm xương, thật sự đi khảo sát Lý Ngư. Về phần người mà Độc thế phiệt phái ra thì là một nữ nhân, tên Độc Cô Tiểu Nguyệt, con gái duy nhất của Độc Cô phiệt chủ. Độc Cô phiệt ở trong quân nắm trong tay lực lượng rất lớn bức ép hoàng thất từng bước ép sát, không giao ra thì không được. Mà phiệt chủ này là ảnh hưởng mấu chốt bảo đảm Độc Cô phiệt vẫn duy trì được sức ảnh hưởng lớn đối với quân đội như cũ, sao có thể không cẩn thận cho được?