Chương 613: Trời đông giá rét.
Quả dại đầy rẫy, đè cong đầu cành, đây là mùa thu hoạch.
Thành Chiết Mai trước nay chưa từng bận rộn như thế, tiết vào thu, Tước gia nên thu tô rồi.
Lý Ngư đưa ra rất nhiều ưu đãi, nhưng trong hàng trăm các nghề nghiệp, đương nhiên là phải ấn nộp thuế.
Nông dân bận thu hoạch vụ thu, dân chăn nuôi bận tích trữ cỏ, các loại sự vụ, đối với một chế độ “quan phủ” chưa hoàn thiện mà nói, rất nhiều vấn đề lập tức lộ ra. Trần Bân bận bịu loay hoay, Lý Ngư trải qua thời gian quan sát, cũng lựa chọn mấy người khôn khéo trong gia tộc Vương Tiểu Lỗi, Vương Đông, làm phong phú Mạc phủ của chính mình. Mấy vị này đầu tiên là xem xét thời thế, chủ động đầu hiến, thành gia thần của Lý Ngư.
Cộng thêm gia chủ của bọn họ đều chết hết, bọn họ cũng không phải là gia chủ kế nhiệm, một khi đầu nhập vào Lý Ngư, ỷ lại vào Lý Ngư rất nặng, Lý Ngư căn bản không cần lo lắng bọn họ sẽ sinh ra lòng phản nghịch. Mà nếu bàn về quản lý kinh doanh, thật đúng là không thể tùy tiện chọn một tiểu dân là có thể gánh vác được, bọn họ chưa rèn luyện, căn bản không có năng lực như vậy.
Đám người Lý Hoàn giả vờ giả vịt khảo sát, nếu bọn họ nói muốn thành lập mậu dịch ở Cơ Huyện, đương nhiên không thể cả ngày ở chân núi, cho nên thường muốn đi lại chung quanh. Lý Hoàn và Độc Cô Tiểu Nguyệt tâm tình dần dần trở nên tinh tế. Lý Hoàn cũng có cảm giác như cùng Lý Ngư thành lập cơ nghiệp của chính mình. Trong khi khảo sát Lý Ngư, y dần dần tin phục tin tưởng Lý Ngư quyết định trổ hết tài năng, ngày sau mình ở dưới trướng Lý Ngư rồi, bây giờ thì như vậy, sau này tiếp tục hỗ trợ hắn một phen sự nghiệp.
Mà Độc Cô Tiểu Nguyệt thì có một loại tâm tình khảo sát phu quân. Lý Ngư vẫn chưa chú ý tới cô nàng này vẫn luôn lặng lẽ quan sát hắn, đồng thời vì tài cán, nhân phẩm chân thành của hắn mà ái mộ.
- Cơ Huyện kinh doanh xử lý không tồi nha, tuy nhiên nơi này còn thô ráp rất nhiều, nếu như là ta tới xử lý…
Ngẫu nhiên lại có một ý niệm hoang đường vang lên trong đầu, khiến cho lòng Tiểu Nguyệt hoảng loạn, rồi cứ thế lớn dần lên trong lòng nàng. Đến nỗi tiểu cô nương thường hiện lên một ý nghĩ trong lòng, không có quan hệ tới khảo sát của nàng:
- Hắn…
Hắn sẽ thích ta không nhỉ?
- Tước gia đến Cơ Huyện chưa đến nửa năm, hiện giờ khí tượng, so với trước kia đã có biến hóa long trời lở đất nha! Ha ha!
Lý Hoàn khen một câu lại nói:
- Tuy nhiên, Lý gia ta muốn thiết lập kinh tế thương mại lúc này, chủ yếu là nhìn trúng mậu dịch lui tới đố với Thổ Phiên.
Y mỉm cười nhìn Lý Ngư nghiêm trang nói:
- Chúng ta đi qua Trấn Tân Hải, vị La Phong kia rất có thủ đoạn, từ Thổ Phiên bên kia lấy được hàng hóa, so với trước kia còn nhiều hơn gấp đôi. Có điều, một trong những nguyên nhân cũng là vì Tiểu Chỉnh sự Vĩnh Đan giờ đang bị Tước gia nhốt, nội bộ loạn, sự thâu vận hàng hóa khó tránh khỏi bị rối loạn. Mà những hàng hóa này, mặc dù cấp cho toàn Lý gia chúng ta cũng không đủ ăn.
Lý Hoàn nói ra một nan đề, cười nhìn Lý Ngư, vô cùng chờ mong hắn có thể cho một đáp án vừa lòng.
Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng nhìn Lý Ngư không chớp mắt, muốn xem hắn nói như thế nào. Bởi vì lo lắng Lý Ngư không có sách lược ứng đối, nàng không tự chủ được rất sốt sắng, nắm chặt đôi bàn tay, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi. Lý Ngư khẽ mỉm cười, nói:
- Đây chính là lý do ta mời tiên sinh không nên vội kết luận, không ngại ở thêm đỉnh Chiết Mai ta thêm một chút thời gian. Bây giờ càng ngày càng lạnh, trận tuyết đầu cũng nhanh chóng tới, tiên sinh sẽ nhanh chóng nhìn thấy, ta sẽ khai thác thương đạo suôn sẻ, bảo đảm đủ nhu cầu cho Lý Phiệt thậm chí tất cả các nhà khác.
Lý Hoàn nhíu mày nói:
- Chuyện này, nói vậy tin tức nằm trên người Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan à?
Lý Ngư gật đầu nói:
- Tiên sinh cơ trí, đúng là như thế.
Lý Hoàn vỗ tay cười to:
- Nêu thế, Lý mỗ mỏi mắt mong chờ.
Lý Bá Hạo ngoáy mũi, lười biếng nói:
- Các ngươi nói xong rồi chứ hải? Đi thôi đi thôi. Lão nhị, hôm nay chúng ta đọ sức, nhìn xem ai có thể đi lên đó được. Đi đi đi.
Lý Bá Hiên xoa tay nói:
- So thì so, người nào thua phải gọi Vượng Tài là đại gia đấy, đi!
Lý Hoàn lắc đầu cười khổ, hai người này làm việc không đàng hoàng, Nếu Lý Phiệt giao cho bọn họ, tiền đồ có thể dự đoán được! Có điều, Lý Phiệt một đời phiệt chủ, không có cái nào theo khuôn phép cũ, quân tử ngay ngắn khô khan, người như vậy cho dù không ở trong chư phiệt, cho dù bên trong gia tộc, muốn đứng ở chỗ cao, sớm muộn cũng bị người ta gặm đến cặn bã không còn. Từng có một Phiệt chủ, ăn uống đánh bài chơi gái, đầy đủ ngũ độc, sau khi qua tuổi bốn mươi, lại là một minh chủ trước này chưa từng có.
Có lẽ đây cũng là lý do đương kim gia chủ dung túng hai đứa con trai của mình.
Lý Hoàn đột nhiên kịp phản ứng, hai người này rốt cuộc là muốn làm gì.
Hôm qua khi bọn họ ở Đỉnh Chiết Mai đột nhiên đi qua một ngọn núi nhỏ, Lý Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên từng nói muốn leo lên. Đỉnh Chiết Mai là một ngọn núi lớn, phía trên ngọn núi kỳ thực còn có một ngọn núi nhỏ, bỏi vì quá dốc đứng lại chật hẹp, cho nên dưới chân núi kỳ thực không nhìn thấy ngọn núi này. Mà trên ngọn núi này quá dốc đứng và dày đặc cây cối nên từ xưa tới nay không có ai tới bao giờ.
Thác nước trên núi chính là chảy từ ngọn núi này xuống, không ngoài sở liệu thì… bên trên hẳn là có một con suối lớn. Hai tên ngốc này muốn tới đỉnh núi này ư? Xảy ra chuyện thì sao?
- Các ngươi đứng lại! Chờ ta một chút! Thất lễ thất lễ!
Lý Hoàn vừa đuổi theo vài bước, vội quay lại ôm quyền cảm tạ áy náy với Lý Ngư rồi lao đi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt đứng ở sau chỗ ngồi của Lý Hoàn, vẫn nhìn Lý Ngư không chớp mắt. Lý Hoàn vội chạy đi, tiểu cô nương lập tức lúng túng. Một mình đối mặt với Lý Ngư, nàng lại ngại ngùng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý Ngư chú ý tới vẻ mặt co giật ngại ngùng của nàng, có chút buồn cười. Trong lòng hắn, tiểu cô nương thanh tú xinh đẹp được Lý Hoàn sủng ái, hiếm thấy chính là con ngươi nàng thần thanh, thanh tú trìu mến, không nhiễm chút tục khí.
Lý Ngư ôn hòa nói:
- Tiểu Nguyệt cô nương không cần khẩn trương, Lý mỗ không ăn thịt người ta đâu, ha ha.
Độc Cô Tiểu Nguyệt mấp máy môi, khuôn mặt hơi nóng lên:
- Tôi…tôi không sợ, tôi đang không biết… không biết nói với Tước gia… cái gì…
Lý Ngư buồn cười, chẳng lẽ tiểu cô nương này giống kế phụ ta, có chứng sợ xã giao?
Lý Ngư nói:
- Tiểu Nguyệt cô nương, ngươi là khách, không cần quá câu nệ, ngồi xuống nói chuyện đi.
Độc Cô Tiểu Nguyệt do dự một chút, mấp máy môi, theo lời ra phía trước cẩn thận ngồi xuống. Hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt trông mong nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư âm thầm buồn cười, vì cô nương này… đây là muốn nghe giảng bài hay sao? Thật đúng là không biết nói sao. Đáng thương, đường đường là con gái của Độc Cô Phiệt chủ, gia tộc từng có ba vị hoàng hậu, bởi vì cha nghiêm khắc và ghét bỏ, nên khiến tiểu công chúa mẫn cảm, tự ti và khiếp đảm, tuy nhiên rất nhu thuận, thực sự là có dáng dấp của em gái nhà bên. Lý Ngư hiền lành nói:
- Tiểu Nguyệt cô nương, ngươi là người ở đâu?
- Tôi năm nay mười bảy tuổi, người Tiên Ti, Vân Trung, trong nhà còn cha mẹ song thân. Những người khác chỉ là đồng tộc.
- À!
Lý Ngư chỉ hỏi quê quán, kết quả người ta một hơi nói toàn bộ, hắn nhất thời không biết nên nói gì nữa, nhưng cũng không thể cứ im lặng như vậy, Lý Ngư nói tiếp:
- Cô nương mới mười bảy tuổi, đã cùng Lý Hoàn bôn ba, thật cực khổ.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lắc đầu, nói:
- Tôi thích đi, trong lòng rất thoải mái.
- Hả?
- Gia phụ nghiêm khắc, mẫu thân yếu đuối…
Độc Cô Tiểu Nguyệt hít mũi một cái, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Lý ng ư:
- Thời gian ở đỉnh Chiết Mai này là những ngày Tiểu Nguyệt vui vẻ nhất.
Lý Ngư nhìn thấy bộ dạng của nàng, mơ hồ cảm thấy giống như lúc trước Cát Tường bị người nhà xa lánh, trong lòng có một ý nghĩ thương xót, dịu dàng nói:
- Nghĩ thoáng một chút, nếu tâm nhỏ thì việc nhỏ cũng xem như lớn, nếu tâm lớn thì đại sự cũng có thể xem nhỏ, mọi việc cũng không cần chui rúc vào sừng trâu.
- Vâng!
Tiểu Nguyệt nhu thuận như một học sinh tiểu học, hai tay đỡ đầu gối, cái đầu nhỏ gật đầu liên tục.
Lý Ngư âm thầm thở dài, nhìn bộ dạng như vậy, cô bé này có lẽ không được cha mẹ yêu chiều rồi, Lý Hoàn sợ là cũng không coi nàng ta là người quan trọng, đại để chỉ là một đồ chơi bên gối mà thôi, làm hại cô bé cẩn thận như vậy.
Lý Ngư đang muốn nói chuyện phiếm vài câu rồi đưa gọi người đưa nàng về chỗ ở thì chợt nghe bên ngoài phòng có người bẩm báo:
- Tước gia, quản gia Vượng Đôi của Thổ Phiên Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan cầu kiến.
Tiểu Nguyệt “A” một tiếng, lập tức nhảy dựng lên, kích động nói:
- Tôi tránh một chút.
Nàng vừa nói như vậy, Lý Ngư không tiện đuổi nàng đi, đành phải nói nàng chỉ cần ngồi đó, mình cũng không có gì phải tránh, cửa đã có người xông vào.
- Đứng lại, chưa được Tước gia cho phép…
- Ngươi tránh ra, ta không chờ được… A, Tước gia! Tước gia!
Vượng Đôi liếc mắt một cái thấy Lý Ngư, quỳ xuống đất, trong sảnh này Lý Ngư mới lát gạch trơn bóng bằng phẳng. Vượng Đôi đẩy thị vệ ra, vọt tới quỳ xuống luôn, cả người trượt đi qua, trượt tới dưới gối Lý Ngư, ôm chặt lấy bắp đùi của hắn.
- Tước gia khai ân, ngài có điều kiện gì, chỉ cần đưa ra, mau thả lão gia nhà tôi về đi, lão gia không quay về, Vĩnh Đan gia sẽ sụp đổ không tồn tại nữa!
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Vượng Đôi tổng quản, ngươi làm gì thế, mau đứng lên nói.
Vượng Đôi nước mắt giàn giụa nói:
- Tước gia, Nhị phu nhân cùng Đại phu nhân chúng tôi trở mặt cãi nhau, mang theo bản bộ lạc muốn tự trị. Đệ của lão gia chúng tôi Diệp Tang câu kết với Đổng Thoát, định quy phụ Đổng Thoát để đánh đổi, muốn mưu đoạt chức vị của Tiểu Chỉnh sự.
Tam thiếu gia Tang Sao ăn cắp nhiều tài bào chạy tới Đô Thành, Đại Thiếu gia Nặc Bố muốn kế thừa vị trí Tiểu Chỉnh sự, đã dẫn theo võ sĩ truy sát tới Đô Thành rồi…
Độ Cô Tiểu Nguyệt nghe mà váng cả đầu, rối loạn như vậy hắn nghe rõ ràng không nhỉ?
Đôi mắt đẹp như hoa của Tiểu cô nương theo bản năng nhìn trên người Lý Ngư, chỉ thấy Lý Ngư sờ lên cằm nói:
- Ừ… nhất thời ta không nhớ được hết những thứ này, dù sao ý của ngươi… rối loạn quá.
Độc Cô Tiểu Nguyệt không kìm được cười ra tiếng, nhưng lập tức phát giác thất lễ, xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Vượng Đôi nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt đưa đám nói:
- Phu nhân chớ cười, Vĩnh Đan gia chúng tôi thật sự là đang loạn, sắp xong đời rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Tiểu Nguyệt đỏ lừ, giống như gà mái đẻ trứng lần đầu, kích động liếc mắt nhìn Lý Ngư, xấu hổ vô cùng.
Lý Ngư ho khan một tiếng nói:
- Đừng gọi bậy! Ngươi nói là mỗi người trong Vĩnh Đan gia đều có tư tâm, hiện tai sắp sụp đổ rồi đúng không?
Vượng Đôi gào khóc nói:
- Đúng vậy! Phu nhân đã không chịu nổi, lão gia nếu không về, Vĩnh Đan gia sẽ không tồn tại nữa, Tước gia khai ân, ngài còn có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần lập tức thả lão gia trở về, bằng không… bằng không…
Lý Ngư mỉm cười vỗ bờ vai ông ta nói:
- Ngươi gấp cái gì, không phải còn có ta à?
Vượng Đôi ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vẻ mặt mịt mờ:
- Có ngài? Có ngài là chuyện gì?
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Ngư, có cảm giác như hồ ly đang cười. Rõ ràng là xấu xa, vì sao một chút cũng không khiến cho người ta căm ghét nhỉ, còn muốn nhìn nữa nhìn mãi không chán.