Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 626 - Chương 626: Kinh Kỳ.

Chương 626: Kinh kỳ.
Chương 626: Kinh kỳ.

Chiến công này của Lý Ngư không thể không thưởng nha! Không biết thổ địa hắn đoạt được rộng lớn bao nhiêu, nhưng đó là mở mang bờ cõi, chẳng sợ đó là mảnh đất cỡ như lòng bàn tay, thì cũng là thác thổ, ý nghĩa không tầm thường chút nào. Nhưng, chiếu thư phong hắn làm Hầu gia hẳn chưa tới Cơ huyện đâu nhỉ, giờ lại phái khâm sai một lần nữa đến đó, vậy chẳng phải triều đình như làm trò hề à? Nào có chuyện thăng quan như thế, thánh chỉ trước còn chưa tới, thánh chỉ sau lại tiếp tục gửi tới nữa.

Dù là đường đường Thiên tử từng trải nhiều lúc này cũng rất ủ rũ. Hết cách, Lý Thế Dân đành phải gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến cung, xin ông cậu nghĩ kế giúp mình. Trưởng Tôn Vô Kỵ dù lòng dạ hơi chút hẹp hòi, nhưng dù sao cũng là Tể tướng, chút khắc mắc nhỏ bé năm xưa, nếu Lý Ngư còn là một con tép, ông ta không ngại ép hắn chết, nhưng giờ không cần phải tiếp tục kết thù nữa, cho nên sử xự vẫn rất công bằng đấy. Tuy nhiên, dù sao thì ông ta vẫn chẳng ưa gì Lý Ngư, bảo ông ta nói giúp Lý Ngư ư, để Lý Ngư tiếp tục thăng chức ư, còn lâu ông ta mới làm nhé. Trưởng Tôn Vô Kỵ tay vuốt chòm râu cân nhắc hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, mỉm cười.

Lý Thế Dân cũng hai mắt tỏa sáng, hỏi:

- Phụ Cơ có cách rồi à?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Bệ hạ, Lý Ngư này nếu không thể tiếp tục ban thưởng, thì chuyển phong thưởng này cho mẹ hắn.

Lý Thế Dân phấn khởi:

- Cáo mệnh à? Biện pháp này rất được…

Nhưng y chợt ngẩn ra, lắc đầu:

- Không ổn không ổn, mẹ già của Lý Ngư đã tái giá với người khác rồi, nào chịu cáo phong theo Lý gia chứ. Không ổn đâu.

Lý Ngư hiện giờ cũng là một đại tướng biên cương, lý lịch gia đình đã được ghi chép trong hồ sơ quan viên rồi. Lần trước khi nhân công trao thưởng, tư liệu đã cung cấp cho hoàng đế xem, y vẫn còn nhớ rất rõ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Mẫu thân không thể, thì phong thưởng cho vợ hắn.

- Vợ à…

Lý Thế Dân ngẫm nghĩ một chút, nữ quan nội đình kia tên là gì nhỉ, không nhớ rõ rồi, diện mạo thì…cũng đã mơ hồ, trong ấn tượng là một cô nương rất thanh lịch. Thôi, tuy nói trong lòng vẫn có chút không được thoải mái, ắt cũng có nguyên do nhất định.

Lý Thế Dân gật gật đầu, gọi:

- Người đâu, nghĩ chỉ, cáo phong thê của Khai quốc hầu Cơ huyện Lý Ngư thành Quận phu nhân, ban thưởng đan thư thiết quỹ.

Nội thị đứng đó vâng dạ, rồi đi truyền chỉ, lệnh học sĩ viết chỉ. Học sĩ cũng sẽ từ trong tài liệu hồ sơ tra ra tên thê tử của Lý Ngư. Ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán cũng là vì hết cách, hắn không thể, thì ban cho vợ hắn là được. Đan Thư Thiết Khoán này có từ thời Tây Hán, tuy nhiên khi đó nó vẫn chỉ là một giấy chứng nhận phần thưởng long trọng, cũng không có công năng miễn tử, mà hai chữ “Miễn tử” khắc trên thiết khoán có từ thời Lý Uyên Đại Đường.

Cho nên Đan Thư Thiết Khoán hiện giờ là có tác dụng miễn tử trừ các tội như tạo phản, hành thích vua và tội ác tày trời. Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn chỉ lệnh phong mẫu thân hoặc là thê tử của Lý Ngư, lại không ngờ rằng Hoàng đế lại phong làm quận phu nhân. Phải biết rằng Lý Ngư bây giờ là hầu tước, hầu tước thê tử cũng không đủ tư cách phong quận phu nhân, đó là phu nhân của công tước mới có thể phong đấy.

Đây rõ ràng là nói cho Lý Ngư, nói cho thiên hạ, chức đại công tước này sớm muộn cũng là của ngươi, sớm muộn cũng sẽ thăng cho ngươi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn định có thêm vài lời khuyên nữa, chợt nghĩ nghĩ, tên tiểu tử kia đã bị phái đến một nơi chim không ị đến, vô cùng khổ cực, đừng mơ được trở về nữa, phong hắn là cái gì cũng chẳng có ích gì, chẳng phải vẫn chỉ là dã vương trên đỉnh núi thôi hay sao, nên ông chỉ mỉm cười không nói gì nữa.

Học sĩ viết chỉ, tìm đọc hồ sơ của Lý Ngư, tên của kỳ thê là Quách Hân Điềm, bèn viết vào trong cáo thư, xin Hoàng đế ngự lãm, thêm ấn vào, sau đó thông báo dọc đường đi ra khỏi thành Trường An. Cái này giống với tin báo thắng trận trên đường đến nhiều nơi sẽ công bố to, giống như một loại tuyên truyền.

Nói theo bình thường, quan viên báo tin thắng trận, dịch tốt cả chặng đường sẽ hô “Khẩu tuyên”, nhưng Hoàng đế ban thưởng sẽ không tất như thế. Mà hiện giờ thì khác, Hoàng đế sắp chinh phạt Liêu Đông, cả triều dã đều biết, bởi vì tiền triều ba lần đều thất bại, tổn hại đến vận mệnh quốc gia, dân gian khó tránh khỏi lo sợ bất an.

Giờ phút này vừa lúc lại là “ngày lễ Nguyên Chính”, đang cần không khí vui mừng. Bởi vậy lại một vị quan truyền chỉ Lễ bộ xui xẻo bị bắt trước thềm năm mới ra khỏi kinh thành, một mặt cho tôi tớ tuyên dương phong thưởng của Hoàng đế đối với Lý Ngư, một mặt nằm trong xe kiệu, mắng tên Hầu gia khốn kiếp không cho người ta nghỉ ngơi kia, đạp tuyết đi về phía tây.

Gần cuối năm, quý phủ của Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng rất bận rộn, đang giăng đèn kết hoa.

Đệ Ngũ Lăng Nhược kỳ đã chuẩn bị để ra đi từ lâu, Đông Ly hạ nửa năm này nàng căn bản không đến rồi, nàng đã nói rõ với Lương Thần, Mỹ Cảnh, nàng sẽ từ chức Đại Trụ, mong hai vị cô nương chọn hiền lương khác thay nàng.

Lý Ngư đi vội vàng, phòng sản, địa sản của Lý Ngư cùng với tài sản của Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng do nàng xử lý, cái gì nên bán lấy tiền mặt thì bán, cái gì cần chuyển hình thì chuyển hình. Lý Ngư từng nói, tương lai căn cơ của Lý gia nằm ở Cơ huyện. Nhưng cũng nói, Lý gia không cắt đứt quan hệ với Trường An, Trường An này mới là trung tâm thiên hạ, Lý gia không thể làm trẻ con trong đáy giếng được, Thất tông ngũ tính, ai ai cũng có cơ sở ngầm ở kinh thành cả, con cháu môn hạ thường du lịch kinh thành đấy. Lý gia Cơ huyện cũng thế, bên Trường An nhất định phải có tài sản, có nhân viên để lại, về sau con cháu Lý gia đều phải thường xuyên đi lại kinh sư, tăng trưởng sự hiểu biết, kết giao với danh sĩ. Cho nên, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không phải bán hết tài sản, ở một số ngành nghề nàng vẫn giữ lại và bố trí tốt, sau này phối hợp tốt với tài nguyên bên Cơ huyện. Đương nhiên, hiện tại khu nhà cao cấp của nàng cũng phải bán, người giữ lại Trường An thật sự không cần phải ở tòa nhà lớn như thế, dù là về sau con cháu Lý gia tới Trường An cũng không cần ở, đỡ phải tốn một khoản chi phí lớn.

Hiện giờ đã có hai vị Vương gia, còn có một vị Đại tướng quân muốn mua khu nhà cao cấp này. Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng chưa bán, vẫn đang treo giá. Ngoài ra, phần lớn thời gian của nàng chính là chăm sóc năm cậu con trai nhỏ.

Năm cậu nhóc này, một tên cũng đủ mệt rồi, mà còn đến năm tên, dù là đã có người hầu có kinh nghiệm lâu năm nhưng vẫn khiến nàng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nàng vốn bởi vì mang thai mà người đẫy đà giờ đã gầy xuống rất nhanh. Cũng may sau ba tháng, năm cậu nhóc này cũng đã ngoan hơn, ngủ nhiều, bú sữa mẹ…không còn quấy khóc cả ngày như ban đầu nữa.

- Phu nhân.

Một nữ Kim Cương như đô vật đi vào sảnh, tuy nói cô ta đi chân trần, nhưng bước trên sàn nhà địa long ấm áp vẫn đi rất nhẹ. Mọi người trong phủ vẫn theo thói quen gọi Đệ Ngũ Lăng Nhược là cô nương, chỉ có tâm phúc như cô ta mới gọi nàng là phu nhân.

Nữ đô vật này đi đến gần Đệ Ngũ Lăng Nhược, ôm quyền nói:

- Phu nhân, từ Trường An tới đỉnh Chiết Mai, dọc đường tổng cộng 108 phi tương quân xá, đều xây xong rồi ạ.

Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe thế mày nhướng lên rất vui mừng:

- Tốt, gia tăng tốc độ đi.

“Phi tướng quân” mà nữ đô vật này vừa nói đến chính là bồ câu đưa tin. Thời này dùng bồ câu đưa tin đã đã có. Trong lịch sử Trung Quốc người đầu tiên dùng là vị Tể tướng Trương Cửu Linh Đại Đường kia, thời thiếu niên ông ta nuôi rất nhiều chim bồ câu, là công cụ để trao đổi thư từ với bằng hữu, bèn gọi chim bồ câu là Phi nô. Tuy nhiên, ông ta là đệ nhất nhân ở mặt văn sự, không phải đệ nhất nhân ở mặt võ sự. Hơn nữa lúc ấy thương thuyền của Ba Tư và nước Sư Tử (Sri Lanka) cũng đã dùng bồ câu để đưa tin rồi, ở dân gian cũng sử dụng cách thức này sớm hơn. Có điều là, triều đình không sử dụng cách thức này. Bởi vì nó dù mau lẹ, tính ổn định, có tính bí mật, nhưng tính thật giả thì rất khó bảo đảm, dễ bị người ta áp chế. Đệ Ngũ Lăng Nhược lại không có lo lắng này, một khi nàng đi vào đầu xuân tới Cơ huyện, đối với việc kiểm soát thương nghiệp bên Trường An, nếu dựa vào khoái mã đi tới đi lui thì mất nhiều thời gian, dùng bồ câu đưa tin là nhanh chóng nhất.

Nữ đô vật kia nói:

- Phu nhân, cô viết một bức thư đi ạ, chúng ta thử gửi một phong thư xem thế nào.

- Được!

Đệ Ngũ Lăng Nhược vui vẻ đồng ý, viết một phong thư, chậm nhất ngày kia là đến tay Lý Ngư rồi, bèn trải giấy ra, nữ đô vật quỳ xuống mài mực cho nàng. Đệ Ngũ Lăng Nhược chấm mực, đang suy nghĩ xem nên viết gì thì lại có một nữ đô vật nữa đến.

- Phu nhân, Hầu gia sợ là sắp thăng chức nữa rồi ạ.

Nữ đô vật vui mừng nói, đem chuyện triều đình đã phái đặc phái viên đi tới Cơ huyện, lại lần nữa ngợi khen, ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán, lệnh phong cáo mệnh cho Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe.

- Hả, Quách Hân Điềm?

Đệ Ngũ Lăng Nhược còn chưa biết chuyện Dương Thiên Diệp ở trên đỉnh Thái Cúc tạo nên một tòa động phủ thần tiên, nghe chuyện này thì thấy buồn cười. Trên đời nào có Quách Hân Điềm chứ, nếu không lãng phí danh cáo mệnh này, sợ là trong Cát Tường và Tác Tác, phải có một người đổi tên rồi.

Nàng từng nghe Cát Tường kể chuyện của mình, về cha đẻ mẹ kế đối xử với mình, so sánh với cha mẹ vô lương của nàng thì đúng là cũng không kém nhau. Cát Tường tính tính quyết liệt đã đoạn tuyệt với người nhà, ngay cả họ “Diệu” cũng đã bỏ rồi, vậy thì việc đổi tên, ắt không có trở ngại gì. Nói vậy cáo mệnh này tám chín mươi phần trăm rơi vào tay Cát Tường rồi. Trong số thê thiếp của Lý Ngư, Đệ Ngũ Lăng Nhược rất có thiện cảm với Cát Tường tính tình dịu dàng, thuần lương. Nghĩ đến đấy, bèn đem chuyện nữ đô vật nghe được dùng chữ tiểu Khải viết xuống, thành ba bản, đợi mực khô rồi thì cẩn thận gấp lại, giao cho nữ đô vật kia.

- Đi đi. Lập tức dùng phi tướng quân, phát đến thành Chiết Mai. Xem ba phong thư này có thể toàn bộ đến đó được không.

Nữ đô vật kia cầm lấy đi ra ngoài. Đệ Ngũ Lăng Nhược lười biếng duỗi cái eo mảnh mai, đang định đi vào phòng xem con trai bảo bối của mình thì có tiếng bước chân gấp gáp vọng đến, một tỳ nữ áo xanh mặt mày hoảng hốt chạy tới, nhìn nữ đô vật vẫn đợi trong phòng kia, đến gần cúi đầu nói bên tai Đệ Ngũ Lăng Nhược vài câu.

Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức biến sắc mặt:

- Cái gì, họ…họ đang ở đâu?

Tỳ nữ áo xanh nói:

- Đã được người ta giúp đỡ, tới rồi.

Trong mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược lóe lên tia sáng:

- Không được mang đến đây, dẫn đến bí thất.

Tỳ nữ áo xanh đáp vâng, chạy nhanh ra ngoài.

Nữ đô vật kia vẫn chưa ra ngoài bèn hỏi:

- Phu nhân, xảy ra chuyện gì thế ạ?

Đệ Ngũ Lăng Nhược không đáp, chỉ nói:

- Ngươi nhanh chóng đi mời Chử Long Tướng Đại tướng quân tới, tòa nhà này của ta, bán cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment