Dưới bếp rất hỗn loạn, có lẽ trong mắt vài vị đầu bếp, tất cả mọi người đều làm đâu vào đấy, nhưng ở trong mắt đám người La Bá Đạo thì chính là loạn rối tinh rối mù, không chỗ đặt chân.
- Vào đây làm gì thế? Ơ, đưa nguyên liệu nấu ăn à, được được được, để ở bên này, bên này, trên kệ ấy, để cao lên, đừng dính nước!
Một nhị trù đi tới, nhìn thấy mọi người cầm đồ đi vào, cũng không hỏi thân phận gì mà chỉ huy luôn. Những người La Bá Đạo mang tới cũng không để ý, dưới sự chỉ huy của đầu bếp đó, bắt đầu đi cất mấy thứ…
La Khắc Địch vừa rắc nấm bột lên trên đầu bò, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Ổn chút, nghe sự phụ đó, để dê trên kệ đi.
Tay La Khắc Địch run lên, vội vàng theo tiếng nói ngẩng đầu, quả nhiên là hắn.
La Khắc Địch vội vàng thu lại bình nhỏ, muốn nhét vào trong tay áo, nhưng đúng vào lúc này vị đại sư phó quay đầu thấy nàng đang nhấc nắp bàn nhìn, nói:
- Hinh Ninh cô nương, đừng nhấc nắp lên, kẻo hơi nóng bị mất.
- Ồ, được!
La Khắc Địch trả lời, bình sứ nhỏ trong tay không rơi vào trong túi mà lại theo tay áo trượt xuống mặt dất, cành cạch hai tiếng, lăn tới dưới thớt ướt nhẹp.
La Khắc Địch tức giận, hận không thể một tay bẻ gãy cổ đại sự phụ, chỉ có thể nhu thuận, kiên trì đứng một bên. Thớt kia đầy dầu mỡ ướt sũng, y không thể ngồn xổm đi nhặt, chỉ cần khẽ cong eo, váy sẽ dính xuống mặt đất, làm sao lấy về được.
Dưới bếp có hai cái giá gỗ, cao hơn dưới mặt dất, dựa theo đầu bếp dặn dò, bọn tiểu nhị đã đem đầu bò, mai hoa lộc, hoàng dương để ở bên trên, sau đó đem hai bướu lạc đà lên giá, cuối cùng là để ba cặp gấu chó.
La Bá Đạo quét mắt nhìn cảnh tượng phòng đếp đồ sộ đang bận rộn, cười nói:
- Làm thật náo nhiệt, trên núi lễ mừng năm mới không ít người nha!
Nhị trù phòng cười nói:
- Còn không phải sao, chỉ riêng nhân khẩu thường trú trên núi đã khoảng hơn ba trăm, huống chi đêm nay gần gần xa xa, hơi có mặt mũi đều tới chúc tết, đây chính là năm đầu tiên kể từ khi Hầu gia chúng ta tới Cơ Huyện mà, rất long trọng.
La Khắc Địch thấy ánh mắt La Bá Đạo nhìn khắp nơi, trong lòng căng thẳng, vội nghiêng đầu sang chỗ khác, thừa dịp mấy đầu bếp bận rộn, vội đi ra ngoài. La Bá Đạo quét đảo mắt khắp nơi, ánh mắt đảo qua người La Khắc Địch, bỗng nhiên có cảm giác, ánh mắt lại quét trở về.
La Khắc Địch đã đi tới cửa, lặng lẽ nhìn thoáng qua La Bá Đạo, lập tức bước nhanh hơn. Lúc này ánh mắt của La Bá Đạo lập tức quét trở về, chỉ nhìn thấy bóng dáng y, cùng với bên mặt y thì vội thu hồi ánh mắt. Vừa nhìn thấy người cũng không rõ lắm nhưng sinh ra cảm giác quen thuộc.
Nói cách khác, nếu là thấy một đại mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, ngay cả có vài phần giống thì La Bá Đạo cũng không chắc sẽ liên tưởng tới người kia.
- Hả?
La Bá Đạo ngẩn ra, chăm chú nhìn bóng lưng của thiếu nữ áo xanh đang rời đi, chỉ tiếc bóng dáng người nọ chợt lóe rồi biến mất ở chỗ hành lang.
Nhị trù phòng thấy bọn họ đã bầy đặt xong, nói:
- Được rồi, mau đi ra đi, dưới bếp rất bận rộn, đừng gây thêm phiền phức.
La Bá Đạo do dự nói:
- Sư phụ, ta nhìn vừa rồi có một nữ tử áo xanh…
Vị trù phòng trừng mắt, cười mắng:
- Thế nào, có xinh đẹp không? Mà bớt ý đồ đi, đây là nha hoàn bên người Long phu nhân đấy, ngươi không trèo cao được đâu. Đi đi đi, mau đi ra.
La Bá Đạo thầm nghĩ:
- Nha hoàn bên người Long phu nhân? Hẳn là người đã dùng lâu rồi, xem ra là ta đa tâm rồi.
La Bá Đạo vốn không tin người kia có bản lĩnh lăn lôn trên đỉnh Chiết Mai, vừa nghe vậy lòng nghi ngờ biến mất, dẫn thủ hạ rời phòng bếp. Vị quản sự nàh họ Vương kia đã để lại người chờ họ, thấy bọn họ trở lại, cười nói:
- La gia, lão gia nhà ta bảo tiểu nhân ở chỗ này chờ ngài, chúng ta đi dự tiệc chúc tết đi.
La Bá Đạo chỉ vào thủ hạ nói:
- Những huynh đệ này của La mỗ thì như nào?
Người nọ cười nói:
- Cùng đi, ta đưa La gia tới phòng khách, rồi cùng bọn họ đi uống rượu. Cũng tham gia tiệc rượu nhưng chỉ có điều là không cùng bàn với lão gia nhà ta và La gia mà thôi.
Mấy người bọn họ vừa đi vừa nói, còn chưa tới đại sảnh, xa xa đã thấy ánh đèn sáng như ban ngày, một đám người tiền hô hậu ủng đi vào. La Bá Đạo từ xa đã nhìn thấy Lý Ngư, cũng nhìn thấy mỹ nữ cao gầy sánh vai cùng Lý Ngư.
Thực là cuộc đời không nơi nào không gặp! Tứ muội Thiên Diệp, cũng tới rồi! Chẳng biết tại sao, giờ phút này bỗng nhiên gặp lại người xưa, La Bá Đạo từ tận đáy lòng cảm thấy ấm áp và cảm động. Lại nhớ lại lúc trước cả ngày làm đạo phỉ, lướt dọc thảo nguyên, giống như một giấc chiêm bao.
….
Lý Ngư và Cát Tường dẫn Dương Thiên Diệp vào đại sảnh, trực tiếp tới hành lang, lách về phía sau sảnh. Đến lúc này, Dương Thiên Diệp không ngừng tự thôi miên mình, mình chỉ tới chúc tết Lý lão phu nhân thôi, loại cảm giác không được tự nhiên kia nhẹ đi rất nhiều.
Cát Tường đã biết thánh chỉ của Hoàng đế phong “Quách Hân Điềm” làm quận phu nhân, thật sự cũng không hề ghen tị. Nàng bản tính dịu dàng, không tranh giành, đương nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là bởi vì nàng cũng biết rõ, địa vị trượng phu ngày càng cao, phu nhân của chàng dần dần sẽ được triều đình phong tước, thế nhưng lần phong tước đầu tiên nhất định không phải là nàng hoặc là Tác Tác.
“Quách Hân Điềm” là nữ nhân do hoàng đế chỉ hôn cho Lý Ngư, triều đình đã có lệnh phong, sao có thể không nể mặt Hoàng đế. Ai lại đui mù, không nhìn thiên tử, đem lần phong tước đầu tiên trao cho người khác? Người ta chính là thể diện của hoàng đế, không so được, cho nên trong lòng rất bình tĩnh.
Đoàn người tới hậu trạch, trong khách sảnh cũng đã sớm sắp đặt mấy bàn, Dương Thiên Diệp tới, Phan Nương Tử vui mừng vội kéo nàng ngồi xuống hỏi han ân cần. Chỉ là lão nhân gia hoàn toàn coi nàng là con dâu, lại khiến Dương Thiên Diệp lúng túng, may ở bên cạnh có Độc Cô Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng giải vây.
Cát Tường vốn ở trong phòng, chỉ chốc lát sau, Tác Tác, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh cũng đến, trong khách sảnh náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là Lý gia đại bảo cùng hai đứa bé, cũng có chút người chơi đùa, bầu không khí năm mới bọn chúng cũng có thể cảm giác được, ở nơi đó thì thầm, bầu không khí vui mừng tăng thêm rất nhiều.
Tác Tác trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, bởi vì hiện tại nàng đang mang song thai, bụng lớn hơn rất nhiều. Hiện tại tính toán ra, Lý gia đã thêm tám nam đinh, dù là Phan Nương tử thích cháu đích tôn, nhưng một mạch nhiều như vậy, cũng muốn có một đứa cháu gái rồi.
Đề tài tán gẫu của mọi người lập tức chuyển từ Dương Thiên Diệp sang bào thai trong bụng của Tác Tác. Bé trai hay là bé gái, bé trai thì sao mà bé gái thì sao, nói nói, lại chuyển sang chủ đề nói về sinh nam sinh nữ.
Những đề tài này, Dương Thiên Diệp hoàn toàn không chen miệng vào được, nhìn mọi người tán gẫu khí thế ngất trời lại có một cảm giác hâm mộ không tên. May ở bên cạnh có một Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng không chen miệng vào được, Tiểu Nguyệt cùng nàng tán gẫu những chuyện khác, trong chốc lát lại cố ý đưa nàng vào trong vòng tròn tán gấu của mọi người, không khí vô cùng hòa hợp.
Lý Ngư đã rời khỏi, hắn ngồi một lát, trước bầu không khí náo nhiệt vội vàng đi ra ngoài. Nhiều khách như vậy, tuy nói đều là bộ hạ, nhưng thân là kẻ bề trên, cũng phải thể hiện người có địa vị cao nhân nhượng người có địa vị thấp, biểu hiện thân dân là một chuyện, một mặt cao cao tại thượng, không mất lòng người.
Lý Ngư tới phía trước, đám người Dương Tư Tề, Trần Bân đang tán gẫu cũng đi ra ngồi. Lúc này rượu và thức ăn cũng đã đưa lên, Lý Ngư ở vị trí chủ bàn uống một trận, bắt đầu tới các bàn khác mời rượu, cứ ứng đối liên tiếp như thế, cũng bắt đầu say, Lý Ngư mang theo Trần Bân và Thiết Vô Hoàn cùng nhau tới các bàn khác mời rượu.
Hai người kia, trước mắt xem như phụ tá đắc lực của hắn, một phụ trách hành chính, một phụ trách quân sự, kỳ thực còn có một nội chính nhưng nàng là nữ nhân, sẽ không tiện tới tiền sảnh, hôm nay không phải gia yến bình thường, không thích hợp cho nữ nhân tham gia.
Khi Lý Ngư kính tới một bàn, giơ chén rượu cười định nói đột nhiên nhìn thấy La Bá Đạo, ánh mắt Lý Ngư lập tức mở rộng, hắn vạn lần không ngờ, lại gặp được La Bá Đạo ở đây.
La Bá Đạo giơ chén lên, mở miệng trước:
- Ha ha, Hầu gia chưa từng nghĩ tới, La mỗ hôm nay sẽ tới chúc tết đúng không? Kỳ thật, La mỗ cũng không nghĩ hôm nay tới đây, chỉ là phụ nữ có chồng thích huyên náo vô cùng, muốn hôm nay ta tới đây biểu hiện thành ý. Mặc kệ thế nào, Hầu gia đối với La mỗ, đúng là ân tình sâu nặng, La Mỗ mời ngươi.
Người của ngũ đại gia tộc ngồi cùng bàn vẻ mặt kinh ngạc, nghe thấy giọng nói, hắn biết Hầu gia ư?
Trần Bân đứng ở bên phải, chuẩn bị đi theo mời rượu trong lòng giật mình, người này là ông ta đã tự mình chọn lựa, Hầu gia tuyệt đối không can thiệp, nhưng người này… có thể là người quen cũ của Hầu gia ư? Những người ta tự mình phân công nhiều như vậy, trong đó có bao nhiêu người quen Hầu gia chứ?
May mắn… ta không có tư tâm nha!
Trần lão gia nhất thời lệ lưng tròng, càng thêm cẩn thận, không dám phạm sai lầm.
Lý Ngư nghe Lá Bá Đạo nói… đầu tiên là ngẩn người, với trí thông minh của hắn, đương nhiên nghĩ tới tiền căn hậu quả sự tình. Kỳ thật lúc trước hắn căn bản không biết La Bá Đạo cũng ở nơi đây, tuy nhiên… cái này cũng không trở ngại hắn nhận ân tình này!
Kính một vòng say rượu, Lý Ngưu đã kéo La Bá Đạo tới ngồi chung với mình. Sau một phen nói chuyện, Lý Ngư mới biết được vợ của y chính là người của Dương Thiên Diệp, mà La Bá Đạo lúc này mới biết được chủ nhân của Thái Cúc vị Tang Nhu cô nương thần bí chính là Dương Thiên Diệp, khó trách lúc nãy nhìn thấy nàng.
- Thế nào, có muốn ta dẫn ngươi tới hậu trạch gặp nàng ấy một chút không?
- Không cần! Đã biết muội ấy ở đây… ngày khác ta với thê tử tới sẽ lên đỉnh Thái Cúc hỏi thăm.
Lý Ngư suy nghĩ, gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc đó mới ổn thỏa. Nào, người huynh đệ của ta, về sau ở Cơ Huyện lâu dài, đây là cái duyên, thật sự khó có được, uống thêm một chén đi.
Toàn bộ đỉnh Chiết Mai Phong hết sức náo nhiệt, vô cùng yên lặng chỉ còn lại một mình La Khắc Địch. Lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, sau khi tránh khỏi đường huynh, y kinh sợ cả người túa mồ hô lạnh. Nhưng La Bá Đạo từ lúc đó không có động tĩnh, hiển nhiên là không nhận ra y, lúc này La Khắc Địch mới thả lỏng tâm tình.
La Khắc Địch không phải nha hoàn hầu cận của Long Tác Tác, nha hoàn hầu cận Long Tác Tác là người có xuất thân của Long gia trại, cho dù mấy đời sau, nhóm người xuất thân từ Long gia trại bất luận thế nào cũng là tâm phúc được Lý Ngư tin dùng nhất. Xuất thân của bọn họ đương nhiên quyết định điểm này.
Cho nên, tuy Long Tác Tác cảm thấy “Lý Hinh Ninh” rất được, nhưng không có tư cách vào phòng khách hầu hạ, mà cùng giai cấp với bà tử, hầu gái được an trí bàn tiệc rượu ở Sấu Ngọc Cư, ngồi cùng bàn uống. Vừa uống rượu cùng các bà tử thị nữ, vừa âm thầm chờ thời gian.
Dêm khuya, y sẽ động thủ, kẻ thù của y, không thể nhìn thấy ánh mặt trời của năm mới.