Chương 083: Bảo vệ Như Lan
Lý Ngư rời khỏi Trần Phi Dương gia, trên đường quay về phủ Đô đốc, vừa đi vừa suy nghĩ đối sách, trong lòng nghĩ ra rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng nghĩ được kế nào thì phủ định kế đó, đôi lông mày chau lên.
Sự việc cũng không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, đừng thấy hắn ở phủ Thái Thú lừa được Nhậm Thái thú một lần, thậm chí khiến đường đường là Thái Thú phải ở trước mặt mọi người giả thần giả quỷ phối hợp với hắn, đó là thời khắc phi thường, chứ rồng lên cạn thì cũng bị tôm đùa giỡn, hổ lạc đất cũng bị chó bắt nạt.
Hiện giờ, Nhậm Thái Thú sau khi ăn phân bỗng kiếm được chỗ then chốt. Lão vốn là quan, hơn nữa là chức quan hành chính quan trọng nhất Lợi Châu, giả thần giả quỷ thì lão không phải là đối thủ của Lý Ngư, nhưng ở lĩnh vực của lão, Lý Ngư cũng không thi triển được gì.
Vậy nên làm như nào đây?
Lý Ngư càng nghĩ chân lại càng nặng nề, chân mày càng nhăn nhó, Hột Can Thừa Cơ lạch cạch đi bên cạnh hắn cũng không nói chuyện. Hột Can Thừa Cơ lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt hắn, trong lòng xem nhẹ vị tiểu thần tiên này: Không phải chỉ muốn phụ nữ thôi sao, thấy ngươi có vẻ khó khăn nhỉ. Nếu là ta đây, thì sẽ vào phủ Thái Thú, một đao chém tiểu vương bát kia là xong. Ừm, …. như vậy, cô nương kia không thể sống yên ở Lợi Châu được. Khi đó ta mang nàng lên núi làm áp trại phu nhân là được! Người sống còn có thể để cho chết chẳng phải sao?
Chiều mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng vẫn rất chói.
Không thể biết rõ sắc màu của bầu trời, đám mây có đậm, có nhạt, có xa, có gần, có đen, có trắng, vì thế bầu trời chiếu rọi ra muôn vàn màu sắc. Màu tím yên tĩnh, màu cam ấm áp, màu vàng mờ ảo, màu đỏ nhiệt huyết, màu sắc nhuộm lẫn vào nhau đẹp không tả, khiến lòng người cũng mơ mộng.
Bóng của Lý Ngư dưới ánh trời chiều mùa hạ cứ kéo ra ngày càng dài, phía trước đã là cửa chính phủ Đô đốc, Cát Tường đang đứng lặng trước phủ, nhìn con phố dài, thấy Lý Ngư tới, nàng xúc động gọi:
- Lý đại ca!
Lý Ngư ngẩng đầu, liền thấy Cát Tường như muốn chạy trốn dưới trời chiều. Có một chút ánh trời chiều chiếu vào cây ven đường, chiếu vào con đường đá xanh, cũng chiếu đến bóng dáng cô độc xinh đẹp của nàng. Dưới trời chiều, nàng thiếu nữ đang chạy trốn có những sợi tóc vương trên vai.
Lý Ngư nhìn nàng, bất giác nghĩ tới một câu thơ của thi nhân Phùng Đường:
“Xuân Thủy sơ sinh, xuân lâm sơ thịnh. Xuân phong thập lý, bất như nhĩ!”
(Nước mùa xuân dù trong, cây mùa xuân dù ngát, gió mùa xuân mười dặm không bằng nàng!)
Nàng giống như hoa lan nơi rừng sâu, nhìn như nhỏ bé, yếu ớ nhưng lại kiên cường, bất khuất. Vẻ đẹp không hề bị sương gió làm cho thay đổi, không cùng đào đua sắc, không có dáng vẻ tiểu thư, không có ý cầu quyến rũ, quanh thân nhẹ nhàng khoan khoái, gọn gàng, trong sáng, tấm lòng nhân hậu, đáng để che trở, thương yêu.
Lý Ngư nhíu chặt mày, rồi từ từ giãn ra, môi hơi cong và nhếch lên, hướng về phía trước, ánh mắt bởi vì suy nghĩ có chút mơ hồ lo lắng giờ trở nên kiên định.
- Lý đại ca!
Cát Tường thở hổn hển đứng lại, miệng ngập ngừng, hỏi không ra câu.
Lý Ngư biết nàng đang lo lắng điều gì đó, muốn nàng thoải mái, cười nói:
- Đừng lo lắng, sự việc đã giải quyết xong hơn nửa phần rồi.
Vẻ mặt khẩn trương của Cát Tường lập tức bị thay thế bởi niềm vui mừng, đôi vai căng thẳng hơi nhô lên liền rũ xuống trầm tĩnh lại, nàng xúc động nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
Lý Ngư cười, cùng nàng đi vào phủ, vừa đi vừa nói:
- Người giữ văn tự bán mình của muội là tên lưu manh vô lại, có chút quan hệ thân thiết với Tam quản sự của Trương Phi cư, thừa dịp Trương Phi cư hỗn loạn đã bỏ ra khoản tiền mua chuộc Tam quản sự, đem khế ước bán thân của muội từ Trương Phi cư chuyển thành tên của hắn.
Lý Ngư liếc nhìn Cát Tường một cái, cười nói:
- Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, nếu muội như người thường mà không xinh đẹp như vậy thì hắn cũng không có chủ ý đâu.
Cát Tường thấy xấu hổ, mặt đỏ ửng lên, nhẹ nhàng nói:
- Muội nào có…- Ngón tay nàng cuộn một vài sợi tóc ở trước ngực, cằm hơi cúi, nói: - Vậy…vậy sau đó?
Lý Ngư nói:
- Kẻ này đi phủ Thái Thú đưa đơn kiện, rồi trốn đi. Tuy nhiên muội cũng biết, Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương từ nhỏ đào cửa trộm động, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sẽ chẳng có xó xỉnh nào là bọn chúng không biết, chúng ta mất hẳn một ngày, cuối cùng cũng tìm được hắn rồi.
Hắn ho khan một tiếng, xoa mũi rồi nói:
- Tiếp theo thì mọi việc dễ dàng rồi. Chúng ta vừa đấm vừa xoa, lại vừa dụ dỗ, vừa dọa, cuối cùng đưa ra giá gấp ba lần để chuộc văn tự bán thân, người kia đáp ứng rồi, hiện do Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương trông coi hắn, ngày mai ta phải đi cùng hắn làm thủ tục giao hàng, chuyển danh nghĩa sang tên ta.
Cát Tường đang cười lập tức thu lại, khẽ “vâng” một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, ngón tay lại vân vê tóc như trước và không nói lời nào.
Lý Ngư liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
- Văn tự bán mình danh nghĩa mang tên ta, ta phải đi nhờ quan phủ làm thêm thủ tục, là muội lấy lại được thân phận tự do rồi.
Đầu tiên Cát Tường vui vẻ, nhưng chợt cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói:
- Muội nào vô cớ để Lý đại ca phải tổn thất một khoản tiền như vậy. Muội …nguyện làm nô tì, hầu hạ đại nương, lấy công gán nợ và…. và khi đủ tiền rồi, hãy đem văn tự bán mình đưa cho muội là được.
Lý Ngư cười nói:
- Người ngoài ta không tin còn được, Cát Tường ta lại không tin sao? Văn tự bán mình của muội là nhất định phải trả muội, Cát Tường không thể là nô lệ mặc cho người bán người mua xử trí! Muội muốn lấy công gán nợ, trước mắt có thể ở lại bên mẹ ta, còn sau thì….
Cát Tường liếc mắt nhìn hắn một cái cực nhanh, thần sắc giữa lông mày cũng không nhìn ra là vui hay là giận, nhẹ nhàng đáp một tiếng:
- Vâng!
Một tiếng “vâng” như vậy, êm ái, yếu ớt, tinh tế đấy, kéo dài đấy, chẳng khác nào một âm cuối của đoạn hát kinh điển trong kinh dịch, quanh đi quẩn lại, từ phức tạp đến đơn giản, rung động đến tâm can.
Ánh nắng trời chiều lưu luyến không rời ngả hẳn về phía tây. Ánh trăng lặng lẽ bò lên trên ngọn cây, giống như cây cung lẳng lặng treo ở trên trời cao. Đêm, đã đến. Trời đã biến thành sắc màu xanh đậm, từng ngôi sao như điểm sâu lên trên màn trời bảo thạch.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch….
Tiếng bước chân nặng nề ở trước cửa phủ Đô đốc thong thả mà ngưng trọng vang lên, hai chuỗi đèn lồng dài chiếu rọi,” Cương Thiết hiệp” cả người tản ra ánh sáng kim loại chậm rãi bước lên thềm đá, thân hình thẳng tắp về phía trước, hướng lên cửa chính.
Gã chậm rãi giơ tay lên, cầm vòng đồng rung nhè nhẹ, uể oải kẻ đập cửa:
- Người …. đâu
- Mở cửa…..
- Ta…. đã về rồi….
Phòng ở tại khách xá thì không thiếu, nhưng Phan thị nói, Cát Tường vừa mới bị hoảng sợ, một thân một mình ở lại đây cũng không hay, cho nên mới ngày đầu thu xếp cho nàng ở lại phòng mình cho yên tâm.
Dùng xong bữa tối, Cát Tường cùng Phan thị trở về phòng, giữa phụ nữ cũng không biết có bao nhiêu chuyện để trò chuyện với nhau, Lý Ngư cách song cửa sổ, thấy mẹ mình cùng Cát Tường liên tục thì thầm với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nhẹ nhàng vọng ra.
Lời Lý Ngư nói, hiển nhiên là Cát Tường tin rồi, vận mệnh đã xuất hiện bước ngoặt trọng đại, tinh thần và thể xác Cát Tường nhẹ nhõm, thoải mái, thể hiện bản tính hoạt bát, lạc quan. Nhưng chính hắn cũng hiểu được, thật ra thì sự việc cũng không có cách nào giải quyết. Hắn cố giả bộ tươi cười, ra vẻ thoải mái để lừa gạt Cát Tường, đợi khi Cát Tường và mẫu thân trò chuyện, hắn tâm sự nặng nề trong bước đi thong thả ở trong sân, suy nghĩ về các biện pháp có thể xử lý.
- Vây Ngụy cứu Triệu.
- Dương đông kích tây
- Minh tu sạn đạo,
- Lạt mềm buộc chặt…
Lý Ngư đều nghĩ ra 37 kế sách, rồi kế thứ 38, suy nghĩ trước sau, nhưng lại liên tục phủ định, cảm thấy không thể dùng được.
Trong Nguyệt Lượng Môn, trước phòng xá bên hồ nước có một bình đài, bình đài này xây trên hồ nước, bốn phía có hàng rào bảo vệ bằng đá. Trên bình đài có đặt một chiếc giường Hồ, giữa giường Hồ là một bàn trà thấp, trên đó có đặt mấy đĩa hoa quả.
Hoa Cô đang ngồi đối diện với Dương Thiên Diệp, cô bé luôn cho ca ca tỷ tỷ mình ngốc nghếch nên không đi cùng họ, Lý Ngư thì lại bận việc của Cát Tường nên không rảnh để ý tới cô bé, nên hai ngày nay cô bé vẫn luôn quấn lấy Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp quay lưng về phía Nguyệt Lượng Môn, Hoa Cô thì đối mặt với cửa viện, lúc hai lần Lý Ngư thong thả đi qua, Hoa Cô đang nghe Dương Thiên Diệp kể về những chuyện thiên hạ nên không chú ý đến, đợi khi lần thứ ba Lý Ngư lại thong thả đi qua Nguyệt Lượng Môn, Hoa Cô mới chú ý đến hắn.
Cô bé vội bật đứng lên gọi to:
- Lý Ngư ca ca, mau tới đây kể chuyện xưa cho muội với dì út Thiên Diệp nghe đi. Dì út kể chuyện cũng hay giống huynh.