Chương 85: Cùng tính kế
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút nói:
- Dũng khí đáng khen. Tuy nhiên chỉ dựa vào cái dũng của kẻ thất phu thì không đủ. Cho tới giờ, chẳng lẽ ngươi chưa nghĩ ra biện pháp gì?
Lý Ngư nói:
- Biện pháp thì cũng có đấy. Phương pháp xử lý có khả thi nhất chính là tìm được Lý Dương, Bạch Càn, Kinh Duyên. Nếu ba người này thú nhận văn tự bán thân là do Bàng ma ma dụ dỗ Cát Tường ký vào, sau khi có được khẩu cung của ba người này, ta sẽ vào trong lao để tìm Bàng ma ma, bắt bà ta nhận tội…
Dương Thiên Diệp khẽ nhướng mày hỏi:
- Biện pháp này là tối nay ngươi nghĩ ra à?
Lý Ngư nói:
- Đúng thế!
Dương Thiên Diệp thở dài nói:
- Vậy chỉ sợ là đã muộn rồi.
Lý Ngư đột nhiên nghĩ ra mấu chốt trong đó, trong lòng trầm xuống. Dương Thiên Diệp nói:
- Nếu Nhậm thái thú muốn lấy văn tự bán mình kia làm lý do để trừng trị ngươi và Cát Tường cô nương. Đương nhiên sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy…
Nàng liếc mắt nhìn Lý Ngư, thấy hắn ảo não, lại nói:
- Ngươi cũng không cần nản. Cho dù ban ngày ngươi đi tìm bọn họ ngay cũng chưa chắc tìm được. Ngay khi Nhậm thái thú quyết định sử dụng tờ công văn bán mình kia thì hẳn lão ta đã “bảo vệ” những người này rồi.
Lý Ngư suy nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Vậy chỉ còn cách bức Bàng ma ma cung khai mà thôi.
Dương Thiên Diệp khẽ mỉm cười nói:
- Quan chủ thẩm là đối thủ một mất một còn của ngươi, Bàng ma ma lại bị nhốt tại phủ Đô đốc, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tiếp xúc được. Ngươi cho rằng Nhậm thái thú sẽ tin vào khẩu cung ngươi mang tới ư?
Hoa Cô nói to:
- Để muội kêu cha muội làm chỗ dựa cho Lý Ngư ca ca, không được làm rùa đen rụt đầu!
Dương Thiên Diệp khẽ mỉm cười nói:
- Văn tự bán mình còn ở bên Nhậm Thái thú, nguyên cáo cũng ở bên Nhậm thái thú. Nhậm thái thú đã nắm giữ thế chủ động, ông ta không chịu nhượng bộ, cha con ra mặt cũng vô dụng. Tuy rằng Đô Đốc có trách nhiệm quản lĩnh đối với Thái Thú nhưng thực tế lực trói buộc có hạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Cô trùng xuống, buồn bã nhìn Lý Ngư nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế giao Cát Tường tỷ tỷ cho họ hay sao?
Lý Ngư âm thầm cắn răng, nghĩ thầm: Bà nó, cùng lắm là ông đây mang theo mẹ và Cát Tường bỏ chạy, dù sao mình vốn cũng đã tính toán bỏ trốn rồi, giấy bán mình cái chó gì, ông đây cũng không cần biết, ngươi cầm giấy bán thân mà ăn rắm đi.
Vừa nghĩ tới đây chợt nghe ngoài tường có người quát:
- Ai?
Chợt có tiếng chạy và tiếng mắng chửi đuổi vọng đến, bởi vì khách phòng này ngay tường cao cho nên bên ngoài có động tĩnh gì cũng nghe rõ ràng.
Một lát sau, gia đinh trong phủ vội vàng chạy tới, một tiểu quản sự cung kính nói:
- Dương cô nương, tiểu thư, có ai tới quấy nhiễu các người không?
Dương Thiên Diệp trầm giọng nói:
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì ?
Tiểu quản sự nói:
- Vừa rồi xung quanh phủ đệ có mấy người đi tới đi lui, bị người tuần tra đêm phát hiện, vốn nghĩ rằng là bọn đạo chích, bắt được một người thì ra là người của phủ Thái Thú nên đành thả ra. Tiểu nhân quan sát xung quanh phủ đệ vẫn thấy có người, nhưng khi tới gần bọn chúng chạy đi. Tiểu nhân bẩm báo lão gia nhưng lão gia chỉ dặn tiểu nhân tăng cường đề phòng…
Ánh mắt Dương Thiên Diệp chợt lóe, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, lui ra đi!
Lý Ngư ở bên cạnh, thầm nghĩ: Bà nó chứ, lão ma đớp phân cũng không ngu, hóa ra cái mà ông đây nghĩ tới thì lão ta đều đã có đề phòng rồi, chuyện này nên làm thế nào đây?
Dương Thiên Diệp để bọn gia đinh lui ra, nói với Lý Ngư:
- Chuyện đến nước này, xem ra ngươi chỉ có thể tranh đấu với Nhậm thái thú. Thắng, thì có thể toàn thân trở ra, hơn nữa còn tạm thời an toàn. Bại, thì chỉ e là ngươi mất đi không chỉ là Cát Tường cô nương, mà Nhậm thái thú nhất định sẽ thừa dịp thắng mà truy kích, gặm cho đến cặn bã cũng không thừa lại.
Lý Ngư biết Dương Thiên Diệp không hề nói chơi, sắc mặt trịnh trọng gật dầu, thầm nghĩ:
- Khi vạn bất đắc dĩ, mình sẽ dùng trụ luân, không tin là lão có thể lấy được mạng của ta. Chỉ có điều, cho dù quay trở về mười hai canh giờ cũng chỉ có thể cứu được tình huống cấp bách trước mát, làm không sạch sẽ, cẩn thận e là có biến số lại càng thêm khó giải quyết. Chẳng lẽ cả đời này cứ phải sống lặp lại như vậy? Đây không phải là cái chết nhàm chán hay sao?
Con mắt Dương Thiên Diệp lóe lên, hạ giọng nói:
- Khi chơi cờ, nếu vẫn giằng co không phân thắng bại, thậm chí là nước cờ chết, thì có thể dùng lối tắt, từ những cạnh góc để mở ra cục diện mới. Tiểu Thần Tiên, với cục diện của ngươi bây giờ cũng nên suy nghĩ ra một lối tắt khác.
Lý Ngư nói:
- Ý của cô là gì?
Dương Thiên Diệp nói:
- Có một người ngoài cuộc, nếu hắn có thể nhúng tay vào thì có thể sẽ giúp được ngươi.
Lý Ngư nghi hoặc hỏi:
- Là ai?
Dương Thên Diệp thản nhiên nói:
- Bản Châu Tư Mã Liễu Hạ Huy.
Lý Ngư nhướn mày:
- Liễu Hạ Huy?
Dương Thiên Diệp nói:
- Luận về kinh nghiệm lý lịch, y không thể so được với Nhậm Oán. Hai người lại cùng bảng tiến sĩ, luận về thứ tự kỳ thi thứ khoa, Liễu Hạ Huy còn trên Nhậm Oán, ngươi cho là y cam tâm làm trợ thủ của Nhậm Oán ư?
Lý Ngư nói:
- Thế nhưng trợ giúp ta có lợi gì cho y? Không có lợi, ta với y không quen không biết, làm sao y lại có thể giúp ta?
Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư, trong mắt lộ ra thần thái như đang nhìn một người đần độn.
Lý Ngư bị nàng nhìn có chút mơ hồ, đột nhiên hiểu ra: Củ chuối thật! Ta là một thần toán, làm sao lại không có giác ngộ của một thần toán vậy?
Hắn lộ vẻ mặt vui mừng, Hoa Cô nhìn thấy hắn vui mừng liền nhướng mày, thấy hắn đã có chủ ý, không kìm nổi nói:
- Lý Ngư ca ca, huynh có biện pháp rồi hả?
Lý Ngư vui mừng nói:
- Đa tạ Thiên Diệp cô nương đã nghĩ biện pháp thay ta!
Hoa Cô kéo ống tay áo của hắn nói:
- Mau nói cho muội nghe với, muội cam đoan không nói cho người khác biết!
Hai người thì thầm thảo luận, lúc đầu Dương Thiên Diệp cũng cao hứng nhưng khi nhìn thấy hai người nói chuyện hết sức thân thiện, bỗng nhiên lại thấy mất hứng. Người ta vắt hết óc cứu nữ nhân mà hắn thích, mình lại chẳng nhiệt tình vui vẻ cái gì.
Dương Thiên Diệp ôm lấy hai tay, Mặc Bạch DIệm nhìn thấy, lập tức lẳng lặng vào phòng, một lát sau lấy ra một chiếc áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên người của Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp nắm chặt áo choàng, nhìn Lý Ngư và Hoa Cô đang thảo luận bèn đuổi khách:
- Ta mệt rồi, trời đã về khuya, mau trở về đi thôi!
Lý Ngư trở về chỗ ở của mình, sau khi suy nghĩ kỹ lại, mọi chuyện thông suốt, mới vui mừng nằm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn tỉnh vào lúc gà gáy, nhanh chóng rửa mặt, ăn sáng rồi đi ra ngoài. Lý Ngư vừa ra khỏi khách xá, thì nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ đi tới, chói mắt như vậy, muốn không nhìn thấy gã cũng không được.
Hột Can Thừa Cơ tuy chỉ có chức vụ treo trong quân, nhưng lại được xem như là thân binh của Võ Sĩ Hoạch, từ trước tới giờ luôn ở trong Võ phủ. Tuy nhiên ngày đó gã đóng giả là hiệp khách, cũng không có nhiều quần áo, cho nên hôm nay vẫn mặc khôi giáp này, đang tính muốn đến trong quân lấy bộ quân phục, bởi vì mặc nó dĩ nhiên rất oai phong nhưng lại không được thuận tiện.
Lý Ngư nhìn thấy Hột Can Thừa Cơ lập tức gọi:
- Cương Thiết… Hà lữ soái! Hà Thành Cơ! Này!
Hột Can Thừa Cơ mặc khôi giáp, quay đầu không tiện, quay cả người lại mới nhìn thấy Lý Ngư.
Lý Ngư cười nói:
- Tiểu khả đang muốn đi ra ngoài, Hà Lữ Soái nếu không có chuyện gì…
- Có việc! Ta có việc!
Hột Can Thừa Cơ hoảng sợ, vội vàng nói:
- Phụng mệnh Đại Đô Đốc, tiểu tướng đang muốn trở về Chiết Xung phủ một chuyến, có chuyện quan tọng cần làm.
Lý Ngư tiếc nuối nói:
- Vậy à, vậy thì thôi vậy.
Hắn bỏ đi, Hột Can Thừa Cơ vẫn còn sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm rồi đi thẳng tới quân doanh.
Hai người đi không lâu thì có một đoàn xe đi vào thành Lợi Châu, thanh thế cực lớn, đi thẳng tới phủ Đô đốc.
Nghi thức phô trương, khí thế nghiêm ngặt, đúng là Kinh Vương không mời mà tới.
Viên Thiên Cương đang ở giữa đội ngũ, y ngồi trên xe, ngước mắt nhìn trời trong mây trôi, lại bóp tay tính nhẩm một phen, khẽ cười nói:
- Không sai được, món đồ dị bảo đó ở ngay tại Lợi Châu này!