Chương 95: Chàng thiếu niên với trái tim ấm áp
Nghe Lý Ngư nói xong, Bàng ma ma bỗng thấy lạnh sống lưng, lắp ba lắp bắp nói:
- Ý … ý của tiểu thần tiên là…?
Lý Ngư vuốt vuốt cằm, bắt chước điệu bộ của Hòa Thân, cười gian xảo, nói:
- Nhậm Thái thú đã thèm muốn nhan sắc của Cát Tường từ lâu, cho nên mới sai ngươi dùng giấy tờ giả để lừa gạt cô ấy chứ gì? Đương nhiên rồi, Bàng ma ma luôn tuân thủ phép công, chỉ vì bị Nhậm Thái Thú ép buộc, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi…
Bàng ma ma nhất thời biến sắc mặt. Sự thực là có người đã lấy giấy bán thân của Cát Tường mang danh nghĩa người khác mà người đó lại đi tố cáo với Nhậm Thái thú, cho nên cần lời khai của mụ đi chạy chọt. Với tâm cơ của Bàng ma ma, kiểu gì mụ cũng sẽ đoán ra đây là Nhậm Thái thú trả thù. Hơn nữa Nhậm Thái thú lại đang chiếm thế thượng phong, Lý Ngư cực chẳng đã mới phải đi lấy khẩu cung của mụ để đối phó. Nếu như vậy, mụ chon lựa thế nào không nói cũng biết rồi.
Nhưng suy nghĩ của Lý Ngư cũng thuộc dạng khác người, không những yêu cầu Bàng ma ma phải nhận tội, mà trên tờ tội trạng còn phải cắn Nhậm Thái thú một nhát. Bàng ma ma thì chẳng biết tí gì về tình hình bên ngoài, mụ chỉ cho rằng Lý Ngư thừa thắng xông lên, quyết không buông tha Nhậm Thái thú mà thôi.
Hơn nữa ban nãy Lý Ngư nói vô số lời ám thị, Bàng ma ma lập tức đưa ra phán đoán thế này: Lý Ngư, Võ Đô đốc, Tư Mã Liễu Hạ, ba người này là một phe, bọn họ đang khuếch trương thanh thế, quyết tâm hạ bệ Nhậm Thái thú. Còn khẩu cung của mụ chỉ là một trong số những chứng cứ kết tội Nhậm Thái thú mà thôi, cũng không có gì là quan trọng cả.
Bởi vì Võ Đô đốc và Tư mã Liễu Hạ đều là người có địa vị, trừ phi nắm chắc bảy phần chiến thắng, không thì họ quyết không bao giờ trở mặt với một đối thủ hùng mạnh lại chưa chắc gây nguy hại gì to lớn cho họ như vậy.
Lý Ngư không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí người đến lấy khẩu cung là Lý Ngư chứ không phải Võ Đô đốc, người ném mụ vào nhà lao không nói không rằng. Tất cả những điều đó đã khiến Bàng ma ma có một nhận định sai lầm.
Chỗ Nhậm Thái thú cũng không ổn, hai vị quan viên triều đình đều không muốn đến lấy khẩu cung của mụ, chỉ có Lý Ngư, vì muốn cứu Cát Tường nên đến gặp mụ.
Lý Ngư mỉm cười, nói:
- Ngươi đã biết rõ ngọn nguồn rồi, nếu không chịu hợp tác với ta, chỉ sợ hết cơ hội ra ngoài rồi. Mà sau này, Võ Đô đốc cũng đâu cần phải thả ngươi ra, phải không?
Bàng ma ma vốn là nữ trung hào kiệt, hành sự quyết đoán. Mụ nhẩm tính toán trong đầu, lợi hại được mất rõ ràng, liền cắn răng nói:
- Được! Già này nghe lời Tiểu thần tiên, ngài là đại quý nhân, già này làm theo lời ngài, ngài đừng có nuốt lời đấy nhé!
Lý Ngư nhếch mép, khinh khỉnh nói:
- Nhậm Thái thú còn có thể tạm coi là đối thủ của ta, Bàng ma ma ngươi… Ta cũng không có hứng đấu với ngươi.
Bị Lý Ngư quấy rầy một phen, trong lòng Võ Sĩ Hoạch không yên, không dám mắt đi mày lại với cô em vợ trong thư phòng nữa. Là Đô đốc của một châu, công vụ bận rộn, trong phòng lúc nào cũng có người ra vào, không an toàn, nếu bố trí hai người canh ngoài cửa hoặc đóng cửa lại thì…
Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Dương Thiên Diệp làm ra vẻ vừa thổ lộ tâm tình với người thương, ra đi mà vẫn thấy vừa thích thú vừa e thẹn. Võ Sĩ Hoạch cũng không ngăn cản, quyến luyến không rời cũng tiễn nàng đi. Võ Đại đô đốc liền ngồi sau bàn án, tay ôm cằm cùng nỗi niềm tâm sự.
Năm mươi sáu dân tộc, năm mươi sáu đóa… Võ đại gia năm mươi sáu tuổi, giống như đứa trẻ con có tâm sự vậy. Một tay chống cằm, hai mắt lim dim, tâm sự trùng trùng, lúc mỉm cười, lúc lại ưu tư.
Ai da! Dương Thiên Diệp, cô nàng lừa đảo này, đúng là nghiệp chướng mà! Võ Đô đốc đang yên đang lành, bị nàng ta biến thành tên ngốc rồi.
Võ Sĩ Hoạch ưu sầu thực sự rồi, trong phủ tai vách mạch rừng, muốn gặp riêng Thiên Diệp nói chuyện tâm tình cũng không có cơ hội. Thế còn ra ngoài… Ra ngoài mà mang theo em vợ thì cũng chẳng ra làm sao. Hơn nữa, từ khi biết mình sắp đảm nhiệm Đô đốc Kinh Châu, ông ta không ra ngoài nhiều nữa.
Trước khi chuyển đi, cố gắng không gây chuyện thị phi. Hơn nữa, nếu không có chuyện này ông ta cũng đâu có ra ngoài đâu. Nha môn ngay trước cửa nhà, còn chuyện bạn bè thăm viếng, nhà ông ta thuộc loại lớn nhất Lợi Châu, đã sớm trở thành cô gia quả nhân rồi, làm gì có ai đủ tư cách để ông ta đến nhà thăm hỏi. Nhậm Oán miễn cưỡng có thể tính là một người, nhưng Nhậm Oán lại…
Buồn quá! Muốn có chút không gian riêng với bé Diệp mà khó quá đi, rõ chán.
Có người nói, đàn ông trong tình yêu đều là Anh-xtanh.
Trong lúc Anh-xtanh Võ Sĩ Hoạch đang ở thư phòng, vò đầu bứt tai nghĩ cách để vụng trộm thì Dương Thiên Diệp đã về đến phòng của mình, thái độ không có chút gì gọi là vương vấn.
Mặc Bạch Diệm đón Dương Thiên Diệp về phòng ngồi xuống, châm một chén trà thơm rồi thấp giọng nói:
- Công chúa, ngày mai là một cơ hội tốt.
Dương Thiên Diệp bỗng ngẩn ra, rồi chợt hiểu liền nói:
- Ý ngươi là…
Mặc Bạch Diệm nói:
- Ngày mai, Nhậm Thái thú sẽ xét xử Cát Tường, Lý Ngư đương nhiên cũng sẽ lên công đường, mà chuyện hắn và Nhậm Oán có thù với nhau ai ai cũng biết. Lão nô sẽ ra tay giết hắn trên công đường, như vậy ai cũng sẽ nghĩ là Nhậm Thái thú báo thù rửa hận. Giết Lý Ngư, giá họa cho Nhậm Oán, một mũi tên trúng hai đích, Công chúa nghĩ sao?
Ngày mai…
Dương Thiên Diệp bỗng nhiên thất thần, nhớ lại Lý Ngư mới tới phủ Đô đốc xin được vào thăm Bàng ma ma, vì chuyện của Cát Tường mà chạy vạy khắp nơi.nàng cảm thấy Lý Ngư cũng không đáng ghét đến như vậy, từ tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho Cát Tường có thể thấy chuyện hôm đó thực sự chỉ là vô tình mà thôi.
Kẻ không biết không có tội, tự nhiên giết hắn thế này… Dương Thiên Diệp mấp máy môi, do dự nói:
- Mặc sư, mục đích của chúng ta là cướp lấy binh quyền của Võ Sĩ Hoạch, không nên gây thù chuốc oán thêm làm gì.
Mặc Bạch Diệm thấy kì lạ, nói:
- Cái này sao gọi là gây thù chuốc oán, tay Lý Ngư đó tinh thông thuật pháp, lại thân cận với Võ Sĩ Hoạch, lỡ hắn nhìn ra thân phận của Công chúa thì sao? Hơn nữa, Công chúa cành vàng lá ngọc, đâu thể để bọn tiểu nhân khinh nhờn, chỉ có cách giết hắn mới đòi lại được sự trong sạch cho Công chúa.
Dương Thiên Diệp day day mũi, nói càng nhỏ hơn:
- Ồ… hôm đó ở Thúy Vân Lang, hắn cũng chỉ là vô tình thôi, ta thấy…
Mặc Bạch Diệm biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Công chúa sao lại nói như vậy, bất kể hắn vô tình hay hữu ý, đã mạo phạm đến sự trong sạch của Công chúa là phải chết. Công chúa là dòng dõi quý tộc, cành vàng lá ngọc, trừ Phò mã tương lai, ai dám động vào, Lão nô sẽ không tha cho hắn.
Mặc tổng quản nuôi nấng Dương Thiên Diệp từ nhỏ, vừa là thầy, vừa là cha, vừa là kẻ hầu người hạ, đối với nàng tuy rất cung kính nhưng khi dạy nàng văn chương võ nghệ, lễ nghi hành xử thì lại rất nghiêm khắc. Cho nên, bình thường không sao, một khi Mặc tổng quản đã nghiêm mặt lại, Dương Thiên Diệp vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Lúc này thấy Mặc Bạch Diệm đã nổi giận rồi, Dương Thiên Diệp cũng có phần sợ hãi, nói:
- Ta… chỉ là không đành lòng thôi. Bỏ đi, cứ theo lời ngươi. Nhưng Cát Tường thật sự rất đáng thương, không thể vì chuyện của chúng ta mà hại người ta được, ngươi phải đợi chuyện của Cát Tường có kết quả rồi mới được ra tay.
Mặc Bạch Diệm vội chắp tay lùi lại một bước, cúi người nói:
- Dạ, Công chúa nhân từ, lão nô tuân mệnh.
Dương Thiên Diệp thở dài một tiếng, tự nhiên lại muốn chuyện của Cát Tường không có kết quả. Nếu chuyện của Cát Tường không giải quyết được, thì… thì hắn không phải chết nữa rồi.