Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 104

Tư Không Dịch nhanh chóng quyết định phải đi xem cái thứ “Yêu ma quỷ quái” kia là gì, đừng nhìn Yến tổng bày vẻ mặt không tin chuyện ma quỷ kỳ quái, dù là có thì cậu và mấy nhóc cũng không cách nào nhận ra qua vẻ mặt của hắn. Nhưng Tư Không dịch vẫn thấy được vẻ cực kỳ hứng thú trong mắt hắn.

Cậu cười cười: “Anh muốn đi với tụi em không? Nhìn anh có vẻ rất muốn đi nha. Nhưng anh chỉ có thể đứng bên cạnh xem thôi, không thể đứng chung với em.”

Yến tổng tỏ vẻ đãi ngộ này làm hắn không vui: “Sức lực của em quá kèm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, em định để anh chưa kết hôn đã góa vợ à? Em phải chịu trách nhiệm cuộc đời anh, anh mà FA cả đời thì em có tội không thể tha thứ.”

Tư Không Dịch suýt bị mấy câu tẻ nhạt này của hắn chọc tức bật cười: “Vậy anh định thế nào? Với gương mặt này của anh, ra ngoài sẽ bị vây xem, hơn nữa hai chúng ta mà cùng xuất hiện, chắc ngày mai sẽ lên top đó. Em còn muốn an an ổn ổn chờ đến lúc tốt nghiệp.”

Yến Khôn hừ một tiếng rồi đứng dậy đi vào thư phòng. Cậu còn tưởng người này thẹn quá thành giận, tức đến khó thở nên bỏ đi, kết quả không lâu sau, cậu liền thấy một người đeo kính, chân dài mặc quần áo thể thao, thoạt nhìn giống hệt soái ca khoa thể dục xuất hiện trước mắt.

Lúc này, Yến Khôn vẫn là khuôn mặt đó, nhưng dường như lại hơi không giống dáng vẻ vốn có của hắn. Tư Không Dịch kinh ngạc chạy đến nhìn kỹ, một lúc lâu mới nói: “Anh hóa trang hả?!” Lông mày và kiểu tóc đã thay đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng khác đi.

Hắn nhìn cậu lộ ra dáng vẻ nhà quê, cười nói: “Chưa từng thấy đúng không, đây chỉ là một món đồ nho nhỏ để hóa trang sơ sơ thôi.”

Tư Không Dịch giơ tay sờ sờ lông mày, hai mắt và cả khóe miệng của hắn, cẩn thẩn vuốt ve sẽ phát hiện có dán một lớp gì đó. Lập tức hai mắt cậu sáng ngời, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hứng thú, đặc biệt muốn chơi một chút, có thể cho chơi một chút không?!

Cặp mắt kia lóe lên tia sáng linh động mê hoặc người khác, làm Yến Khôn suýt nữa không cách nào dời tầm mắt: “Muốn không?”

“Muốn, thật thú vị, nếu cho em, sau này em đi ngoài đường sẽ không bị vây xem nữa.”

Yến tổng đặc biệt ngạo kiều hất cằm: “Đến khi nào em có thể tự tay làm một bữa ngon cho anh, đến lúc đó anh mới cho em.”

Cậu nghe thế khóe miệng co rút, ngay cả Tiểu Bạch và Đại Hoa yên lặng vây xem cũng dùng móng vuốt che mắt. Nói thật, tiểu chủ nhân nhà chúng nó đúng là rất thông minh, tư duy linh hoạt, suy một ra ba, học cái gì cũng được, nhưng ai mà trời sinh không có khuyết điểm chứ? Khuyết điểm của tiểu chủ nhân nhà chúng nó chính là, nấu ăn mười mấy năm, từ đầu đến đuôi chỉ nấu được hai món – Nấu mì và cơm rang trứng. Trình độ miễn cưỡng có thể ăn được, không có chút mỹ vị gì.

Vậy nên Yến tổng thật sự đưa ra vấn đề khó khăn không nhỏ cho bạn trai.

Tư Không Dịch nhìn Yến Khôn như biến thành người khác, cuối cùng cắn răng nói: “Được! Không có gì ghê gớm! Em không tin có thứ mà em không học được!”

Yến Khôn nghe cậu nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười nói: “Sắp đến giờ rồi, ăn tối trước đi, sau đó nhanh chóng đi đến bờ hồ.”

Tư Không Dịch gật đầu. Bảy giờ tối, hai người đúng giờ đến Minh Hồ, Hạ Thiến Thiến mặc áo bành tô màu vàng bằng nỉ đã sớm đứng đó. Cô vốn còn lo lắng, khi nhìn thấy Tư Không Dịch, lo lắng trong lòng lập tức tan biến, lộ ra nụ cười cảm kích, vẻ mặt kia làm Yến tổng uống một vò giấm chua thật lớn.

“Tư Không Dịch! Cậu đến thật rồi!”

Tư Không Dịch thấy vậy, có chút thông cảm cho cô: “Ừm, đó giờ tôi nói là giữ lời.” Sau đó cậu kéo cánh tay Yến Khôn: “Tôi còn dẫn theo đàn anh khoa thể dục nè, anh ấy rất giỏi võ, hơn nữa dương khí rất dày, rất lợi hại. Tối nay dù là người hay quỷ, chúng ta cũng không sợ.”

Hạ Thiến Thiến rất cảm kích nhìn Yến Khôn, người kia lại tỏa ra hơi thở cao quý khó gần. Trái lại làm Hạ Thiến Thiến càng thêm vững tin trong lòng: “Tốt quá tốt quá! Mặc kệ thế nào, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này, bây giờ Đồng Đồng vẫn còn hôn mê, tôi muốn giúp bạn ấy.”

Tư Không Dịch nhìn tượng Phật bằng ngọc và cây thập giá bằng bạc trong tay Hạ Thiến Thiến, rõ ràng đây là món đồ mà cô chuẩn bị trước. Cậu nhịn không được xấu xa nghĩ, lỡ như con ma kia không sợ Phật cũng không sợ Chúa, chỉ sợ đạo sĩ… Vậy Hạ Thiến Thiến uổng công chuẩn bị rồi.

“Khụ, vậy bây giờ làm gì? Làm cách nào tìm ra thứ kia?”

Hạ Thiến Thiến cũng ngơ ngác, cô cũng không biết khi nào thì thứ kia đi theo cô. Hiện tại lại có hai nam sinh bên cạnh, không biết thứ kia có sợ mà không dám đến không? Cô không thể bảo Tư Không Dịch luôn bên cạnh cô, vậy nên tối nay nhất định phải có thu hoạch! Nghĩ như vậy, Hạ Thiến Thiến cắn răng hỏi: “Chúng ta đi vòng quanh hồ đi! Bây giờ là mùa đông, nơi này rất ít người, hai cậu đi cách tôi năm mét. Cứ đi như vậy đại khái một giờ đồng hồ, nếu không có dấu hiệu gì đi cách tôi mười mét, lại đi thêm một giờ. Nhiều nhất là hai mươi mét, nếu giữ khoảng cách này mà vẫn không có dấu hiệu gì thì phỏng chừng tối nay sẽ không phát hiện được gì rồi.”

Tư Không Dịch có chút ngoài ý muốn nhìn cô, có thể nói như vậy chứng tỏ cô là một người rất có ý tưởng, mà còn suy nghĩ rất rõ ràng. Bây giờ là bảy giờ tối, trễ nhất là đến mười một giờ, thời gian bốn tiếng có thể tìm được chút dấu vết.

“Được, cứ như vậy đi, đi cách năm mét trước.”

“Ừ.” Hạ Thiến Thiến gật đầu, sau đó cất tượng Phật bằng ngọc và cây thập giá vào hai túi trái phải, rồi lại lấy Ebook ra vừa đọc vừa đi vòng vòng quanh hồ! Nhìn dáng vẻ đọc say sưa của cô, khóe miệng Tư Không Dịch co rút, cảm thấy đây mới là sự chuẩn bị tốt nhất của cô, đúng không? Nếu tối nay cậu không dẫn Yến Khôn đến, vậy chắc bốn tiếng này sẽ chán đến chết.

Mà lúc này, Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch, Tiểu Văn và cả Cỏ Nhỏ đã sớm cắm chốt ở bốn vị trí khác nhau bên hồ. Cỏ Nhỏ bố trí khống chế toàn diện, bốn nhóc chiếm lĩnh bốn hướng, phía sau Hạ Thiến Thiến còn có Tư Không Dịch và Yến Khôn, cậu nghĩ nếu bày thiên la địa võng như vậy mà còn không bắt được “Đồ dơ” kia, vậy cậu có thể cuốn gói về nhà rồi.

Ngay cả Yến Khôn, lúc phát hiện vị trí của bốn nhóc và điểm khác thường của Cỏ Nhỏ, hắn cũng chấn động trong lòng. Hắn tự nghĩ bản thân đã đánh giá mấy con thú cưng của Tư Không Dịch rất cao rồi, nhưng hiện tại mới phát hiện, hắn vẫn đánh giá thấp chúng nó, đây quả thật là một trong những thủ đoạn phục kích đáng sợ nhất để giết người, không ai sẽ hoài nghi chó mèo giết người, lại càng không nghi ngờ cọng cỏ bình thường sẽ có vấn đề.

Này đúng thật là…

“À, anh có chỗ ở bên Mỹ không? Em đi New York chụp quảng cáo, anh cũng đi New York hả?”

Yến Khôn gật đầu: “Ừ, anh cũng đi New York, công ty mà anh bàn hợp đồng có tổng bộ ở New York. Anh vốn lo lắng cho sự an toàn của em khi đi đến đó, nhưng bây giờ nhìn mấy con thú cưng nhà em, anh nghĩ dù anh có vấn đề, bên em cũng sẽ không có chuyện gì.”

Tư Không Dịch lập tức lộ ra vẻ đắc ý: “Đương nhiên, đàn em của em đều lợi hại đến tận trời đó! Một mình Đại Hoàng có thể cắn chết mười con chó ngao đó, anh tin không?”

Yến Khôn cảm thấy không có khả năng, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của cậu, hắn biết cậu tuyệt đối không nói bậy, bèn lắc lắc đầu nói: “Thật sự rất lợi hại.”

Tư Không Dịch còn đang muốn đắc ý, bỗng Hạ Thiến Thiến phía trước hét lên. Lúc này cô cách hai người chừng bốn, năm mét, tuy đã là chín giờ tối nhưng bên hồ vẫn có vài ngọn đèn lác đác, có thể nhìn thấy Hạ Thiến Thiến đang điên cuồng quơ chân múa tay, hình như đang xua đuổi cái gì đó, nhưng cô không chú ý, cô đang lùi về phía mép hồ ngày càng gần.

Tư Không Dịch và Yến Khôn nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy đến. Ngay lúc đó, một bóng dáng màu vàng còn nhanh hơn bọn họ, Đại Hoàng nhảy ra từ trong bụi cỏ, cực kỳ hung mãnh hướng dưới chân Hạ Thiến Thiến sủa một tiếng. Sau đó, cậu dùng mắt thường có thể thấy được cái bóng của Hạ Thiến Thiến trở nên vặn vẹo, từ dài biến thành ngắn, rồi tách ra thành một cái bóng đen tròn tròn nhỏ nhỏ, nhảy về phía cậu!

Tư Không Dịch chấn kinh, sau đó lập tức xù lông! Đây đúng là thứ đồ quỉ dị kỳ quái nha!

Cậu còn chưa kịp nghĩ xem phải làm thế nào, ánh mắt Yến Khôn bên cạnh đã trở nên sắc bén, giơ chân trực tiếp đạp lên cái bóng đen kia. Động tác này suýt làm Tư Không Dịch phát điên, hung hăng đẩy hắn: “Còn chưa biết nó là cái thứ gì, anh điên hay sao mà lại đạp nó?! Lỡ như có virus hay nguyền rủa gì thì sao?”

Yến Khôn lại đứng vững không hề cử động, làm Tư Không Dịch ngạc nhiên hơn chính là cái bóng thế mà bị đạp không chạy được. Sau khi nhìn kỹ cậu mới phát hiện, bóng đen này có vẻ như bị Cỏ Nhỏ vây lại, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

“Mau bỏ chân ra, Cỏ Nhỏ đã trói nó rồi, không phải do anh đạp nó mới không động đậy đâu.”

Nhưng Yến Khôn không cho là như vậy, chỉ có bản thân hắn biết, trong nháy mắt khi hắn đạp lên cái bóng, hắn cảm giác được một luồng khí lạnh như băng từ dưới chân lan lên. Tuy luồng khí lạnh nhanh chóng tiêu tán, nhưng rốt cuộc có bị ảnh hưởng hay không, ngày mai còn phải kiểm tra một chút. Thế nhưng chuyện này không cần nói cho Tiểu Dịch biết, làm cậu lo lắng, vừa nãy cậu bị dọa đến xù lông rồi.

Lúc này Hạ Thiến Thiến đã được Đại Hoàng trấn an dẫn tới, cả người vẫn còn sợ hãi. Trước đó cô cảm giác được cái lạnh từ sâu trong xương, làm cô vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi. Hiện tại xem ra đã bắt được thứ kia.

Thế là ba người và năm nhóc cùng cúi đầu nhìn cái bóng đen bị trói kia. Cái bóng rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng bị Cỏ Nhỏ vây lại, nó nóng nảy lại không dám vượt qua giới hạn. Có thể bị Cỏ Nhỏ bắt được, chứng tỏ cái bóng này không phải là thứ gì liên quan đến khoa học, mà có dính líu đến yêu ma quỷ quái thần bí gì đó.

Hạ Thiến Thiến không tin nổi: “Đây là thứ luôn đi theo tôi đó hả? Vừa rồi tôi cảm thấy cơ thể rất lạnh, ngay cả xương cũng đau đớn, chính là nó làm?! Rốt cuộc nó là cái gì vậy? Có phải Đồng Đồng cũng bị nó làm hại?!”

Tư Không Dịch không trả lời, cậu cẩn thận quan sát cái bóng đen, phát hiện nó dường như không hề hướng về phía cậu và Yến Khôn, ngược lại cứ hướng đến vị trí Hạ Thiến Thiến đang đứng, rốt cuộc do cô là mục tiêu của nó, hay là..

“Hạ Thiến Thiến, cô đổi vị trí với tôi thử xem.”

Tuy cô không hiểu rõ ý của cậu nhưng vẫn gật đầu. Sau khi đổi vị trí, Tư Không Dịch nhìn cái bóng liền hiểu được.

“Mặc kệ là thứ gì, nó không thích dương khí. Phỏng chừng đây là lý do ban ngày cô không tìm thấy nó, chỉ ẩn ẩn cảm giác được nó có tồn tại, có lẽ nó chỉ hoạt động được vào buổi tối. Vậy cô không cần sợ, chỉ cần buổi tối không ra khỏi phòng, rồi lại đặt vài món đồ có nhiều dương khí bên cạnh ngăn cản nó. Nhưng làm vậy cũng không an toàn lắm, tôi cảm thấy nó bị khống chế, chúng ta phải tìm được người phía sau màn. Cô trở về nghĩ lại xem, cô và Đồng Đồng có điểm gì giống nhau không, nói không chừng đây chính là nguyên nhân hai cô bị nhắm vào!”

Hạ Thiến Thiến nghe Tư Không Dịch nói xong liền dứt khoát trả lời: “Tôi và Đồng Đồng không có điểm gì giống nhau cả. Chỉ là hai chúng tôi cùng sinh vào giữa tháng bảy âm lịch. Việc này có liên quan không?”

Meo méo! [Tháng bảy âm lịch là tháng quỷ, rất âm, nếu cô ấy sinh trong khoảng từ ngày 10 đến 17 tháng 7 âm lịch, vậy là mang dòng máu âm phủ. Khẳng định có người muốn máu âm! Meo meo meo méo méo méo!!]

Đại Hoa nói xong câu này, cả bộ lông đều xù lên, giống như thứ kia chọc nó cực kỳ tức giận.

Mà Đại Hoàng cũng không cao hứng lắc lắc đầu sủa một tiếng. [Tiểu chủ nhân, chúng em có suy đoán, chuyện này không chừng có liên quan đến chủ nhân. Về nhà rồi nói được không?]

Tư Không Dịch không ngờ tùy tiện giúp người bắt quỷ còn có thể dính líu đến cha mẹ cậu. Nhưng nhìn dáng vẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc của bốn nhóc, cậu cảm thấy chuyện này rất quan trọng.

[Được, về nhà rồi nói. Vậy cái bóng này phải làm thế nào?]

Tư Không Dịch dùng ý thức vừa nói xong, chỉ thấy Đại Hoa phẫn nộ tiến lên, giơ móng vuốt hung hăng cào cái bóng đen, sau đó cái bóng ngay dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Thiến Thiến, Tư Không Dịch và Yến Khôn lập tức tan biến.

Hạ Thiến Thiến lập tức nhìn Đại Hoa như nhìn mèo thần vậy!

“Khụ, nếu thứ này đã bị Đại Hoa đánh tan, vậy tạm thời cô không có chuyện gì nữa đâu. Đây là số điện thoại của tôi, nếu sau này cô còn phát hiện có gì không ổn liền gọi điện thoại cho tôi. Tôi cũng rất để ý chuyện này, nhất định sẽ làm đến cùng. Bây giờ khuya rồi, cô về trước đi.”

Hạ Thiến Thiến nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt, sau đó rời đi, lưu lại Yến Khôn và Tư Không Dịch mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc lâu sau, Yến tổng lên tiếng: “Vừa rồi tụi nó nói cái gì vậy?”

Tư Không Dịch nhìn hắn, trong lúc nhất thời hơi do dự, không biết có nên nói ra chân tướng hay không?

Hắn nhìn cậu mím môi không nói, giơ tay kéo người đi về: “Không muốn nói thì thôi, dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em. Không cần lo lắng, trời lạnh, về nhà ăn canh trứng gà thôi.”

Tư Không Dịch cứ vậy bị Yến Khôn lôi kéo, cậu cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười ôn hòa.

Không cần biết hắn tin hay không làm gì, dù sao người kia cũng vì tốt cho cậu.
Bình Luận (0)
Comment