Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 113

Cư dân mạng nước ngoài vốn đang tám về cặp vợ chồng kiểu mẫu Louis và Jenna, kết quả mấy tiếng sau đã bị lạc đề, cư dân mạng khó hiểu phát hiện, có một nhóm người đặc biệt hưng trí tám về account “Tiểu đội bát quái”.

Đây nhất định là bí mật gì đó không thể cho ai biết! Lòng hiếu kỳ của bọn họ lập tức trỗi dậy, âm thầm lật lật vây xem, sau đó phát hiện nhóm người đang kích động tám chuyện thế mà là người Hoa. Ngoại trừ việc này còn có cái gọi là Weibo xuất hiện với tần suất cao, thế là bọn họ đồng loạt trèo tường đi đến trang Web Trung Quốc, bắt đầu tìm tòi Weibo của Tiểu đội bát quái.

Đến khi tìm được đại bản doanh của Tiểu đội bát quái, cư dân mạng nước ngoài quả thật chấn kinh.

@Spider Man đến đây: A! Sau khi lật xem Weibo của Tiểu đội bát quái, thật kinh ngạc nha! Trong giới giải trí có anh hình chính nghĩa như Spider Man tồn tại! Thật sự là bội phục, bội phục!

@Batman siêu soái: Câm miệng, tên hề nhảy nhót trong phim sao có thể so với đội trưởng? Đội trưởng chính là Batman thời hiện thực! Vừa giàu có vừa đẹp trai vừa có tinh thần trọng nghĩa! Ôi chao, sau này tôi thành fan của đội trưởng!

@Tôi xem mà không nói lời nào: Hai người lầu trên lạ ghê? Người mới hả? Người mới nhập đàn thì mau đưa tiền bảo kê, thế nhưng Batman và Spider Man không phải đại hiệp trong nước tôi, hai người sửa lại thành Nhị Lang Thần và Tôn Đại Thánh đi. Tôi cảm thấy hai người đó mới lợi hại.

@Càng nghĩ càng thấy sợ: Không nói lời nào thì ngậm miệng đừng nói, không phát hiện hai người là bạn bè quốc tế sao? Người nước nào cũng bị đội trưởng chúng ta bắt được, tôi càng nghĩ càng thấy thật là… Ha ha ha ha ha.

@Spider Man và Nhị Lang Thần đến đây: À, không có vấn đề gì, tên Nhị Lang Thần nghe cũng hay, cũng là một vị thần cực kỳ lợi hại. Tôi đây liền đưa tiền bảo kê. Thế nhưng, có thể chia sẻ bát quái của đội trưởng không? Tôi lật xem Weibo thật vất vả.

@Batman và Tôn Đại Thánh siêu soái: Đúng đúng đúng, tôi cũng đưa một phần bảo kê, tôi đặc biệt thích người chính nghĩa thế này!

@Tôi xem mà không nói lời nào:…

Thế là toàn bộ fan của Tiểu đội bát quái đều biết đội trưởng nhà bọn họ chạy đến nước Mỹ, còn rất chuyên nghiệp ném ra hai đại bát quái trong trang Web bên đó. Nhóm fan trăm cay ngàn đắng trèo tường đi xem, sau đó cảm thấy mỹ mãn cảm thán: Ha ha ha ha, quả nhiên đội trưởng uy vũ! Đi đến đâu bạo đến đó, quả thật cực soái!

Tóm lại, trên Weibo dù là Yến Khôn, Tư Không Dịch hay là Tiểu đội bát quái đều hot đến chịu không nổi. Đa số cư dân mạng đều vui vẻ, nhưng có vài người không cao hứng như vậy.

Hình gia.

Hình Lưu Vân ngồi trên sô pha, nhìn ảnh chụp Yến Khôn và Tư Không Dịch tươi cười vui vẻ đi mua thức ăn, đôi môi gắt gao mím chặt, sau đó đột nhiên ném mạnh di động xuống đất.

Động tác này của hắn dọa một đôi nam nữ trong phòng nhảy dựng, cô gái kia nhanh chóng nhặt di động lên, cẩn thận và quan tâm hỏi: “Lưu Vân? Em sao vậy?”

Hình Lưu Vân đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, môi hơi cong lên, vẻ mặt không hề có sơ hở: “Không có việc gì, chẳng qua thấy được tin tức không thích mà thôi. Chị, chị nói em phế Hình Đống, rồi cho chị làm người thừa kế Hình gia có được không? Dù sao người kia trừ ăn nhậu chơi gái bài bạc thì có làm được cái quái gì đâu. Ít nhiều gì Hình gia cũng có chút tiền, mất hết vẫn hơi đáng tiếc.”

Hình Lưu Thanh nghe thế không biết tiếp lời thế nào, cô biết lúc này cô nên nói lại em trai, chẳng qua nhớ đến kết quả kiểm tra sức khỏe lấy được của bác sĩ vài ngày trước, cô không nói được lời nào. Huống hồ cha cô kết hôn với mẹ cô nửa năm đã ra ngoài lêu lỏng, còn có một đứa con riêng, làm mẹ cô tức giận đến sinh bệnh. Đủ loại bất công và ghê tởm làm cô lười nói, Lưu Vân thỉnh thoảng vui buồn bất chợt như thế đã là khó rồi.

Vì thế Hình Lưu Thanh thở dài nói: “Lưu Vân, dù sao chị và anh rể em cũng có sự nghiệp riêng, em cũng thông minh không cần dựa vào Hình gia. Em muốn thế nào thì cứ làm thế đó, chỉ cần em vui vẻ là được. Nhưng có một việc, dù thế nào em cũng không thể hại chết người hoặc là làm chuyện trái pháp luật, hiểu không? Em mà vậy mẹ nhất định sẽ rất đau lòng.”

Hình () Lưu Vân, à không, phải là Hình (刑) Lưu Vân nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, hắn nhận điện thoại chị gái đưa qua rồi nói: “Yên tâm đi chị, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không làm chuyện trái pháp luật đâu.”

*Chỗ này tác giả nói rõ về chữ chữ Hình. Hình 邢 là tên giả của Hình Lưu Vân, còn Hình 刑 mới là tên thật của Hình Lưu Vân trong nhà họ Hình, chữ này có chú thích trước rồi.

Trên thế giới này có rất nhiều người, có rất nhiều tên bù nhìn và ma quỷ ý chí không kiên định lòng mang ác niệm, sao hắn phải tự ô uế tay hắn chứ? Từ đó đến giờ hắn đều sạch sẽ. Vậy nên lần này cũng không liên quan gì đến hắn.

Hình Lưu Vân không nói nữa, cúi đầu mở di động bấm vào một trang Web, sau đó mỉm cười bấm hình một bức thư, sau khi hoàn thành hắn nhẹ nhàng bấm phím gửi đi, rồi cảm thấy mỹ mãn đặt điện thoại xuống.

Lô Ưng ở bên cạnh nhìn hai chị em nói chuyện, lúc này thấy vợ mình thế mà nuông chiều em vợ, trong mắt ít nhiều hiện lên vẻ không đồng tình. Hơn nữa, là một luật sư tinh anh, anh nghĩ mắt nhìn người của anh rất chuẩn, vừa rồi nhìn em vợ mỉm cười, cảm giác cứ như là một người hoàn toàn khác với cậu em vợ ngoan ngoãn ôn hòa ngày thường. Không hiểu sao Lô Ưng cảm thấy trong lòng bất an, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Lô Ưng còn đang suy nghĩ, Hình Lưu Vân vốn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đen tuyền nhìn chằm chằm anh, làm anh kinh ngạc rồi lại hoảng sợ.

Sau đó Hình Lưu Vân lộ ra nụ cười quỷ đi, giơ ngón tay lên miệng làm động tác “suỵt” rồi lại tiếp tục cúi đầu.

Một lúc lâu sau Lô Ưng mới phát hiện, anh thế mà nổi da gà toàn thân.

Cậu em vợ này chắc chắn có vấn đề! Hơn nữa Hình Lưu Vân còn không sợ hãi biểu lộ rõ ràng với anh! Tại sao hắn phải làm vậy? Sợ anh nói cho Lưu Thanh sao?!

“A Ưng! Ngốc ở đó làm gì vậy? Nhanh đến giúp, em còn một bát canh là xong, anh và Lưu Vân chuẩn bị ăn cơm.”

Lô Ưng vẫn chưa trả lời, Hình Lưu Vân đã cười cười đứng lên: “Chị, em đến giúp chị.”

Trong lòng Lô Ưng trầm xuống, nhìn hai chị em nói cười vui vẻ, anh hít một hơi thật sâu rồi mới đứng lên.

Ba ngày sau, mồng bốn đầu năm, Tư Không Dịch dạo chơi một vòng New York, thăm thú hết mọi nơi và mua rất nhiều quà tặng, cuối cùng cậu cao hứng ngồi máy bay của Yến Khôn về nước.

Hai người cũng không sợ bị nói này nói nọ, trước khi lên máy bay Tư Không Dịch còn đăng Weibo, tỏ vẻ cả nhà Tư Không rất hạnh phúc lại may mắn được ngồi máy bay tư nhân, Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch không cần phải gửi vận chuyển hoặc ngồi chỗ không an toàn về nước. Quả nhiên đại gia chính là đại gia, làm cái gì cũng dễ dàng tiện lợi.

Nhóm fan nhìn thấy bài đăng này đều cười vui ve, bởi vì dù bài này không có vấn đề gì nhưng ảnh chụp kèm theo lại rất buồn cười. Tất cả đều là gương mặt nhà quê và khoa trương của cả nhà Tư Không khi ngồi máy bay. Tư Không Dịch thì không nói làm gì, nhưng mấy nhóc đúng là diễn như thần, cộng thêm vẻ ghét bỏ xem thường của Yến tổng, bài đăng lập tức lại lên hot search.

@Lông tơ khống: A ha ha ha ha! Cười đau bụng! Tôi cứ nghĩ công chúa đều là cao quý lãnh diễm! Nhưng mà công chúa, chỉ là một cái máy bay tư nhân thôi mà? Ngài là công chúa điện hạ cai quản toàn thiên hạ! Đừng lộ vẻ mặt vừa manh vừa nhà quê như vậy được không?!

@Đại Hoàng trong giấc mộng: Không, kỵ sĩ Đại Hoàng cũng thay hình đổi dạng luôn! Đây chắc chắn là âm mưu của Tư Không Dịch! Sợ Đại Hoàng đoạt nổi bật nên cố ý chụp Đại Hoàng xấu! Đó là núi băng đúng chuẩn không thay đổi, sao có thể có vẻ mặt ngốc manh như vậy!

@Yêu Tư Không yêu bát quái: Lầu trên, Tư Không Dịch không thèm sợ Đại Hoàng đoạt nổi bật, nhìn ảnh Tiểu Dịch tự chụp cũng xấu kìa! Chưa từng thấy minh tinh tự hắc bản thân! Cười chảy nước mắt, nhưng hình như tôi bị ảo giác thì phải? Sao lại thấy ngốc manh cũng rất đẹp trai!

@Bát quái thiên hạ: Ha ha ha, không phải một mình cô đâu!

@Em trai Yến tổng: Không phải một mình cô đâu! Còn nữa, mọi người có thấy ánh mắt ghét bỏ của Yến tổng không?! Ôi chao, tôi có thể phiên dịch được ý của  ánh mắt đó – Một đám nhà quê chưa trải sự đời, mất mặt!

@Chính cung của Yến tổng: Hừ, Yến tổng mà đến mang tôi bay lên trời, tôi nhất định sẽ không làm mất mặt!

Mọi người đang tám dưới bài đăng, bỗng nhiên có một account tên là @Linh hồn chi Dịch hỏi một câu:

[Mọi người có biết máy bay của Yến tổng đáp xuống đâu không? Tôi muốn đi đón.]

Đề tài lập tức bị câu hỏi này làm chuyển hướng, quần chúng hỏi nhau một vòng, kết quả phát hiện không một ai biết máy bay đáp xuống đâu.

@Yêu Tư Không yêu bát quái: @Linh hồn chi Dịch, không cần rối rắm. Nếu là máy bay của Yến tổng thì chúng ta không tra được thời gian và địa điểm máy bay đến đâu. Dù sao cũng là máy bay tư nhân mà. Muốn đi đón thì chờ lần sau đi! Nhưng nếu cậu cực kỳ muốn gặp Tiểu Dịch thì tôi nghe nói Tạ Kỳ sẽ tổ chức concert ở Bắc Kinh vào 14 tháng giêng, trước Tết Nguyên Tiêu một ngày. Tiểu Dịch và Tạ Kỳ là bạn bè bát quái, Tạ Kỳ nói sẽ mời Tiểu Dịch làm khách quý.

Nhóm fan bát quái của Tư Không Dịch lập tức kích động, ồn ào hỏi chuyện này có thật không, tỏ vẻ nếu là thật thì dù thế nào bọn họ cũng phải cướp được vé xem concert của Tạ Kỳ!

Sau khi @Linh hồn chi Dịch biết tin này cũng cao hứng, bày tỏ hắn nhất định sẽ đi xem.

Năm giờ chiều, máy bay của Yến tổng đáp xuống, Tư Không Dịch và năm nhóc đều cực kỳ phấn chấn! Dù cảnh sắc ở nước ngoài không tồi, cũng có nhiều thứ chưa từng thấy qua, nhưng dù thế nào thì cũng không tốt bằng quê nhà!

Tư Không Dịch vừa xuống máy bay liền la lớn: “Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi đây!”

*Hồ Hán Tam là một nhân vật trong một bộ phim cách mạng Trung Quốc tên là “闪闪的红星” dịch tạm Sao đỏ lấp lánh, khi nhắc đến Hồ Hán Tam người ta sẽ nghĩ ngay đến câu thoại kinh điển trong phim của ông là: “Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi đây!” (nhuocvucac)

Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch cũng vui vẻ kêu loạn, lâu rồi chúng nó không gặp đồng đội, chúng nó còn lấy tiền vất vả kiếm được mua không ít quà cho mấy đồng đội đó nhà.

Yến Khôn nhìn Tư Không Dịch hưng phấn, bất đắc dĩ không còn lời gì để nói, hắn liếc nhìn một cái rồi lên tiếng: “Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của ông nội và ông ngoại, anh phải đi gặp họ một chuyến. Có lẽ là muốn hỏi chuyện của em, em không cần lo lắng, anh sẽ đối phó. Lần sau có khả năng sẽ dẫn em cùng đi, tối nay anh không thể ăn cơm với em rồi.”

Tư Không Dịch không thèm để ý chuyện ông tướng này không ăn cơm với cậu chút nào: “Được được, anh nhanh đi gặp ông đi. Em cũng không có việc gì làm, đi gặp Tạ Kỳ và mấy đội viên Tiểu đội bát quái trước, đã hơn mười ngày không gặp rồi, phải tám một trận mới được.”

Yến tổng nhìn vẻ mặt người yêu bát quái đặc biệt không kiên nhẫn, lông mày nhướng lên: “Em đây là đang ghét bỏ anh?”

Tư Không Dịch bị nghẹn, nói thật cậu đúng là ghét bỏ người này. Từ khi khai trai hôm 30 Tết tới nay đã bốn ngày, trong đó có hai ngày cậu bị người này kéo lên giường, mấy dấu vết hôm trước còn chưa biến mất đâu, người này đúng là cầm thú mà. Dù nghĩ vậy nhưng cậu lại không nói ra: “Khụ khụ, không có. Em nào dám ghét bỏ anh, đi mau, nhanh đi đi. Ngày mai chúng ta cùng ăn cơm!”

Yến tổng khó chịu hừ hừ hai tiếng, nếu không phải có cuộc gọi đến, hắn không định bỏ qua cho tên đắc ý này.

Chờ Yến tổng đi rồi, Tư Không Dịch lập tức vui vẻ, Đại Sơn là trợ lý kiêm vệ sĩ cẩn thận đi theo sau cậu, đợi đến Quang Diệu Tinh Quang hắn cũng rời đi.

Tạ Kỳ và Trần Hi đã sớm chờ trong phòng, Tư Không Dịch ôm Tạ Kỳ cười há há, hệt như bọn ác ôn gặp chuyện thắng lợi thường làm. Trần Hi bên cạnh tưới nước cho cây xương rồng bà, cảm thấy bản thân không nên đến gần hai tên bệnh thần kinh này, không chừng sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ đến đây, Trần Hi chậc một tiếng, thảo nào gần đây hắn đều hướng đến mấy kịch bản có bệnh thần kinh, chắc chắn là bị hai tên này ảnh hưởng.

“Nào nào, nhìn xem cậu mang gì về nè. Đi Mỹ một chuyến còn có thể lên hot search! Cậu nhóc, bản công tử xem trọng cậu, tương lai chắc chắn cậu có thể trở thành minh tinh đầu đề hành tẩu giới giải trí!” Tạ Kỳ vỗ vỗ vai Tư Không Dịch.

Cậu liếc mắt xem thường: “Câm miệng, miệng chó không phun được ngà voi. Tôi còn cần tương lai sao? Hiện tại tôi đã là một đầu đề di động rồi đó! Muốn có quà thì trước tiên phải để tôi xem hai cậu chăm sóc hoa lan và cây xương rồng bà thế nào. Còn cá và rùa của tôi nữa! Chúng nó có việc gì không? Nếu chúng nó thiếu một sợi lông hay trực tiếp phơi bụng thì tôi không để yên cho cậu đâu.”

Tạ Kỳ chậc một tiếng: “Tụi nó có tinh thần lắm! Nhưng không biết có phải cảm giác của tôi sai không, tôi cứ cảm thấy ban ngày ban mặt mà hoa lan cứ uốn éo, cậu nói xem có phải nó thành tinh rồi không? Nhất là lúc tôi tập hát, nó càng lắc lư uốn éo dữ dội!”

Hoa lan nghe thế phẫn nộ rống to: [Xí! Cái đồ tạo ra âm thanh hỗn loạn! Làm một cây hoa lan cao quý tao nhã tận trời đại biểu cho lan quân tử, ông đây nghe hắn hát suýt nữa rút rễ ra mà chạy luôn! Hát tình ca nhẹ nhàng còn được, con bà nó, hắn liên tục hát rock and roll! Sao ông lại bất hạnh như vậy chứ?! Tiểu Dịch, mau đón gia về đi! Còn phải nghe hát nữa là gia không lắc lư đâu, gia sẽ tát hắn!]

Xương rồng bà vui sướng khi người gặp họa, run rẩy lắc lư: [Ha ha ha ha, oa còn thắc mắc tại sao mười ngày nay cậu không mọc cao lên tý nào, thì ra là bị quấy rầy! Ha ha ha, bên này oa lại rất tốt, oa và mèo Ba Tư có thể tám bát quái đến nửa đêm đó! Ha ha ha!]

Mèo Ba Tư rất nể mặt meo một tiếng, kết quả Trần Hi bên cạnh cũng đen mặt: “Tôi thì không thấy chuyện lạ cây cỏ uốn éo gì đó, nhưng sau khi cây xương rồng chuyển đến đây, không biết tại sao mèo Ba Tư cứ hướng nó kêu. Lúc đầu tôi còn tưởng mèo Ba Tư sợ cái cây này, kết quả quan sát cẩn thận mới phát hiện, hình như mèo Ba Tư đang nói chuyện với nó… Ha hả, suýt chút nữa tôi nghĩ là bị ảo giác.”

Tư Không Dịch nghe hai cậu bạn thân kể, gương mặt cậu rất bình tĩnh nhưng mang theo ý có lỗi: “Khụ khụ, các cậu vất vả rồi. Tôi mua rất nhiều đồ cho hai cậu nè. Đồ lưu niệm thủ công mỹ nghệ tặng cho Trần Hi, tôi cảm thấy rất hợp với khí chất của cậu đó. Về phần Tạ Kỳ là một cây đàn ghi ta điện làm thủ công, âm thanh rất hay, hơn nữa còn là tác phẩm của một bậc thầy, tôi thấy rất hợp với cậu nên đã mua về. Còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa, cùng ăn đi.”

Trần Hi nhìn món đồ bằng gỗ kia, rất vừa lòng cầm lên cẩn thận quan sát. Tạ Kỳ nhìn thấy cây đàn, hai mắt phát sáng lập tức cầm lên gảy thử, sau đó đàn thử hai bài rock and roll, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Xương rồng bà: [ Tiểu chủ nhân ~, oa về với anh, nếu hắn không dừng lại, oa tát chết hắn! Sao có thể làm phiền người ta như vậy?! Xem như oa cảm nhận được sự phẫn nộ của Tiểu Lan rồi.]

Tư Không Dịch vội vàng ngăn Tạ Kỳ lại, tránh cho gương mặt anh tuấn của hắn bị đánh đầy lỗ.

“Tôi nói cậu chuyện này, Tiểu Dịch, trước Tết Nguyên Tiêu một ngày tôi sẽ tổ chức concert ở Bắc Kinh, ngày đó cậu có rảnh không? Đến làm khách mời cho tôi nha. Hai chúng ta song ca một bài.”

Tư Không Dịch nghe vậy dứt khoát lắc đầu: “Hát cái gì chứ, tôi không phải dân chuyên, không chừng còn bị lạc điệu. Đi chỉ có mất mặt.”

Tạ Kỳ cười ha hả: “Mời cậu làm khách không nhất định phải hát hay! Mọi người là nhìn vào tình bạn của chúng ta! Anh em tốt, chuyện đã định rồi, cậu phải đi! Lúc này fan của cậu cũng đã hạ quyết tâm phải cướp được vé, cậu mà không đến là hại bọn họ! Yên tâm đi, tôi nhất định tìm một bài đơn giản cho cậu, chỉ cần không phải cậu ngũ âm không đủ, trong mười ngày này tôi sẽ làm cậu hát tốt!”

Tư Không Dịch nhìn dáng vẻ Tạ Kỳ như muốn nói “cậu không đồng ý, tôi lăn lộn ở đây cho cậu xem”, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.  Dù sao đời này cậu sẽ không thể tổ chức concert, có cơ hội trải qua một lần cũng tốt.

Tạ Kỳ thu phục Tư Không Dịch xong lại bắt đầu dây dưa với Trần Hi. Trần Hi bị hắn quấn lấy không có cách nào khác chỉ có thể gật đầu. Nhưng Trần Hi đỡ hơn Tư Không Dịch một chút là hắn có học sơ về ca hát, thế nên chỉ cần muốn, hắn luyện tập một chút là được.

Tạ Kỳ được tặng cây đàn ghi ta điện, lại mời được khách quý đến concert, tâm trạng cao hứng làm phiền Tư Không Dịch và Trần Hi cả buổi chiều.

Tối đó Từ Đồ Chi mời cơm đón gió, hắn rất hiểu khẩu vị của Tư Không Dịch, thậm chí cả ba nhóc cũng được quan tâm chu đáo. Sau khi Tạ Kỳ và Trần Hi rời đi, Từ Đồ Chi liền mời cậu đến xem biệt thự mà hắn mới mua.

Tư Không Dịch nhìn tổng tài mới của Từ thị, vừa khiêm tốn lại có danh tiếng, vết sẹo trên mặt hắn đã phai nhạt rất nhiều, tuy nhìn vẫn còn thấy nhưng không dọa người như trước, tâm trạng cũng rất tốt.

“Anh Từ, cuối cùng anh cũng khổ tận cam lai. Gần đây Từ thị tốt chứ? Có người nào đặc biệt khó đối phó không? Tôi bảo bạn bè tìm bát quái cho hắn lên top luôn!”

Từ Đồ Chi nghe vậy, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, ở bên cạnh Tư Không Dịch, hắn luôn nghe được những lời hắn muốn. Nói cách khác, hắn luôn cảm nhận được sự quan tâm chân thành của người này đối với hắn. Chưa bao giờ vì thân phận hay ngoại hình của hắn mà thay đổi.

Từ Đồ Chi quay đầu nhìn Tư Không Dịch, dưới ánh trăng, vẻ cuốn hút của cậu càng đặc biệt, hắn thở dài rồi cười nói: “Được rồi, còn có người mà anh Từ của cậu không đối phó được sao? Hiện tại bọn họ hận không thể mỗi ngày chạy đến trước mặt lấy lòng tôi đó. Từ thị bị tôi quyết đoán cải cách một trận, hiện tại có thể phát triển rồi. Chẳng qua để thằng nhóc Yến Khôn chiếm lợi lớn.”

Tư Không Dịch nghe thế cười ha hả: “Yến Khôn chính là đại ma vương nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà.”

Từ Đồ Chi vỗ lưng Tư Không Dịch: “Nhóc con không nói lời thật lòng. Được rồi, phía trước là biệt thự của tôi. Căn bên cạnh là mua cho cậu, đừng nghĩ đến tiền chia hoa hồng năm nay nữa, tất cả đều đổ vào căn biệt thự này rồi đó. Đi xem đi.”

Tư Không Dịch nhìn căn biệt thự hai tầng phía trước, lập tức trợn tròn mắt, cậu quay đầu nhìn Từ Đồ Chi: “Trời ạ, cho tôi?!”

Từ Đồ Chi nhìn vẻ khó hiểu lại ngốc manh của cậu, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, không tồi chứ? Còn có sân nhỏ cho Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch dạo chơi, trong biệt thự cơ bản cái gì cũng có. Không phải cậu luôn muốn một căn nhà như vậy sao? Mất hứng à?”

Tư Không Dịch suýt chút nữa nhảy dựng: “Đương nhiên cao hứng! Nhưng cũng không quá cao hứng, tôi còn tiết kiệm không đủ tiền, kết quả anh Từ lại mua cho tôi! Nhưng đây là tiền của anh Từ, tôi…”

Từ Đồ Chi nhướng mày: “Chẳng lẽ mạng của tôi không đáng giá bằng căn biệt thự này? Huống chi, đây là tiền chia hoa hồng của Từ thị, 10% cổ phần. Là tiền của cậu, cậu không cần suy nghĩ nhiều.”

Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên xoắn xuýt làm kiêu, vì thế cao hứng ôm Từ Đồ Chi một cái: “Anh Từ, anh đúng là anh ruột mà!” Cậu nói xong liền dẫn đàn em hưng phấn chạy về phía biệt thự.

Mà Từ Đồ Chi bị cái ôm kia làm ngơ ngác, một lúc lâu sau mới nhìn xuống hai bàn tay, lắc đầu cười khổ. Anh ruột à… Đời này, nhiều nhất cũng chỉ được như vậy thôi phải không? Vậy thì hắn cũng nên thỏa mãn.

Từ Đồ Chi ổn định cảm xúc rồi sải bước đi về phía biệt thự.

Sau khi Từ Đồ Chi đi vào, trên con đường trước biệt thự 50m, một bóng dáng chậm rãi đi ra khỏi bụi cây. Dường như bóng người này cực kỳ phẫn nộ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Đồ dâm đãng trong ngoài không đồng nhất!!”
Bình Luận (0)
Comment