Câu nói này không nể mặt chút nào, giống như trực tiếp vả mặt vậy. Thanh niên kia lập tức quay đầu lại, tức giận rống lớn: “Trần Bân! Mày câm miệng đi! Mày muốn đánh nhau phải không?”
Kết quả Trần Bân bĩu môi, không thèm để ý nói: “Đánh thì đánh, tôi từng học Taekwondo, đánh thua đừng có mà khóc lóc và cáo trạng không đúng.”
Người thanh niên kia mặt mày xanh mét. Tư Không Dịch thấy chiến hỏa đã dời đi, gật đầu với Trần Bân rồi dứt khoát quay đi. Người thanh niên kia lập tức bật cười, nhìn Trần Bân nói: “Đây là muốn vuốt mông ngựa cũng không được. Tỉnh tỉnh lại đi!”
Lúc này Trần Bân lộ ra nụ cười không dễ nhìn chút nào.
Tư Không Dịch đi đến bên cạnh Khổng Triệu, hắn hơi bất ngờ nói: “Sao vậy, vừa rồi người kia giúp cậu giải vây, sao cậu không nói câu nào với hắn?”
Tư Không Dịch cười cười: “Dù hắn không giúp em giải vây thì em cũng ứng phó được. Hơn nữa đây chẳng qua chỉ là chuyện của hai người, sau khi hắn lên tiếng lại thành chuyện ba người rồi. Em còn phải đặc biệt cám ơn hắn, giống như người thanh niên kia nói, hiện tại em rất hot, được em cám ơn rất có giá trị.”
Khổng Triệu nghe vậy hai mắt hơi lóe lên, sau đó Đại Sơn đột nhiên mở miệng: “Người kia tên là Trần Bân, nhân duyên trong giới không tồi, nhưng tôi thống kê được có ít nhất hơn mười bộ phim là hắn bắc cầu qua người khác, hoặc là nhờ người khác giới thiệu. Có ít nhất năm bộ phim là đột ngột thay thế cho bạn thân, bởi vì ba người bạn thân đều đột nhiên bị bệnh nặng, không cách nào đóng phim tiếp.”
Khổng Triệu nghe thế hít một ngụm khí lạnh, hắn khiếp sợ nhìn Đại Sơn, tuy hắn cũng hoài nghi Trần Bân nhưng không nghĩ sự tình lại đáng sợ như vậy. Khổng Triệu đột nhiên mở miệng cảm thán một câu: “Còn không bằng cái tên đi tìm tra kia.”
Tư Không Dịch cười ha hả: “Anh Khổng nói rất đúng, còn không bằng cái tên mắt mọc trên lông mày kia.”
Sau đó ba người đi đến trước mặt đạo diễn của bộ phim, cũng chính là đạo diễn nổi tiếng Ngụy Văn Trác, là bậc thầy quay các phim hành động thám hiểm trong nước. Ông khoảng chừng năm mươi tuổi, thoạt nhìn tương đối nghiêm khắc. Thế nhưng dù nghiêm khắc thế nào đi nữa cũng không ngăn cản được các minh tinh chen lấn hướnh về phía ông. Phim điện ảnh của đạo diễn Ngụy thường rất hay và ăn khách, vì thế ông tương đối xoi mói trong việc chọn người.
Hai tháng không gặp, lúc này Địch Nam Trúc đang đứng bên cạnh đạo diễn Ngụy Văn Trác, hắn vẫn là dáng vẻ trạch nam như cũ, nhưng khi nhìn thấy Tư Không Dịch, hắn trở nên kích động như fan cuồng gặp được idol. Cậu nhìn người này thế mà mặc quần áo thể thao mùa đông của Sky, cuối tháng này quảng cáo mới được phát, còn hơn mười ngày nữa nhưng Địch Nam Trúc đã mặc rồi.
Tư Không Dịch nhịn không được nhếch môi nở nụ cười, đây nhất định là fan não tàn trung thành đến chết của cậu.
Mà lúc này, đạo diễn Ngụy Văn Trác cũng đang nhìn Tư Không Dịch, hai ngày nay thằng nhóc này hô gió gọi mưa trên Weibo, nếu đổi thành người khác, ông sẽ xếp kẻ đó vào hàng ngũ mấy minh tinh đóng phim giải trí không tốt, giả vờ giả vịt, tâm cơ thâm trầm, mà không phải là diễn viên đúng nghĩa. Nhưng vấn đề là không phải thằng nhóc này tự làm trò, mà là bị người khác ép buộc. Dưới tình huống như vậy, ông không nói được lời gì không hay, huống hồ hắn còn tìm người hơn mười hai tiếng, từ đầu đến cuối đều không làm bộ làm tịch, chứng minh thằng nhóc này có thể lực tốt, cũng chịu khổ được. Ừm, một thằng nhóc tốt, nhưng luôn dễ dàng bị scandal quấn thân, hơn nữa còn dẫn tới một đại ma vương có tiền, thật là một thằng nhóc khiến người ta không biết nên nói thế nào.
Ngụy Văn Trác nhìn Tư Không Dịch, quyết định lát nữa phải xem xét cẩn thận kỹ năng diễn xuất của thằng nhóc này. Tuy rằng Tư Không Dịch có một gương mặt không tồi, nhưng nếu diễn xuất không đạt yêu cầu thì vẫn nên loại trừ.
Đúng mười giờ sáng, những người đến casting đã đến đông đủ, đầu tiên là nhân vật chính diễn thử. Trong mấy người này, Tư Không Dịch thấy được ảnh đế đang hot và có cả thị đế, mà trong mấy người thử vai nữ chính, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Đinh Mộng Mộng vui vẻ phất tay với cậu, cậu nhìn thoáng qua Khổng Triệu rồi thong thả đi qua: “Chị Đinh, chị cũng đến à? Chị không cần nghỉ ngơi thêm vài ngày sao?”
Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn Đinh Mộng Mộng sẽ không nghĩ theo hướng tích cực, nhưng đối với thanh niên kiên trì tìm kiếm cô mà mệt mỏi đến nỗi ngồi phịch xuống đất, Đinh Mộng Mộng tươi cười nói: “Đây là công việc của chị mà, em không biết là việc chị bị bắt cóc cũng giống như một lần mạo hiểm sao? Trước đây đa số chị đều đóng các vai theo phong cách minh tinh, công chúa, lần này chị muốn thử cái gì khác. Trước kia chị vẫn luôn nghiêm túc rèn luyện cơ thể, vì thế em chúc chị may mắn đi.”
Tư Không Dịch nhìn nụ cười tươi không hề có tỳ vết gì của Đinh Mộng Mộng, cậu cũng cười nói: “Chị nói đúng, phải chúc chị Đinh thành công.”
Đinh Mộng Mộng vui vẻ vỗ vỗ vai Tư Không Dịch: “Nghe nói em thử vai con báo nhỏ kia, thật khiến người ta mong chờ nha, lát nữa chị thử vai xong phải xem kỹ mới được.”
Tư Không Dịch gật gật đầu, lúc này nam chính đã thử vai xong, có thể đến đây casting, ai cũng là diễn viên giỏi có khí chất mạnh mẽ, thế nhưng cậu lại cảm thấy dù bọn họ có khí chất mạnh mẽ thế nào đi nữa thì cũng không sánh bằng tên bạo kiều nhà cậu, hắn chính là người trừng một cái là có thể khiến người ta quỳ xuống cầu xin tha thứ, chậc chậc, quá khủng khiếp.
Kế tiếp đến lượt nữ chính thử vai, diễn xuất của Đinh Mộng Mộng không có gì để bàn cãi, chẳng qua trước kia cô chưa từng đóng phim hành động nên vài động tác hơi tốn sức. Thế nhưng Tư Không Dịch nhìn mấy nữ diễn viên khác, cậu nghĩ Đinh Mộng Mộng là người diễn tốt nhất ở đây rồi.
Sau nữ chính là nam số 3 thử vai. Vai nam số hai đã chọn diễn viên nổi tiếng chuyên đóng vai phản diện là chú Đạt. Đạo diễn Ngụy Văn Trác và biên kịch Địch Nam Trúc đều cho rằng báo con là nhân vật rất quan trọng trong bộ phim, cho dù đất diễn ít nhưng vẫn được định là nam số 3.
Vì Tư Không Dịch casting chính là vai nam số 3 nên có không ít người vây lại xem, kể cả ảnh đế và các diễn viên khác cũng không đi. Mọi người đều muốn nhìn xem cái tên có thể chất lên top này diễn như thế nào.
Tuy biểu hiện của Tư Không Dịch trong
Dong binh chi vương rất được khen ngợi, nhưng lỡ như hắn lừa đảo thì sao? Ai mà không muốn xem náo nhiệt.
Buổi thử vai nhanh chóng bắt đầu, chỉ yêu cầu diễn một cảnh, nhưng cảnh này lại không dễ gì, hoặc là nói đây là một cảnh hoàn toàn tương phản giữa đầu và cuối – Vừa yêu cầu biểu hiện một con báo nhỏ ngụy trang thành thôn dân thành thật chất phác, lại vừa yêu cầu diễn cảnh lúc báo con tấn công đầy hung hãn dũng mãnh và linh hoạt, nhất cử nhất động phải thích hợp, nếu không chuyển biến sẽ rất cứng ngắc và có vẻ kỳ quái.
Tư Không Dịch nhìn phân cảnh được yêu cầu, nội dung là lúc nhân vật chính đi tìm kho báu, đến được thôn làng trên đảo hoàng kim. Vì nhóm người nhân vật chính mang đến rất nhiều thuốc men và thức ăn mà người trong làng rất cần, vì thế nhóm người này rất được hoan nghênh. Hàng năm có không ít đoàn người đến tìm kho báu, người trong thôn làng cũng sớm thành thói quen. Bọn họ đối xử với những đoàn người này như nhau, nói hết tất cả những gì họ biết về truyền thuyết đảo hoàng kim, còn việc những người này có tìm được kho báu hay không thì phải xem chính bọn họ.
Báo nhỏ lưu lạc đến đảo từ năm mười tuổi, hoàng kim báo không chỉ cứu cậu một mạng mà còn cho cậu thức ăn, giúp cậu có thể khỏe mạnh lớn lên đến năm mười tám tuổi. Vì thế mỗi lần có đoàn người tìm kho báu đến làng, báo nhỏ sẽ chủ động đến hỏi thăm tin tức, còn đánh giá xem những người này có thể làm báo cha của cậu bị thương hay không. Thế nên lúc này, khi nhóm người Gia Cát Đình đến tìm kho báu, báo con cũng đến thăm dò.
Cách thức mà báo con thăm dò chính là ở bên cạnh nghe đoàn người nói chuyện, dùng bản năng và trực giác đối với nguy hiểm để đánh giá giá trị vũ lực của bọn họ. Báo con cảm thấy mấy đoàn người trước kia đều là tốt mã dẻ cùi, nhưng lúc này, hai nhóm người đến đều làm báo con cảm thấy nguy hiểm. Sau khi thăm dò đoàn người Gia Cát Đình, báo con quyết định đi cảnh báo cho báo cha, mà còn phải tiếp tục đi theo hành trình của Gia Cát Đình và Dương lão hắc.
“Hiểu kịch bản chưa?” Đạo diễn Ngụy Văn Trác mở miệng hỏi.
Tư Không Dịch và mấy đối thủ cạnh tranh bên cạnh, gồm cả người thanh niên mắt nhỏ và Trần Bân đều gật đầu. Thế nhưng đạo diễn Ngụy lại không quá tin tưởng, ông hừ một tiếng nhìn thoáng qua Địch Nam Trúc.
Địch Nam Trúc lập tức bật dậy, tinh thần phấn chấn nói: “Ừm, trong cảnh này, đầu tiên các cậu phải đi thám thính tình huống của đoàn người Gia Cát Đình, diễn ngay cạnh bàn này, sau khi thám thính xong sẽ trèo tường rời đi, mà phải linh hoạt chạy nhảy y hệt một con báo. Phải diễn được người trước hiền lành vô hại, sau đó linh hoạt chạy đi là được. Vậy ai bắt đầu trước?”
Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tư Không Dịch. Người thử vai đầu tiên có lợi thế mà cũng có bất lợi, nhưng xem tình hình hiện tại, ai cũng hy vọng Tư Không Dịch là người đầu tiên lên sân khấu. Cậu nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, hơi bĩu môi sau đó tiến lên: “Để tôi.” Sau khi tôi diễn, mấy người không cần casting nữa.
Hai mắt Địch Nam Trúc lập tức tỏa sáng, gật đầu nói: “Được được, vậy bắt đầu đi!”
Tư Không Dịch hít nhẹ một hơi, sau đó đột nhiên làm vẻ mặt tò mò. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn một đôi nam nữ đang ngồi ở bàn bên cạnh, ảnh đế và Đinh Mộng Mộng ngồi ở đó cũng quay đầu nhìn Tư Không Dịch.
Cậu hơi dừng lại, sau đó gãi đầu nói: “… Hai người có đồ ăn ngon không? Tôi muốn đổi đồ của tôi với hai người.”
Đinh Mộng Mộng nở nụ cười: “Được thôi, cậu không cần trao đổi thứ gì với chúng tôi cả, chúng tôi muốn biết về hòn đảo này, chỉ cần cậu trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi thì tất cả thức ăn ngon trên bàn đều là của cậu.”
Hai mắt Tư Không Dịch lập tức sáng lên, vui vẻ gật đầu: “Được, tôi biết nhiều chuyện lắm đó.” Cậu vừa nói vừa đi đến gần, không hề đề phòng chút nào, thoạt nhìn rất hiền lành chất phác.
“Đặc sản ở chỗ các cậu là gì vậy? Nhiều không?” Đinh Mộng Mộng bắt đầu dò hỏi.
Hai mắt Tư Không Dịch gắt gao nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, dường như không nghe thấy câu hỏi của Đinh Mộng Mộng. Ảnh đế Uông Đồng và Đinh Mộng Mộng liếc nhìn nhau một cái, gương mặt hai người đều lộ ý cười, Uông Đồng lên tiếng: “Cậu trả lời câu hỏi của chúng tôi trước, sau đó chúng tôi cho cậu ăn.”
Tư Không Dịch không tình nguyện ngẩng đầu lên, chụp lấy một cái đùi gà trước: “Nhiều hoa quả, đặc sản là ý gì?”
Đinh Mộng Mộng cười nói: “Đặc sản chính là thứ mà chỉ trên đảo này có. Đặc sản trên đảo các cậu là gì?”
Tư Không Dịch bắt đầu gặm đùi gà, thế mà trực tiếp bắt đầu ăn, vừa ăn đùi gà thơm phức vừa không để ý nói: “Trên đảo chúng tôi có quả hoàng kim, ánh vàng rực rỡ, rất đẹp và ngọt, có lẽ đó chính là đặc sản của đảo chúng tôi.”
Vẻ mặt Uông Đồng hơi thay đổi, nhìn Đinh Mộng Mộng cũng đang lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó hỏi tiếp: “Quả hoàng kim? Cậu có biết nó mọc ở đâu không? Tôi chưa ăn quả hoàng kim bao giờ, nghe rất đặc biệt nha.”
Động tác ăn đùi gà của Tư Không Dịch hơi khựng lại, sau đó vươn tay phủ lên thức ăn trên bàn: “Sau khi tôi nói thì mấy thứ này là của tôi hết đúng không?”
Ảnh đế Uông Đồng nở nụ cười: “Đúng vậy, là của cậu hết.”
Tư Không Dịch dứt khoát nói hết: “Trong khu rừng giữa đảo hoàng kim, nhưng quả hoàng kim nhiều năm mới có một trái, rất khó tìm được nó, tôi sẽ không dẫn mấy người đi đâu. Mấy người muốn tìm thì tự đi mà tìm!” Cậu nói xong trực tiếp ôm hết thức ăn trên bàn vào ngực, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Uông Đồng và Đinh Mộng Mộng nhìn động tác này của cậu mà trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau cô mới cười nói: “Ôi chao, thằng nhóc này thật buồn cười! Không biết nên nói nó ngốc hay là thông minh đây!”
Những người xem xung quanh cũng nhịn không được bật cười. Biểu hiện vừa rồi của Tư Không Dịch rất ngốc mà lại thẳng thắn, là dáng vẻ của một thiếu niên ham ăn. Cảnh này diễn rất tốt, nhưng phần sau Tư Không Dịch định diễn thế nào? Tư Không Dịch có thể biểu hiện tốt giống vậy nữa hay không? Trần Bân và năm người thử vai còn lại nghĩ đến đây, vẻ mặt đều không tốt.
Lúc này Tư Không Dịch vẫn còn ôm một ít thức ăn trong ngực, vừa đi vừa xé ăn, ăn xong lại ném thẳng xuống đất, sau đó lại chọn chọn lựa lực ăn cái khác, ăn đến rác rưởi đầy đất. Lúc mọi người cho là cậu điên rồi, đang thử vai lại biến thành thử ăn, vẻ mặt Tư Không Dịch từ ngốc manh không hiểu chuyện dần dần trở nên sắc bén, còn mang theo vài phần chế giễu, sau đó cậu bỗng cúi người, cả người như mũi tên rời khỏi cung vọt lên, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu, làm những người vây xem trợn mắt há hốc mồm.
Này, đây là chạy luôn sao?! Chạy còn nhanh hơn thỏ!
Biến thử vai thành thử ăn, sau đó lại biến thành cuộc thi chạy 100m, có phải thằng nhóc này bị ngốc không?!
Ngay lúc nhóm người Trần Bân cho rằng Tư Không Dịch đang đùa giỡn, đạo diễn Ngụy Văn Trác lại trực tiếp ‘ha’ một tiếng rồi vỗ mạnh lên đùi cái đét: “Khá lắm, báo con sắc bén xảo quyệt!”
Địch Nam Trúc càng kích động đến nỗi hai tay ôm ngực, biết ngay là đại hiệp nhà hắn có thân thủ mạnh mẽ và diễn xuất tinh túy mà.
Lúc đạo diễn Ngụy nói câu kia, năm người còn lại liền biết bọn họ gần như không còn cơ hội! Đạo diễn đã trầm trồ khen ngợi, trừ phi bọn họ diễn tốt hơn Tư Không Dịch, nếu không thì không còn cơ hội nào. Nhưng bọn họ không ngu, diễn xuất của Tư Không Dịch rất khá, biểu hiện và động tác đều rất ăn khớp, ngay cả chi tiết vừa ăn vừa cười lạnh cũng gây được ấn tượng sâu sắc cho người khác, mà màn cuối cùng, tư thế cúi người vụt chạy y hệt một con báo cũng rất phù hợp với hình tượng của hắn, thật sự là rất khó diễn hay hơn hắn.
Không nói cái khác, chỉ tư thế chạy đi và độ linh hoạt cơ thể thôi bọn họ đã không sánh bằng rồi.
Trần Bân và mấy người kia đột nhiên nhớ lại, một ngày trước người này đã chạy suốt mười hai tiếng, hiện tại ngẫm lại, thể lực của Tư Không Dịch thật đáng sợ. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể chưa đánh đã chạy. Thế là vài người lần lượt diễn thử, nhưng dường như trong lòng họ đều biết rõ kết quả, không ai trong bọn họ gây được ấn tượng mạnh hơn Tư Không Dịch.
Ứng cử viên đã định.
Tên thanh niên mắt mọc trên lông mày hừ một tiếng rồi không vui bỏ đi. Trần Bân há miệng nhìn Đinh Mộng Mộng trò chuyện vui vẻ với Tư Không Dịch, nhịn không được hơi nghiến răng.
Tại sao tên này lại không biết đủ như vậy, cậu đã có nhiều thứ như thế, thậm chí ngay cả Yến tổng cũng theo đuổi cậu, còn đoạt vai diễn nhất định phải có của hắn làm gì. Tuy vừa rồi hắn cũng nhận được một cái gật đầu của đạo diễn Ngụy, nhưng ai mà không nhận ra đạo diễn càng thưởng thức Tư Không Dịch hơn, đây đúng là một chuyện làm người ta không cao hứng chút nào.
Nhân tính thú liệp là một bộ phim lớn, chỉ cần nhìn đạo diễn và dàn diễn viên là đủ biết, tuyệt đối sẽ thành một bộ phim ăn khách được mọi người trầm trồ khen ngợi. Dưới tình huống như vậy, minh tinh tham gia rất dễ một lần là nổi, nhân vật báo nhỏ lại rất đặc sắc và có nhiều điểm để nói. Đây mà một cơ hội tốt!
Trần Bân hít một hơi thật sâu, dù thế nào hắn phải có được một chân trong bộ phim này, Tư Không Dịch đã đủ hot, mất đi cơ hội này cũng sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng đối với hắn thì đây chính là cơ hội một bước lên trời.
Trần Bân nhìn gương mặt và hai chân Tư Không Dịch, trong lòng thầm nghĩ phải làm cái gì đó.
“Được rồi, mọi người về trước đi. Ba ngày sau chúng tôi sẽ chủ động thông báo cho những người vượt qua buổi casting hôm nay.” Đạo diễn Ngụy vỗ vỗ tay, bảo mọi người giải tán: “Ba ngày này mọi người nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể, tôi không muốn đến lúc quay phim các vị lại bị bệnh đâu. Dù sao bộ phim này là đại chế tác, mỗi ngày tốn rất nhiều tiền đó.”
Tất cả mọi người cười vang gật gật đầu, sau đó rời đi.
Tư Không Dịch cũng đi theo Khổng Triệu và Đại Sơn ra ngoài, vừa rồi chạy nhanh làm cậu hơi mệt, cậu định về ngủ một giấc. Trần Bân bỗng chạy đến bên cạnh Tư Không Dịch, mỉm cười mang theo ý áy náy nói: “Ừm, Tư Không Dịch, cậu và Tạ Kỳ là bạn thân phải không? Cậu là khách mời trong concert ngày mốt đúng không? Cậu có thể tìm Tạ Kỳ mua giúp tôi một vé xem concert ở hàng đầu không?”
Tư Không Dịch nhìn hắn, dứt khoát lắc đầu nói: “Chúng tôi tặng vé hết rồi, xin lỗi.”
Khóe miệng Trần Bân hơi nhếch lên: “Ồ, phiền toái rồi. Thật xin lỗi.”