Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại Hoàng và tên to con đụng một cú kinh hoàng, có thể nói là trực tiếp dọa người ta lọt tròng mắt.

Cho dù Đại Hoàng xem như là một con chó to trong bầy chó, nhưng so với tên to con kia thật sự là không đáng gì, cố tình chính Đại Hoàng trực tiếp đụng bay tên kia. Vì thế ánh mắt mọi người nhìn chó vàng đều không bình thường.

Tuy ánh mắt mọi người nhìn nó không đúng, nhưng ánh mắt này cũng chia thành hai loại, hai cô gái và thanh niên cao lớn là ánh mắt vui sướng không thể tin được, đây là siêu chó nha! Lần này bọn họ được cứu rồi! Thảo nào từ đầu đến cuối thanh niên đẹp trai kia không hề sợ hãi! Mà bốn tên điều giáo lại lộ ra vẻ mặt “chuyện này hỏng rồi”.

Mỹ nữ điều giáo nhịn không được yên lặng nhìn thoáng qua một góc trong phòng, ở đó chỉ có một cái *tủ góc mà thôi, dường như không có gì không ổn. Nhưng Đại Hoa nhanh chóng nhảy đến trước tủ, không biết móng vuốt cào trúng cái gì, lạch cạch, một thiết bị báo động nho nhỏ lập tức chia năm xẻ bảy.

*Tủ góc



Mỹ nữ điều giáo: “!!” Không riêng con chó, sức lực của con mèo này cũng không đúng!!

Lúc này Tư Không Dịch không muốn những tên này cơ hội tiếp tục ra tay, trực tiếp bắn bốn phát súng vào đám người còn lại, thuốc mê cực mạnh nháy mắt khiến Tống Lập Chí và bốn tên kia ngã xuống đất không dậy nổi. Gần như không cần tốn quá nhiều sức lực, nhóm Tư Không Dịch đã giành được thắng lợi.

Thanh niên cao lớn và hai thanh niên cô gái hầu như không thể tin được, bọn họ cứ vậy mà phản kháng thành công?!

Lập tức hai cô gái ôm đầu khóc rống, thanh niên kia nhìn Tư Không Dịch, tiến lên vươn tay ra: “Cám cậu đã cứu chúng tôi, tôi tên là Tống Hàn. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Tư Không Dịch bắt tay hắn: “Tôi là Tư Không Dịch. Không cần cám ơn, chúng ta đều là anh em cùng chung cảnh ngộ.”

“Từ giờ đến giữa trưa chắc là không có việc gì, chúng ta trói bọn chúng lại, sau đó mỗi người về phòng của mình chờ cứu viện. Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.”

Sau khi Tư Không Dịch nói câu này, Tống Hàn lần thứ hai xác định thanh niên này rất không bình thường, không chừng chính là người nằm vùng của cảnh sát. Hắn lộ ra nụ cười như rút được gánh nặng: “Vậy thì tốt quá, chỗ này thật sự rất đáng sợ, tôi thật không ngờ loại chuyện chỉ thấy trên phim truyền hình sẽ xảy ra trên người tôi.”

Tư Không Dịch nghe vậy hơi muốn cười, nhưng cậu chỉ gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ. Bọn chúng đúng là một đám xấu xa. Không nói chuyện này nữa, chúng ta trói bọn chúng lại đi, nhỡ như chúng tỉnh lại chúng ta liền bại lộ.”

Thế là Tư Không Dịch và Tống Hàn nhanh chóng hành động, một lúc sau cô gái mặt tròn tròn rất đáng yêu cũng gia nhập, chỉ có cô gái cằm nhọn là luôn ngồi trên sô pha nhìn bọn họ, không động đậy chút nào.

Trong lúc hợp tác, Tư Không Dịch biết cô gái mặt tròn này tên là Vương Viên Viên, tên này rất thích hợp với cô ấy. Vất vả trói chặt đám người kia lại xong, cô nàng cằm nhọn bỗng nhiên nói với Tư Không Dịch, trong giọng nói còn mang theo oán giận và không cam lòng: “Anh, anh có bản lĩnh lớn như vậy, tại sao không ra tay ngay từ đầu?! Để chúng tôi bị, bị tra tấn cả ngày hôm qua rồi mới hành động? Nếu anh ra tay sớm một chút, vậy Chu Nhiên chắc chắn cũng có thể thoát khỏi ma chưởng!”

Gương mặt Tư Không Dịch vốn mang theo ý cười, nghe vậy nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Vương Viên Viên ngăn cản nữ sinh cằm nhọn, nhỏ giọng nói: “Triệu Phương, cậu không nên như vậy!”

“Tôi không nên cái gì?! Chẳng lẽ tôi nói không đúng?! Hắn có chó mèo lợi hại như vậy, còn có thể thần không biết quỷ không hay lấy được súng, tại sao hắn không ra tay cứu chúng ta từ sớm?! Để chúng ta chịu, chịu sỉ nhục lớn như vậy!”

Vương Viên Viên còn muốn nói gì đó, Tư Không Dịch đã cười nhạo một tiếng: “Tại sao tôi phải tự hành động cứu người lúc không có gì bảo đảm? Vì cái mặt lớn hay cái cằm nhọn của cô à?”

Triệu Phương nghe vậy làm như bị sỉ nhục cực độ: “Bây giờ anh còn không thấy xấu hổ, còn giễu cợt tôi?!”

“Đúng vậy, sớm biết cô là một là một kẻ ích kỷ lấy oán trả ơn, còn không có đầu óc, tôi nên đợi cô bị mang đi rồi mới hành động. Tránh làm hỏng con đường tiền tài, bám víu mấy tên thiếu gia có tiền của cô?!”

“Anh, anh!”

Triệu Phương còn muốn nói gì nữa, Đại Hoàng đột ngột tiến lên nhe hàm răng sắc bén. Triệu Phương sợ tới mức hét lên một tiếng, lui về phía sau vài bước. Tư Không Dịch xem mà ngán ngẩm. Tính cách cô gái này giống hệt bà thím xem lợi ích là quan trọng nhất của cậu, mặc kệ cô ta.

“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ giữa trưa cảnh sát sẽ đến, lúc đó chúng ta sẽ an toàn. May là trong biệt thự này chỉ có mình chúng ta chiếm hết cả ngôi biệt thự, không cần lo lắng bị người khác phát hiện tình hình không đúng. Mọi người giữ kỹ chìa khóa, ngoại trừ tôi không được mở cửa cho bất kỳ ai, biết không?”

Câu này là Tư Không Dịch nói với Tống Hàn, đầu tiên hắn gật đầu, sau đó hơi không hiểu nói: “Cậu không chờ ở đây sao?”

Tư Không Dịch quơ quơ điện thoại đi động của cậu: “Tôi muốn đi tìm bằng chứng.”

Tống Hàn và Vương Viên Viên lập tức lộ vẻ kính nể, quả nhiên là nằm vùng nha! Nhưng người nằm vùng này thật sự quá đẹp trai!

Tư Không Dịch cởi áo khoác của tên điều giáo to con ra mặc vào người, sau đó dẫn theo Đại Hoa, Tiểu Bạch và Tiểu Văn cùng rời đi. Đại Hoàng quá to, ở lại giữ nhà, tránh cho triệu Phương nảy ra ý xấu gì đó.

Sau đó dưới sự dẫn đường của Tiểu Bạch, Tiểu Văn và gợi ý của Đại Hoa, một đường cậu hữu kinh vô hiểm tránh thoát mấy chỗ tuần tra và camera giám sát, đi đến một căn nhà trệt không hề bắt mắt trong khu biệt thự.

*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Đây chắc chắn là nơi ở của tên lão đại “đầu trọc” của Tống Lập Chí. Tư Không Dịch quyết định dùng điện thoại ghi âm lại! Không chừng có thể nghe được nội dung quan trọng gì đó. Thật ra ý tưởng này của cậu cũng không sai chút nào.

Trong phòng, tên đầu trọc đang gọi điện thoại, gã cười lớn tiếng, giọng nói mang theo đắc ý, gã đang ôm một thanh niên xinh đẹp vẻ mặt mơ màng. “Ha ha ha, Lôi tổng yên tâm, chỗ của chúng tôi mới nhập vào một nhóm hàng rất tốt, chờ mấy ngày nữa dạy dỗ xong sẽ mở tiệc! Lần này có cực phẩm, phải xem Lôi tổng có ra giá được hay không!”

“Ha ha ha, nhất định nhất định. Được, không cần khách sáo!”

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên, Tư Không Dịch yên lặng nhớ kỹ Lôi tổng, họ Lôi làm tổng tài đúng là không phải người tốt.

Sau đó Tư Không bát quái nhớ kỹ mấy cái tên ngày càng nhiều như giám đốc, tổng tài, viện trưởng, ông chủ. Cậu dựa vào tường, nghĩ thầm quả nhiên là *không có mua bán sẽ không có sát hại. Bỏ tiền nâng người tài chỉ là gài bẫy. Ghi âm liên tục suốt ba giờ đồng hồ cũng đã đến mười giờ sáng. Cậu nghe được tên đầu trọc đuổi thanh niên bị thuốc kích dục hành hạ cả người không có sức lực đi, mười phút sau, Tiểu Văn vo ve cho cậu biết, tên đầu trọc đang nghiêm túc cầm điện thoại.

*没有买卖就没有伤害  một câu thường dùng trong bài báo về giết hại động vật hoang dã v.v…

“Đại thiếu. Tôi gọi đến báo cáo tình huống hôm nay.”

Hai mắt Tư Không Dịch thay đổi, giọng nói tên đầu trọc rất lễ độ cung kính, tên đại thiếu này không phải hạng thường!

“Tháng này An Nhạc Hương tuyển mười người mới, mỗi đứa đều là hàng cao cấp. Tối Hôm trước lão Tống mang đến năm người, hắn nói trong đó có một tên cực phẩm. Tôi vẫn chưa xem, lát nữa sẽ xem qua rồi báo cáo lại cho ngài. Doanh thu tháng này khoảng một ngàn vạn, có mấy người đã có thể trọng dụng.”

“Dạ, tất cả bình thường.”

Đoạn đối thoại ngắn ngủi không đến năm phút, nhưng Tư Không Dịch nghe mà đổ mồ hôi lạnh toàn thân, lượng tin tức quá lớn, cậu phải trở về suy nghĩ cho kỹ! Ngay lúc cậu khom lưng chuẩn bị rời đi, điện thoại trong tay cậu bỗng nhiên vang lên nhạc chuông thật lớn! Mấy tiếng gâu meo chít chít vo ve thay phiên nhau vang lên làm vẻ mặt cậu trở nên trắng bệch, sau đó hô một tiếng không ổn.

“Ai ở bên ngoài?!” Tên đầu trọc hét một tiếng, Tư Không Dịch nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nhận điện thoại.

Yến đại tổng tài bên kia còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe tiếng gào thét truyền đến: “Mau đến cứu người! Bị anh hại chết rồi! Tôi làm nằm vùng bị phát hiện! Dẫn cảnh sát tới chưa?!”

Đám người cục trưởng Triệu đã đến phạm vi An Nhạc Hương nhưng không điều tra ra chỗ chính xác: “…”

Bằng! Bằng bằng bằng!! Vài tiếng súng vang lên, tất cả cảnh sát đều cực kỳ nhanh nhẹn sờ phía sau thắt lưng, đồng loạt nhìn về một hướng.

“A, muốn chết.” Yến Khôn dứt khoát ném điện thoại đã bị cúp máy vào trong xe, chân dài chỉ sải một bước đã lên xe. Lúc này Ngô Hình cực kỳ “thông minh” nhường ghế lái, Yến đại tổng tài lên xe trực tiếp bóp nát kính mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm trầm: “Chơi đùa với mấy người một chút.”

Vì thế tất cả cảnh sát nhìn thấy, suốt dọc đường trước đó Yến đại tổng tài luôn  biểu hiện rất trầm ổn tao nhã, lên xe nháy mắt biến thành dáng vẻ như tội phạm siêu cấp cuồng bá duệ tận nóc trời, trực tiếp lái xe tông bay cửa sắt chặn đường, dẫn đầu chạy trước.

Triệu cục và đám cảnh sát: “…” Chúng ta có nên viết giấy phạt lái xe quá tốc độ không?!
Bình Luận (0)
Comment