Đại Hắc báo tin chúng nó đã tìm được Tịnh Tích đại sư trong một cửa hàng rất cũ kỹ, luôn tràn ngập mùi vị kỳ quái ở một ngã tư đường. Nghe nói hiện tại vị đại sư này vẫn còn ở trong đó chưa rời đi, hình như đang mua gì đó.
Tư Không Dịch dẫn theo bốn nhóc nhanh chóng chạy đến ngã tư kia, càng đi đến gần mục tiêu, cậu chợt phát hiện hình như đã tới ngã tư này rồi. Chờ khi đến nơi, cậu không thể không cảm thán một câu: Đúng là duyên phận – Đây chính là khu phố cũ.
Đúng, chính là nơi mà Tư Không Dịch vừa đến Bắc Kinh đã đến mua di động secondhand, sau đó bị lừa vào ổ mại dâm. Trong cửa hàng nhỏ ở ngã tư có đủ loại hàng giá rẻ, tuy cậu không cần đi “đào bảo” trong phố đồ cũ nữa, nhưng lần thứ hai đến đây cậu vẫn rất cảm khái.
“Đại Hắc, người kia đi chưa?”
Đại Hắc giật giật cái râu tua tủa, sau đó không biết từ đâu có một con kiến khác xuất hiện, hai chúng nó giao lưu một chút rồi nói: “Chưa đi, hiện tại ông ta đang ở trong một cửa hàng bán lá bùa. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tư Không Dịch từ từ mím môi: “Nhóc bảo đàn em theo sát lão ta, lát nữa tao đi ngang qua thăm dò xem có cảm ứng với Nguyệt Thạch không, nếu Nguyệt Thạch ở trên người ông ta thì chúng ta nhìn xem có cướp về được hay không.”
Đại Hắc tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó Tư Không Dịch vờ như đang hứng thú dạo phố, đương nhiên còn dẫn theo Tiểu Văn và Tiểu Bạch, Đại Hoàng và Đại Hoa quá lớn nên cậu không dẫn theo. Cậu giả vờ như ngẫu nhiên đi ngang qua cửa tiệm bùa chú, trong chớp mắt khi đi ngang qua, cậu cảm ứng được một lực lượng cường đại và quen thuộc trong cửa hàng. Nhưng lực lượng này không khiến người ta cao hứng, nếu phải nói rõ thì lực lượng quen thuộc này chính là năng lượng phụ mà không phải là năng lượng chính.
Tư Không Dịch nhanh chóng rời đi, nghĩ kỹ lại thì có thể hiểu rõ vì sao lực lượng quen thuộc kia lại là năng lượng phụ. Nguyệt Thạch dùng để nâng cao thể chất của con người và linh lực của yêu, nhưng nếu dùng làm điều ác thì đó cũng là ma khí giết người. Vậy là, Nguyệt Thạch đang ở trên người tên kia, nhưng bây giờ cậu không thể có hành động gì, cậu tin chắc Tịnh Tích đã cảm nhận được động tĩnh lớn vừa rồi, hiện tại ông ta đã cảnh giác, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tư Không Dịch nghĩ không sai chút nào, sau khi cậu đi lướt ngang qua cửa hàng kia, Tịnh Tích đại sư cảm giác trong ngực nóng lên, Minh Thạch thế mà chủ động phát ra năng lượng, thậm chí trong nháy mắt đó còn muốn thoát ra khỏi lồng ngực ông ta. Tình huống thế này chưa từng xảy ra, Tịnh Tích đại sư giật mình choáng váng, nhưng ông ta nhanh chóng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt trở nên âm trầm. Ông ta nhanh chóng hiểu ra, có thể làm Minh Thạch có phản ứng lớn như vậy, ngoại trừ thằng nhãi được Minh Thạch nhận chủ thì không còn người nào khác.
“Thật xúi quẩy.” Tịnh Tích đại sư âm u mắng một câu. Đối diện là một ông lão rất lớn tuổi, nhìn thấy vẻ mặt này của Tịnh Tích, ông cụ vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười: “Này cậu, cụ thấy mây đen che phủ khắp đầu cậu, ít ngày nữa sẽ có đại nạn đổ máu, có muốn mua thêm vài lá bùa bình an của cụ không?”
Vẻ mặt của Tịnh Tích tái đi: “Lão già còn dám bảo tôi mua bùa bình an? Chữ của ông như gà bới còn muốn bán lấy tiền hả? Nhanh đưa chu sa và giấy vàng cho tôi đi, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây.” Vừa rồi trong nháy mắt đó tim Tịnh Tích đập nhanh điên cuồng, cứ cảm thấy như có chuyện gì đó sắp thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Ông cụ kia thấy Tịnh Tích không xem lời ông là chuyện gì to tát, cũng không tức giận mà đưa chu sa và giấy vàng qua, đợi sau khi Tịnh Tích rời đi, ông lão mới cười ha hả hai tiếng: “Không phải không báo ứng mà là chưa tới thôi. Đáng tiếc hai vị xuất sắc tuyệt diễm kia thế mà có loại đồ đệ bất hiếu như vậy.”
Tịnh Tích nhanh chóng rời khỏi khu phố cổ, lúc đi còn cố hết sức quan sát tình hình xung quanh, không phát hiện sự tồn tại của bốn nhóc ông ta mới thoáng yên lòng. Nhưng sau khi lên xe Tịnh Tích lại không yên tâm, suy nghĩ một lúc rồi cắn răng vẽ một lá bùa che chắn, trực tiếp che giấu hơi thở, còn bày một vòng linh khí xung quanh. Chỉ cần đồ vật có linh khí hay yêu khí đều không thể đến gần.
Làm xong tất cả Tịnh Tích mới yên lòng lái xe rời đi. Đáng tiếc ông ta không biết có hơn mười con muỗi đang nằm trên nóc xe, cộng thêm mười mấy con kiến đang bò bên trong.
Tuy chúng đều là động vật bình thường, nhưng chúng nó cũng có thể truyền tin tức quan trọng.
Tư Không Dịch chạy nhanh về nhà, sau đó gọi điện thoại cho Dịch Tử Vi: “Tử Vi, nếu tôi cướp túi Càn Khôn của anh thì nó có tự trở về chỗ anh được không?”
Người ở đầu dây bên kia lập tức gào to: “Không được gọi tôi là Tử Vi! Gọi tôi là Tiểu Dịch! Tuy ông đây cũng rất vừa lòng cái tên này, có nghĩa là ngôi sao sáng nhất, nhưng nhiều người lại cho rằng Tử Vi là cách cách, vậy nên, sau này xin gọi tôi là đại sư hoặc là Tiểu Dịch, đã hiểu chưa?”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật: “Tôi cũng được gọi là Tiểu Dịch mà, vậy hai ta trùng tên sao?”
“Cậu có thể kêu là Tư Không! Ồ, tôi phát hiện tên cậu kêu cách nào cũng hay, nghe là biết tên của nhân vật chính! Không giống tên tôi, tên tôi vừa nghe… Ừm, cũng là nhân vật chính. Thôi không nói nữa, dù cậu có đoạt túi Càn Khôn của tôi thì cũng không lấy được đồ bên trong, không có linh lực, hoặc máu và vân tay của tôi thì nó chỉ là một cái ba lô đen bình thường mà thôi. Túi Càn Khôn phải lấy máu nhận chủ, vậy nên cậu cướp cũng vô dụng, trừ phi cậu giết chết người chủ chân chính. Túi Càn Khôn dù lợi hại thế nào đi nữa cũng sẽ không tự động bay về, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Vậy túi Càn Khôn có kiểu gì? Nhẫn, vòng tay hay là ngọc trụy?”
Dịch Tử Vi nhịn không được xem thường: “Cậu đọc tiểu thuyết gì vậy hả? Vòng tay, nhẫn, ngọc trụy đều là hư cấu thôi, dù có thật cũng không có khả năng tồn tại trong thế giới này, túi Càn Khôn không phải là vật tầm thường, phóng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ đất nước chúng ta cũng không được quá mười người có túi Càn Khôn. Càng không cần nghĩ đến nhẫn, vòng tay chứa đồ gì đó, không có chuyện như vậy đâu.”
Tư Không Dịch nghe vậy trong lòng càng nắm chắc, cậu cám ơn rồi cúp máy. Dịch Tử Vi nhìn điện thoại không nói gì, phí cố vấn của hắn chính là tính theo giờ, mấy câu vừa rồi ít nhất cũng đào được mấy trăm tệ. Thôi, nể tình hắn cũng tên Dịch, miễn phí cho hắn lần cố vấn này.
Tư Không Dịch nói chuyện điện thoại xong liền bắt gặp ánh mắt của Yến Khôn bèn lên tiếng: “Hai ngày nữa em sẽ bảo mấy nhóc buổi tối đi trộm Nguyệt Thạch về, anh tìm tên trộm siêu giỏi nào đó hoặc là bảo Tiểu đội cầu vồng đi cùng được không? Trộm hết ví da, bao da và mũ của ông ta luôn, sau đó chúng ta chờ xem ông ta chó cùng rứt giậu. Rất có thể Tịnh Tích sẽ tìm tới cửa và tìm người tạo áp lực, anh nhất định phải chống đỡ.”
Yến Khôn cười cười theo kiểu tổng tài cuồng bá duệ: “Yên tâm, lúc nào người đàn ông của em cũng chống đỡ được hết.”
Sau khi xác định được nơi ở của Tịnh Tích đại sư, tối ngày thứ ba, thành viên Tiểu đội bát quái và cầu vồng chạm trán lần đầu tiên.
Tống Tranh trợn to mắt nhìn mấy con thú lớn nhỏ khác nhau mà muốn lọt tròng, hắn nghĩ có khả năng hôm nay mở mắt không đúng cách rồi, hắn nhìn lão đại qua màn hình video: “Lão đại, anh nói chúng tôi hành động theo mấy con thú này hả? Có phải anh đang kể chuyện cười không? Dù động vật có thông minh thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng thành tinh, lỡ khi giữa đường nó thấy một con chó cái rồi chạy đi, chẳng lẽ chúng tôi còn phải phụ trách bắt về?”
Yến Khôn nghe vậy khóe miệng giật giật, Tư Không Dịch trực tiếp ha hả một tiếng. Ngay sau đó, bên kia video truyền đến tiếng la thảm thiết, Tống Tranh bị Đại Hoàng đè bẹp, còn dùng răng nanh cọ cọ lên cổ hắn, làm hắn suýt bị dọa tè ra quần.
“Má nó má nó má nó má nó!”
Tư Không Dịch nở nụ cười: “Chúng nó hiểu tiếng người, xin mọi người đối xử với nó như chiến hữu.”
Tiểu đội cầu vồng tỏ vẻ chuyện này hơi huyền huyễn. Minh Hoàng không tin muốn thử thăm dò IQ của Đại Hoa, hắn nhìn cô mèo meo meo hai tiếng, kết quả Đại Hoa cười nhạo một tiếng, giơ móng cho hắn hai vết cào.
Minh Hoàng: “…”
So với móng vuốt của Đại Hoa và màn thị uy của Đại Hoàng, đáng sợ nhất phải là màn khinh bỉ của Tiểu Văn và Đại Hắc – Trên nền đất dưới ánh đèn đường, có một đám muỗi đậu xuống xếp thành chữ “NGU” và một đám kiến xếp thành chữ “NGỐC”. Hai chữ to tướng giống như một bạt tay vang đội tát lên mặt thành viên Tiểu đội cầu vồng. Tiểu Bạch bên cạnh không phúc hậu cười chít chít chít đến lăn lộn dưới đất.
Tiểu đội cầu vồng: “…” Ông đây thật muốn đập chết đám muỗi và đạp nát đám kiến này.
Nhưng trải qua chuyện này, bảy người Tiểu đội cầu vồng trái lại dễ dàng tiếp nhận nhóm động vật Tiểu đội bát quái, còn có gì không thể tiếp thu được chứ? Rất rõ ràng, đám này thành tinh hết rồi! Tống Tranh và Lý Thanh hưng trí bừng bừng thảo luận, nếu như vận dụng vũ khí sinh hóa này đi nghe lén kẻ thù, quả thật có thể thần không biết quỷ không hay giết người hoặc như vô hình mà nghe lén.
Lúc này hai vị lão đại mở miệng qua video.
“Đại Hoàng sẽ dẫn mọi người tìm được căn biệt thự kia, người kia biết tà thuật và khống chế năng lượng phụ, nhưng mọi người không cần lo lắng. Hiện tại ông ta không phòng bị nhiều, chỉ cần dùng thủ đoạn bình thường nhất là có thể làm ông ta hôn mê hoặc là trói lại, cũng có thể tạo hiện trường hỗn loạn làm ông ta căng thẳng. Nhiệm vụ lần này chỉ có một, nhất định phải tìm được Nguyệt Thạch. Bốn nhóc có thể nhận ra Nguyệt Thạch, sau khi tìm được thì không cần làm gì cả, lập tức trở về.”
Tập thể đội viên đồng loạt gật đầu.
Kế tiếp, Tư Không Dịch và Yến Khôn ngồi ở nhà nhìn bọn họ đột nhập vào một căn biệt thự ở vùng hẻo lánh. Dù là đội viên đội bát quái hay đội cầu vồng đều rất có kinh nghiệm và thiên phú đi nghe trộm làm chuyện xấu. Trong sân bố trí đủ loại cạm bẫy và một mê cung bát quái cửu cung trận, Tiểu đối cầu vồng hơi lờ mờ đối với cái này nhưng Đại Hoa lại rất thuần thục dẫn bọn họ đi vào.
Tiếp theo Lý Thanh và lão Hắc phun một loại khí khiến người ta ngủ say qua kẽ hở cửa sổ vào phòng, khí này không màu không vị, quan trọng nhất chính là nó không gây tổn thương gì cho cơ thể, chỉ làm người ta ngủ thêm thoải mái mà thôi. Đó cũng là thứ Tư Không Dịch đặc biệt tuyển chọn, dù sao đạo sĩ luôn có cách phòng bị và cảnh giác của họ, một khi gặp thứ gì có thể uy hiếp đến tính mạng, nó sẽ báo động. Thế nên lần hành động này phải cố hết sức không làm tổn thương đến Tịnh Tích, chuyện quan trọng nhất là lấy lại Nguyệt Thạch.
Nửa giờ sau, Đại Hắc và Tiểu Văn đồng thời tìm được một nơi có năng lượng phụ nồng đậm, đó là phía sau kệ sách. Đây là lĩnh vực chúng nó không am hiểu, đến lượt Tiểu đội cầu vồng tiến lên, Tống Tranh cười ha hả hai tiếng, sau đó trực tiếp mở cơ quan ra, phía sau giá sách đột nhiên xuất hiện một tầng hầm.
Nói là tầng hầm, không bằng nói đây chính là kho cất vàng bạc châu càng chính xác hơn, trong đó có đủ loại vàng bạc đá quý, còn có linh quả và các pháp khí rất quý hiếm.
Tuy Tư Không Dịch không biết mấy thứ này, nhưng trực giác cũng biết chúng rất quý báu. Mà giữa những thứ này là một viên đá màu đen lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Nó đang nhẹ nhàng bay lơ lửng giữa phòng.
“… Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy viên đá này… Tôi rất muốn có được nó.” Tống Tranh nhịn không được lắc lắc đầu. Ngay lúc hắn muốn vươn tay, Đại Hoàng đột nhiên nhào tới cắn viên đá màu đen kia, sau đó nuốt luôn vào bụng.
Tiểu đội cầu vồng: “????” Má nó con chó này không muốn sống nữa hả?!
Tư Không Dịch lên tiếng: “Tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành, mau rời khỏi nơi đó đi. Còn mấy thứ này, dù sao cũng là tiền tài bất nghĩa, mọi người lấy hết đi, sau đó quyên góp cho Công Trình Hy Vọng hoặc là Hội Chữ Thập Đỏ, lỡ đến rồi thì làm chút chuyện có ích rồi về”.
*希望工程 “Công trình hy vọng”: là cách gọi khác của Quỹ phát triển thanh thiếu niên Trung Quốc ra đời vào năm 1989. Từ khi mới thành lập cho đến nay, “công trình hy vọng” đã giúp cho hàng vạn trẻ em bị thất học được trở lại trường. Mỗi nhà từ thiện sẽ nhận đỡ đầu “từ xa” cho HS mà họ đã “chọn mặt gửi vàng” và coi đó là “công trình hy vọng” của riêng mình. Quỹ phát triển thanh thiếu niên Trung Quốc chỉ làm công tác hỗ trợ thông tin, các Mạnh Thường Quân không cần thông qua quỹ mà đầu tư và theo dõi trực tiếp tình hình những “công trình hy vọng” của mình.Tiểu đội cầu vồng rất tán thành, vì thế mỗi người gom một bao, sau đó nhanh chóng trèo tường chuồn đi. Lúc rời đi Tống Tranh còn đặc biệt khôi phục lại các cơ quan như nguyên dạng. Thoạt nhìn không giống như có người đã tới.
Vì thế ngày hôm sau, Tịnh Tích đại sư ngủ một giấc thật ngon, tinh thần phấn chấn, ông ta đắc ý mở cửa phòng kho báu đã sắp xếp tỉ mỉ. Kết quả ngay khi ánh mắt đầu tiên vừa nhìn vào phòng, cả người ông ta như bị sét đánh, đầu tiên Tịnh Tích không thể tin, sau đó gương mặt trở nên trắng bệch, sau đó nữa là bùng nổ sự tức giận, gương mặt ông ta vặn vẹo dữ tợn đến cực điểm, trông y hệt ác quỷ.
“Tư. Không. Dịch!!!!”
Tịnh Tích đại sư nôn ra một ngụm máu, suýt nữa tức đến nỗi nhập ma, thế nhưng sau đó ông ta nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh. Sau khi tỉnh táo, chuyện đầu tiên ông ta làm chính là gọi điện thoại.
“Lão Tống, mặc kệ ông có cách gì, tôi muốn ông bắt lấy Tư Không Dịch trong vòng hai tiếng, sau đó đưa nó đến chỗ của tôi. Nếu không, tuổi thọ của ông chỉ có thể kéo dài đến tháng sau mà thôi.”
Tịnh Tích gọi cho sáu người khác nhau và cùng nói một câu y hệt, sau khi gọi điện thoại xong, ông ta âm trầm ngồi trên sô pha cười lạnh:
“Tư Không Dịch, tao xem lần này mày trốn thế nào!”
Tiểu súc sinh không biết sống chết!!