Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Khôn lái xe chở Tư Không Dịch đến chợ chim hoa cá cảnh, sau khi đến nơi cả nhà cậu liền cực kỳ hưng phấn, ngoài Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch đã chạy chơi không thấy bóng dáng, Tư Không Dịch cũng cười như đóa hoa hướng dương, chuẩn bị đi xem khu chợ từ đầu đến cuối.

Yến Khôn nhìn cậu cười vui vẻ như vậy, cũng vui theo, vì thế hai người bắt đầu đi dạo khu chợ. Toàn bộ khu chợ này chia làm bốn khu đông tây nam bắc, bọn họ để ý nhất chính là khu đông nam bán cây cảnh và các loại hoa.

Vừa đến là có thể cảm nhận được bầu không khí cực kỳ trong lành, trước mắt là một mảnh xanh lục điểm xuyến đủ màu đỏ, vàng, xanh, trắng rất đẹp mắt, đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, đủ chủng loại khác nhau, khiến người khác nhịn không được nghĩ bản thân đã lạc vào một vườn hoa bí mật nào đó.

“Ồ, nơi này tuyệt quá, thật nhiều hoa cỏ.” Tư Không Dịch hít sâu một hơi cảm thán.

Tuy bình thường Yến tổng thích tinh phân, nhưng ở đây hắn cũng đồng dạng cảm thấy vui vẻ và thoải mái: “Cậu có hiểu biết gì về cây cối không? Tôi muốn mua một chậu cây về trồng, loại cây có thể tinh lọc không khí, đẹp nữa càng tốt.”

Tuy Tư Không Dịch lớn lên trong núi, nhưng cậu nhận biết nhiều nhất chỉ là hoa dại cỏ dại cây dại, chuyện phân loại hoa cỏ chuyên nghiệp gì đó, cậu đúng là không biết rõ, thế nhưng, cho dù không rành về hoa và cây cảnh, cậu cũng có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu này của Yến đại tổng tài. “À, dễ trồng và có thể tinh lọc không khí chính là *lục la! Đặc biệt dễ trồng! Còn có thể tinh lọc không khí. Trồng khéo cũng rất đẹp, đầy sức sống.”



*Lục la, hay còn gọi là trầu bà, tên khoa học là Epipremnum Aureum. Cây có khả năng hút được khí độc từ máy vi tính, loại bỏ chất gây ung thư formaldehydes và nhiều chất hóa học dễ bay hơi khác, là loại lọc không khí rất tốt. Cây Trầu Bà có ý nghĩa phong thủy mang đến cho gia chủ may mắn, thành đạt và bình an, phù hợp để phòng khách, trang trí sảnh, treo cửa sổ, hiên nhà, hoặc để bàn làm việc.

Yến Khôn nghe thấy hai chữ lục la, khóe miệng giật giật, hắn còn tưởng Tư Không Dịch có ý kiến gì hay ho, kết quả thì ra là trầu bà, hắn cũng biết loại cây này vậy. “Có cây nào đặc biệt hơn không? Tôi không thiếu tiền.”

Tư Không Dịch nghe thế xì cười một tiếng, cực kỳ thù phú nói: “Vậy anh đi mà hỏi ông chủ! Hỏi ông ta có lục la cao cấp mấy trăm tệ không bán cho anh.”

Yến Khôn quay đầu nhìn cậu, đẩy kính nói: “Cậu nói chuyện kiểu này với ông chủ, dễ bị sa thải lắm.”

Tư Không Dịch cười há há, sau đó không thèm để ý, quay đầu ngắm hoa cỏ.

Yến tổng còn muốn nói gì đó để lôi kéo lực chú ý của Tư Không Dịch, bỗng nhiên một giọng đàn ông vang lên: “Ha ha, em trai, hai người đến mua hoa đúng không? Hai người đàn ông cùng mua hoa rất hiếm nha, tôi vừa nghe hai người nói muốn mua trầu bà cao cấp mấy trăm tệ đúng không? Ha ha, vừa nghe là biết hai người không phải người thường, loại trầu bà đâu đâu cũng có thể trồng cũng chỉ năm mươi tệ, còn loại trầu bà kiểng lá to cũng chỉ một hai trăm. Đây là loại cây bình dân, không đắt. Nếu cậu không thiếu tiền, thì có thể mua hoa lan, mấy trăm vạn đến hơn một ngàn vạn đủ cả. Thế nhưng hoa lan khó trồng, người mới chơi trồng lan thường sẽ chết. Vậy nên, em trai à, cậu vẫn nên mua trầu bà đi. Chỗ của tôi vừa khéo có hàng.”

Yến Khôn còn chưa kịp lên tiếng, Tư Không Dịch bên cạnh đã cười nói: “Ôi anh trai, anh cũng thật biết đùa, anh là người Đông Bắc phải không?”

Ông anh người Đông Bắc nở nụ cười: “Đúng vậy, người Đông Bắc không thường thích hoa!”

Tư Không Dịch cười lắc đầu: “Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi. Anh nhất định là người tốt. Hoa trong cửa hàng của anh đều rất có sức sống, anh dưỡng hoa thật sự rất có tâm.”

*Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi (Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi): tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.

“Ha ha ha ha, người anh em, cậu rất biết nói chuyện nha!”

Vì thế, Yến đại tổng tài không cần nói câu nào với ông chủ cửa hàng hoa người Đông Bắc này, thế mà năm phút sau, Yến tổng chiếm được một chậu trầu bà với giá chỉ hai mươi tệ, cực kỳ tươi tốt, thêm một phần quà là phân bón và một cuốn sách dạy nuôi trồng.

Đồng thời hắn cũng tận mắt chứng kiến đội trưởng đội bát quái Tư Không Dịch dùng kỹ năng “Một câu mở cửa trái tim, ba câu thân thiết bàn việc nhà”, giao lưu suốt mười lăm phút là đánh hạ được ông chủ người Đông Bắc này, làm ông chủ chỉ hận không thể mặc kệ chuyện buôn bán mà tán gẫu với cậu.

Yến Khôn: “…” Bỗng nhiên hắn cảm thấy, ngày thường thằng nhóc này nói chuyện với hắn có lẽ đã *miệng hạ lưu tình rồi. Nhưng tại sao lúc nói chuyện với hắn, thằng nhóc này lại không nhiệt tình giống với ông chủ người Đông Bắc này? “Này, còn ba chỗ chưa đi. Khu hoa cảnh này cũng xem chưa đến một phần tư.”

*Giống câu thủ hạ lưu tình: Ý ở đây nói là đã nương tay, à là nương miệng.

Tư Không Dịch nghe vậy mới lưu luyến không rời tạm biệt ông chủ cửa hàng, mà hai người còn cực kỳ nồng nhiệt trao đổi Wechat, cậu tỏ vẻ sau này chỉ cần công ty cần hoa cỏ gì là sẽ đến cửa hàng của anh trai Đông Bắc thành thật này, mà ông chủ thân cao một mét chín kia cũng rất tha thiết phất tay, tỏ vẻ chỉ cần Tư Không Dịch đến, nhất định giảm giá sáu phần trăm!

Cho đến lúc Tư Không Dịch quẹo vào một ngã rẽ không nhìn thấy được nữa, Yến Khôn mới *âm dương quái khí mở miệng: “Mới hai mươi phút mà cậu đã đào hết gốc gác người ta rồi.”

*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Tư Không Dịch nghe vậy lộ ra một nụ cười cực kỳ lương thiện với Yến Khôn: “Tôi cũng không làm chuyện gì lén lút. Chúng tôi chỉ là trao đổi sở thích mà thôi, haiz, anh trai Đông Bắc đúng là một người thành thật nha, hắn nói cho tôi biết ở chợ này cơ bản chỉ cần kiên định trả ba phần tư giá là có thể mua rẻ mọi loại hoa.”

Yến Khôn hừ một tiếng, đừng nhìn bề ngoài thằng nhóc này có vẻ lương thiện, nhưng lột lớp da ra, bên trong là một bụng nước đen và bát quái. Chậc, thật sự rất thú vị. “Nhưng chúng ta cứ đi với tốc độ này, đừng mong chiều nay đi hết.”

Tư Không Dịch nghe thế ranh mãnh lắc đầu: “Không cần, vừa rồi anh trai Đông Bắc đã nói cho tôi biết mấy chỗ trọng điểm, chúng ta xem xong thì đến khu chim chóc côn trùng đi.” Nói xong cậu liền dẫn Yến Khôn đi nhanh về phía mấy nơi trọng điểm, thế nhưng giữa đường cậu sẽ ngẫu nhiên rẽ ngang một chút, mạc danh kỳ diệu đi đến gần vài chậu cây, yên lặng tập trung nhìn chúng một lúc lâu mới thở dài bỏ đi.

Toàn bộ hành trình Yến tổng đều ôm chậu trầu bà đóng vai tường hoa.

Nhưng dù như vậy, hắn cũng không cắt ngang hành động của Tư Không Dịch. Ngược lại hắn nhìn những chậu hoa được cậu ngắm nghía kia, không hiểu sao lại thấy dường như chúng tươi tốt đầy sức sống hơn, bèn chụp hình mấy chậu hoa này rồi gửi cho Đại mật, bảo hắn rảnh rỗi thì đến đây càn quét hết mấy chậu hoa này về.

Lúc này Tư Không Dịch chỉ lo tìm “đội viên ngoài biên chế của tiểu đội”, hoàn toàn không biết Yến Khôn thế mà lén lút mua hoa. Nếu cậu biết, phỏng chừng sẽ khiếp sợ trực giác và đầu óc kinh doanh của tổng tài đại nhân – những cây hoa bị cậu nhìn chăm chú kia, tuy rằng vừa rồi chúng không có ý thức cường đại có thể giao lưu, nhưng vẫn có chút ít dấu diệu, so với những cây cỏ bình thường thì tươi tốt sống động hơn rất nhiều.

Nửa giờ cứ thế trôi qua, Tư Không Dịch và Yến Khôn cơ bản xem một lần khu hoa cảnh, lúc này hai người đang đứng trước cửa hàng cuối cùng trong khu này, mà Yến tổng phát hiện, vừa vào cửa hàng này, hai mắt đội trưởng đội bát quái cạnh hắn như cao su, dính chặt vào một chậu hoa lan… ủ rũ sắp chết.

“Cậu vừa ý chậu lan kia hả?” Giọng nói Yến Khôn hơi ghét bỏ. Hắn đang mặc một bộ âu phục xa hoa được cắt may số lượng có hạn, toàn thân đều là khí tức vương giả, nên lúc Yến Khôn đứng trước cửa hàng này, ông chủ là một ông lão khỏe mạnh nhanh nhẹn tiến đến gần.

“Vị tiên sinh này muốn mua hoa phải không?”

Ông lão cũng không ghét bỏ Yến Khôn đang ôm một chậu trầu bà không đáng giá, giọng nói rất tự nhiên ôn hòa.

Yến tổng gật đầu rồi lắc đầu: “Tôi mua xong rồi, hiện tại cậu ta muốn mua. Thế nhưng hình như cậu ta vừa ý chậu lan kia thì phải?!”

Ông lão nghe thế nhìn về phía Tư Không Dịch, theo tầm mắt của cậu nhìn chậu lan không còn sống được bao lâu kia. Ông lão lập tức lộ ra nụ cười khổ, nói với cậu: “Cháu trai, chậu lan đó sắp chết rồi, tuy rằng ông muốn buôn bán, nhưng cũng không thể nhìn cháu mua một chậu lan sắp chết. Cửa hàng của ông còn mấy loại lan khác, như lan quân tử, nếu cháu muốn mua lan thì có thể đến xem chúng.”



*Lan Quân Tử là giống cây quý, không những đẹp về tên gọi mà cả hình dáng của cây, nó như một đẳng cấp khác của các loài hoa, nó thể hiện sự quyền quý, cứng cáp mạnh mẽ và trung trực, cây mang hình tượng của một người quân tử. Cây có nguồn gốc Nam Phi, được người Nhật đưa về trồng sang Trung Quốc và ngày nay được trồng phổ biến ở Việt Nam.

Thế nhưng rõ ràng Tư Không Dịch không nghe lời ông lão nói, hoặc là lúc này hai tai cậu đã bị tiếng gầm gừ của chậu lan kia lấp đầy.

Phong lan: [Ai nói gia sắp chết?! Ông già, ông mới là người sắp chết đó! Gia là sắp thành tiên, gia có thể lên trời!]

Phong lan: [Thằng nhóc xấu xa nhìn cái gì?! Gia là loài hoa cao quý, ai cho cậu tùy tiện nhìn như vậy? Coi chừng lọt tròng mắt đó!]

Phong lan: [A a a a a a, phiền phức phiền phức phiền phức, tại sao lại để gia sống chung với một đám thiểu năng trí tuệ? Vậy còn chưa tính, tại sao không cho gia phơi nắng!! Gia muốn ánh mặt trời! Muốn ánh mặt trời ấm áp!”

Tư Không Dịch lập tức bật cười, IQ này quả thật không thấp, nếu cho nó gặp xương rồng bà, nhất định sẽ là cuộc gặp mặt cực kỳ sôi động và vui vẻ. Cậu đã đi dạo một giờ đồng hồ khắp khu hoa cỏ này, cuối cùng gặp một cây hoa có thể gia nhập tiểu đội. Ừm, nếu khu cá chim cũng có thể tìm được một đội viên nữa, cậu nghĩ chuyến đi này cũng đáng giá.

“Cháu trai? Cháu trai?” Ông lão không nghe Tư Không Dịch trả lời, nhịn không được mở miệng gọi cậu. Kết quả liền thấy thanh niên này quay đầu cười cực kỳ vui vẻ, chỉ vào chậu lan sắp chết nói: “Ông à, cháu muốn mua chậu lan này.”

Ông lão á một tiếng, ý đồ nghiêm túc kéo IQ của Tư Không Dịch lại: “Cháu trai à! Chậu hoa này sắp chết rồi, dùng bao nhiêu cách cũng không cứu được nó. Tuy chủng loại của nó rất quý, nhưng cậu không chịu nổi đâu.”

Tư Không Dịch cũng rất nghiêm túc trả lời: “Không sao đâu ông, cháu rất vừa ý chậu lan này, không chừng là có duyên với nhau. Lỡ như cháu mang nó về dưỡng tốt thì không phải là đã cứu nó một mạng sao?”

Phong lan: [Hứ, ông lão còn không cứu được gia, cậu đã nghe nói rồi còn dám mạnh miệng nói cứu gia! Nếu cậu có thể cứu sống gia, gia gọi cậu là cha!]

Khóe miệng Tư Không Dịch nhếch lên: “Cháu sẽ nuôi nó như con ruột vậy.”

Yến Khôn: “???”

Ông lão bị câu này làm nghẹn không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng đành gật đầu: “Được rồi, nếu cháu nhìn trúng nó, ông liền tặng nó cho cháu. Lúc trước ông mua nó cũng tốn không ít tâm lực, không biết xảy ra chuyện gì mà càng dưỡng càng héo, ông thử vô số phương pháp đều không có kết quả, chỉ có thể đặt nó ở đây. Ông đã trồng nó ba năm, bây giờ giao lại cho cháu. Hy vọng cháu và nó có duyên phận với nhau.”

Tư Không Dịch nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: “Sao có thể để ông tặng không chứ! Lúc trước ông mua bao nhiêu tiền, bây giờ cháu trả ông bấy nhiêu. Không thể lấy không.”

Ông lão cười cười: “Cháu trai à, lúc trước ông mua chậu lan này hết năm mươi vạn.”

Tư Không Dịch: “?” Cậu vừa nghe cái gì thế này? Vừa rồi nhất định là nghe lầm! Một chậu hoa sao có thể đến năm mươi vạn! Bằng số tiền cậu diễn vai nam phụ kia luôn!!

Phong lan: [Hừ hừ hừ hừ, ngu ngốc quá! Có biết gia quý hiếm cỡ nào không? Lúc trước ông già mua gia khi còn nhỏ, cho nên mới có giá năm mươi vạn, nếu là bây giờ cậu dưỡng tốt gia, thì gia đáng giá cả trăm vạn đó! Nhưng mà không ai có thể cứu được gia.]

Phản ứng của Tư Không Dịch làm ông lão nở nụ cười, cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị, mà Yến đại tổng tài hiếm khi thấy được vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của cậu, ngay lúc Tư Không Dịch đang rối rắm có nên quỳ xuống thực hiện không, Yến Khôn đã nhét trầu bà và gói quà tặng kèm vào tay cậu, cậu ngây ngốc nhìn, hắn mỉm cười từ trong ngực lấy một tờ chi phiếu ra, phóng khoáng viết con số năm mơi vạn, đưa cho ông lão.

Quần chúng sớm bị hấp dẫn đang vây xem: Tôi cạn lời rồi!

Quần chúng thứ nhất: Má nó, anh trai siêu cấp cao phú soái có cần trâu bò như vậy không! Một lời không hợp liền đưa chi phiếu là có ý gì!

Quần chúng thứ hai: Ba ba! Ba ba có thiếu đàn em không? Quỳ cầu làm đàn em!

Nữ quần chúng thứ ba: A a a a a a! Tổng tài cuồng bá duệ công và tiểu thụ ngốc manh tuấn mỹ! Trái tim thiếu nữ bị ngọt hỏng luôn rồi!!

Nữ quần chúng thứ tư:… Má nó! Đi dạo chợ cây cảnh còn bị nhét thức ăn chó, còn là thức ăn chó của couple nam nam, có cho người ta sống không đây?!

Lúc này, trong đám người, có một thiếu nữa mặc váy liền thân, tóc xoăn vàng óng ánh rất thời thượng, vẻ mặt kích động nhìn Yến Khôn đang viết chi phiếu, trái tim đập kịch liệt, cả người kích động run nhè nhẹ. Sao có thể?! Sao Yến tổng lại xuất hiện ở đây?! Đại nhân vật chỉ xuất hiện trong những trường hợp quan trọng, tại sao lại xuất hiện ở khu chợ bình dân này?!

Không, bây giờ không phải là lúc tự hỏi, mặc kệ thế nào, có thể gặp Yến tổng ở đây tuyệt đối là may mắn cực đại của cô! Đây là một địa điểm vô tình gặp gỡ không thể tốt hơn được nữa, lúc này trong ngực cô còn đang ôm một bể cá nhỏ chứa hai con cá vàng, chỉ cần cô thoáng động một chút là có thể… có thể!

“Ôi ôi ôi! Vị tiên sinh này, cậu thật sự đưa năm mươi vạn sao, hiện tại chậu hoa này không đáng giá nhiều tiền như vậy đâu.” Ông lão cầm chi phiếu năm mươi vạn, cảm thấy như bàn tay nóng phỏng luôn rồi, Tư Không Dịch bên cạnh cũng nhanh chóng đi đến, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh Yến, tôi không thể để anh bỏ tiền mua hoa, cái này, cái này để tự tôi mua! Ông à, không trả tiền mà lấy hoa là không được, hơn nữa hiện tại nó đúng là không xong. Cháu thương lượng với ông hai phương án có được không?”

Ông lão cần nhất chính là câu này, ông nhanh chóng gật đầu: “Cháu nói đi.”

“Phương án đầu tiên, cháu trả mười vạn mua chậu lan này, sau này dù nó sống hay chết, cháu cũng không cho ông biết. Nhưng cháu thấy cách này hơi không hợp tình người, cho nên còn có phương án thứ hai, đó chính là cháu mang nó về trồng, nếu nó sống, cháu mang trở đây lại, ông chiếc một cây khác từ gốc của nó, coi như vẹn cả đôi đường, ông thấy sao?”

Hiển nhiên ông lão cực kỳ thích cách thứ hai, sau khi nghe xong, ông lập tức gật đầu đẩy tờ chi phiếu trong tay về lại tay Yến tổng, cảm thán nói với Tư Không Dịch: “Cháu trai, cháu hiểu được lòng ông rồi! Được, ông đã trồng nó hơn ba năm, thật sự là chăm nó như con vậy, nhưng nhìn nó ngày càng héo úa, ông khó chịu vô cùng, cháu muốn mua nó ông cũng hiểu được có thể là do duyên phận, nhưng vẫn luyến tiếc, cháu nói vậy thì ông vui rồi. Chờ sau khi cháu cứu sống nó, cho dù không chiếc gốc, mang nó đến cho ông xem, ông cũng rất vui vẻ rồi.”

Tư Không Dịch cười cười: “Ông cứ yên tâm. Cháu cam đoan sẽ tận tâm tận lực chăm sóc nó. Vậy cháu để nó ở đây một lát, chờ cháu đi dạo khu chim cá xong sẽ đến lấy được không?”

Ông lão gật đầu: “Được mà được mà, vừa vặn để ông trò chuyện với nó một lúc, tạm biệt nó.”

Phong lan: [Ông lão đi đi đi! Lần nào ông nói xong gia cũng ủ rũ hết nửa ngày! Sau này gia bị ngốc mới đưa con cháu cho ông đầu độc!]

Tư Không Dịch phụt cười một tiếng, tính tình này thật sự là không phù hợp với loài hoa cao quý nha. Yến Khôn thấy hai người kia tự lập thành hiệp nghị, không vui thu hồi chi phiếu năm mươi vạn không có chỗ dùng này, mà lúc Tư Không Dịch ôm chậu trầu bà ngây ngô cười với hắn, hắn còn cao quý lãnh diễm liếc mắt xem thường, ông đây chủ động cho cậu tiêu tiền, cậu còn không muốn. Số nghèo trời sinh.

Tư Không Dịch vừa định mở miệng an ủi Yến đại tổng tài không được tiêu tiền, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một làn gió thơm ngát ập tới, cậu theo phản xạ có điều kiện, tao nhã mà linh hoạt xoay người, né tránh người đang lao tới từ phía sau, không hiểu sao phạm vi cậu xoay người hơn rộng, cánh tay theo đà đẩy Yến đại tổng tài bên cạnh một cái, làm Yến Khôn bị đẩy lên trước một bước.

Chỉ một bước như vậy thôi.

Xoảng!

“A!”

Âu phục cắt may có hạn hơn mười vạn của Yến tổng bị nước trong bể cá văng ướt đẫm, một tiếng kinh hô nhưng đáng yêu êm tai vang lên.

Mọi người nghe tiếng động, theo bản năng nhìn thiếu nữ tóc vàng quỳ ngồi dưới đất, lập tức dâng lên một tia thương tiếc, còn nữa… Trước ngực cô gái kia bị nước trong bể cá văng ướt, ồ, thấy rõ hình dáng bộ ngực to tròn luôn rồi!

Lúc tất cả mọi người nhìn chằm chằm bộ ngực cô gái thì Yến tổng lại nghiến răng nghiến lợi, quay đầu trừng đội trưởng đội bát quái.

Tư Không Dịch yên lặng ôm chậu trầu bà lùi ra sau một bước: “… Á, không liên quan đến tôi.”

Yến Khôn chậm rãi tháo cà vạt, trực tiếp cởi bỏ áo vest, chỉ mặc áo sơ mi: “… Thật không?”

“Đúng vậy đúng vậy! Yến, Yến tổng, là do em không tốt, vừa rồi có mấy người đẩy em từ phía sau, nên em mới đứng không vững, trực tiếp nhào tới!” Thiếu nữ tóc vàng thấy Yến Khôn không thèm để ý đến cô, hoang mang rối loạn đứng lên, tiến đến trước mặt hắn, nước mắt như mưa: “Yến tổng, em không cố ý làm ướt âu phục của anh đâu, em, em có thể giặt cho anh! Anh đừng nóng giận mà.”

Dáng vẻ của cô gái thật sự làm người ta đau lòng, mấy tên đàn ông xung quanh hận không thể tiến lên ôm cô vào ngực, an an ủi ủi một phen.

Nhưng lúc này Yến đại tổng tài đã mở hình thức vương chi phát điên, nhìn cô gái mặt ngoài thanh thuần, bên trong lại là *nam đạo nữ xướng, Yến Khôn bỗng nhiên khẽ nở nụ cười. Hắn ném áo vest lên đầu Tư Không Dịch, sau đó giơ tay tháo mắt kính vòng qua tóc, cười khẩy gằn từng chữ nói với thiếu nữa tóc vàng: “Cô là cái quái gì? Cũng xứng giặt quần áo cho ông đây?”

 * Nam đạo nữ xướng: nam là cường đạo, nữ là gái bán dâm.

Thiếu nữ khiếp sợ nhìn Yến Khôn: “Yến tổng?”

“Đúng là tôi rất nổi danh, cho nên cô liếc mắt là nhận ra tôi? Cô có biết phụ nữ muốn giặt quần áo cho tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến Quang Diệu Tinh Quang không? Mọi người đều nói ngực to óc teo, trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ thì tin một chút rồi, cô không động não chút nào sao? Vừa rồi cô đứng chỗ kia bổ nhào vào người tôi, đi mấy bước vậy?” Yến Khôn khoanh tay trào phúng: “Nếu thật sự bị người ta đụng phải thì hai bước cô liền gục xuống rồi, vậy mà cô lảo đảo chống đỡ năm sáu bước mới nhào vào tôi?”

Gương mặt cô gái trở nên trắng bệch. Mà giữa đám đông vây xem, một nữ sinh cũng lên tiếng: “Đúng! Vừa rồi cô ta còn đứng cạnh tôi mà, nhưng chúng tôi bên này đều không có ai đẩy!”

Ánh mắt mọi người nhìn cô gái lập tức trở nên quỷ dị, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn Yến tổng cũng không tốt lắm, đó là tổng tài à?

“Cô gái, tôi không khinh thường những người chủ động nắm bắt cơ hội, nhưng tôi thật sự không thích kẻ ngu. Cô vẫn nên bớt tin mấy loại văn tổng tài, tùy tùy tiện tiện đụng một chút là có thể làm tổng tài nhất kiến chung tình với nữ chính. Ít nhất tôi không phải là loại tổng tài thiểu năng trí tuệ đó, tôi chưa muốn Yến thị phải đóng cửa. Cám ơn.”

Cả người thiếu nữ run rẩy, mặt mày trắng bệch: “Yến tổng, Yến tổng, em không hiểu anh đang nói gì, em thật sự không cố ý mà! Em căn bản không phải muốn…”

Thiếu nữ còn chưa nói hết câu, vẻ mặt Yến Khôn đã trở nên cực kỳ âm trầm: “Câm miệng đồ ngu, muốn xem camera giám sát không?”

Chỉ một câu, nháy mắt làm cô gái như vịt chết bị bóp cổ, không nói ra được lời nào. Quần chúng vây xem run rẩy ba cái. Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ!!

Ngay lúc bầu không khí đang đông cứng, Tư Không Dịch vẫn luôn làm tường hoa bỗng nhiên khó khăn chen vào giữa Yến Khôn và cô gái, sau đó ngồi xổm xuống.

“Đồ ngốc, ngồi đó chọt kiến hả?” Yến tổng bá đạo vẫn đang nổi điên.

Tư Không Dịch liếc mắt xem thường: “Làm phiền tránh ra, con cá này nói nó sắp thiếu nước mà chết rồi, nếu nó chết, dù thành quỷ nó cũng không bỏ qua cho anh.”

Yến tổng: “…”

Thiếu nữ: “!!!”

Quần chúng vây xem: Ôi má ơi, thanh niên này là ai? Dũng sĩ can đảm đối mặt với tổng tài điên cuồng nha!

__________________________________



Con cá vàng này có đốm đỏ trắng thế này
Bình Luận (0)
Comment