Thanh niên tóc vàng bị nhiều “người” như vậy trừng, vẻ kiêu căng ngạo mạn lập tức tiêu tán đi không ít, nhưng hắn vẫn vô cùng khó chịu hung hăng nhìn Tư Không Dịch, mặc dù không nói lời nào nhưng nhìn là biết hắn không có ý tốt.
Tư Không Dịch bị người khác nhìn như vậy không thể không để ý, vì vậy cậu đến gần Chung Khôi cách đó không xa hỏi: “Anh Chung, người tóc vàng kia là ai vậy? Trông rất hung hăng.”
Chung Khôi nghe Tư Không Dịch nói đến hai chữ “hung hăng”, nhịn không được bật cười: “Cậu còn không biết xấu hổ nói người khác hung hăng? Anh thấy cậu mới là người hung hăng nhất đó.”
Cậu lập tức bày vẻ mặt oan uổng: “Làm sao có thể? Em là thanh niên tốt hiền lành chính trực hòa ái.”
Chung Khôi cười ha ha hai tiếng, phần lớn thời gian Tư Không Dịch giống như lời cậu nói, là một thanh niên tốt, nhưng trải qua hơn ba tháng quay phim chung, cộng thêm việc thường xuyên gặp nhau, Chung Khôi có thể khẳng định thằng nhóc này tuyệt đối là một người “Dù thế nào cũng tuyệt không chịu thiệt”, hơn nữa lại biết ăn nói, sức quan sát kinh người, đặc biệt thích làm vẻ mặt vô tội mà nói thẳng ra, kết quả đối thủ của cậu đều bị tức đến hộc máu.
“Thanh niên tóc vàng hung hăng kia tên là Vạn Thiên Khánh, xem như là một ngôi sao nhí. Tám tuổi hắn đã debut, tuy đến giờ vẫn không có tác phẩm nổi bật siêu hot, nhưng từ tám tuổi đến mười tám tuổi cũng đã mười năm, số lượng fan ước chừng khoảng hai mươi triệu, phỏng chừng không so được với cậu, hiện tại cậu cũng có cỡ ba, bốn chục triệu fan phải không? Tính luôn fan não tàn.”
Tư Không Dịch lời lẽ chính nghĩa sửa đúng: “Fan của em đều là thiên sứ khả ái, mẹ hiền dì đẹp bà ngoại hiền lành, không có một fan não tàn nào luôn.”
Chung Khôi lườm một cái: “Dù sao fan của hắn không ít, năm nay lại diễn một nhân vật rất có thiện cảm trong
Dũng giả mạo hiểm, lập tức nổi tiếng. Nghe nói còn có nữ sinh vì hắn mà đòi sống đòi chết, hắn làm người phát ngôn cho một hãng nước dưỡng da, bán được rất chạy. Chủ yếu nhất chính là, cậu biết hắn đi theo phong cách nào không?”
Tư Không Dịch xoa cằm nghĩ nghĩ, sau đó giơ tay vuốt Đại Hoa nhà cậu: “Phong cách ngạo kiều không làm bộ làm tịch?”
Đại Hoa đặc biệt khó chịu cào tiểu chủ nhân một cái, meo meo~ [Ngạo kiều là danh từ thuộc về em, anh đừng làm nhục nó!]
Cậu nhanh chóng gãi gãi cằm Đại Hoa: “Được được, tao sai.”
Chung Khôi bên cạnh lập tức cười nói: “Ha ha ha, cậu giỏi lắm, nói đúng y chóc! Hắn chính là đi theo phong cách này. Trước kia anh nghe mọi người nói hắn theo phong cách thẳng thắn, lúc ấy anh còn thấy có gì đó không được tự nhiên. Hiện tại nghe cậu nói anh đã hiểu được.”
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Nhưng làm không tốt thì sẽ giống như Tạ Kỳ.”
Chung Khôi nghi hoặc hỏi: “Tạ Kỳ? Tiểu vương tử giới ca hát đó hả? Nghe nói thằng nhóc kia có tài hoa hơn người, là một linh hồn yêu ca hát, quả thật cũng là người thẳng thắn. Nhưng lúc IQ không lên sóng thì sẽ làm chuyện điên rồ.”
Tư Không Dịch thở dài, hạ giọng nói: “Anh xem, cho nên nói phong cách thẳng thắn kỳ thật rất phiêu lưu. Tạ Kỳ không tồi, có thể lấy linh cảm sáng tác để che giấu, mọi người nói IQ của Tạ Kỳ không lên sóng cũng là loại cảm giác đau lòng và bội phục. Nhưng nếu đổi thành Vạn Thiên Khánh, một khi hắn không định nghĩa chính xác được, có lẽ sẽ từ ngạo kiều, ngay thẳng biến thành tìm đường chết, ngu xuẩn không có ánh mắt.”
Nghe đến đó Chung Khôi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Tư Không Dịch có chút quỷ dị làm cậu sợ hãi lùi ra sau hai bước: “Anh nhìn em làm gì? Thấy ghê quá.”
Chung Khôi bật cười, tiến lên ôm vai cậu: “Haiz, Tiểu Dịch, cậu nói xem định nghĩa của anh là gì? Anh thấy cậu phân tích rất chuẩn nha.”
Tư Không Dịch trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Em nói nhưng anh không được đánh em.”
Chung Khôi phất tay: “Làm sao có thể, hai người chúng ta là ai với ai chứ!”
Tư Không Dịch a một tiếng rồi tổng kết một câu: “Đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, cường tráng mạnh mẽ đầy cơ bắp, yêu gia đình yêu công việc, cứ như một con gấu vậy. Là một lão thịt khô ấm áp.”
Chung Khôi nghe thế khóe miệng giật giật, không tự giác động động hai tay, lúc Tư Không Dịch đang tự hỏi xem có nên nhanh chóng chạy trốn không, Chung Khôi bỗng cau mày nói: “… Anh thấy thật ra anh giống sư tử hơn. Là loại đại anh hùng văn võ song toàn.”
Cậu ho một tiếng, vỗ vỗ vai anh rồi nói: “Anh Chung,
Dong binh chi vương đã quay xong rồi. Anh đừng nhập diễn quá sâu.”
Nói xong cậu nhanh chóng chạy trốn, một lát sau, trong đại sảnh mới vang lên tiếng Chung Khôi mắng: “Thằng nhóc thối! Vòng vèo mắng anh khờ hả!”
Tư Không Dịch cười ha ha như một đóa hoa.
Bên kia đại diện Khổng phi thường tự giác quay lại một màn này, sau đó lưu loát gửi cho tổng tài đại nhân. Lúc này Yến tổng đang nghe mấy nhân viên cấp cao báo cáo, hắn vốn định giơ tay cắt ngang bài phát biểu của nhân viên kia, bỗng nhiên di động vang lên, Yến Khôn cực kỳ tự nhiên hạ tay xuống cầm đi động mở ra, sau đó bị nụ cười chói lóa kia làm muốn mù mắt luôn.
Yến tổng: “… Chậc.” Muốn ném công việc qua một bên đi tham ban quá.
Quản lí bộ phận nhân sự cảm thấy ông làm không tốt phải vào phòng tối đóng cửa sám hối đến nơi, kết quả Yến tổng đặt điện thoại xuống, vẻ mặt âm trầm nói: “Tiếp theo. Nhanh lên, tôi không có thời gian.”
Quản lí bộ phận nhân sự:!!! A! Qua rồi! Thiên sứ vừa gửi tin nhắn kia là ai? Nhất định phải cám ơn hắn!
Lúc này thiên sứ đã bắt đầu tập luyện.
“Hả? Em muốn phô diễn tài nghệ với thú cưng?” Vương Nhạc Nhạc nhướng nhướng mày: “Tuy đây là một ý tưởng rất hay, nhưng chị không thể không cảnh báo cho em trước, chúng ta là phát trực tiếp, tại hiện trường có rất nhiều nhân tố quấy nhiễu, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của thú cưng nhà em. Có thể sẽ không hấp dẫn, em vẫn muốn làm sao?”
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Không sao đâu ạ, thú cưng nhà em rất lợi hại và bình tĩnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Vương Nhạc Nhạc nhún nhún vái: “Nếu vậy chị không cản em nữa. Vậy tiết mục đó cũng coi như có điểm đặc biệt và táo bạo, dù sao mọi người cũng rất thích thú cưng, hơn nữa ba con thú cưng của em còn là đại minh tinh mà.”
Tư Không Dịch cười cười: “Vậy em qua bên kia luyện tập trước.”
Vương Nhạc Nhạc gật đầu: “Ừ, thời gian phát sóng của chúng ta là tám giờ, bảy giờ khán giả sẽ vào, cũng là lúc trang điểm, hiện tại em có thể đi thay quần áo, trang phục lên sân khấu dù thế nào cũng phải bắt mắt một chút, nếu không bị người khác chê là không hay đâu.”
Tư Không Dịch không nghĩ nhiều như vậy, nhưng chắc chắn Khổng Triệu đã sắp xếp tốt rồi, dù vậy cậu vẫn vươn tay ôm Vương Nhạc Nhạc một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nói một câu: “Cám ơn chị đã nhắc nhở.”
Vương Nhạc Nhạc cười mắng một tiếng: “Đi nhanh đi thằng nhóc thối! Còn dám chiếm tiện nghi của chị đây.”
Mấy giờ tiếp theo, Tư Không Dịch và mấy nhóc nhà cậu đều luyện tập, đây là tiết mục đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa. Cậu định để Đại Hoàng làm theo lệnh của cậu, còn Đại Hoa sẽ diễn một màn trò chuyện với chủ, cuối cùng là Tiểu Bạch biểu diễn xiếc. Chắc tiết mục sẽ ổn thôi. Sau khi luyện tập xong, cậu bị Khổng Triệu kéo đi thay quần áo và trang điểm. Ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn.
Mà lúc đó, bên kia sân khấu, tên Vạn Thiên Khánh đầu tóc vàng khè kia đang âm trầm nhìn mấy đứa Đại Hoàng.
“Thiên Khánh? Cậu đang nhìn gì đó?”
Vạn Thiên Khánh chậc một tiếng: “Anh Viên, có thuốc xổ không?”
Anh Viên chính là người đại diện của Vạn Thiên Khánh nghe thế sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: “Cậu cần thuốc xổ làm gì? Cậu bị táo bón à?”
Vạn Thiên Khánh hừ một tiếng: “Không có, chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi.”
Ánh mắt đại diện Viên nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch, lập tức biết thằng nhóc này muốn làm cái gì, một bàn tay vỗ lên gáy hắn: “Cậu nghĩ cái gì vậy! Đã nói với cậu đừng có suy nghĩ âm u, tính toán hơn thua như vậy, suy nghĩ phải phóng khoáng, nhìn xa một chút có hiểu không?”
Vạn Thiên Khánh không kiên nhẫn liếc mắt xem thường, xoay người bỏ đi. Dù sao hắn cũng nhìn không vừa mắt Tư Không Dịch!
Lúc này, mấy nhóc bên kia đang tám.
Gâu. [Thằng nhóc kia muốn bỏ thuốc xổ chúng ta. Hắn không có não à?]
Meo. [Tôi quan sát thấy hình như hắn sợ chuột, đợi lát nữa lúc phát trực tiếp, Tiểu Bạch có thể tìm cơ hội nhảy lên người hắn bán manh, phỏng chừng có thể làm hắn ói chết.]
Chít chít chít chít! [Không phải ông đây đã nói rồi sao?! Ông đây ngốc nhưng không xấu! Tại sao lại bảo ông làm hắn ói chết? Để Tiểu Văn đi!]
Vo ve. [Câm miệng, gia cũng không phải ruồi bọ.]
Cỏ Nhỏ… Cỏ Nhỏ đang nhìn Tư Không Dịch trang điểm.
Đến gần sáu giờ rưỡi, Khổng Triệu đang nhìn Tư Không Dịch trang điểm bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Hắn biến sắc vội vội vàng vàng xông ra ngoài.
Tư Không Dịch nhìn theo, còn đang nghĩ người đại diện nhà cậu hình như sắp tè ra quần, kết quả không bao lâu cậu liền thấy cái tên muốn tiềm quy tắc đài Dưa Hấu xuất hiện.
Gương mặt cậu nghiêm túc lại, hiện tại công bố quan hệ của cậu và Yến tổng thì không tốt lắm. Chẳng lẽ người này định xuất quỹ ở đây? Cậu thì không có gì vướng bận, nhưng nếu Yến Khôn xuất quỹ, phỏng chừng cổ phiếu của Yến thị sẽ rớt giá thê thảm.
Kết quả Yến tổng đặc biệt cao quý lãnh diễm nhìn gương mặt thay đổi như vỉ pha màu của Tư Không Dịch trong chốc lát, sau đó lấy một cái gói giấy to từ sau lưng đưa cho cậu rồi đi ra ngoài.
Tư Không Dịch: “???” Không bại lộ quan hệ thân mật hả?!
Khổng Triệu ho một tiếng: “Thừa dịp còn chút thời gian, nhanh chóng ăn chút gì trước đi. Hôm nay Yến tổng đến xem Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch.”
Cậu lạnh lùng à một tiếng. Trong nội tâm lại xem thường, là ai nói với cậu muốn phân một gian phòng riêng cho mấy nhóc, ăn một bữa cơm cũng ghét bỏ chúng nó làm bóng đèn.
Ăn xong bánh kẹp thịt thơm ngon ngào ngạt, sau khi chuẩn bị xong, Tư Không Dịch đã đứng sau sân khấu cùng mọi người chuẩn bị lên sàn.
Lúc này là bảy giờ bốn mươi, mọi thứ đã sắp xếp xong, bốn MC là Vương Nhạc Nhạc, Hồ Vân Phàn, Tề Đại Thắng và Hoàng Chu Chu đã lên sân khấu, khán giả cũng lục tục tiến vào chỗ ngồi.
Sau khi đài Dưa Hấu công bố danh sách khách mời, có được chỗ ngồi tối nay khó như lên trời.
Không nói đến Vạn Thiên Khánh, Lô Vũ Hàng, Trần Manh đều là nhân vật chính của
Dũng giả mạo hiểm, thật sự có thể gia tăng nhân khí. Quan trọng nhất chính là ba diễn viên chính của
Dong binh chi vương là Chung Khôi, Tư Không Dịch và Miêu Miêu cũng được mời đến. Trời biết fan của ba người này đã phát cuồng trên mạng thành cái gì rồi, giá vé của
Cuối tuần Hi ngất trời lần này đã bị người ta hét lên đến gấp ba.
Nhưng cho dù cạnh tranh kịch liệt thế nào, không có bất cứ fan nào cướp được chỗ ngồi tốt nhất giữa khán phòng, nhóm fan nhà giàu ngồi ở xung quanh đều nhìn chằm chằm vào vị trí chính giữa, vô cùng khó chịu vì vị trí tốt nhất bị cướp đi. Bỗng nhiên bọn họ thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, tóc chải ra sau có hai sợi rũ xuống trán, đeo mắt kính viền vàng, chân dài miên man tiến lên ngồi vào vị trí kia.
Ý nghĩ đầu tiên của mọi người chính là người này nhất định siêu giàu, suy nghĩ thứ hai chính là người này quá đẹp trai, còn kiêu ngạo khí phách! Còn ý nghĩ thứ ba, sau khi nhìn kỹ, đám người đồng loạt mắng má nó trong lòng.
Fan nhà giàu 1: Mẹ nó đây là tình huống gì?! Yến tổng vô cùng bận rộn sao lại có thời gian đến đây xem show giải trí?!
Fan nhà giàu 2: … Nếu lúc này tui chụp một tấm hình cho ba tui xem, không biết ổng có cướp chỗ ngồi của tui, rồi bàn chuyện làm ăn với Yến tổng không?
Fan nhà giàu 3: Ba tui mà còn nói tui không có tiền đồ, tui sẽ mượn chuyện này đánh trả, có trời mới biết, Yến tổng không xuất hiện ở mấy yến hội cao cấp mà lại tới nơi này!
Nháy mắt rất nhiều người rục rịch, nhưng họ lập tức phát hiện hai chỗ ngồi bên cạnh Yến tổng nhanh chóng đã bị người ngồi lên, một người là đại diện Khổng, người khác chính là đại mật Ngô Hình.
Đại mật Ngô Hình mặt không thay đổi thầm nghĩ trong lòng: Nếu mấy nhân viên cấp cao mà biết Yến tổng rút ngắn mấy giờ hội họp nghe báo cáo công việc chỉ để đến đây xem show giải trí, không biết bọn họ có hộc máu không? Tưởng tượng như vậy làm hắn cảm thấy cân bằng hơn rồi đó. Ha hả.
Lúc mọi người còn đang tự hỏi, kinh ngạc, khe khẽ bàn tán, một tiếng nhạc vui vẻ vang lên, bốn MC vui vẻ vừa hát vừa nhảy trên sân khấu.
Khán giả cũng rất nể tình vỗ tay hoan hô, sau đó nhóm MC đồng thanh nói: “Hoan nghênh mọi người đến với
Cuối tuần Hi ngất trời!”
“Nhìn xuống hàng ghế khán giả, tôi biết hôm nay đã có vài vị khách quý cực kỳ lợi hại đến đây.” Vương Nhạc Nhạc đắc ý nói.
Hồ Vân Phàn bên cạnh cũng cười nói: “Chị biết không, lần nào cũng nói như vậy, chị không mệt nhưng em phát mệt rồi đó.”
“Sao có thể giống nhau! Mấy vị khách quý này đúng là rất lợi hại nha! Tôi nói chữ lợi hại chính là ý trên mặt chữ, phải biết, bọn họ hoặc là những người dũng cảm vô cùng tài giỏi, hoặc là lính đánh thuê lấy một địch mười! Cậu nói xem vậy có lợi hại hay không?” Vương Nhạc Nhạc đầy lý lẽ hùng hồn nói.
Hồ Vân Phàn nghe thế ngược lại gật đầu: “Đúng là rất lợi hại.”
Tề Đại Thắng ha ha tiếp lời: “Những người dũng cảm và lính đánh thuê, tôi đã tưởng tượng được lát nữa các tiết mục sẽ kịch liệt thế nào rồi đó. Thế nhưng tôi lại thấy bọn họ không lợi hại bằng tôi, tôi chính là Đại Thánh!”
Hoàng Chu Chu liếc mắt xem thường: “Đừng tưởng anh họ Tề thì là Tề Thiên Đại Thánh, tôi họ Hoàng nhưng có phải là Hoàng đế đâu.”
Tề Đại Thắng và Hoàng Chu Chu trừng mắt liếc nhau, Hồ Vân Phàn bên cạnh đi lên xen vào giữa: “Được rồi được rồi, hai người đừng ồn ào ở đây, rốt cuộc là ai lợi hại hơn ai, để mọi người bước ra so tài xem thực hư thế nào không được sao? Chương trình của chúng ta phát sóng trực tiếp đó, là thật hay giả một phút là có thể để lộ nguyên hình!”
Vương Nhạc Nhạc nhân cơ hội nói: “Vậy chúng ta mau mời nhóm lính đánh thuê và những người dũng cảm bước ra!”
Khán giả hò hét chói tai muốn thủng nóc nhà, cùng với tiếng nhạc kích động, Chung Khôi bước ra sân khấu đầu tiên.
Vì để nổi bật, Chung Khôi hạ vốn gốc, bước ra sân khấu hai bước liền nhẹ nhàng nhảy lên lộn ngược hai vòng ra sau, vững vàng đáp xuống đất, điềm nhiên như không chỉnh chỉnh tay áo, sau đó đi đến vị trí quy định.
Khán giả thấy cú lộn ngược kia lại hét chói tai: “A a a a! Đội trưởng Chung!! Đội trưởng!”
Chung Khôi cười vẫy tay với bọn họ. Đoạn nhạc thứ hai lại vang lên, lần này là Lô Vũ Hàng lên sân khấu, hắn đeo mắt kính gọng vàng, cầm một khối Rubik, vừa bước đi vừa xoay Rubik với tốc độ chóng mặt, khi hắn đến vị trí được quy định thì khối Rubik cũng đã hoàn thành.
“Vũ Hàng thông minh! Vũ Hàng trí tuệ!”
Sau đó là Trần Manh và Miêu Miêu lên sân khấu, cách thức Trần Manh lên sân khấu không có gì mới mẻ, nhưng bản thân cô là một cô gái dịu dàng thuộc hệ chữa lành, mấy khán giả nam rất cổ vũ cho cô. Nhưng Trần Manh vẫn không thể so với Miêu Miêu, Miêu Miêu mặc một bộ đồ da màu đỏ, giày boot đen bóng loáng, tóc xoăn lọn to, tay cầm roi da vung hai cái bước lên sân khấu. Dáng vẻ và khí thế nữ vương làm khán giả cả nam lẫn nữ đều gào thét kích động, Hoa Hồng
của Dong binh chi vương quả nhiên không giống người thường, làm mọi người kích động không thôi.
Lúc này đã có bốn người lên sân khấu, thanh niên mà khán giả mong chờ nhất vẫn chưa xuất hiện.
Vạn Thiên Khánh cũng tỉ mỉ chuẩn bị một phen, hắn trực tiếp lướt ván trượt lên sân khấu, bởi vì trong
Dũng giả mạo hiểm, hắn đóng vai một vận động viên lướt ván cực giỏi, hơn nữa hiện tại hắn đang ăn mặc theo kiểu thanh xuân, làm fan của hắn lập tức trở nên điên cuồng. Vạn Thiên Khánh nghe tiếng fan gào thét rất vừa lòng, vươn tay tặng cho nhóm fan dưới khán đài một nụ hôn gió, làm tiếng gào thét càng vang dội hơn.
Thế nhưng, so với nhóm fan đang kích động của Vạn Thiên Khánh, fan của Tư Không Dịch nhìn hắn lướt ván lưu loát, không hiểu sao lại có chút trầm mặc gượng gạo.
Lúc trước các cô còn điên cuồng nghiên cứu dáng vẻ lướt ván trượt cực đẹp trai của Tư Không Dịch trong quảng cáo kia, hiện tại nhìn thấy người khác trượt ván, cứ cảm thấy…
Ngay lúc các cô đang nghĩ xem có nên hò hét cổ vũ hay không, đoạn nhạc cuối cùng vang lên. Mọi người chăm chú nhìn, sau đó họ lập tức hưng phấn thét chói tai. Mỗi tiếng hét đi kèm với tiếng hô vang tên Tư Không Dịch.
“Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch!”
Tư Không Dịch mặc một bộ tây trang thoải mái màu xám bạc, trong tay cầm một mâm đựng trái cây xinh xắn, trên đó không nhiều không ít vừa đủ sáu quả quýt. Cậu tươi cười thong thả tiến lên, đứng trước sân khấu nói: “Mọi người nói tôi là xạ thủ như thần. Vì chứng minh tôi đúng là xạ thủ như thần, tôi muốn trình diễn một chút.”
Vương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cậu cười nói: “Em muốn trình diễn thế nào?”
“Ví dụ như, em sẽ ném trái quýt này cho người đẹp ngồi ghế số 13 hàng thứ hai kia.”
Mọi người lại thét chói tai lần nữa, mỹ nữ kia không thể tin ôm mặt.
Hồ Vân Phàn lắc đầu nói: “Khoảng cách này không gần, cậu định ném thế nào?”
“A, mời người đẹp giơ tay lên trước ngực, tôi sẽ ném qua.”
Cô gái kia lập tức làm theo, sau đó Tư Không Dịch nhẹ nhàng ném trái quýt ngay bàn tay cô gái.
Khán giả lại kích động, rất nhiều người trực tiếp đứng lên tỏ vẻ ném cho tui nè, ném cho tui nè.
Nhưng đội ngũ quay phim đã sắp xếp không được mạo hiểm, Tư Không Dịch liền xoay người chia cho bốn MC mỗi người một quả. Cậu vừa chia vừa nghiêm túc nói: “Mọi người thông cảm nha, lần đầu tiên tôi quay chương trình trực tiếp, tâm lý không vững vàng, nhất định phải hối lộ MC mới được.”
Khán giả lập tức cười vang.
Chung Khôi cũng hớn hở tiến lên phía trước nói: “Vậy còn dư trái cuối cùng đâu? Cậu cho ai thế? Cho anh đi? Tốt xấu gì anh cũng là đội trưởng của cậu mà?
Miêu Miêu xông lên phía trước: “Vậy nhất định cho chị nữa, chị chính là bông hoa của đội!”
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ tranh nhau trái quýt cuối cùng, Tư Không Dịch nhìn thoáng qua Yến tổng đang khoanh tay ngồi ở vị trí trung tâm, rất ngay thẳng nói: “Nghe nói rất khó có vé hàng ghế đầu, vậy nên, tôi sẽ ném về phía hàng đầu.”
Lập tức nhóm fan nhà giàu ở hàng ghế đầu đứng thẳng người dậy, nhưng vài người có đầu óc khôn khéo lại thấy nhìn như có chỗ nào không đúng?
Nhưng khi mọi người nhìn thấy quả quýt vàng rực rỡ không nghiêng không lệch vừa vặn dừng trong tay vị tổng tài nào đó, nhóm fan nhà giàu nháy mắt không kích động nữa, còn nhóm đang thắc mắc điểm nào không đúng thì nghĩ trong lòng, má nó, thế này mới đúng nè!
Lúc camera quay đến gương mặt người ngồi hàng ghế đầu vừa được quả quýt, khán giả trong trường quay và người qua đường ăn dưa bên ngoài đều ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó tiếng gào thét hưng phấn như muốn bao phủ toàn bộ đài Dưa Hấu.
“A a a a a a a!!”
“Má ơi! Tui nhìn thấy ai thế này!!”
________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khán giả: Mau đến xem cơ tình!!
Tư Không Dịch: Tôi không cố ý ném anh ta. Tôi chỉ ném chính giữa mà thôi.
Yến tổng: Nhìn cái gì, chưa thấy bá đại tổng tài chân thật sao? Ông đây đẹp trai ngất trời lên ti vi vẫn đẹp ngất trời.
_______________________________
Chương này vừa dài vừa lan man dễ sợ. Mà tác giả lại đổi tên phim người ta khác với chương trước, thành Dũng giả du hý, nhưng tui quyết định để giống chương trước luôn.