Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 100

Nhung Âm khẽ cong khóe môi, nhưng lại cố nén không để lộ ý cười. “Trước kia chẳng phải ngươi nói không thích quá thân cận với người khác sao? Cớ gì bây giờ lại biết nói lời ngon tiếng ngọt thế này?”

Tông Chính Tiêu thản nhiên đáp: “Bẩm sinh thôi, cũng giống như việc ta sinh ra đã anh tuấn vậy.”

Nhung Âm bật cười vui vẻ: “Đúng là cuồng tự luyến.”

“Không phải tự luyến, mà là ta có nhận thức rõ ràng về bản thân. Biết thưởng thức cái đẹp, cũng giống như việc ta hiểu rõ rằng A Âm của ta là nam nhân đẹp nhất thế gian này.”

Nhung Âm đỏ mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Được rồi, thật ra ta cũng thích nghe ngươi nói lời hay ý đẹp.”

Tông Chính Tiêu cười cười: “Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ nói nhiều hơn cho ngươi nghe.”

Nhung Âm cố ý làm bộ trầm tư, rồi nói: “Cũng không cần nói quá nhiều đâu, mỗi ngày chỉ cần vài trăm câu là được rồi.”

Tông Chính Tiêu nhướng mày: “Tiểu vô lương tâm, ngươi thật sự không sợ mệt c.h.ế.t ta sao?”

Nhung Âm cười khanh khách, vỗ nhẹ lên vai hắn: “Trước hết thả ta xuống đi, ôm như vậy không thấy mệt sao?”

Tông Chính Tiêu ôn tồn đáp: “Không mệt, có ôm bao lâu cũng không mệt. Hay là ngươi muốn thử xem?”

“Ta mới không dại gì bồi ngươi ngã xuống đất đâu.” Nhung Âm hờn dỗi, nhưng giọng điệu mềm mại mang theo chút làm nũng. “Ngươi mau thả ta xuống đi mà, cầu xin ngươi đó, hoàng đế bệ hạ.”

“đi đi.” Tông Chính Tiêu buông y xuống, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rồi cười nói: “Ngươi xem, ngoan ngoãn một chút chẳng phải rất tốt sao? Chỉ cần ngươi làm nũng một chút, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.”

Nhung Âm hừ nhẹ: “Miệng lưỡi nam nhân, toàn là lời gạt người. Ngươi dù là hoàng đế cũng không ngoại lệ.”

Nói rồi, y đi đến bên cạnh chiếc bàn, nhặt viên trân châu dưới chân bàn lên rồi trở lại.

Tông Chính Tiêu buồn cười nhìn hắn: “A Âm chẳng phải cũng là nam nhân sao? Vậy lời này có phải ngươi cũng đang mắng chính mình không?”

Nhung Âm không đáp, chỉ kéo tay Tông Chính Tiêu, nhẹ nhàng đặt viên trân châu vào lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu híp mắt cười: “Nhưng ta không chỉ biết nói suông, mà còn có thực lực. Đây là viên trân châu đầu tiên do ta khóc mà thành, tặng cho ngươi.”

Khoảnh khắc tiếp xúc với viên trân châu ấy, Tông Chính Tiêu bỗng cảm nhận được một niềm vui sướng như thể vừa thoát khỏi tai kiếp, chân thực đến mức giống như chính hắn vừa trải qua vậy. Nhưng đồng thời, hắn lại biết rõ đây không phải cảm xúc của mình.

Hắn kinh ngạc nhìn Nhung Âm.

Nhung Âm nhẹ giọng nói: “Ngươi cảm nhận được rồi sao? Đây chính là điều đặc biệt của trân châu từ nước mắt giao nhân.”

Tông Chính Tiêu trầm tư, chậm rãi nói: “Ta từng nghe truyền thuyết rằng nước mắt giao nhân hóa thành trân châu, nhưng từ trước đến nay nước mắt ngươi rơi xuống chưa từng biến thành châu. Ta còn tưởng đó chỉ là lời đồn, không ngờ truyền thuyết lại là thật.”

 

“Giao nhân đích thực có thể rơi lệ thành châu, chỉ là cần có điều kiện nhất định.” Nhung Âm chậm rãi giải thích, kể rõ vì sao nước mắt y có thể hóa thành trân châu. Cuối cùng y nói thêm: “Thân thể nguyên chủ của giao nhân cũng không hề biết điều này. Là ta nói cho hắn.”

Tông Chính Tiêu nhíu mày: “Ngươi nói cho hắn? Nhưng chẳng phải hắn đã mất rồi sao?”

Nhung Âm khẽ gật đầu: “Lúc ấy, Thiên Đạo đưa ta đến một nơi đặc biệt, nơi đó ta gặp được giao nhân. Hắn đích thực đã chết, nhưng ta đã cứu sống hắn. Nói chính xác hơn… là ta dùng một điều kiện để đổi lấy sinh mạng của hắn từ Thiên Đạo.”

Tông Chính Tiêu vừa định hỏi điều kiện đó là gì thì chợt nghe thấy tiếng Lục Nga từ bên ngoài truyền vào: “Chủ tử, bệ hạ, thức ăn đã chuẩn bị xong.”

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, nhưng lòng hiếu kỳ của Tông Chính Tiêu càng dâng cao. Hắn có cảm giác điều kiện mà Nhung Âm nhắc đến tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Nhung Âm nhìn ra vẻ mặt trầm tư của hắn, liền dịu giọng dỗ dành: “Bây giờ thời gian không đủ, tối nay ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi. Trước tiên chúng ta đi ăn cơm đã.”

Tông Chính Tiêu thu lại cảm xúc, lắc đầu nói: “Ngươi đi trước, ta sang phòng bên cạnh rửa mặt một chút.”

Hắn chỉ vào gương mặt tiều tụy của mình rồi cười cợt: “Bằng không, sợ sẽ làm ngươi mất ngon.”

“Nói bậy.” Nhung Âm biết hắn cố tình trêu mình, nhưng cũng hiểu rõ Tông Chính Tiêu trở nên như vậy đều là vì lo lắng cho y. Trong lòng y đau xót còn không kịp, sao có thể ghét bỏ đây?

“ ta biết ngươi không ngại, nhưng chính ta lại để ý. Không muốn lúc nào cũng xuất hiện trước mặt ngươi với dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Ngoan nào, mau đi đi.”

Tông Chính Tiêu cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy Nhung Âm ra khỏi phòng. Nhung Âm hiểu rõ tâm tình của hắn nên cũng không miễn cưỡng, chỉ xoay người vẫy tay giục: “Nhanh lên đó, đừng để ta đợi lâu.” Sau đó y cùng Lục Nga rời đi trước.

Lục Nga lúc này cũng đã chỉnh trang lại dung mạo. Không chỉ rửa mặt rồi trang điểm lại, nàng còn thay một bộ y phục mới, tóc tai cũng đã búi gọn gàng.

Chỉ có điều, đôi mắt nàng vì khóc quá nhiều mà vẫn còn hơi đỏ, không cách nào che giấu hoàn toàn.

Tông Chính Tiêu còn chưa tới, Nhung Âm liền phân phó cung nhân tạm thời chưa bày thức ăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Nga cùng các cung nhân trò chuyện đôi câu.

“Kỳ thật hôm đó ta đột nhiên ngất xỉu là vì ta sắp tiến hóa.”

“Tiến hóa?”

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía Nhung Âm. Giờ đây y không chỉ có hai chân mà các bộ phận khác trên cơ thể cũng chẳng khác gì nhân loại. Nếu không phải họ vốn đã biết y là giao nhân, e rằng còn tưởng y chính là con người.

Nhung Âm gật đầu, chậm rãi nói: “Chính là như các ngươi đang thấy đây, giống như sâu nhỏ hóa kén thành bướm. Ta đã tiến hóa từ giao nhân thành nhân loại, từ nay về sau có thể tự do hoạt động trên bờ mà không bị ràng buộc nữa.”

Các cung nhân nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây chính là tiến hóa.

 

 

 
Bình Luận (0)
Comment