Tiểu Hạ vừa nói xong, bên kia bỗng yên lặng.
Cô đợi một hồi cũng không nghe được câu trả lời của Hà An, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra điện thoại hết pin đã tự tắt nguồn.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Trong hành lang, người dần dần đông lên.
Tiểu Hạ đi tới phòng y tá mượn dây sạc điện thoại, Trần Quế Hương đến tìm cô nói người đã tỉnh, vẻ mặt của hai người hiện lên vẻ vui sướng không nói nên lời. Bận rộn một hồi, cô mới nhớ tới di động còn đang sạc ở phòng y tá liền chạy tới lấy, bệnh viện thị trấn cũ kỹ, tuy ở trong nhà nhưng vẫn lạnh lẽo, cô xoa xoa đôi bàn tay lạnh cứng, nói lời cảm ơn với y tá rồi cúi xuống lấy điện thoại.
Trên hành lang thân nhân cùng với nhân viên y tế qua lại, thoang thoảng mùi đồ ăn từ một phòng bệnh gần đây. Có một bà bác đang hỏi tình trạng bệnh nhân ở phòng y tá, giọng nói lấn át sự ồn ào xung quanh, Tiểu Hạ ấn một lúc điện thoại mới mở lên được, bỗng nhiên cô phát hiện xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Cô mờ mịt nhìn theo tầm mắt của cô ý tá bên cạnh, ánh mắt cô trở nên ngơ ngẩn.
Có một người chỉ cần xuất hiện, sẽ cướp hết ánh nhìn của những người xung quanh.
Ánh mắt anh sâu thẳm, khí chất hiên ngang, không hề phù hợp với bệnh viện cũ kỹ ồn ào này. Anh sải bước tiến về phía cô, bước chân luôn luôn ung dung bỗng xuất hiện một chút hốt hoảng, Tiểu Hạ chớp mắt, không phân biệt được đây là mơ hay là thật.
Cô vốn chậm chạp, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Vài sợi tóc xộc xệch bị gió thổi qua, vương lên mặt cô hơi ngứa ngứa. Đôi mắt cô mở ra rồi nhìn xuống, nhưng trong phút chốc, cả người căng thẳng được ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Cô cảm thấy cánh tay đau nhói, ánh mắt Tiểu Hạ lóe lên, nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Người xung quanh dần dần đông lên, hành lang lại trở nên huyên náo, chỉ còn lại ánh mắt dừng lại ở đôi trai gái lúc này.
Lồng ngực trống rỗng lại một lần nữa được lấp đầy.
Người đàn ông gọi một tiếng Tiểu Hạ, đôi mắt đầy phức tạp nhìn xuống.
Nghe thấy tên mình, Tiểu Hạ như bừng tỉnh. Cô nhìn thấy Hà An đứng ở đó, mờ mịt cất tiếng gọi: “Anh Hà An?”
Cố Hành Chấp đã nghĩ rất nhiều, lúc tìm được Tiểu Hạ cô sẽ trông như thế nào. Cô sẽ có biểu cảm gì, cô sẽ nói gì, hàng vạn lần tưởng tượng, nhìn thấy nhiều nhất chính là cảnh tượng này.
Cô nhất định là bình yên vô sự, ngoan ngoãn như trước đây, ở một nơi mà không ai biết được, chờ đợi anh tìm đến cô.
Hơn 400 ngày, mỗi giấc mơ như vậy đối với anh đều là giấc mộng đẹp. Cùng với sự van xin khóc lóc dây dưa ngày hôm đó, đã xuất hiện mỗi buổi tối trong hơn 400 ngày.
Hôm nay, giấc mơ đã thành sự thật, cô đúng là bình yên vô sự, vẫn ngoan ngoãn như xưa.
Tuy nhiên cô lại gọi tên Hà An.
Tiểu Hạ luống cuống tay chân đẩy anh ra, cúi đầu đi ngang qua anh.
Trong ngực anh không còn gì cả, chỉ thấy lạnh ngắt như băng.
Tiểu Hạ chạy chậm từng bước đến trước mặt Hà An, hàng lông mi run run bất an, âm thanh run rẩy: “Anh Hà An, sao anh lại ở đây?”
Hà An chợt thấy hoảng sợ, bỗng nhiên vang lên một tiếng la thất thanh.
“Tiểu Hạ.” Trần Quế Hương ở cửa phòng bệnh gọi tên Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đáp lại một tiếng, rồi nói với Hà An, “Anh Hà An, bây giờ em bận chút việc, anh chờ em một lát.”
Tay cô siết chặt di động quay trở về, đi ngang qua người đàn ông lúc nãy, bờ vai rụt lại thêm một chút, đầu cúi thấp hơn.
Cô bước vội vàng, giống như là muốn chạy trốn, chỉ để lại một bóng lưng hoảng hốt.
Trần Quế Hương đứng ở cửa phòng bệnh, từ xa nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ. Tiểu Hạ cúi đầu chạy tới, bà lo lắng hỏi: “Tiểu Hạ, bọn họ là…”
Tiểu Hạ kiềm chế vẻ hốt hoảng, giải thích: “Là người cháu quen trước kia, chắc là tới tìm cháu.”
Mặc dù cô không biết tại sao vừa mới gọi điện cho Hà An, anh ấy đã xuất hiện ở đây, nhưng mà nhớ lại phản ứng của anh ấy, là tới tìm cô.
Mấy ngày liên tiếp lăn lộn khiến Tiểu Hạ cảm thấy mệt mỏi.
Cô còn chưa kịp tỉnh táo lại từ vụ việc hôm qua, lại gặp phải người mà cả đời này cô không thể gặp lại.
Trần Quế Hương nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiểu Hạ, an ủi cô: “Tiểu Hạ, chuyện này không phải là lỗi của cháu. Chú Đông của cháu cũng đã tỉnh lại, người xấu cũng đã bị bắt. Bác sĩ không phải cũng đã nói với cháu không có gì phải lo lắng, đợi mấy ngày nữa có thể xuất viện sao. Còn nhớ những gì dì đã nói với cháu không? Khó khăn dù có lớn thế nào cũng sẽ qua, chúng ta đều phải sống vui vẻ, lúc gặp chuyện khó khăn không nên khóc lóc, rất xấu nha.”
“Dạ.” Nghe lời Trần Quế Hương nói, Tiểu Hạ gật đầu một cái thật mạnh, sau đó nhoẻn miệng cười,
Trần Quế Hương phủi phủi bụi trên quần áo cô, nói: “Nếu bọn họ đến tìm cháu, vậy thì mời bọn họ đến đây ngồi một chút, ở bệnh viện đông người như vậy không có chỗ nào để ngồi, không nên bỏ họ qua một bên như vậy, bất lịch sự. Chú Đông của cháu đang ngủ, ở đây có dì coi là được rồi.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Hà An gõ cửa đi vào.
Hà An lịch sự gật đầu chào người đứng bên cạnh Tiểu Hạ, sau đó nói với Tiểu Hạ: “Phu nhân, chuyện ở bệnh viện hãy để tôi sắp xếp. Cô cũng đã mệt, Cố tổng đang chờ cô ở bên ngoài, để tôi đưa hai người đi nghỉ ngơi trước đã.”
Tiểu Hạ sửng sốt, vội vã nói với Hà An: “Anh Hà An, em không muốn anh gọi em như vậy. Để em dẫn anh đi ăn cơm, anh từ xa tới chắc là mệt rồi.”
Hà An nhìn Tiểu Hạ, ánh mắt của cô vẫn trong treo như xưa. Cô vẫn ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, ngây thơ lại hiền lành.
Tuy nhiên cô lại hơi thấp thỏm hỏi anh ta: “Anh Hà An, chỉ một mình anh đi với em thôi có được không? Em.. nghe lời, em sẽ ngoan ngoãn, không đi tìm anh ấy nữa.”
Hình bóng ai đó đứng ở ngoài cửa.
Nghe được giọng nói của Tiểu Hạ, anh lặng lẽ thu lại bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa.
Tiểu Hạ nói với Trần Quế Hương một tiếng, mang chiếc túi nhỏ ở trên lưng cùng Hà An đi ra khỏi phòng bệnh. Bên ngoài đã không thấy bóng dáng người kia, Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trong lòng cô vẫn còn nhớ tới vấn đề mượn tiền, vừa ra ngoài bèn không nhịn được nói trước với Hà An: “Anh Hà An, anh có thể cho em mượn một ít tiền không? Em không có đủ để trả tiền thuốc men, chờ em kiếm được tiền rồi sẽ trả cho anh.”
Cô không hề hiểu lời của Hà An nói rằng cho người đi sắp xếp mọi chuyện. Hà An nhìn Tiểu Hạ bất an, nói: “Chuyện tiền nong cô không cần phải lo lắng, chuyện của cô tôi đã biết, viện phí đã được thanh toán, lát nữa sẽ sắp xếp giường bệnh và bác sĩ mới.”
Nghe đến đây Tiểu Hạ thở phào một cái, nói cảm ơn với Hà An: “Cảm ơn anh Hà An. Chốc nữa anh đợi em viết một tờ giấy ghi nợ, sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh.”
Biểu cảm của Tiểu Hạ rất nghiêm túc, Hà An nhất thời không biết nên nói gì.
Bọn họ đến một quán cơm ngay bên cạnh bệnh viện, Tiểu Hạ mượn chủ quán giấy và bút, ở trên bàn ăn viết một tờ giấy ghi nợ, viết xong rồi đưa cho Hà An nói: “Anh Hà An, cái này anh nên cất đi, chính xác bao nhiêu tiền thì em không biết, anh điền một con số đi.”
Cô rất tin tưởng Hà An, nhưng mà Hà An không thể nào giống với Bạch Tịch, cô không thể nào hứa suông trên miệng được, như vậy thì rõ ràng hơn một chút, hơn nữa bây giờ trên người cô không có tiền, không biết khi nào mới có thể trả được.
Hà An cầm giấy nợ, trong lòng ngũ vị tạp trần.(*)
(*) Ngũ vị tạp trần – 五味杂陈 – wǔ wèi zá chén (5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ)
“Phu… Tiểu Hạ, số tiền này cô không cần phải trả lại.”
Tiểu Hạ lắc đầu nói: “Mượn tiền không thể nào không trả được, anh Hà An, cảm ơn anh đã giúp em chuyện lớn như vậy.”
Hà An muốn nói rồi lại thôi.
Một lúc sau lại nói: “Tiểu Hạ, sau khi cô đi, Cố tổng vẫn luôn đi tìm cô. Tôi biết trong lòng cô vẫn còn giận, nhưng cô yên tâm, sau khi trở về sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Cố tổng anh ấy…”
“Anh Hà An, em không tức giận.” Tiểu Hạ nghe kỹ lời của Hà An rồi nghiêm túc giải thích, “Trước kia là do em thiếu suy nghĩ nên mới như vậy, bay giờ em đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không tái phạm sai lầm đó nữa.”
Cô khẽ mỉm cười, đầy thực đơn tới trước mặt Hà An, “Anh Hà An, anh nhìn xem thích ăn gì, em mời, anh đừng khách sáo với em.”
Sau khi Tiểu Hạ và Hà An đi khỏi, có người tới bệnh viện, báo rằng phòng bệnh đã được chuẩn bị xong, có thể chuyển bệnh nhân tới được rồi. Trần Quế Hương cực kỳ ngạc nhiên, có người giải thích cho bà, là có người lấy danh nghĩa của Tiểu Hạ đổi phòng bệnh, sau một lúc bận rộn chuyển tới phòng bệnh khác, lại có bác sĩ y tá tới.
Đến khi phòng bệnh yêng lặng trở lại, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Trần Quế Hương tới mở cửa, ở ngoài cửa có một người đàn ông đang đứng, bà nhận ra đây là người tới tìm Tiểu Hạ. Người như vậy, người bình thường gặp một lần tuyệt đối sẽ không quên được.
Trần Quế Hương tính tình rất cởi mở, đứng trước người như vậy lại không hề thấy mất tự nhiên. Bà để cho anh vào rồi mời anh ngồi xuống, nước nóng chưa kịp đun, bà ngượng ngùng cười một tiếng: “Tôi không biết nên xưng hô như thế nào, đừng ngạc nhiên. Cậu là tới tìm Tiểu Hạ phải không? Tại sao lại không đi ăn cơm cùng con bé?”
“Chào dì, cháu họ Cố.” Người đàn ông biểu tình lạnh nhạt, nhưng thái độ lễ phép.
Anh không giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Trần Quế Hương tế nhị cũng không hỏi tới, dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của anh, chủ động hỏi: “Cậu là tới hỏi chuyện của Tiểu Hạ?”
“Thật làm phiền dì.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Trần Quế Hương trầm mặc một lúc, dựa theo trí nhớ nói liên tục: “Hai vợ chồng tôi trước kia là người nuôi ong, cho nên cứ đi khắp cả nước, nơi nào có hoa nở thì đi tới đó. Tiểu Hạ không biết lén chui vào trong xe chúng tôi từ lúc nào, khi chúng tôi mở cửa xe thật sự giật mình, cũng may là con bé trốn vào cái rương tôi để dụng cụ, nếu không chắc là sẽ bị ong cắn chết mất thôi…”
Trần Quế Hương tựa như đang nhớ lại cảnh tượng ấy, trên mặt mang một nụ cười.
“Chúng tôi thấy con bé thật đáng thương, bèn mang theo con bé đi một đoạn. Con bé hồi đó cứ khóc mãi, tôi hỏi tại sao nó khóc, nó nói người ta không cần nó nữa, sau này phải sống một mình, rất sợ hãi. Vốn là ông Lý nói nếu không thì để cho con bé đi theo chúng tôi, ban đầu tôi không chịu, sau đó nhìn thấy con bé thật sự đáng thương, tôi đành đồng ý.”
Trần Quế Hương vừa kể vừa hồi tưởng, cuộc sống trước kia thật là đáng hoài niệm.
“Mới đầu tôi không nghĩ sẽ giữ con bé lại, thấy nó thật gầy yếu, chắc sẽ không làm được việc gì, cuộc sống nuôi ong rất cực khổ, con bé chắc chắn không chịu nổi. Thật không nghĩ tới, mặc dù sức lực của con bé yếu, nhưng vẫn có thể chịu được gian khổ, giúp đỡ chúng tôi không ít việc. Con bé cứ như vậy đi theo chúng tôi nuôi ong, từ bắc chí nam dãi nắng dầm mưa, chịu không ít khổ cực.”
“Sau đó mới phát hiện ra con bé mang thai, khi đó tôi thật sự rất sợ. Chính con bé cũng không biết gì, mỗi ngày còn giúp tôi khiêng thùng nuôi ong, nếu không phải tôi nhìn thấy bụng con bé ngày càng lớn nên hỏi nó, nói không chừng em bé cũng không còn.”