Tiểu Hoa Yêu

Chương 44

Phía Cẩn Sơ cũng rất gian nan. Cậu không hiểu, thảo luận thì cứ thảo luận đi, vì sao phải vây quanh cái bàn tròn lớn vừa ăn cơm vừa thảo luận chứ? Mà cậu lại chẳng cần ăn cái gì cả.

Cậu nhìn bàn đồ ăn trước mắt, xúc một muỗng cơm lên nhét vào trong miệng, làm bộ làm tịch nhai nhai mấy cái, nuốt xuống, đều chứa hết trong một khu vực rỗng ở trong bụng cậu. Cậu cảm thấy nếu cậu đi ăn buffet, nhất định rất có lời, có bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, chờ đi ra ngoài là có thể nhổ ra cho người khác ăn.

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, khó khăn ăn cơm xong, thảo luận cũng thảo luận xong rồi. Trên bàn đặt một mâm trái cây màu xanh lá, mỗi quả to bằng nắm tay trẻ con, trên vỏ xanh biếc còn đọng bọt nước, thoạt nhìn rất đẹp đẽ tinh xảo. Trong không khí tựa như cũng lan tỏa một hương vị chua ngọt ngon miệng.

Đương nhiên Cẩn Sơ không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ loại quả này giống Quả Quả một chút, nhưng những người khác nhìn thấy trái cây đều nuốt nước miếng: “Táo ư?”

Giáo viên dẫn dắt đội cười ha hả, nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả, mỗi người ăn cơm xong thì lấy một quả đi.” Tựa như một chút cũng không vì túi tiền của mình mà cảm thấy đau lòng. Số lượng táo rất ít, trên phi thuyền chỉ có quan quân cao cấp mới có thể được cung cấp cho. Một mâm này là ông năn nỉ bộ phận bếp núc mãi mới lấy được. Thằng nhóc đó không làm thịt ông mới là lạ.

Các bạn học nói cảm ơn giáo viên rồi mỗi người cầm một quả. Cẩn Sơ nhanh tay lẹ mắt, chọn một quả lớn nhất, tròn nhất, đẹp nhất, nhưng cậu cầm trong tay lại không ăn.

“Cẩn Sơ, sao không ăn vậy?”

“Em lấy về rồi từ từ nhấm nháp ấy mà.” Cẩn Sơ cười cười. Sau khi giải tán, cậu đi đến chỗ Diệp Duệ Thăng, còn phải cẩn thận chú ý không được để người ta nhìn thấy, gõ gõ cửa. Cửa gần như lập tức được mở ngay, lộ ra biểu tình như nhìn thấy cứu tinh của Diệp Duệ Thăng.

“Cuối cùng cũng trở lại rồi.”

“Làm sao vậy?” Cẩn Sơ đi vào, thấy giấy vụn đầy đất, người bạn nhỏ của cậu nằm trên một chiếc thảm lông xù đang cào cấu những sợi lông phía trên.

“Meo!” Tiểu Miêu Miêu càu nhàu xoay người đứng lên, làm bộ mình không hề làm gì cả, rồi lại lạnh lùng cao ngạo nằm trên sàn nhà.

“Thật là……” Cẩn Sơ nhìn vụn giấy đầy sàn, “Nó làm hả?”

“Khụ.” Diệp Duệ Thăng cũng có vài phần ngượng ngùng, “Là tôi cho nó chơi. Toàn là chút giấy trắng thôi, không quan trọng.”

Ai bảo đồ hộp cho mèo mới ăn mấy cái đã hết sạch sẽ luôn rồi. Loại đồ hộp vị mới này anh không có nhiều lắm, cứ như vậy ăn xong mấy chục hộp thì hết trơn, mèo lại muốn chạy ra ngoài. Vì muốn giữ nó rồi để nó chịu ở trong phòng, Diệp Duệ Thăng đúng là buồn thúi ruột luôn.

Cẩn Sơ nghe xong, mày nhíu lại. Tiểu Miêu Miêu đâu có lì lợm như vậy chứ, có khi thật an tĩnh nằm một chỗ không nhúc nhích trong vài ngày cũng được nữa.

Cậu nhìn về phía bạn mình, phát hiện đôi mắt to màu lam đang chột dạ, tức khắc hiểu ra, là nó cố ý.

“Meo.” Mèo nói lần đầu tiên gặp được một người luôn đuổi theo nó dỗ dành, liền muốn chơi đùa xíu. Cũng không phải nó rất muốn ra ngoài, nhưng mỗi lần bước một bước về phía cửa, Diệp Duệ Thăng vội vàng dỗ nó về, dáng vẻ khẩn trương đó khiến nó cảm thấy chơi thật vui.

Cẩn Sơ không vạch trần mèo nhà mình, cầm quả trong tay đưa cho Diệp Duệ Thăng: “Này, mời anh ăn.”

Diệp Duệ Thăng sửng sốt, sau đó trên mặt hiện ra vẻ không được tự nhiên: “Đây lại là của cậu……” Nói một nửa cảm thấy không đúng, đây rõ ràng là quả táo, anh đã từng ăn rồi.

(Kiều Kiều: “Chứ tưởng người ta bứt lá, bứt hoa, giờ lại bứt quả luôn cho anh ăn hả?”)

“Đúng vậy, tôi lấy riêng cho anh đấy. Tôi thấy có vẻ bọn họ thấy nó rất hiếm có, chắc là ăn ngon lắm. Tôi muốn anh cũng được nếm thử…… Không đúng, chắc anh đã ăn rồi?”

Diệp Duệ Thăng hiểu ra, nhẹ nhàng thở một hơi, lại có chút buồn cười. Loại quả này dù quý hiếm, lượng cung ứng bên chỗ anh vẫn rất đủ, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người cầm một quả táo nói là cố ý lấy cho anh.

Cảm giác này thật là kỳ diệu.

Anh nói: “Không có, tôi chưa ăn quả này bao giờ.” Anh nhận nó, “Ít nhiều nhờ cậu thì tôi mới có cái này để ăn, cảm ơn.”

Cẩn Sơ cũng có chút ngượng ngùng: “Không có gì đâu, dù sao tôi cũng không ăn mà.” Cậu bế mèo lên, “Khiến anh thêm phiền rồi, tôi đi trước đây.”

Sau khi cậu rời đi, người máy dọn dẹp tự động chạy ra dọn sạch giấy khắp sàn nhà. Diệp Duệ Thăng lại cầm quả táo ngồi trước bàn nhìn một hồi lâu, sau đó anh cắn một miếng, rất giòn. Vốn trước nay chưa từng để ý đồ ăn có hương vị thế nào, nên giờ dù ăn một miếng nhỏ, lần đầu tiên cảm thấy nó thật sự rất ngon, vị chua chua ngọt ngọt tựa như đã lan tới tận tim.

Lữ trình vũ trụ hơn mười ngày rất nhanh trôi qua, ba chiếc phi thuyền và hai chiếc chiến hạm rốt cuộc cũng hạ xuống W1 tinh.

Nơi hạ cánh vốn là một vùng sa mạc vô cùng rộng lớn, ở đây các loài thực vật và động vật đều tương đối ít. Quân đội đã xây tại đây một quân doanh cực kỳ lớn. Mọi người hoặc đi bộ, hoặc ngồi phi hành khí, chiến đấu cơ loại nhỏ đáp xuống đất, còn có một đám phi công trong đội tinh anh, trực tiếp điều khiển cơ giáp đáp xuống, rất có phong cách.

Đại địa khẽ chấn động, báo hiệu sự xuất hiện của loài sinh vật ngoài hành tinh. Mà sau khi năm chiếc tàu vũ trụ buông xuống liền lơ lửng trên không ở độ cao mắt thường rất khó thấy, chờ sau đó những người này hoàn thành nhiệm vụ thì rời hành tinh.

Nơi này cũng không thích hợp để con người sinh tồn, lực hấp dẫn lớn, thành phần không khí gây bất lợi với hô hấp, cho nên mỗi người đều mang theo mặt nạ bảo hộ hô hấp, khi đi vào trong quân doanh hoàn toàn đóng kín đã được duy trì không khí nhân tạo bình thường, mới có thể bỏ mặt nạ ra.

Cẩn Sơ làm phụ lái một chiến đấu cơ nhỏ, cũng không có cùng đi vào quân doanh. Bọn họ nhận được nhiệm vụ thứ nhất, chính là điều khiển chiến đấu cơ thăm dò một khu vực riêng, xác định xem có tồn tại tính uy hiếp quá mức không, hoặc là cảnh tượng đặc biệt gì.

Người điều khiển chính là một phi hành binh trong quân đội kinh nghiệm đầy mình, rất chiếu cố Cẩn Sơ, dạy cậu lái chiến đấu cơ như thế nào, thăm dò địa hình ra sao.

Sau khi thăm dò một vòng không có phát hiện gì, điều khiển chính mở máy thăm dò nguồn nhiệt, lại nói: “Nhìn thì rất yên bình, nhưng thảm thực vật dày như vậy, rất khó nói bên trong có thứ gì, nên chúng ta cần cẩn thận hơn bình thường một chút.”

“Không có gì nguy hiểm.” Cẩn Sơ nhìn phía dưới, nói.

Điều khiển chính cười nói: “Sao em biết?”

“Trực giác.” Mới là lạ, đương nhiên là điều tra ra. Những thảm thực vật phía dưới đúng là dày thật, cây cối cao lớn, nhưng so với Tiểu Hoa Tinh vẫn kém xa, động vật cũng thế. Nhưng so với động vật bình thường trong thế giới loài người thì lớn hơn tới hai ba lần.

Cậu có thể cảm nhận được phía dưới thảm thực vật ẩn giấu một ít động vật có thực lực khá mạnh. Tựa như chúng cảm nhận được có nhiều giống loài ngoại lai đã đến, ấp ủ sát khí, ẩn núp ở khắp rừng cây, nhưng với cậu thì tính uy hiếp xem ra cũng không cao lắm.

Sau đó cậu nhìn cái máy thăm dò nguồn nhiệt gì đó, hình ảnh vẫn biểu hiện là khu rừng phía dưới, nhưng đồ án lại biến thành những vệt đỏ đỏ vàng vàng. Điều khiển chính chỉ vào mấy vệt trong đồ án có vẻ có diện tích lớn nhất, màu sắc cũng sáng nhất: “Nhìn giống như dã thú, chỉ sợ là dã thú rất mạnh, như vậy thì cần phải báo lên rồi.”

Cẩn Sơ lại một lần nữa yên lặng nghĩ, khoa học kỹ thuật của loài người quả nhiên lợi hại, nếu có người xâm nhập Tiểu Hoa Tinh, cũng cầm dụng cụ này quét qua, mặc các loài có trốn kỹ ra sao cũng sẽ bị phát hiện.

Thế thì còn chơi gì nữa?

Được chiến đấu cơ và phi hành khí phản hồi tin tức trở về, quân đội phái ra một đội cơ giáp, trước tiên đem những loài động vật có tính uy hiếp quá lớn cưỡng chế dời đi hoặc là đánh chết, rồi mới đưa đối tượng tập huấn sắp xếp trong quân đội. Mỗi tiểu đội rải rác đi từng đợt ra ngoài. Từ hôm nay trở đi, những người này cần phải dựa vào thiết bị bản thân hiện có cùng với thức ăn nước uống phân phát đủ để duy trì ba ngày, sinh tồn ở đây một tháng.

Mỗi tiểu bộ đội, tập đoàn quân Đệ Thất tinh anh cũng ước chừng chiếm một nửa, bọn họ sẽ giảng dạy binh lính các khu và bọn học sinh những điều cần thiết về cách sinh tồn, thực dụng hơn nhiều mấy trò vật lộn vân vân các thứ.

Mà Cẩn Sơ, cả ngày bay tới bay lui ở trên trời, quả thực đều khai triển ra hết mười tám tư thái phi hành chiến đấu cơ, hoa hoè loè loẹt, phong cách trời cao.

Sau đó, bắt đầu thấy nhàm chán rồi.

Muốn đi xuống phơi nắng quá đi!

Nếu W1 tinh vốn là hàng xóm Tiểu Hoa Tinh, tất nhiên điều kiện ánh sáng ở đây tương đối gần Tiểu Hoa Tinh, so với trên Burfield tinh có thể khiến Cẩn Sơ cảm thấy vừa lòng hơn. Cậu nhìn ánh nắng đầy trời đầy đất ở đây một cách cực kỳ thèm thuồng.

Do dự một phen, cậu gửi yêu cầu riêng cho Diệp Duệ Thăng. Rất nhanh, cậu liền nhận được điều lệnh, bị điều đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, cái nhiệm vụ bí mật đó chính là tự do hành động.

Cậu tìm một mảnh rừng cây yêu thích, không có người tới, vô cùng cao hứng biến về nguyên hình, treo hết cành của mình lên trên tán cây và quanh thân mấy cây cao to. Nhóm cây bự chảng cao mấy chục mét liền… run bần bật. Một vị tổ tông ở đâu tới vậy trời! Trông như đỉnh đầu bị một cái dù to tướng che lại vậy. Toàn bộ cây đều bị bóng che tối thui, lạnh lẽo, không vui!

Xin đi mau đi!

Tiểu Miêu Miêu rơi xuống đất, giống một quả cầu bành trướng dần lên, bởi vì không gian trong rừng hữu hạn, cuối cùng nó chỉ biến được bằng một phần mười nguyên bản, nhưng vai cũng cao tới ba bốn mét, so với dã thú bản địa còn lớn hơn chút.

Nó lắc lắc đầu, vẫy vẫy đuôi, run run đống thịt mỡ, lại nâng chân sau lên gãi gãi lỗ tai, cao hứng kêu “Meo” một tiếng, vẫn là hình thể lớn thì thoải mái hơn chút.

Một tiếng mèo kêu vang vọng tứ phương, khắp rừng cây run rẩy mạnh hơn, khóc luôn rồi. Đây là vị nào thế này, nhìn cái móng chân dài ngoằng đỏ đỏ lục lục, thật đáng sợ. Chỉ với một móng vuốt đó cũng có thể cào đứt bụng chúng nó đi chứ?

Mèo lớn lại kêu một tiếng với Cẩn Sơ, liền tung móng vuốt nhảy lên rầm rầm chạy đi. Nó muốn đi bắt cá ăn, chắc cá ở nơi này lớn một chút so với thế giới loài người nhỉ?

“Bọn mày nghe không, hình như vừa rồi có tiếng gì đó?” Một tiểu đội ngũ dừng lại bước chân, nghiêng tai lắng nghe.

“Hình như là tiếng mèo kêu?”

“Mèo có thể kêu lớn tiếng vậy à?”

Tiểu đội trưởng dẫn đầu bọn họ nói: “Thôi, sắc trời cũng đã sắp tối sầm rồi, hôm nay chúng ta qua đêm ở đây đi.”

Vì thế mọi người bắt đầu dựng lều tạm, nhóm lửa, nấu nước, ra dáng ra hình.

“Đồ ăn của chúng ta không mang nhiều lắm, giờ đi săn vài thứ đi. Lưu Đại Hải, mấy người các cậu đi theo tôi.” Tiểu đội trưởng lại nói.

Vì thế mấy học sinh vội vàng theo sau. Lưu Đại Hải đi đằng sau cảnh giác quan sát tứ phía, lại nhìn bóng dáng người trước mặt, âm thầm cân nhắc có nên im lặng thoát khỏi tiểu đội ngũ này không.

Nếu không thì, xử lý toàn bộ bọn họ luôn?

……

“Tướng quân, tên Lưu Đại Hải có động tác.” Tại quân doanh, an tọa trong doanh trướng, sau khi Diệp Duệ Thăng lại một lần nữa đưa người nào đó đi ra từ cửa sau, ban ngày làm chính sự, nhịn không được lại mở giao diện tin nhắn quang não ra, xác định không có tin mới, trên đó chỉ có một tin nhắn có mỗi ba chữ đơn giản: “Cảm ơn nhé”.

Viết thêm mấy chữ rất khó à? Anh âm thầm thở dài, sau đó liền nhận được tin nhắn kia.

“Hửm? Cũng vài ngày rồi, hắn cũng rất nhẫn nại đấy. Giờ hắn muốn làm gì đây?”

。。。。。。。。

Kiều Kiều: “Hê hê... Lâu rồi ta mới gặp nhau. Mình bận quá không rút ra được tí thời gian rảnh nào luôn á. Cả tuần không có nổi một buổi nghỉ ngơi.

Đã vậy á mình còn học tự nhiên mới gớm, mà mình có giỏi giang gì đâu:((

Thui hẹn lúc sau nói tiếp, giờ thì phải chờ nữa đê:))”
Bình Luận (0)
Comment