Tiểu Hoa Yêu

Chương 50

Cẩn Sơ co rụt thành một cục, nghẹn nửa ngày: “Còn nói chuyện nữa, đi mau!”

Diệp Duệ Thăng sờ sờ cái mũi: “Được rồi.”

Đúng lúc này, không biết ở đâu truyền đến một tiếng “phịch” vang lớn, bởi vậy mà chấn động toàn quân doanh, tiếng cảnh báo “í ới í ới” chợt vang vọng khắp nơi.

Sắc mặt Diệp Duệ Thăng nghiêm túc hơn, bước chân tăng nhanh, đến trung tâm chỉ huy: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có một con thú lớn theo dõi quân doanh ta!” Mọi người vội vàng chạy đến, nhanh chóng tập hợp, rồi tiến vào trạng thái nghênh chiến. Nhân viên kỹ thuật “lách cách” thao tác vài cái, điều khiển camera theo dõi bay ra. Sau đó mọi người liền nhìn thấy một con mèo cực lớn có bộ lông màu vàng cam, đan xen với màu trắng đang chạy quanh quân doanh của họ.

Con mèo đó thật sự rất lớn, vai cao bốn đến năm mét, đầu ngẩng lên phải hơn mười mét, so với bất cứ một động vật nào trên hành tinh này cũng lớn hơn nhiều. Mỗi một bước đi, mặt đất đều chấn động theo một chút, mỗi một khối cơ bắp, da lông phập phồng, đều khiến người khác có hơi run sợ trong lòng.

Mắt nó to màu xanh băng lam, như đang tỉ mỉ đánh giá bên trong quân doanh, sang trái một chút lại sang phải một chút, hình như muốn nhìn kỹ cái gì đó. Sau đó nó lui về phía sau hai bước, hơi hơi cúi người, kêu to “Meo” một tiếng, nhún người nhảy lên trên, nhào vào khiên phòng hộ ngoài quân doanh một cái rầm.

Vì muốn bảo vệ quân doanh chặt chẽ, ngoài quân doanh có một tầng tiếp một tầng, mấy tầng như thế y hệt cái lồng, làm thành nửa hình cầu. Thứ đó khá là trong suốt, mèo lớn nhào lên một cái, giống như tấm thảm hình mèo trải lên trên, sau đó chậm rãi trượt xuống.

Những người đứng trước màn hình giám thị, cùng với mọi người trong tấm lồng bên ngoài cảnh giác cầm vũ khí nhìn chằm chằm mèo lớn, thấy rõ lông trắng trên bụng nó bị ép xẹp lép như thế nào, y như cái giẻ lau cỡ bự chà xuống, chà sạch sẽ tro bụi linh tinh phía trên luôn.

Ngay cả “hai cái trứng” của nó, cũng hiện lên rõ mồn một trong mắt mọi người.

Diệp Duệ Thăng: “……”

Hai chiếc lá thò ra trong túi áo anh, Cẩn Sơ đang trong trạng thái cọng cỏ đỏ bừng chui đầu ra, đúng lúc thấy được cảnh con mèo cọ xuống. Cẩn Sơ: “……”

Mèo ơi, trứng ngươi bị thấy hết rồi kìa.

Cậu chọc chọc cơ ngực Diệp Duệ Thăng, kết nối bằng tinh thần lực với anh: “Tiểu Miêu Miêu là tới tìm tôi, với lại việc nó đang làm chỉ là chơi đùa thôi.”

Nếu không phải là chơi đùa, trọng lượng cơ thể nó mà phóng hết ra, hơn nữa còn hung mãnh vồ tới, khiên phòng hộ đó dù có vững chắc sẽ nứt vỡ thôi, rồi cả bốn cái vuốt nó mà cào xuống, khiên phòng hộ đó phải xong đời.

Nhưng đều không có gì cả, nó thu bốn cái0 vuốt lại, móng vuốt an phận thu vào đệm thịt. Cọ người một lượt xuống, thoải mái kêu “meo”, lông run run, sau đó lui về phía sau vài bước, lại vồ lên lần nữa, cứ như đứa trẻ to xác chơi cầu trượt nghiện luôn rồi.

“Meo meo meo!” Tiểu Hoa Hoa, ngươi mau ra đây đi, cùng chơi vui lắm! Còn không quên kêu gọi bạn mình, tiếng kêu mềm mại nhưng vang lớn rung trời.

Nó là đang chơi giỡn, nhưng trong mắt loài người trong quân doanh, chính là một con quái thú to lớn đang liên tục va chạm doanh địa của họ, ý đồ muốn vọt vào. Một màn này thật sự quá mức kích thích mà.

Diệp Duệ Thăng đau đầu một trận, lặng lẽ nói với Cẩn Sơ: “Cậu có thể khiến nó dừng lại không?”

Anh cúi đầu gần sát túi nói chuyện, khí thổi ra khiến Cẩn Sơ lúc này đang hết sức “nhỏ xinh” run rẩy phiến lá. Cậu choáng váng mềm nhũn hết cả người, té xuống đáy túi.

Diệp Duệ Thăng hơi sững sờ.

Cẩn Sơ mạnh mẽ kiên cường bám vào sợi vải túi bò dậy: “Anh, anh đưa tôi ra ngoài, tôi nói với nó.”

Diệp Duệ Thăng liền lập tức đổi trạng thái như lâm trận địa sẵn sàng đón quân địch, nói với binh lính và sĩ quan: “Con mèo to lớn này hình như không có ác ý, chắc là có chút tò mò với chúng ta thôi, đừng xuất động đội ngũ, miễn chọc giận nó. Tôi đi ra ngoài nhìn xem.”

“Tướng quân, không thể được, quá nguy hiểm!” Bọn thuộc hạ lập tức khuyên nhủ. Diệp Duệ Thăng xua xua tay, anh điều khiển phi hành khí chuyên dụng bay ra khỏi quân doanh.

Mèo lớn như không biết mệt mà vồ lên khiên phòng hộ suốt, sau đó nhìn thấy khiên phòng hộ mở cổng ra. Có một phi hành khí có kích thước không khác lắm so với đầu nó nhưng dẹt hơn bay đến. Phi hành khí tới cổng thì mở ra, nó liền thấy được cái người cho nó ăn rất nhiều đồ hộp cho mèo, hơn nữa trên người đối phương tràn đầy mùi hương của bạn nó.

Cẩn Sơ trèo lên trên túi tiền của Diệp Duệ Thăng, vẫy vẫy lá cây với con mèo: “Tiểu Miêu Miêu, đừng vồ lên nữa, nhà của con người ở đây sắp bị ngươi ép nát rồi đấy, đi theo ta nào.”

“Meo!” Hoa Hoa, ngươi thật sự ở đây, ta tìm ngươi mãi!

Những người khác chỉ thấy tướng quân của họ mở phi hành khí ra, nghiêm túc, vững vàng nhìn một cái với con mèo to lớn đó. Sau đó phi hành khí bay ra xa, con mèo lập tức chạy theo. Nhìn từ phía sau, quả thực giống như một con mèo lớn nghịch ngợm đi vồ chim vậy. Bọn họ không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cấp trên nhà mình một phen.

Vì để giữ được quân doanh, cấp trên của họ lấy thân phạm hiểm, điệu “miêu” ly sơn, thật là khiến người kính nể cảm động lắm lắm.

Phi hành khí và mèo rất nhanh đã hoàn toàn đi vào sâu tít trong rừng khi hoàng hôn buông xuống. Cẩn Sơ từ trong túi Diệp Duệ Thăng nhảy ra, được bàn tay anh tiếp được, toàn thân cây vẫn còn hồng hồng: “Ưm, tôi đi trước đây.”

“Ừ, nhưng đừng quên, nếu cậu còn muốn về Burfield tinh, không thể bỏ qua thời gian tập hợp.” Diệp Duệ Thăng nhắc nhở.

“Cái này đương nhiên rồi!” Cẩn Sơ nghĩ, cậu còn chưa mua được phi thuyền đâu, cậu còn muốn thu thập hợp kim nữa mà. Thật vất vả mới kiếm được thân phận công dân đế quốc, cậu chắc chắn sẽ không lãng phí vô ích. Mà cậu chuẩn bị ẩn núp ở thế giới loài người thật nhiều, thật nhiều năm luôn!

Cậu nhảy lên người Tiểu Miêu Miêu, chôn trong lông mèo nhìn không thấy. Mèo lớn liếc mắt một cái nhìn Diệp Duệ Thăng trên phi hành khí, quay đầu chạy vào phía sâu trong rừng cây.

Chạy ra thật xa, Cẩn Sơ bảo nó dừng lại, nhảy xuống mặt đất, phốc một cái biến trở về hình người. Cả khuôn mặt đều đỏ hồng. Cậu ôm mặt kêu to: “A a a..., Tiểu Miêu Miêu, ta thật sự hỏng mất rồi. Vì sao động cái gì cũng liền đỏ lên, nóng lên chứ?”

Vừa rồi ở trong túi Diệp Duệ Thăng, cậu cảm thấy mình hít thở cũng không thông. Kỳ quái, quá kỳ quái!

“Meo……” Mèo lớn thò đầu lại gần, ngửi ngửi trên người Cẩn Sơ, “Meo.” Hoa Hoa, trên người của ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mùi hương của ngươi giống hệt con người.

“Là giống vậy đó, bởi vì ta thật sự biến thành người rồi!” Cẩn Sơ nắm lấy một giây đắc ý, khoe thân thể mình sau khi thăng cấp xong với bạn mình, sau đó phát hiện mình lại trần truồng.

Cẩn Sơ:……

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nữa?!

Cậu như phát cuồng, hóa ra cho mình một bộ quần áo, sau đó biến trở về cọng cỏ, lại biến lại hình người, vẫn trần truồng; biến trở về nguyên hình, lại biến về hình người, vẫn trần truồng; biến thành một cây đại thụ, lại biến về hình người, vẫn là trần truồng.

Lặp lại thật nhiều lần biến đổi, cậu rốt cuộc không thể không tiếp nhận kết quả, mình sau này cứ là biến hình người, không thể trực tiếp mặc quần áo nữa.

Tức thật, như vậy không phải quá phiền toái ư? Về sau ở trước mặt Diệp Duệ Thăng không thể tùy tiện đổi tới đổi nữa?

Nghĩ đến lúc trước trần truồng trước mặt người ấy, cậu lại nhịn không được muốn biến đỏ.

Kia thật là thẹn thùng sao? Không không không, cậu chỉ là cảm thấy quá mất mặt mà thôi.

Nhưng lúc sau khi nằm trong túi Diệp Duệ Thăng mà cả người nhũn ra thì là sao lại thế này chứ? Cẩn Sơ vô lực nằm yên, cậu nhất định là mắc bệnh lạ, hoặc chính là trên người Diệp Duệ Thăng có ma lực.

Yên lặng tự hỏi nhân sinh một lát, Cẩn Sơ tỉnh lại rồi nhảy dựng lên, nói với con mèo lớn bên cạnh: “Mèo ơi, Quả Quả của ta muốn trưởng thành rồi!”

Đúng vậy, muốn rời khỏi quân doanh, là bởi vì cậu cảm giác Quả Quả muốn trưởng thành. Tia sét điện kia không chỉ có thúc đẩy tiến hóa thành hình người, biến thành cơ thể người thực sự có máu có thịt, còn xúc tiến Quả Quả chín nhanh.

Cẩn Sơ tìm được nơi khá trống trải biến về nguyên hình, không có hóa hình rất lớn, mà chỉ biến thành bộ dáng có bán kính mười mấy mét. Các cành cây dán trên mặt đất. Trên đầu cành chính giữa nhất, một trái cây vỏ xanh lại lớn thêm một chút, lớn bằng nửa nắm tay người, chín căng tròn, như tỏa ánh sáng, nặng trĩu mà tô điểm ở đầu cành. Dáng vẻ đung đưa lay động thực vui vẻ, tựa như đang nói cho cha mình, nó lớn lên rồi, lập tức phải rời khỏi cành để tự lập rồi!

Trời tối đen hết cả, trăng đêm nay tới thật sớm. Tuy rằng chỉ có nửa vòng trăng, nhưng đặc biệt sáng ngời. Cẩn Sơ đắm chìm dưới ánh trăng, hấp thụ tinh hoa của nó, rồi lại đem tinh hoa cuồn cuộn đưa đến quả xanh.

Năng lượng toàn thân cậu đang không ngừng chảy xuôi, tuần hoàn. Cành lá hơi hơi tỏa sáng, như xúc tu bay giữa không trung. Không khí xung quanh đều như ngưng kết lại, năng lượng thần bí nồng đậm tỏa khắp nơi.

Không ngừng có dã thú bị dòng lực lượng này hấp dẫn lại, nhưng không dám tới gần, vây quanh phía xa thành vòng, tham lam nhưng kính sợ mà nằm xuống, thở phì phò. Xung quanh hoa cỏ cây cối cũng run rẩy cành lá, theo bản năng hấp thu năng lượng lan tỏa trong không khí.

Mèo lớn cũng nằm sấp xuống, ở gần nơi những cành cây như xúc tu nhất, khép lại đôi mắt màu xanh lam, hô hấp chậm và trầm. Theo hơi thở hít vào thở ra của nó, thân thể phập phồng, lông trên người cũng lúc sáng lúc tối, lúc sáng lúc tối.

Diệp Duệ Thăng đã gửi tin về quân doanh, nói rằng mình bình yên vô sự, nhưng cũng không vội trở về, mà tính tuần tra một vòng. Nhưng chưa được bao lâu, anh phát hiện lũ dã thú phía dưới rừng cây hình như chạy hướng tới một phía, mà nơi đó, hình như chính là hướng Cẩn Sơ rời đi?

Anh nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng cũng không yên lòng, điều khiển phi hành khí bay quay lại.

Mật độ nhóm chim thú phía dưới càng lúc càng nhiều, tâm trạng Diệp Duệ Thăng cũng càng ngày càng trầm trọng.

Nhưng mà quái lạ là, bọn chim thú đó gấp không chờ nổi tụ tập như vậy, lại trước sau không phát ra động tĩnh quá lớn. Hình như chúng nó đang khát vọng gì đó, cũng thật kiêng kị điều gì. Cuối cùng Diệp Duệ Thăng nhìn thấy chúng nó dừng bước ở đâu đó, như là không dám lại tiến thêm nữa, chỉ táo bạo đảo quanh qua lại vài cái, rồi lần lượt từng con một an tĩnh bò xuống.

Diệp Duệ Thăng kinh ngạc khó hiểu. Mà chính hiện tại, bàn điều khiển phi hành khí của anh lại gặp sự cố trục trặc nhiễu loạn, cả phi hành khí chợt tối đen, rơi xuống mặt đất. Vào lúc này trái tim Diệp Duệ Thăng cũng đập “bùm bùm” kịch liệt, giống bị một loại thế lực vô hình bóp mạnh. Anh nhanh chóng quyết định thoát thân khỏi phi hành khí.

Phi hành khí rơi xuống đất, Diệp Duệ Thăng cũng ngã trên mặt đất, lăn một cái rồi nhanh chóng đứng lên, nhưng thân thể lập tức chao đảo, miễn cưỡng mới đứng vững.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim anh càng đập càng nhanh, càng đập càng nặng, mạch máu khắp người như khuếch trương, toàn thân cứ trướng dần trướng dần, như có thứ đó, muốn từ trong thân thể khuếch trương ra.

“Hộc —— hộc ——” anh thở hổn hển dồn dập nặng nề, lại bình tĩnh kiềm chế mà điều chỉnh tần suất hô hấp chính mình.

Ngẩng đầu, cây cối đang nhanh chóng vươn cành duỗi lá, cúi đầu, bằng mắt thường có thể thấy được hoa cỏ phát triển sum xuê.

Nhìn bốn phía xung quanh, và cách đó không xa quanh anh, chim bay cá nhảy đủ loại màu sắc hình dạng rồi thú vật hoặc bò hoặc đứng.

Giữa không trung hình như có lực lượng khó lường nào đó đang cọ rửa từng đợt, mà những sinh linh phía dưới thần phục nó, cũng lợi dụng nó.

Diệp Duệ Thăng có vẻ đã hiểu ra điều gì, anh nâng bước hướng phía trước. Dòng lực lượng ngăn cản anh đi về trước, anh lại càng tới gần, thứ đó liền mạnh hơn. Sau mấy chục bước anh không thể không dừng lại.

Giờ phút này toàn thân anh đều ướt đẫm mồ hôi, mỗi một khối cơ bắp và xương cốt đều đang nhận áp lực cực lớn, đặc biệt là tinh thần lực. Dòng lực đó rõ ràng chèn ép về tinh thần nhiều nhất, mênh mông dày đặc, ngạo nghễ bễ nghễ, ngầm có ý cảnh cáo, khiến người ta không tự chủ được mà muốn thần phục.

Nhưng mà dưới áp lực như vậy, lại tựa như có gì đó khiến Diệp Duệ Thăng cảm thấy quen thuộc.

Anh thở hổn hển, ánh mắt nặng nề nhìn phía trước, lông mày và lông mi mướt mồ hôi lấp lánh dưới ánh trăng.

Phía trước có cái gì đó cứ hấp dẫn anh đi tới, nhưng thực lực chênh rất lớn, khiến anh không thể không dừng bước chân lại.

Anh chậm rãi ngồi xuống, không chống cự nữa, tỏ vẻ thuận theo, dòng lực lượng đó liền trở nên nhu hòa, làm lơ Diệp Duệ Thăng. Dù vậy nó vẫn tự tại thoải mái lan tỏa tràn ngập, nhưng đồng thời cũng cực kỳ hào phóng mà cọ rửa thân thể Diệp Duệ Thăng.

Diệp Duệ Thăng ở dưới dòng lực lượng này, tế bào trong cơ thể nhanh chóng sinh trưởng, đổi mới. Trong thân thể anh vừa nhanh chóng chết đi, vừa lại điên cuồng sinh trưởng.

Chết đi chính là bị đào thải, tân sinh, lại càng mạnh hơn.

。。。。。。。。

“Chờ tui lâu lắm rồi đúng hem?

Ha ha ha... Xin lỗi mọi người nhá, định đăng hồi đầu năm cho mọi người cơ. Mà chả hiểu sao tới giờ mới đăng á. Chắc đang chán (và lười) quá mà tự nhiên thấy mấy cmt của bạn đáng yêu nào đó nên quyết định phải edit cho xong ngay. Thiệt luôn, cmt và vote của mọi người là động lực của mình á.

Cái tuần cuối năm lại kt học kỳ nên không có thời gian nữa, được cái tuần này rảnh thì phải làm cái hoạt động ngoại khóa mẹ gì nữa (thật ra mình trốn quài)...

Năm cuối áp lực ghê thấy mọi thứ chán nản quá.

Mà thôi dù hơi muộn nhưng chúc mọi người năm mới an lành và may mắn nhó.

À thì ta cũng đi được nửa chặng đường rồi đấy, nếu trừ 2 chương ngoại truyện sau hơn một năm với tốc độ sên bò, ha ha ha... Mọi người cùng cố gắng nha.

Yêu.”
Bình Luận (0)
Comment