Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 22


Dứt lời, cô bé dứt khoát đi đến gần chiếc ghế đá ở gần đó, ghế đá kia được tạc từ đá nguyên khối, ít nhất cũng phải mấy trăm cân, cho dù đàn ông trưởng thành cũng khó có thể nâng lên.
Cô bé đi đến trước cái ghế đá, sau đó dùng hai tay, nhấc chiếc ghế lên một cách dễ dàng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô bé, dường như vẫn chưa dùng hết toàn lực.
“Cái này…” Lần này đến cả Thái Thượng Hoàng cũng bị kinh ngạc, chấn động không nói nên lời.
Cô bé hài lòng nhìn mấy người xung quanh, nhất là gã thị vệ, để gã chứng kiến thực lực của cô bé rồi, chắc hẳn gã sẽ nghiêm túc so chiêu.
Miên Miên khác với người bình thường, từ khi mới sinh ra, cô bé đã có sức mạnh trời phú, sức lớn hơn người bình thường nhiều.

Hơn nữa cha mẹ đã cho cô bé ngâm rất nhiều thuốc tắm, ăn rất nhiều linh đan diệu dược, khiến sức lực của cô bé càng lúc càng mạnh mẽ, người thường căn bản không so sánh nổi.
Sau khi đặt băng ghế về vị trí ban đầu, Tiểu Miên Miên lại lần nữa bày ra tư thế chuẩn bị, rồi ngoắc ngoắc đầu ngón tay với thị vệ, tỏ vẻ khiêu khích.

Thị vệ có chút bất đắc dĩ, thế nhưng gã cũng nghiêm túc hơn, không còn xem đối phương là một đứa bé miệng còn hôi sữa nữa, mà coi như đối thủ ngang hàng.
Tiểu Miên Miên chờ mãi, thế nhưng đối phương không chịu ra tay trước, cô bé chỉ đành lên trước thôi.

Cô bé đấm thẳng một cú về phía thị vệ.
Thị vệ đã chuẩn bị sẵn sàng, không dám thả lỏng một giây phút nào, cũng nghênh đón cú đấm của Tiểu Miên Miên.
Từng đòn của Tiểu Miên Miên đều vô cùng linh hoạt, có lực, tuyệt đối không giống trẻ con vừa tập võ, trái lại giống một cao thủ võ lâm.

Chiêu nào chiêu nấy vững vàng, nền tảng vô cùng vững chắc.
Càng đánh, trong lòng thị vệ càng rung động, khó mà tin được một đứa bé mới có chút xíu như thế lại có được quyền cước cao thâm bậc này, chẳng khác gì cao thủ võ thuật.
Bên cạnh có rất nhiều thị vệ đứng hóng chuyện, ai nấy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên và chấn động với quyền cước của Tiểu Miên Miên.

“Đây, đây là năng lực mà một đứa bé ba tuổi có thể có ư? Sao ta cảm thấy, hơn hai mươi năm luyện võ của ta cứ uổng công thế nào ấy, người ta mới ba tuổi, nhưng còn mạnh hơn người luyện hơn hai mươi năm là ta.

Nói ra chắc chẳng ai dám tin đâu.”
“Còn phải nói à? Ta cũng có loại cảm giác tương tự.

Sao Tiểu Hoàng cô lại mạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ ngài ấy đã luyện võ từ khi còn ở trong bụng mẹ rồi?”
“Cho dù có luyện từ trong bụng mẹ thì cũng mới chỉ luyện được bốn năm chứ nhiêu.

Phú trời cho này thật sự khiến người ta hâm mộ.”
“...”
Nghe được tiếng bàn tán của thị vệ, trên gương mặt của Thái Thượng Hoàng tràn ngập sự đắc ý, dường như người mà họ đang khen không dứt lời là bản thân ông vậy.

Nếu ông có đuôi, đoán chừng đã sớm vểnh lên trời rồi.

Bình Luận (0)
Comment