Tiểu Học Tra Ốm Yếu

Chương 7


Dật Tinh Vọng đi ra sân thể dục, sân chuyên dụng để thi chạy, thấy Dật Tinh Vọng đến trễ, Chương Quy, giáo viên thể dục mới vào trường liền muốn giương móng thị uy với cả lớp, cứ vậy mà bắt lấy Dật Tinh Vọng đang lững thững đi đến chỗ ngồi ở khán đài.

Chương Quy cao giọng nói
"Em kia, ai cho em trốn tiết hả, em cũng đâu phải con gái mà đến kì" hắn rống lên rồi kéo Dật Tinh Vọng đi ngang qua hàng ngũ đang xếp, đứng trước cả lớp.

Chương Quy còn chưa muốn dừng lại, vẫn tiếp tục nói
"Tôi phạt em chạy hai vòng sân lớn, coi như làm gương cho các bạn cùng lớp"
Dật Tinh Vọng nghe thấy thế thì thở dài, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về lớp trưởng, anh cũng nhanh chóng bắt được tín hiệu liền nói
"Báo cáo, Dật Tinh Vọng là trường hợp ngoại lệ, được đặc cách không tham gia các hoạt động ngoài trời ạ.

Báo cáo hết" lớp trưởng nghiêm túc trình bày, Dật Tinh Vọng liền nháy mắt cảm ơn một tiếng nhưng Chương Quy nghe thế thì như đàn gảy tai trâu.

Hắn xách Dật Tinh Vọng đặt lên đường chạy rồi còn nói
"Em là con trai, ốm yếu thì nên vận động nhiều một chút, không chết được đâu"

Dật Tinh Vọng ngẩn người, nói đến vậy mà vẫn ép cậu chạy, thật sự sẽ chết người đó.

Chương Quy lại bồi thêm câu nữa
"Nếu em không chạy, tôi liền bắt em viết một trăm bản kiểm điểm, đưa về cho phụ huynh ký tên một trăm lần"
Dật Tinh Vọng thật sự bất lực luôn rồi, nếu cậu mà làm phiền đến anh cả Dật Kim Uẩn nữa thì chẳng biết anh ấy sẽ tức thành cái dạng gì đâu.

Cậu hơi run, như một bản năng sợ hãi thú dữ, cũng chính là anh cả của mình Dật Kim Uẩn.

Cùng lúc đó Chu Trình đi đến nói
"Tôi với cậu ấy cùng chạy được chứ, tôi chạy hai vòng, coi như bù qua một vòng cho cậu ấy, cậu ấy chỉ cần chạy một vòng là được"
Như nắm được cọng rơm cứu mạng, Dật Tinh Vọng liền gật đầu răm rắp, Chương Quy nghe vậy liền cảm thấy mình rất lời, lập tức đồng ý
Lúc mới bắt đầu chạy, Dật Tinh Vọng vốn tưởng sức khỏe của mình cũng không đến nỗi nào, nhưng vừa được nữa vòng mặt cậu đã đỏ hỏn như vừa ăn ớt, Chu Trình thấy thế liền cười cợt
"Em làm sao lại yếu thế, đừng nói bị bệnh tim bẩm sinh gì đó đi"
Dật Tinh Vọng thở không ra hơi, chẳng còn sức thừa nhận nữa, cậu chạy như sắp đi bộ luôn rồi, thì bỗng nhiên từ đằng sau có một nhánh liễu quật tới bắp chân, xuýt nữa khiến cậu ngã quỵ.


Chương Quy hắn giọng
"Chạy nhanh lên chút cho tôi, cậu định đi bộ để qua mặt đấy à.

Tôi chưa có già, cũng chưa có đuôi đâu"
Cái vừa rồi Chương Quy là dùng 8 phần lực mà đánh, đủ để in lằn đỏ, nhưng đối với người da mỏng tựa giấy như Dật Tinh Vọng thì cũng đủ rươm rướm máu.

Cậu chạy không nổi nữa nha, chạy càng ngang lại càng tốn oxi, tim hoạt động quá nhiều, sắp đến giới hạn rồi.

Dật Tinh Vọng mặt trắng toát, cậu chạy gần đến đích thì dừng lại hẳn, trực giác cho cậu biết cơn đau đó sắp ập đến, nếu không dừng chạy thì chờ vào viện kích tim luôn đi.

Thấy Dật Tinh Vọng dừng, Chu Trình cũng dừng theo, vừa trông thấy sắc mặt như ma bạch tạng của Dật Tinh Vọng đã dọa anh sợ điếng người, đưa tay đỡ cậu dựa vào người mình.

Dật Tinh Vọng cũng không còn sức nữa, là một vòng sân lớn, trường hạng A thì sân có thể lớn cỡ nào cơ chứ, ai cũng biết rõ.

Chương Quy không chịu buông tha, định phạt cậu chạy thêm nữa vòng, đi đến lập tức bị làn da trắng bệch xanh xai của cậu hù muốn ngất, lại tức giận rống lên
"Dật Tinh Vọng, em đứng dậy ngay cho tôi, yếu ớt như thế định làm cái gì ăn hả".

Bình Luận (0)
Comment