Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

Chương 49

Edit: Byun

Beta: Nhan Tịch, TH

Tiểu Hồng Mạo chỉ rời khỏi của hàng chậm một lát, đến khi đến bệnh viện thì Bạch Tuyết đã được đẩy đi cấp cứu, cả máu cũng được lấy vài ống, chuẩn bị đem đi xét nghiệm.

“Đợi chút, đợi chút.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng vọt vào phòng cấp cứu ngăn cản động tác của y tá và bác sĩ.

“Người nhà bệnh nhân, phiền cô đi ra ngoài chờ, đừng cản trở chúng tôi cứu người.” Bác sĩ nghiêm túc nói.

“Đừng mà, đừng mà.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng nói, “Bệnh cũ của chị ấy tái phát thôi, chốc lát chị ấy sẽ tự tỉnh, không cần cấp cứu đâu.”

“Bệnh gì?” Bác sĩ hỏi.

“Bệnh nan y Parame*.”

(*) Bệnh này tác giả bịa thôi nhé.

“…” Bác sĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng Mạo một cách khó tin.

“Cô nói cái gì?” Không biết Tần Vọng Chi ở bên ngoài phòng cấp cứu vọt đến trước mặt Tiểu Hồng Mạo từ khi nào, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Mạo.

Nếu là bệnh nan y Parame, vậy thì cấp cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bác sĩ ngừng cấp cứu, thay vào đó, thực hiện một loạt các loại kiểm tra, cuối cùng chuyển vào khu nội trú.

“Đã bao lâu rồi?” Tần Vọng Chi đứng ở đầu giường, im lặng, chăm chú nhìn khuôn mặt của nhợt của Bạch Tuyết.

“Ừm…” Tiểu Hồng Mạo nhất thời không biết phải trả lời như thế nào với Tần Vọng Chi, chỉ có thể đùn đẩy, “Vẫn nên chờ Bạch Tuyết tỉnh lại, để chị ấy tự nói với anh đi.”

“Khi nào cô ấy mới tỉnh?”

“Nhanh nhất thì chừng một tiếng nữa, còn chậm thì chắc tới buổi tối.” Tiểu Hồng Mạo ước chừng một chút.

“Cô ấy hay bị ngất xỉu à?” Tần Vọng Chi từ lời nói của Tiểu Hồng Mạo đã nhận ra sự thật này, nếu không phải thường xuyên hôn mê thì đối phương sao có thể ước chừng chính xác thời gian hôn mê của cô ấy.

“Khá ổn, một tháng một hai lần thôi.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.

“Như thế này mà ổn à?”

“Dù sao cũng là bệnh nan y giai đoạn cuối, đối với… Mặt khác với người bệnh mà nói cũng xem như là không tồi rồi.” Một ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao quét qua khiến Tiểu Hồng Mạo bất giác tự nhỏ giọng lại rất nhiều.

“Giai đoạn cuối?”

“Vậy… Vậy thì anh ở đây với chị Bạch Tuyết đi, tôi còn có việc tôi đi trước đây.” Vẻ mặt của Tần Vọng Chi thật sự quá khủng bố, Tiểu Hồng Mạo sợ cô không cẩn thận nói sai chuyện gì sẽ bị giết người diệt khẩu, vì thế tính toán đi trước thì tốt hơn.

Tiểu Hồng Mạo rất không có nghĩa khí bỏ lại Bạch Tuyết để chạy trốn, kết quả người còn chưa ra khỏi khu cao ốc bệnh viện, đã bị anh Sói mặt mày âm trầm hùng hổ chặn lại.

“Sói… Anh Sói?” Tiểu Hồng Mạo chưa quên chuyện ngày hôm qua mình bôi đen anh Sói, vừa nhìn thấy vẻ mặt anh Sói thì cô biết mình lành ít dữ nhiều, cúi đầu định giả vờ không nhìn thấy.

Tên Tần Vọng Chi này cũng thật là, đưa đến bệnh viện nhà ai không đưa, cố tình lại đưa tới bệnh viện của Phàn thị. Có phải mấy kẻ có tiền đều thích bệnh viện nhà này hay không.

Tiểu Hồng Mạo bụm mặt, nép vào góc tường định trốn. Bây giờ cô không có can đảm để đối mặt với anh Sói, không riêng gì bởi vì chuyện bôi đen, mà còn bởi vì anh Sói thổ lộ, con tim bé nhỏ của cô bị rối loạn còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu.

Anh Sói nhìn người nào đó đang che mặt lại, định làm hành động ngu ngốc là giả vờ vô hình thì chặn ngang kéo lại.

“Ha ha … Thật khéo nha, anh cũng đến bệnh viện đấy à.” Tiểu Hồng Mạo thấy không tránh được, đành phải cười ngượng.

“Đi theo tôi.” Anh Sói lười phải nói mấy lời vô nghĩa với Tiểu Hồng Mạo, kéo người nào đó một đường đi đến khu vực kiểm tra của bệnh viện.

Mà viện trưởng của bệnh viện Phàn thị là Phàn Đề sớm đã cùng tất cả chuyên gia về chứng El Nino của bệnh viên đứng chờ ở đó.

“Làm kiểm tra cho cô ấy.” Anh Sói đẩy Tiểu Hồng Mạo đi ra.

Vốn là Tiểu Hồng Mạo mơ mơ màng màng bị anh Sói kéo lại đây, ngay sau đó đầu óc choáng váng bị anh Sói đẩy cho một đống áo blouse trắng. Kế tiếp, nhìn thấy nguyên bộ các loại dụng cụ quen mắt, vẻ mặt Tiểu Hồng Mạo lập tức trắng bệch.

“Mấy người… Mấy người làm gì? Tôi không cần làm kiểm tra, tôi không cần…”

Đáng tiếc, cho dù bây giờ Tiểu Hồng Mạo có kêu nát cổ họng thì cũng không có ai để ý cô, Tiểu Hồng Mạo bị đẩy mạnh vào một đống dụng cụ không hề thương tiếc. Sau một hồi kiểm tra, cả người cô đều ủ rũ.

Cuối cùng Tiểu Hồng Mạo lại bị sắp xếp cho vào ở cách vách với phòng bệnh của Bạch Tuyết.

“Báo cáo kiểm tra của cô chỉ là một nửa. Bây giờ, tôi hỏi em, em thành thật nói cho tôi biết, em có phải bị chứng El Nino hay không?” Anh Sói hỏi.

“Phải.” Đã đến lúc này, Tiểu Hồng Mạo cảm thấy bản thân cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa.

“Tại sao em không nói sớm???” Anh Sói bỗng nhiên quát to.

“Em… Hình như em nói rồi mà.” Tiểu Hồng Mạo nhỏ giọng nhắc nhở.

“Em…” Đương nhiên anh Sói nhớ rõ Tiểu Hồng Mạo có nói qua, nhưng lúc đó trong tình trạng kia, bản thân anh sao có thể tin tưởng Tiểu Hồng Mạo đang nói sự thật.

Không, cho dù khi đó anh có biết sự thật thì cũng sẽ không để ý. Bởi vì lúc ấy, chính anh còn không muốn sống nữa là.

“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Một sự tức giận không rõ lý do lấn át lý trí của anh Sói, anh Sói không quan tâm chất vấn, “Em sắp chết mà tại sao còn tới làm phiền tôi?”

“Tôi… Tôi chỉ là muốn chữa khỏi bệnh trầm cảm của anh, tôi không định làm phiền anh đâu.” Tiểu Hồng Mạo mở to mắt uất ức nói.

“Chữa khỏi bệnh trầm cảm của tôi?” Sói ca cười lạnh nói, “Em giúp tôi chữa bệnh, khiến tôi không còn muốn chết nữa, để tôi cảm thấy thế giới này vẫn còn chút ý nghĩa, khiến tôi thích em rồi em mang  theo hết những điều này biến mất sao?”

“Không phải đâu, em không…”

“Đây không phải là em chữa bệnh mà là để dao ngay ngực tôi rồi hung hăng đâm tôi một lần nữa.” Anh Sói gào rống lên, “Là em làm tôi biết đau là gì, lại khiến tôi muốn chết.”

“Em không có, em không có!” Tiểu Hồng Mạo bị anh Sói chỉ trích từng câu từng câu một dọa sợ, “Em không ngờ anh thích em, em không phải muốn hại anh, em thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho anh.”

“Em không ngờ tôi sẽ thích em? Cho nên là tôi tự mình đa tình? Là tôi xứng đáng thế?” Anh Sói chất vấn.

“Không phải, không phải, anh nghe em giải thích.” Tiểu Hồng Mạo hoảng loạn lắc đầu.

“Được, em giải thích đi.”

“Em…” Làm sao giải thích đây, đây vốn là ngõ cụt không thể giải thích. Ai ngờ rằng một mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân đơn giản, cuối cùng lại nảy sinh tình yêu. Cuộc sống này có rất nhiều biến cố.

“Giải thích đi.” Anh Sói lại quát lần nữa.

“Anh hung dữ cái gì mà hung dữ.” Tiểu Hồng Mạo vốn đang tủi thân, lúc này cũng không nhịn nổi, “Sao em biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, sao em biết em sẽ thích anh chứ. Vốn dĩ em tưởng sau khi chữa khỏi bệnh cho anh, đến khi chết già cũng không muốn gặp anh nữa. Ai bảo anh xuất hiện trước mặt em, ai bảo anh nói em làm bạn gái anh, ai muốn anh thích em đâu.”

“Nói như vậy, đều là tôi sai?”

“Đúng vậy, đều là anh sai!” Tiểu Hồng Mạo oan ức cực kỳ. Bây giờ, người sắp chết lại chính là cô, dựa vào đâu cô còn phải dỗ dành anh Sói.

“Được rồi, tôi sai, cho tôi rút lại lời nói đã nói ra với em.”

“Rút thì rút đi, vốn dĩ là anh không nên nói.”

Bầu không khí bỗng nhiên im lặng, hai thanh niên nam nữ đang mất lý trí ở trong phòng bệnh yên tĩnh trợn mắt với nhau, cuối cùng cô đẩy anh Sói ra khỏi cửa, Tiểu Hồng Mạo xoay người nằm xuống.

Tiểu Hồng Mạo tức giận nằm xuống, trong lòng đầy uất ức lại biến thành buồn ngủ. Cô ngủ một giấc đến 8 giờ tối, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại từ Bạch Tuyết đánh thức.

“Tiểu Hồng Mạo, em làm sao đưa chị đến bệnh viện được vậy?” Bạch Tuyết vừa cất giọng đã chất vấn cô.

“Hả? À?” Một lúc sau Tiểu Hồng Mạo mới phản ứng lại từ trên giường ngồi dậy, “Không phải em, là Tần Vọng Chi, anh ta lập tức bế chị chạy đi, lúc em tới chỉ kịp ngăn cản bác sĩ lấy máu của chị thôi.”

“Hèn gì chị lại thấy nhói đau trên cánh tay.” Ngay sau đó Bạch Tuyết lại hỏi, “Ở đâu rồi? Đến đây đón chị xuất viện.”

“Em ở phòng bên cạnh.” Tiểu Hồng Mạo trả lời.

Phía bên kia điện thoại im lặng, chỉ chốc lát sau Bạch Tuyết ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài phòng bệnh đi vào. Cô ấy thấy Tiểu Hồng Mạo mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, không nói nên lời: “Em cũng tái phát?”

“Không ạ.” Tiểu Hồng Mạo lắc đầu.

“Vậy là em cảm thấy giường của bệnh viện giường hết sức thoải mái?”

“Không phải.” Tiểu Hồng Mạo lại lắc đầu lần nữa.

“Vậy thế này là sao?”

“Anh Sói tóm được em, bắt em kiểm tra một hồi. Em thật sự không còn sức nên ngủ một giấc.” Tiểu Hồng Mạo đáng thương nói.

“Đáng đời, ai bảo em đưa chị đến bệnh viện, hại chị bị lấy máu làm gì.” Bạch Tuyết rất không thông cảm mà nói.

“Đã nói không phải là em, là Tần Vọng Chi mà. Anh ta vừa thấy chị nôn ra máu đã bế chị chạy đi, em còn phải bắt taxi chạy đến đây đấy.” Tiểu Hồng Mạo nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, có hơi đau lòng cho Đỗ Bình Quả, “Còn có cái người Đỗ Bình Quả kia, vừa thấy chị nôn ra máu đã bị dọa đến mặt tái nhợt, chắc không làm phiền chị nữa đâu. Đúng rồi, lúc chị tỉnh dậy không thấy Tần Vọng Chi à?”

“Không có.”

“Không có? Không thể nào? Nhìn cái dáng vẻ lo lắng của anh ta, hẳn là một bước cũng không rời chị chứ.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Nói bừa cái gì vậy, chị với anh ta đã chia tay, anh ta có muốn quan tâm thì cũng quan tâm vợ sắp cưới của anh ta ấy chứ, là cái người mặt xanh Đỗ Bình Quả kia.” Bạch Tuyết không muốn thảo luận đề tài này nữa, thúc giục Tiểu Hồng Mạo, “Em có muốn về cùng chị hay không?”

“Muốn, muốn, chờ em một chút, em đi thay quần áo.” Tiểu Hồng Mạo nói xong liền nhảy xuống giường, vào phòng vệ sinh thay quần áo rồi cùng Bạch Tuyết bắt xe trở về Bỉ Ngạn Hoa.

Hai người vừa đi không lâu, Tần Vọng Chi từ văn phòng của bác sĩ quay lại, trong đầu anh ta chỉ đều là tình trạng bệnh tình mà bác sĩ thông báo. Kết quả vừa đẩy cửa ra thì không thấy người phụ nữ chỉ còn có thể sống thêm nửa năm nữa.

Tần Vọng Chi siết chặt nắm tay vang ra tiếng, tức giận muốn nắm lấy bả vai người nào đó ra sức lay mạnh, nghiêm khắc hỏi cô ấy có biết tình trạng của bản thân mình như thế nào không, lại còn dám tự tiện rời bệnh viện nữa.

Tần Vọng Chi lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Bạch Tuyết, nhưng đến khi nhìn dãy số anh ta lưu giữ rất nhiều năm mà một lần cũng chưa từng gọi qua nên bỗng nhiên hơi do dự.

Số này là lúc Bạch Tuyết về nước mới làm, Tần Vọng Chi phải nhờ rất nhiều người mới lấy được. Anh ta vẫn luôn để Bạch Tuyết trong tầm mắt mình, mãi đến khi bản thân không kiềm được về nước tìm cô.

Đỗ Bình Quả cũng không biết quá khứ của anh ta với Bạch Tuyết. Hôm đó, lúc Đỗ Bình Quả ầm ĩ muốn Bạch Tuyết hỗ trợ thiết kế lễ phục, Tần Vọng Chi thật ra rất mong chờ, mong chờ Bạch Tuyết nhìn thấy anh ta, thấy vẻ mặt của cô ấy khi nghe tin anh ta chuẩn bị đính hôn.

Nhưng mà hình như sự xuất hiện của anh ta, tin tức của anh ta không hề có ảnh hưởng đến Bạch Tuyết, giống như bản thân là một người hoàn toàn xa lạ.

Lúc đó, Tần Vọng Chi đã có ý nghĩ chỉ cần cô ấy ghen là anh ta có thể lập tức bắt đầu hành động. Nhưng mà nửa tháng qua, mỗi một lần anh ta xuất hiện trước mặt Bạch Tuyết một mình hoặc cùng với Đỗ Bình Quả, cô ấy không thể hiện gì bất thường.

Thật sự anh không còn quan trọng nữa sao? Dù cho anh trở nên giỏi giang hơn hệt như mẫu người mà em thích?

Cho dù là em bệnh sắp chết?

HẾT CHƯƠNG 49
Bình Luận (0)
Comment