Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 102

Đây là chiếc vòng cổ thú nuôi chế tạo hoàn toàn bằng kim loại, bề ngoài chế tác tinh xảo đơn giản. Bên trong chiếc vòng bạc bất ngờ khắc hai chữ 'Đại Bạch'. Lúc Lục Hồng mở túi đựng, lấy chiếc vòng cổ ra, vui sướng trong lòng tràn đầy không ức chế được hiện lên trên mặt. Cô kích động đặt vòng vổ dưới ánh nắng, lặp đi lặp lại ngắm nghía. Càng xem càng thích, trong đầu suy nghĩ nếu đeo chiếc vòng này lên cổ Cảnh Lang, nhất định sẽ rất xinh.

Nếu nói tại sao cô lại nghĩ đến muốn mua cái vòng cổ này, thì phải kể lại vài ngày trước Thanh Phượng tìm cô tán gẫu.

---

"Lục Hồng, bụng chắc sắp được bốn tháng rồi hỉ."

Ánh mắt Thanh Phượng dừng trên bụng hơi nhô lên của cô, đánh giá.

"Vâng."

Lục Hồng xấu hổ trả lời. Cuộc sống trôi qua mỗi ngày, bất tri bất giác Lục Hồng đã mang thai được bốn tháng, bụng mỗi ngày một lớn. Cảnh Lang khẩn trương không xong, cả ngày canh giữ bên cạnh Lục Hồng, đi vòng vòng vòng vòng. Đối với đứa trẻ sơ sinh một lòng mong ngóng, cô có thể từ trong ánh mắt Cảnh Lang thấy được ánh sáng của người sắp được làm mẹ. Ngược lại, thân là mẹ ruột, cô thế mà lại tâm sự nặng nề, đáy lòng mơ hồ có chút sợ hãi đứa bé này ra đời. Dù sao, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn để tâm đứa bé này từ đâu mà ra. Như thể có một khoảng cách trong trong tim không thể nào bước qua được, thỉnh thoảng lại như cái rễ đâm sâu vào lòng cô.

"Thật ra em không muốn đứa bé này phải không."

Ánh mắt Thanh Phượng tựa như có thể nhìn thấu tâm can, khiến Lục Hồng vô cớ phát run một trận.

Lục Hồng chột dạ lắc đầu,

"Lang thấy thích là tốt rồi."

Thanh Phượng hơi híp mắt, một câu chuyển đề tài,

"Chị thấy em đã lâu không ra cửa, phụ nữ đang trong thai kỳ cần đi dạo bộ nhiều một chút, lần sau kêu sói đuôi to cùng em xuống lầu tản bộ một chút đi."

"Vẫn là thôi ạ..."

Lục Hồng do dự nói.

"Ơ, sao vậy?"

"Không thì chị Phượng cùng em đi dạo nhé."

Lục Hồng ngẩng đầu lên, cười nói một câu.

"Hêhê~ chắc sói đuôi to ở bên ngoài cắn người ta phải không."

"Oh."

Lục Hồng kinh ngạc nhìn Thanh Phượng,

"Không sai biệt lắm..."

Giọng điệu hơi mang vẻ lúng túng, đáp lại. Nhớ lại tuần trước Cảnh Lang nói muốn cùng cô đi dạo trong tiểu khu, kết quả dọc trên đường đi bất kể già trẻ lớn bé, chỉ cần đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, Cảnh Lang liền nhe nanh, gầm ghừ, dọa người ta sợ bỏ chạy. Như một hung thần ác sát hận không thể ăn tươi nuốt sống toàn bộ những người gần cô trong vòng năm bước. Đến nay nhớ lại, khiến cô cảm thấy vừa buồn cười lại vừa giận.

"Ai dà~ chị có cách hay có thể giúp em giải quyết nỗi khổ tâm nè, không bằng em thử một chút nhé~"

Trong tròng mắt Thanh Phượng lóe lên giảo hoạt.

Dưới sự thuyết phục của Thanh Phượng, Lục Hồng bắt đầu dạo dạo đến tiệm sủng vật, vừa nhìn thấy cái vòng cổ liền chọn trúng. Trong đầu hiện lên hình ảnh Cảnh Lang mang vòng cổ, còn cô ở sau dắt sợi dây theo. Cô cực kỳ thấy thích thú, vừa không nhịn được muốn thử một chút.

---

"Vợ à~"

Cảnh Lang vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lục hồng đang đứng ngẩn người trước cửa sổ.

"Về rồi~"

Vừa rồi Cảnh Lang theo Mạc Tri Thu đi siêu thị mua một ít đồ dùng cho trẻ sơ sinh, không thể không nói về điểm này Cảnh Lang có chút quá độ khẩn trương.

"Ô ô! Vợ ơi, ômmm~"

Một bước, hai bước, Cảnh Lang liền nhảy lên muốn nhào vào lòng Lục Hồng. Bị Lục Hồng gắng gượng chặn lại,

"Lang, em có món quà muốn tặng chị~"

Hai tay Lục Hồng giấu phía sau, thần thần bí bí nhìn Cảnh Lang.

Trực giác của động vật khiến Cảnh Lang cảm thấy sau lưng một tia rùng mình, theo bản năng lui về sau hai bước.

"A ô~"

Lục Hồng ngồi xuống, hướng Cảnh Lang vẫy vẫy tay, tỏ ý cho cô bước tới.

"Ô"

Cảnh Lang vô cùng không tình nguyện từ từ bước tới. Khuôn mặt Lục Hồng đầy ắp ý cười nhìn chằm chằm cô, bỗng một tay đè lại cổ của cô.

"Ngao ô! Vợ, em làm gì vậy?"

Cảnh Lang gào lên, đấu tranh.

"Hihi, như vậy là được rồi."

Lục Hồng liều mạng đeo vòng cổ lên cho cô.

"Ô ô ô! Đây là gì vậy?"

Cảnh Lang đặt mông dưới đất, móng vuốt chỉ chỉ cổ, vẻ mặt đưa đám.

"Vòng cổ a! Thích không, em đặc biệt chọn đó."

Lục Hồng vỗ tay một cái, thưởng thức kiệt tác của mình. Quả nhiên rất thích hợp với Lang.

"Ô ô! Không muốn, chị không muốn. Vợ, chị không muốn đeo!"

Cảnh Lang kháng nghị, muốn dùng móng vuốt đẩy cái vòng trên cổ ra, hiển nhiên miếng đệm êm ái của móng vuốt không thể có chức năng như tay người.

"Ô ô ô!"

Cảnh Lang lật cái bụng lên, trên đất bắt đầu lăn qua lộn lại, muốn cọ cho cái vòng cổ rớt ra.

"Như vậy là thành chó rồi."

"Lang không thích lễ vật em tặng sao?"

Giọng Lục Hồng mất mát, buộc chặt tâm Cảnh Lang.

"Thích!"

Cảnh Lang lập tức ngồi thẳng người, lanh lợi nằm bẹp xuống đất, co hai cái chi trước lại, đưa ra đầu lưỡi thật dài, giả vờ như chú chó nhỏ lấy lòng vậy.

"Phì~"

Lục Hồng không nhịn được cười , sờ cái đầu xù lông của Cảnh Lang.

"Vợ chọn dây chuyền thật xinh xắn!"

Giờ phút này Cảnh Lang đã hoàn toàn một bộ thê nô.

"Haha."

Lục Hồng ôm chầm lấy thân người Cảnh Lang, vuốt ve lớp lông trên lưng cô. Suy nghĩ sau khi ăn cơm chiều sẽ xuống lầu tản bộ.

"Ô~"

Cảnh Lang dùng đầu cọ lên bụng Lục Hồng, một tai co giật, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

"Hihi, bảo bảo~"

Lục Hồng ngẩn người, trong con ngươi bất giác hiện lên ôn nhu.

"Lang rất thích đứa nhỏ này đi."

"Vợ sinh ra, chị đương nhiên là thích."

Cảnh Lang lại dùng móng vuốt sờ lên một cái, ngay sau đó toàn bộ thân người cũng lộn vòng.

"Nếu sau này nó lớn lên..."

Nhận ra được Lục Hồng muốn nói gì,

"Đứa trẻ lớn lên, sẽ nói cho con chân tướng sự việc. Chị nghĩ con nhất định sẽ hiểu."

"Nếu là con gái, nhất định sẽ có dáng dấp xinh đẹp như bảo bối. Chị nghĩ sẽ để con trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên đời~"

Cảnh Lang vô hạn mong ước, trên mặt lộ ra ánh mắt ôn hòa.

"Ừm, em tin tưởng Lang."

Lục Hồng trái lòng phụ họa theo. Trên thực tế cho tới nay, cô vẫn giữ ý định phá thai. Đứa nhỏ của La Hữu Thiên thì có gì mà tốt? Từ đầu cô đã có chủ kiến đứa nhỏ này lớn lên rồi sẽ càng gây bất lợi cho Cảnh Lang.

"Hehe, vợ có, con cũng có rồi~"

Cảnh Lang ôm eo Lục Hồng cọ tới cọ lui.

"Ngốc nghếch."

Lục Hồng gắt giọng.

"Vợ, gần đây hình như em lên cân một chút thì phải."

Móng vuốt Cảnh Lang chạm vào thịt bên hông Lục Hồng.

"Hehe, không biết nơi này có phải cũng đã lớn lên~"

Ánh mắt thoáng qua một tia tinh ranh. Móng vuốt thuận thế sờ lên ngực Lục Hồng.

'Bốp' một tiếng, Lục Hồng vỗ một phát vào đầu Cảnh Lang.

"Ô!"

Cảnh Lang sờ đầu bị đánh, ai oán nhìn Lục Hồng.

"Háo sắc!"

"Chỉ sắc với em~"

Cái đuôi Cảnh Lang lặng lẽ vòng qua sau lưng Lục Hồng, vòng lên eo cô.

"Hê hê, từ sau lần đó chúng ta rất lâu rồi vẫn chưa nha~"

Cảnh Lang mặt đầy sắc tướng, híp mắt nhìn về phía ngực Lục Hồng.

"Được a~ muốn ấy đúng không, tối nay tắm rửa sạch sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường đợi em!"

Lục Hồng nhíu mày.

"Chị muốn mà..."

"Chẳng lẽ chị định hành sự với bà bầu sao?"

Lục Hồng trợn mắt nhìn Cảnh Lang.

"Không có, không có."

Cảnh Lang vội vàng bày cặp móng vuốt ra. Từ sau khi Lục Hồng mang thai, tính khí ngày càng lớn. Động một chút là muốn trút giận lên mình, Cảnh Lang không ít lần bị lật ngửa bạo hành. Nghe nói phần lớn phụ nữ sau khi mang thai đều sẽ trở nên nóng nảy, xem ra một chút cũng không giả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Hồng muốn xuống lầu đi qua đi lại. Cảnh Lang trước một bước đợi ở cửa, một hồi sau Lục Hồng mang theo màu xanh da trời trên tay đi tới.

"Vợ, em đây là muốn làm gì vậy?"

Cảnh Lang theo bản năng lùi sang một bên,

"Dây buộc để dắt đi."

Lục Hồng bình tĩnh nói.

"Chẳng lẽ thứ đồ chơi này là muốn dùng trên người chị?"

Cảnh Lang ôm một tia hy vọng, hỏi một câu.

"Đâu còn nhà nào có sủng vật nữa?"

Lục Hồng liếc nhìn.

"Chị không phải sủng vật!"

Cảnh Lang nhảy dựng tại chỗ đáp.

"Ngoan, nghe lời~"

Lục Hồng từng bước dụ dỗ, đã không còn đợi kịp muốn đeo lên cho Cảnh Lang.

"Vợ, mình thương lượng nha. Tối nay hay là mình ở nhà xem phim đi."

Gương mặt Cảnh Lang như ăn phải quả cân, chết tâm cũng có rồi. Cái bộ ngổn ngang này rốt cuộc là ai dạy Lục Hồng.

"Cũng được. Nhưng tối nay chị phải ngủ phòng khách."

"Chị ra ngoài sẽ biết điều mà."

Cảnh Lang gục ngã giãy giụa.

"Lang, lần trước đứa bé chỉ năm tuổi vô tình đụng trúng em, chị liền làm cho người ta sợ đến tè ra quần."

Đầu ngón tay Lục Hồng để lên trán, bất đắc dĩ nói.

"Em hiện đang là phụ nữ mang thai, xem như con nít cũng không thể tha thứ!"

Cảnh Lang nghiêm túc nói. Hơi liếc nhìn sợi dây trong tay Lục Hồng, Cảnh Lang ngoan ngoãn đưa đầu tới.

"Thật ngoan~"

Lục Hồng cột dây cho Cảnh Lang, lại vỗ nhẹ lên đầu cô.

"Vợ, đồ chơi này thật khó chịu."

Cảnh Lang làm bộ dạng đáng thương nói.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi."

Vô cùng không tình nguyện, Cảnh Lang bị Lục Hồng dắt ra khỏi cửa. Thanh Phượng cắn hạt dưa, hứng thú dạt dào nhìn theo bóng lưng cả hai.

Dọc trên đường đi, Cảnh Lang rũ đầu, mặt mày ủ dột đi đằng trước. Lục Hồng thì cao hứng một tay cầm dây, từ từ theo sau.

"Mẹ ơi, con chó mập này có phải bị bệnh rồi không?"

Một bé gái chừng sáu tuổi, ngậm ngón tay ngẩng đầu hỏi người mẹ bên cạnh.

"Cô à, con Samoyed nhà cô thật xinh xắn, là chủng loại gì a."

Vỗ nhẹ bé gái, tỏ ý bé không nên hỏi nhiều. Quay đầu cười với Lục Hồng.

Con chó mập?

Giờ phút này Cảnh Lang cảm thấy tôn nghiêm Lang tộc của mình đã rơi rớt đầy đất, trở thành cho người ta giẫm đạp. Cô đang muốn nổi đóa thì,

"Ôi"

Cổ bị kéo căng, Lục Hống thu vén sợi dây, lôi cô trở lại.

"A ô!"

Cảnh Lang gương mặt khóc lóc quay đầu nhìn Lục Hồng,

"Cảm ơn."

Lục Hồng lễ phép trả lời.

"Lang, chị lại nữa rồi."

Đợi đến chỗ không người, Lục Hồng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, hướng về phía Cảnh Lang ngồi bẹp trên đất nói.

"Ô ô! Vợ, chị là chó sói a! Không phải chó mập."

Cảnh Lang ủy khuất lầu bầu. Vòng cổ trên cổ giống như vật bén nhọn, như công cụ tra tấn giam cầm tự do của cô. Khiến cô cả người đều không được thoải mái, cảm thấy một trận nghẹt thở.

"Bị em dắt đi cứ vậy không vui?"

Lục Hồng ngưng mắt nhìn vào mắt Cảnh Lang,

"Vợ, chị không phải nghĩ vậy."

Cảnh Lang rũ thấp đầu.

Bình Luận (0)
Comment