Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 111

"Sao không nghe máy chị?"

Nhìn cô gái ngồi trên đất, trong mắt Dịch Lam lóe lên một tia đau lòng. Trong lòng hiểu rõ ngọn nguồn, cô ấy trải qua những ngày này khẳng định là không tốt.

Cảnh Ngọc thoáng ngẩng đầu nhìn cô một cái, mái tóc vàng thật dài bởi vì động tác của mình, từ trên mặt tuột xuống tách ra, cười lạnh một tiếng.

Dịch Lam cảm thấy tâm lạnh một cách mạnh mẽ, ánh mắt lạnh thấu xương này, trọn vẹn khiến cô cảm thấy một chút cũng không thở nổi.

"Liên quan gì tới chị?"

Cảnh Ngọc sao cũng được đưa tay vén tóc lên một chút, qua bên đầu, làn môi mỏng phun ra từng lời từng chữ tựa như lưỡi dao.

Lẽ nào cô ấy đã biết chuyện gì?

Trong lòng Dịch Lam cả kinh, ánh mắt cùng giọng điệu không thân thiết như vậy. Vốn cô chỉ cho rằng, cô ấy vì mình thất hẹn đêm nọ mới giở tính khí nháo một trận. Vốn muốn gọi điện xin lỗi, kết quả điện thoại biểu hiện tắt máy. Lý trí nói với cô đây là một cơ hội tốt, cắt đứt sạch sẽ mọi liên hệ với Cảnh Ngọc.

Thế nhưng cuối cùng không đấu lại chút thiếu hụt của tình cảm, cô hỏi thăm khắp nơi chỗ cô ấy đi. Cuối cùng dưới tình huống không có được kết quả, mới tới đây.

Mở cửa đầu tiên nhìn thấy bóng người ngồi dưới đất, ngực bị xé ra còn khó chịu hơn so với trong tưởng tượng.

Người, một khi đã giao trái tim mình ra, liền sẽ không thu về được nữa.

Lời của La Cẩn vang vọng bên tai, theo bản năng cô sờ ngực một chút. Thì ra đã muộn rồi sao? Nhân loại không thể khống chế được yếu tố về mặt tình cảm, cô cuối cùng vẫn chạy trời không khỏi nắng.

Dịch Lam thở dài, cúi người mốn ôm cô ấy đứng dậy. Cảnh Ngọc né tránh đụng chạm của cô,

"Dịch Lam, chị cút cho tôi! Tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy chị!"

Hung hăng, giọng điệu quyết tuyệt nói. Cảnh Ngọc thoáng dời sang bên cạnh.

Trên mặt Dịch Lam lộ ra tia khổ sở,

Quả nhiên đã biết gì đó rồi? Ngày thường vẫn luôn làm một tiểu nha đầu gọi mình Lam tỷ tỷ, giờ phút này lại chỉ mặt gọi tên bảo mình hãy cút, là cút ra khỏi thế giới của cô ấy sao?

"Đứng lên trước đã."

Dịch Lam cố ý đưa hai tay muốn kéo người cô, Cảnh Ngọc vùng vẫy, hơi đẩy cô ra. Dịch Lam ngã ngồi trên đất, cười khổ, lại lần nữa cố chấp cúi người.

"Chị có tin! Nếu chị còn tới, tôi sẽ cắn chị!"

Cảnh Ngọc há miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

"Cắn đi."

Dịch Lam nhẹ giọng nói một câu, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú Cảnh Ngọc.

Cảnh Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Lam, khi tay cô ấy có ý đồ đến gần, Cảnh Ngọc há miệng cắn lên ngón tay cô ấy. Trừng mắt nhìn Dịch Lam, dùng toàn bộ khí lực liều mạng cắn lên ngón tay.

"Ưm."

Dịch Lam hít một hơi lạnh, tiểu nha đầu này là chó sao? Một ngoặm quả thực không nhẹ, đau đớn ray rứt kích thích tim. Dịch Lam nhịn đau, khóe miệng kéo ra nụ cười.

"Tiểu nha đầu, là muốn cắn đứt luôn à?"

Cảnh Ngọc không nói lời nào, chỉ cứ cắn ngón giữa Dịch Lam, giương mắt lên trợn nhìn cô.

Dịch Lam cười một tiếng, tay còn lại vòng qua người cô, kéo cô vào ngực. Cảm xúc từ bàn tay âu yếm vuốt ve, cảm nhận cảm xúc xương cốt lồi lõm. Đau lòng cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trong ngực, mặc dù cô ấy vẫn còn đang liều mạng giãy giụa, nhưng Dịch Lam biết, tiểu nha đầu gầy đi rồi, còn kẻ đầu sỏ lại chính là cô.

"Hmm, Dịch Lam, buông tay ra!"

Thả lỏng miệng, Cảnh Ngọc hét lên. Tay cô không ngừng đẩy ngực Dịch Lam, Dịch Lam đứng yên không hề nhúc nhích, chỉ là càng gia tăng thêm lực ôm.

Giữa ngón tay tản ra từng điểm đỏ, đả thương mắt Cảnh Ngọc. Một hàng dấu răng nho nhỏ chính là kiệt tác của cô, nhất định rất đau đi. Dịch Lam giống như không có cảm giác vậy, hai tay vòng lấy bả vai cô.

"Nha đầu ngốc, tội gì vì chị như vậy..."

"Dịch Lam! Chị có lầm không, ai nói là tôi vì chị!"

"Có ai như chị không biết xấu hổ vậy không?"

Cảnh Ngọc lại dùng sức đẩy cô một cái, nhưng lực đạo rõ ràng chưa đủ.

"Chị cái đồ khốn kiếp này, luôn một bộ ta đây cao cao tại thượng, luôn lạnh lùng nhìn mọi thứ, cảm thấy bản thân rất ngầu sao?"

"Nói cho chị biết, Cảnh Ngọc tôi không có chị, cũng có thể tìm được người tốt hơn!"

"Bây giờ chị cút đi cho tôi! Tôi không cần chị bây giờ tới giả vờ người tốt!"

Cảnh Ngọc nghẹn ngào, càng nói về sau, thanh âm ngày càng yếu ớt, lại nghẹn ngào khóc nấc.

Dịch Lam chỉ lần nữa vuốt ve tóc cô,

"Cảnh Ngọc, em rất tốt. Người không tốt là chị."

Dịch Lam chỉ lẳng lặng ôm Cảnh Ngọc như vậy, mặc cho cô ấy phát tiết. Một hồi sau, tiếng khóc Cảnh Ngọc dần dần ngừng, mới xoay mặt cô ấy lại, ngón tay vuốt ve trên khóe mắt, thay cô ấy lau đi nước mắt.

"Xin lỗi, Cảnh Ngọc. Từ nay về sau chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."

Dịch Lam bên tai cô nhẹ nhàng nói xong câu này, muốn đứng dậy rời đi.

Tay lại trầm xuống, Cảnh Ngọc kéo tay cô lại.

"Khốn nạn!"

Cảnh Ngọc nghiêng người về trước, hôn lên môi cô. Vốn chỉ là giữa môi chạm môi, lại ngoài dự liệu một tay Dịch Lam ôm sát eo cô, đem cô áp về hướng bên này, đẩy sâu hơn nụ hôn. Hung hăng cắn lên bờ môi Cảnh Ngọc, giống như đang muốn dùng hết toàn lực để bú mút, gặm cắn.

"Ưhm..."

Cảnh Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn cô. Dịch Lam liều mạng hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm lên răng, trợt vào trong miệng, tùy ý cuốn lấy như muốn cướp đoạt lấy môi cô ấy vậy.

Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy cái lưỡi của mình bị đối phương câu lên, sau đó ý thức của cô lâm vào hỗn loạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu lưỡi Dịch Lam dẫn tới trong miệng mình, không ngừng trăn trở triền miên.

Như thể muốn chiếm đoạt lấy người trong ngực, Dịch Lam bộc phát nhiệt tình trước nay chưa từng có, giữa làn môi nhả ra hơi thở nóng bỏng như muốn bỏng đến đối phương, thiêu đốt Cảnh Ngọc trong trận lửa nồng nàn.

Nểu đổi lại trước đây, Cảnh Ngọc hẳn sẽ mừng rỡ. Trời mới biết cô có bao nhiêu mong đợi Dịch Lam chủ động hôn môi cô, nhưng hôm nay nụ hôn này, lại làm cô thấy khổ sở, càng nhiều hơn chính là bị lăng nhục. Dựa vào cái gì, người này rõ ràng không yêu cô, dối gạt cô, lại còn muốn không chút cố kỵ làm chuyện như vậy với cô. Xem cô là cái gì? Đồ chơi nhàm chán hết thời sao?

Nghĩ tới đây, Cảnh Ngọc nổi giận. Tay hơi dùng lực, để ở giữa ngực. Nhưng Dịch Lam vẫn ôm rất chặt lấy cô, vì vậy Cảnh Ngọc đợi thời cơ hung hăng cắn lên đầu lưỡi.

Mùi máu tanh lập tức tràn vào miệng, cô nếm thấy vị máu, Dịch Lam nhíu mày một cái, như cũ không có ý tứ buông tay. Tùy ý cho Cảnh Ngọc cắn đầu lưỡi cô, dù là cắn đứt.

Rốt cuộc hai tay Cảnh Ngọc dùng sức đẩy cô ra, miệng mở to thở hổn hển, mu bàn tay chán ghét lau đi vệt máu ở khóe miệng. Dịch Lam ngơ ngác ngồi tại chỗ, chẳng qua chỉ xuất thần nhìn Cảnh Ngọc.

"Bây giờ chị lập tức biến cho tôi!"

Một ngón tay Cảnh Ngọc chỉ ra cửa, lạnh lùng nói.

---

"Cô ấy cứ đi như vậy?"

Cảnh Lang nghiêng đầu, há miệng ngáp một cái thật to.

"Vâng." Cảnh Ngọc gật đầu.

"Thì ra là em cắn người ta." Cảnh Lang trêu ghẹo nói.

"Chị, một chút cũng không thấy mắc cười."

"Cảnh Ngọc, cô ấy yêu em."

Bỗng, Cảnh Lang nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói.

"Em sẽ không tin tưởng chị ta lần nữa, huống hồ nói không chừng chuyện lần này cũng có chị ta tham dự vào. Chị ta lại tổn thương người nhà của em, em làm sao có thể ở bên chị ta được."

Cảnh Ngọc tức tối bất bình.

"Cảnh Ngọc, dựa theo tính cách Dịch Lam, nếu cô ấy đã nói sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai bên, thì sẽ không nhúng tay vào."

Cảnh Lang nhảy khỏi chân Cảnh Ngọc, vẫy đuôi đi đến cạnh mép giường Lục Hồng.

"Mặc dù cô ấy lúc đầu không nói hết mọi chuyện cho em, đích thật là rất quá đáng."

Người trên giường vẫn không có phân nửa động tĩnh, khóe mắt Cảnh Lang cong xuống.

"Nếu chị ta nói toàn bộ mọi chuyện cho em, nói không chừng chị dâu sẽ không nằm ở đây."

Cảnh Ngọc cau mày.

"Cảnh Ngọc, đi tìm hiểu những chuyện liên quan tới cô ấy đi. Nói không chừng quá khứ của Dịch Lam cũng..."

"Chị, đừng nói nữa!"

"Loại khốn kiếp giống vậy, em mới không lạ gì!"

Cảnh Ngọc cắn răng, nhổm người dậy tới bên cạnh bảo bảo, ngón tay chọt chọt bên ngoài dưỡng khí.

"Bảo bảo à bảo bảo, sau này con tìm đối tượng nhất định phải mở to mắt nghe!"

"Ta nói, bảo bảo của dì nằm thôi cũng trúng đạn a."

"Nó còn nhỏ lắm, em nói gì nó cũng không nghe được đâu."

Cảnh Lang một đầu hắc tuyến.

"Chị, mau đến xem, nó động đậy kìa."

Cảnh Lang quay đầu, đi tới bên chân Cảnh Ngọc. Cảnh Ngọc bế cô lên, bên trong hộp dưỡng khí, hai cái tai, cái đuôi nhọn của bé con giật giật, chính là không mở mắt, giống như đang nằm mơ thấy gì đó.

"Haha, nó động đậy thiệt kìa, Cảnh Ngọc, em mau nhìn xem!"

Cảnh Lang hưng phấn 'ngao ô ngao ô' hai tiếng. 'Bà chị ngu ngốc', Cảnh Lang đối với việc lần đầu làm mẹ cảm thấy vui sướng, Cảnh Ngọc tất nhiên hiểu được.

Lỡ như để bảo bảo tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn này của bà chị nhà mình, không biết có bắt chước theo hay không, trở thành con chó ngốc thứ hai.

"Cảnh Ngọc, bảo bảo sao cứ luôn ngủ thế nhỉ?" Cảnh Lang hỏi.

"Em chưa từng sinh con, sao em biết được."

Cảnh Ngọc ném cái liếc mắt cho cô.

"Không được, chị phải đi gọi bác sĩ tới xem một chút."

"Được rồi được rồi, chị. Bảo bảo mới sinh ra không bao lâu, còn rất nhỏ, tất nhiên là buồn ngủ muốn nghỉ ngơi rồi."

"Ô ô, thật là muốn sờ một cái." Cảnh Lang cụp hai tai ra sau,

"Chị, đã nghĩ cái tên nào hay chưa?"

"A ô? Chưa. Cái này đợi Hồng Hồng tỉnh lại rồi nói sau."

Đối với tên con, Cảnh Lang cơ bản cũng chưa từng nghĩ tới.

"Chị, lúc còn bé không phải gọi chị là Lang Lang sao? Em thấy cứ gọi nó Tiểu Lang đi." Cảnh Ngọc đề nghị nói.

"Cảm ơn đề nghị của em!"

Cảnh Lang liếc nhìn một cái.

"Cảnh Tiểu Lang, cái tên này thiệt dễ nghe a!"

Cảnh Ngọc vẫn không ngừng lải nhải.

"Yên lặng! Hồng Hồng cần nghỉ ngơi, em về trước đi."

"Chị, đây rõ ràng là không muốn em quấy nhiễu thế giới hai người của các chị rồi!"

Cảnh Lang tiếp tục nằm trên ghế, ở một bên trông nom Lục Hồng.

Sang ngày hôm sau, Lục Hồng vẫn chưa tỉnh lại, ngược lại bé con trong hộp dưỡng khí đã nháo lên. Sáng sớm, Cảnh Lang nghe thấy tiếng động 'sột soạt', lỗ tai nhạy cảm giật giật, Cảnh Lang men theo phương hướng âm thanh truyền tới, phát hiện cuối cùng là hộp dưỡng khí bảo bảo nằm. Vì vậy cô gấp đến độ nhảy lên bàn, dùng móng vuốt ấn nút màu đỏ trên tường.

Rất nhanh, bác sĩ cùng y tá chạy đến. Y tá mở hộp dưỡng khí, một đoàn màu vàng lập tức nhảy ra, nhảy tới trên đất.

"A~~ ô?"

Tiếng kêu non nớt, cái đuôi sau của bé con vòng qua trước người, bé con đưa ra đầu lưỡi liếm liếm, hai cái tai lông nhung nhẹ nhàng đung đưa. Đôi mắt long lanh màu xanh da trời nhìn chằm chằm Cảnh Lang, chớp chớp.

"Bảo bảo?!"

Cảnh Lang kinh dị kêu lên,

"Mẹ~"

Tiểu Lang màu vàng thật thấp gọi một tiếng, muốn hướng Cảnh Lang chạy tới, kết quả vừa nhích một chân lên, thân hình liền không vững, nằm lên đất.

Bình Luận (0)
Comment