Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 118

Tuy đau lòng, nhưng cũng vừa buồn phiền người này không giữ lời hứa, nửa đêm lẻn vào đánh lén mình. 'Hừ' một tiếng, Lục Hồng cố ý quay đầu sang nơi khác, không nhìn tới cô.

"Hehe, vợ đau lòng chị phải không~ em xem bây giờ thịt chị rất nhiều, té xuống một chút cũng không đau."

Con sói nào đó giống như khoe khoang vậy giơ vuốt qua đầu giường, lần nữa nhảy lên giường.

"Ngốc nghếch!"

Mặt Lục Hồng đỏ lên, nhỏ giọng lầu bầu một câu:

"Em mới không đau lòng!"

"Vợ, cái đó, hình như chúng ta đã lâu chưa ấy ấy."

Con sói nào đó không biết xấu hổ nói thẳng.

"Hạn chị trong ba giây xuống giường lăn về phòng mình!"

Lục Hồng tay chỉ ngoài cửa, cố ý khinh thường một bộ mặt mũi hèn hạ bỉ ổi của Cảnh Lang.

"Vợ, vợ~"

Con sói nào đó đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cái đuôi lớn quét qua ngực Lục Hồng,

"Ai nha!"

Hai ngón tay Lục Hồng kẹp một cái, dùng sức kẹp cái đuôi tác quái của con sói. Móng tay còn nhân tiện bấm lên hai cái,

"Uôi~! Vợ, này cũng là thịt của chị a!" Cảnh Lang không ngừng kêu khổ.

"Xem chị còn háo sắc nữa thôi!"

Lục Hồng hất cái đuôi sói ra, kéo chăn qua nằm xuống chuẩn bị ngủ. Một vật thể mềm mại trong chốc lát liền cọ sát vào ngực cô, thì ra là Cảnh Lang chui vào.

"Cảnh Lang! Chị đi xuống cho em!"

Lục Hồng rầy la.

"Không~"

Từ sau khi biến thành sói, da mặt cô tăng lên không ít vài phần công phu mặt dày.

Lục Hồng nhắm mắt một cái, xoay người đi không để ý đến cô. Cảnh Lang chưa từ bỏ ý định chui vào ngực cô, cách áo ngủ thật mỏng, lại dùng răng nhẹ nhàng chạm vào tiểu trái cây đỏ nhô ra.

"A!"

Lục Hồng nhẹ kêu thành tiếng, muôn vàn không ngờ tới tên háo sắc này sẽ bá vương ngạnh thượng cung. Con ngươi híp lại, liếc nhìn cô một cái, vặn vẹo miếng thịt trên người cô liền hung hăng dùng sức lôi ra ngoài.

"Ui da ui da! ! !"

Cảnh Lang đau đến kêu thảm thiết liên tục,

"Cho chị không đứng đắn!"

Nghe thấy cô kêu thảm thiết, Lục Hồng cuối cùng không đành lòng, lực đạo trên tay suy giảm, cuối cùng dứt khoát thả lỏng tay.

"Còn dám càn quấy, em liền cắt cái đuôi to của chị!"

Lục Hồng buông lời hung ác,

"A?!"

Cái đuôi Cảnh Lang nhất thời cứng ngắc buộc chặt.

"Hồng Hồng, hôn hôn đi mà~"

Mạo hiểm cái đuôi có thể bị cắt, Cảnh Lang tiếp tục không sợ chết dựa sát vào.

"Tránh ra!"

Lục Hồng bị cô quấn lấy phiền não, lại trở mình. Cảnh Lang giữa mong muốn, miệng của cô dán lên miệng Lục Hồng một cách tự nhiên. Chạm vào đơn giản cũng không thể thỏa mãn cô, đầu lưỡi trượt ra phác họa bờ môi Lục Hồng.

"Ưhm."

Thừa dịp kẽ hở Lục Hồng há mồm, thuận thế xông vào, đầu lưỡi chuyển một cái, bọc lấy cái lưỡi cô, vòng quanh liếm lấy. Cảm xúc trơn trượt khiến đầu óc Lục Hồng vang lên tiếng chuông lớn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lý trí của cô liền bị khoảng trống chiếm cứ. Bởi vì thân thể là chó sói, nên đầu lưỡi Cảnh Lang dài và lớn hơn so với đầu lưỡi con người, cơ hồ chiếm cứ không gian trong miệng Lục Hồng.

Mấy lần cô xém chút nữa không thở nổi, Cảnh Lang rút đầu lưỡi ra, một hồi lại nhanh chóng tiến vào miệng cô tiến hành cướp đoạt.

"Ưhm hmm mm"

Lục Hồng vùng vẫy phát ra âm thanh nhỏ bé, nhưng cuối cùng lại chìm ngập trong lửa nóng của Cảnh Lang.

Nước miếng bện thành sợi tơ bạc không ngừng lan tràn giữa mép miệng cả hai, khi nhận ra được khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hồng nóng đến đỏ bừng, lúc này Cảnh Lang mới bỏ qua cho cô.

"Lang, trước kia sao em không phát hiện chị biến thái như vậy!"

Miệng Lục Hồng mở to hô hấp, Cảnh Lang ngốc lăng nhìn Lục Hồng, không ngờ cô ấy sẽ nói một câu như vậy. Bất quá con sói nào đó cũng không phải dạng vừa!

"Ô ô ô!"

Hai móng Cảnh Lang lập tức đấm giường, khóc huhuhu. Chị ấy khóc cái gì! Bị cưỡng hôn là cô nha! Lục Hồng nghĩ như vậy.

"Chị biết em chính là chê bai chị!"

Cảnh Lang vừa khóc lóc vừa tố cáo.

"Nhất định là chê bai mặt chị đầy lông xấu xí, ô ô ô!"

Cảnh Lang một móng vuốt che mặt, tiếng khóc cực kỳ thê lương. Nhưng nhìn vào mắt Lục Hồng, lại chính là gió bắc thổi qua, một thác mồ hôi đổ!

Nếu cô chê mặt cô ấy đầy lông, còn có thể ngủ chung giường với cô ấy lâu như vậy?!

"Diễn xong rồi?"

Cảnh Lang khóc thiệt lâu, thấy đối phương không có phản ứng, từ khe hở trong móng vuốt nhìn lén gương mặt lạnh lùng của Lục Hồng.

"Chơi mệt thì ngủ!"

Lục Hồng làm một bộ định đạp cô xuống giường.

"Ô ô ô ô, vợ~ người ta muốn!"

Cảnh Lang ôm lấy đùi Lục Hồng, cọ lên cọ xuống.

"Người ta yếu ớt, không chịu nổi dày vò của chị!"

Lục Hồng liếc nhìn cái đuôi to lớn của Cảnh Lang.

"Ô ô ô~ chị có thể dùng móng vuốt~"

Con sói nào đó vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mắt cô vừa lúc nhìn sang, thấy móng vuốt sắc bén của Cảnh Lang, một cái tát liền vỗ lên đầu cô ấy.

"Chị định giết chết em hả!"

"Chị sẽ đi lấy cái cắt móng tay ngay bây giờ!"

Cảnh Lang nhanh chóng muốn xuống giường, bị Lục Hồng gắng gượng kéo lấy cái đuôi.

"Chị thật sự rất muốn hả?"

Lục Hồng quét mắt nhìn toàn thân cô một cái, tính tính toán toán, hướng con sói nào đó ngoắc ngoắc ngón tay.

"Ừm ừm!"

Cảnh Lang gật đầu mãnh liệt.

"Vậy đổi lại em ở trên."

Lục Hồng không gợn sóng ném ra viên đạn nặng ký.

"Éc??!"

Cảnh Lang trợn to hai mắt.

"Muốn làm thì làm, không làm liền lăn xuống giường cho em!"

Lục Hồng chuẩn bị kéo chăn lên lần nữa.

"Làm!" Con sói nào đó quẳng hết tiết tháo.

"Thì ra người biến thái chính là Hồng Hồng, ô ô ô ô!"

Cảnh Lang lê hoa đới vũ nằm ngửa mặt trên giường, hiếm có lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Nhìn vào mắt Lục Hồng lại buồn cười dị thường, rất khó tưởng tượng con chó béo mập đỏ mặt dùng móng trước bụm mặt, thân người xê dịch cảm giác rất ư quái dị.

Lục Hồng không nhịn được 'phì' một tiếng,

"Ô! Vợ, em chê cười chị!"

Cảnh Lang từ cổ họng nặn ra tiếng than nhẹ, giống như con cún con vẫn chưa dứt sữa mới phát ra tiếng nức nở như vậy.

"Đừng động."

Hai tay Lục Hồng cố định thân người cô, ở bên tai cô nói nhỏ.

"Ô!"

Hơi nóng phả ra bên tai, lỗ tai sói nhạy cảm hơn người. Cái đuôi Cảnh Lang không kềm được căng cứng.

"A~ Lang, chị thật đáng yêu~"

Lục Hồng thấy bộ dạng tiểu tức phụ, không nhịn được cười nói. Mới đầu cô chỉ muốn phạt cái tên háo sắc này một chút, nhưng giờ phút này, cô lại thật sự xúc động muốn làm.

"Vợ, em gạt người!" Cảnh Lang bỗng hô lên,

"Ô?"

"Rõ ràng lần trước bị em ăn xong, em nói sau này sẽ cho chị công!"

Thân người Cảnh Lang xê dịch, từ từ lui về sau.

"A? Em có nói như vậy sao?"

Mắt Lục Hồng thoáng qua một tia giảo hoạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng hướng địa phương nào đó đâm tới.

"Ô!"

Cảnh Lang nhất thời run rẩy thân người,

"Hồng Hồng, em ức hiếp chị!"

Toàn bộ bàn tay Lục Hồng bao trùm lên hạ thể Cảnh Lang, thỉnh thoảng ngón tay lướt qua miệng cửa động ướt nóng.

Căn cứ vào việc đã nhìn thấu triệt để bản chất Cảnh Lang chính là một con đại sắc lang, nếu đợi đến khi Cảnh Lang khôi phục thân người, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có ngày trở mình. Bây giờ không ức hiếp còn đợi đến lúc nào!

"Chỉ cho phép chị một mực ức hiếp em, không cho phép em ức hiếp lại sao?"

Hai mắt Lục Hồng ai oán liếc nhìn Cảnh Lang,

"Ôi Hồng Hồng, chị không phải ý này."

"Vậy ý gì?"

Lục Hồng trợn mắt nhìn cô một cái, dừng lại động tác trên tay.

"Cho em ăn một lần thì đã làm sao?"

Cô bé quàng khăn đỏ nũng nịu như vậy thật đáng yêu~~

Trong lòng Cảnh Lang vui vẻ nói.

"Vợ, em đừng tức giận, chị ngoan ngoãn nằm xuống cho em ăn~"

Con sói xám đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy của cô bé quàng khăn đỏ.

Khóe miệng Lục Hồng cong lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông bụng mềm mại,

"Thật ra bây giờ em sờ lên người chị cũng rất thoải mái."

Cảnh Lang quay đầu sang chỗ khác, dùng móng vuốt che mắt, không dám nhìn bộ dạng mặc cho người làm thịt của mình, nếu phải hình dung, vậy thì sẽ là sói đã nằm trên thớt.

Lục Hồng cúi đầu, đưa ra chiếc lưỡi liếm một chút bụng Cảnh Lang,

"Ô!"

Cảnh Lang thoải mái phát ra tiếng than nhẹ.

Thè lưỡi ra, một dúm lông trắng dính trong miệng, Lục Hồng há miệng, dùng ngón tay cầm ra.

"Chỉ có điểm này là không tốt."

Cố ý trước mặt Cảnh Lang huơ huơ, xem như đã che mắt, Cảnh Lang vẫn thấy được, mắc cỡ đỏ hết mặt.

"Lang, tại sao không nhìn em?"

Lục Hồng bỗng dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói với Cảnh Lang.

"Ô?"

Cảnh Lang ngây ngốc xoay đầu qua.

"Như vậy mới phải~"

Thanh âm Lục Hồng trở nên cực kỳ mị hoặc, ngón giữa lúc này lại trượt vào cửa hang.

"Ô! !"

Cảnh Lang 'rên rỉ' một tiếng, nửa thân dưới run rẩy một chút, Lục Hồng một tay ôm chầm lấy thân thể cô, để lưng cô có một chút khoảng trống, thế nhưng lại càng thuận tiện cho ngón tay tiến vào.

"Ngao ô~~~!"

Cảnh Lang lại rên rỉ thành tiếng, một hồi phát ra tiếng sói tru. Nhìn thấy từ tiểu động rỉ ra chất lỏng, Cảnh Lang rất hưởng thụ cô phục vụ. Ngón giữa không ngừng chạy nước rút, khi đến vị trí nhất định, Lục Hồng tăng nhanh tốc độ ra vào.

"A ô"

Tiếng kêu Cảnh Lang mỗi lúc một lớn, Lục Hồng thừa dịp gia tăng thêm ngón tay thứ hai. Tường thịt nhanh chóp thít lại, xém nữa chèn ép ngón tay cô tuột ra ngoài.

"Ô ô ô! Vợ, đừng mà!"

Chỗ nọ bị thích thích, khiến cái đuôi Cảnh Lang trực tiếp căng cứng banh thẳng, hạ thể tràn đầy cảm giác no căng lấp đầy như muốn làm cô thỏa mãn đến sắp ngất đi.

Lục Hồng nhích gần đến má cô,

"Thân ái~ nơi đó của chị sao lại vậy nhỉ. Thít lấy ngón tay em sắp gãy."

Lời nói xấu hổ, tiếng nước chảy dâm mỹ, khiến thân thể Cảnh Lang vốn nóng bỏng, càng thêm cháy rực sôi trào. Bên trong tường thịt càng chật hẹp hơn,

"Ưhm"

Ngón tay bị nóng hổi mơn mởn bao bọc lấy, Lục Hồng bức bối hừ một tiếng, cùng người yêu da thịt gần gũi, hòa với dâm thủy, tuyệt đẹp như thế, cô không nhịn được muốn gia tăng tốc độ chạy nước rút, nhưng bản thân cảm giác thấy nơi đó của mình ẩm ướt, khiến cho cô cảm thấy thẹn thùng.

"Ô! Hồng Hồng em biến thành hư hỏng rồi!" Đi đôi với tiếng rên rỉ nức nở, Cảnh Lang nói.

"Chị dạy mà~"

Mắt Lục Hồng đầy dục vọng lần nữa ghé sát Cảnh Lang,

"Ô!"

Cảnh Lang nhìn chăm chú dành tai ướt át tươi đẹp, há miệng ngậm vào.

"A! !"

Lục Hồng cả kinh thân thể run rẩy, ngón tay để trong cơ thể Cảnh Lang bỗng hướng chỗ sâu đâm tới.

"Ô! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Cảnh Lang dường như đồng thời thả lỏng miệng, ngước cổ lên, băng thẳng người.

Bên trong co rúc kịch liệt, vững vàng mút lấy ngón tay Lục Hồng, như muốn đưa cô tới chỗ sâu nhất. Lục Hồng có thể cảm giác thấy giờ phút này, hạ thể của cô cũng xông ra một cổ chất lỏng ấm nóng. Hai người đồng thời đạt đến cao trào.

Thân người Lục Hồng mềm nhũn nằm trên người Cảnh Lang, Cảnh Lang mệt mỏi nhắm hai mắt, há to miệng thở hổn hển. Nghỉ ngơi được một lát, Lục Hồng định ngồi dậy, thì bên hông căng thẳng, bị cái đuôi lớn của Cảnh Lang dây dưa chặt lấy.

Bình Luận (0)
Comment