Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 68

Đầu ngón tay Cảnh Lang nhẹ nhàng hoạt động trên bụng Lục Hồng,

"Cảnh Lang..."

Lục Hồng khó chịu kêu một tiếng.

"Ừm, bảo bối?"

Cảnh Lang hôn lên mái tóc của cô.

"Em mệt lắm..."

"Ngủ đi, chị ở bên cạnh nhìn em."

Cảnh Lang tự mình nói chuyện, không chút nào phát hiện bất mãn trong giọng nói Lục Hồng.

"Vậy chị cũng ngủ đi."

Lục Hồng bắt được cái tay tác quái nọ, trong giọng nói đã mang theo một tia không kiên nhẫn.

"Chị không ngủ được..."

Cảnh Lang giống như vô tội nói.

"Không muốn ngủ liền lăn xuống giường cho em!!!"

Lục Hồng tức giận lớn tiếng quát, sút Cảnh Lang một cước, cũng vì vậy liên lụy hạ thể bị đau,

"Ui da~"

Không nhịn được rên lên.

"Bảo bối~ thiệt dung dữ~~"

Cảnh Lang lèm bèm, một bên xoa hông của mình, tay phải thuận thế muốn mò đến gốc trong bắp đùi Lục Hồng.

"Cảnh Lang!"

Lục Hồng lớn tiếng quát, hướng cô ném ánh mắt cảnh cáo, đẩy tay cô ra.

"Bảo bối, em lại hiểu lầm chị rồi. Chị chỉ muốn xem thử vết thương của em thôi."

Cảnh Lang nghiêm túc nói, trong con ngươi tràn ra đau lòng.

Cảnh Lang bày ra vẻ mặt vô tội, chỉ cần gắn thêm cho cô cái đuôi giả, với hai cái lỗ tai, liền triệt để biến thành một con sói vô lại cợt đùa làm nũng.

Đối mặt trước Cảnh lang như vậy, Lục Hồng ngược lại không thích ứng kịp. Trong ấn tượng của cô, Cảnh Lang có lẽ là một người vô tình lạnh lùng, mặc dù đối xử với cô rất tốt, nhưng cũng chỉ vì muốn chống đỡ lại cô đối với cô ấy thờ ơ. Càng không có được một người, thì sẽ càng quý trọng người đó. Từ trước những lời này chỉ hợp để dành cho nam giới đối với nữ giới, nhưng ngày nay chỉ còn là thông dụng giữa nam nữ thôi. Ít nhất, đoạn thời gian đầu, cô đã nhìn nhận Cảnh Lang như vậy. Hiện giờ, Cảnh Lang lại giả vờ một bộ ngoắc đuôi xin xỏ, giống con chó nhỏ đang làm nũng, làm cho chủ nhân vui lòng.

À không, giống con sói nhỏ thì thích hợp hơn, nhất thời, trong đầu thoáng mơ hồ hiện lên bóng dáng một con vật nhỏ, cùng Cảnh Lang trước mặt chồng lên nhau. Người này, càng giống loài sói hơn. Bất luận là ánh mắt, hay là tính cách, hay vẻ bên ngoài. Cao quý, ưu nhã, lãnh khốc, còn có trong mắt khát vọng tình yêu như ngọn lửa không thể che giấu, nhưng cũng chỉ đối với cô.

"Bảo bối, chúng ta ngủ đi. Lần này, chị bảo đảm không sờ lung tung."

Cảnh Lang giơ hai cái móng vuốt lên, hướng Lục Hồng nháy mắt một cái.

Trong lòng Lục Hồng lầm bầm:

Còn không an phận, sẽ trói hai cái móng vuốt của chị lại!

Vừa nói, đầu Cảnh Lang vừa cọ cọ trên cổ Lục Hồng, dùng sức ma sát ma sát, thỉnh thoảng trộm hôn lên cổ cô một cái. Lục Hồng thực sự mệt rã rời, ánh mắt cũng sắp không mở ra được. Lúc này mới nhớ cái chụp mắt của mình không có, đẩy đầu của con sói ra, lục tìm trên giường. Cảnh Lang bất mãn, choàng qua bả vai cô,

"Bảo bối, chúng ta ngủ đi~"

"Cái chụp mắt..."

Lục Hồng nhẹ giọng nỉ non một câu. Sắc mặt Cảnh Lang đầu tiên ngẩn ra, thu hồi vô lại ban nãy. Ôm lấy vòng eo Lục Hồng, kéo vào trong ngực.

"Tiểu Hồng Hồng, chúng ta đừng tìm nữa, cái chụp mắt không đeo lên cũng không vần vội."

"Em sợ ngày mai tỉnh lại sẽ dọa đến chị."

Lục Hồng nói nhỏ.

"Ngốc~"

Cảnh Lang chợt hai tay ôm mặt Lục hồng, liền hôn lên con mắt giả kia, tựa như hôn lên một món đồ quý giá vậy, rất sợ sẽ làm vỡ người trong ngực, cẩn thận lấy.

"Cảnh Lang... chị đối tốt với em như vậy..."

Trong lòng Lục Hồng cuồn cuộn không ngừng trào lên chua xót,

"Không xứng đáng..."

Lục Hồng tựa vào ngực cô, nghe tiếng tim đập có lực vang lên. Một góc nhỏ mờ nhạt giấu kín sâu tận đáy lòng, là một sự đánh cược, và cô đã thua.

"Tiểu Hồng Hồng~ em nghe chị nói, một ngày nào đó chị nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho em, trả lại cho em một đôi mắt thật xinh đẹp!"

Cảnh Lang lần nữa hôn nhẹ lên trán cô, nói ra lời thề nặng nghìn cân.

"Ngủ thôi..."

Thanh âm Lục Hồng ngày càng thấp, Cảnh Lang ôn nhu ôm chặt cô, từ từ ngã xuống giường. Cho đến khi nghe thấy tiếng Lục Hồng hít thở có quy luật đều đặn, Cảnh Lang mới mỉm cười nhắm hai mắt lại.

---

Đứng trước căn nhà kiểu cổ nằm ngoài vùng ngoại ô, Cảnh Diệt ôm tiểu mao cầu đứng dưới lầu. Giờ phút này tiểu mao cầu an tĩnh nằm trong ngực cô, cái đuôi màu đỏ thật to xù lông, đắp trên người, rúc thành một đoàn màu đỏ.

"Liệt nhi, mẹ biết muốn con tha thứ cho mẹ và mẹ con không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ mẹ sẽ giao con cho người mà con thích, hy vọng con sẽ vui vẻ."

Cảnh Diệt sờ đầu tiểu mao cầu, trong con ngươi tràn đầy nhu tình. Giống như trong thiên hạ sẽ không có người mẹ nào mà không thương con mình vậy, Cảnh Diệt và Hỏa nhi là phát ra từ nội tâm hối hận, muốn dùng tình yêu thương đến hóa giải oán khí trong lòng tiểu mao cầu.

Chỉ tiếc, Giản Như Ca không nghe thấy được. Cảnh Diệt ôm tiểu mao cầu từ từ lên lầu ba, khi đến trước một cánh cửa gỗ kiểu cũ, cô nhẹ nhàng buông tiểu mao cầu xuống.

"Ô~~~"

Phần nhiều là vì sàn nhà lạnh như băng, tiểu mao cầu trở mình, không được thoải mái nhẹ kêu một tiếng. Chỉ là cặp mắt híp vẫn không có ý muốn cục cựa,

"Ô~~"

Dứt khoát dang bốn chân ra, quặp trước bụng nằm ngửa mặt lên trời.

"Haha~"

Cảnh Diệt bị tư thế đáng yêu của tiểu mao cầu chọc cho cười, để cho cô nhớ lại Liệt nhi lúc còn bé. Nếu Giản Như Ca thật sự không muốn biến đổi trở lại, vĩnh viễn trong hình hài này cũng không hẳn là không thể, ít nhất cô và Hỏa nhi có thể lần nữa nuôi dưỡng cô lớn lên, đền bù lại đoạn tuổi thơ thiếu sót không vui vẻ.

Gõ cửa một cái, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, Cảnh Diệt nhanh chóng vọt đến góc mờ tối bên cạnh. Tiếng 'cót két', cửa mở ra.

"Ai vậy?"

Vương Chỉ Hinh thò đầu ra, nhìn bốn phía một lúc. Đang tự trách rõ ràng có nghe thấy tiếng gõ cửa, tiểu mao cầu nằm trên đất giơ lên lỗ tai nhọn nhọn.

"A ô~~~"

Nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, há miệng ngáp một cái thật to, nghi ngờ ngẩng cái đầu nhỏ lên.

"A..."

Vương Chỉ Hinh kinh ngạc nhìn chằm chằm bé con nằm trên mặt đất.

Này... đây là...

Nhất thời trong lòng ngũ vị phức tạp.

Tiểu mao cầu đôi mắt tròn mở to nhìn Vương Chỉ Hinh, chợt nheo lại, cong lên khóe miệng, cười đáng yêu động lòng người.

"Ô ~~~~~~~~~~~~~~~"

Thân thể nho nhỏ lộn một vòng, đi tới bên chân Vương Chỉ Hinh, đầu đầy lông nhung không ngừng cọ vào chân cô.

"...Như Ca."

Vương Chỉ Hinh lập tức che miệng lại, nước mắt không cầm được từ hốc mắt tràn ra.

"Ô~~~~~"

Lắc đầu nhỏ, tiểu mao cầu dường như cảm nhận được đau thương của người trước mặt, nhưng không hiểu đó là gì. Rũ cái đầu nhỏ xuống, phát ra tiếng kêu 'ô ô'.

Vương Chỉ Hinh ngồi xuống, bế tiểu mao cầu lên, ôm thật chặt vào ngực. Cằm cọ lên bộ lông, bất giác cùng bóng người thuở thơ bé trong ký ức hòa hợp lại. Đúng rồi, lần đầu tiên cô cùng Giản Như Ca gặp mặt , bé con này chính là bộ dạng này vùi trong thùng rác, được cô nhặt về nhà.

"A ô ~~~~~~~"

Tiểu mao cầu đưa ra cái lưỡi nhỏ dài liếm lên mặt Vương Chỉ Hinh.

"Haha, Như Ca, nhột quá, đừng liếm."

Hai mắt Vương Chỉ Hinh hiện lên nước mắt, nở nụ cười. Đến nay đã qua một khoảng thời gian rất dài, sợ rằng rốt cuộc hôm nay mới lại phát ra từ nội tâm tươi cười.

Cười vui vẻ, nước mắt mỗi lúc một nhiều. Một trận gió lạnh thổi tới, Vương Chỉ Hinh ăn mặc đơn bạc co ro run rẩy, tiểu mao cầu phất cái đuôi thô thô, choàng qua cổ cô, dùng sức cọ cọ, muốn sưởi ấm cho cô.

Vương Chỉ Hinh sờ cái cằm của cô, xoay người quay vào trong nhà. Thời khắc cánh cửa đóng kín, Cảnh Diệt cũng từ từ bước ra.

Trong đôi mắt lại có một tia ý cười,

"Liệt nhi, vài ngày nữa, mẹ với mẹ con sẽ dọn tới nhân giới. Đến lúc đó chúng ta một nhà sẽ không tách ra nữa!"

Cảnh Diệt xòe lòng bàn tay ra, một chút lông đỏ rực chậm rãi hiện ra, bị gió thổi đi, bay về phương khác.

Cảnh Diệt quay người đi, khi dúm lông rốt cuộc chạm đất, thì bóng người Cảnh Diệt cũng hòa tan vào trong bóng tối.

---

Ánh nắng ban mai đầu tiên vẩy vào trong phòng, một cánh tay ngọc trắng nõn rơi ra khỏi chăn mỏng,

"Ưhm."

Nhẹ nhàng khó chịu một tiếng, chủ nhân cánh tay ngọc co giật, tay choàng qua hông giai nhân bất giác siết chặt. Đầu giường, mái tóc vàng óng xen lẫn ánh nắng chiếu rọi phát sáng, Cảnh Lang mím môi, cong lên độ cong xinh đẹp. Tựa như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, giữa hai hàng mi tràn đầy hạnh phúc.

Một hồi sau, người trong ngực hơi động đậy, Cảnh Lang bị kinh động, từ từ mở mắt. Đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn đang nheo chặt mi mắt. Bỗng dưng trong lòng hoảng hốt,

"Bảo bối?"

Cẩn thận gọi một tiếng, một tay sờ lên mặt cô.

"Ưhm."

Lục Hồng không thoải mái hừ nhẹ, trở mình, chăn mỏng rơi xuống, lộ ra một cổ ngọc thể. Cảnh Lang 'ực' một tiếng, nuốt ngụm nước miếng, bụng dâng lên cổ nóng ran.

"Cảnh Lang!"

Tiếng kêu sợ hãi của Lục Hồng, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa dục vừa nhen nhúm lên, cũng để cô âm thầm trách móc bản thân vừa rồi có ý niệm không hợp lúc.

Lục Hồng chẳng qua không ngừng lớn tiếng gọi tên Cảnh Lang, lại không có ý tỉnh lại, trên trán cô dần rịn ra mồ hôi rậm rạp lấm tấm chằng chịt.

"Tiểu Hồng Hồng~ chị ở đây."

Cảnh Lang nắm lấy tay cô, một tay lau mồ hôi trên mặt. Trên mặt đầy vẻ lo âu,

"Tỉnh lại! Bảo bối!"

Nhưng mà, thân người Lục Hồng vẫn chỉ bất an lay động, vẫn không trả lời Cảnh Lang. Cảnh Lang sốt ruột, hai tay dứt khoát đè lại bả vai, hôn lên môi.

"Ưhm."

Ý thức Lục Hồng bị kẹt trong bóng tối, chợt cảm giác thấy có một vật thể trơn trượt xông vào.

Trong mơ hồ, cô giống như nhìn thấy bóng người Cảnh Lang.

"Ưhm, khục!!"

Dưỡng khí trong phổi dường như bị quá hạn, rốt cuộc, vật thể xâm lăng rút lui ra ngoài, Lục Hồng mở mắt ra, ngồi dậy, mãnh liệt ho khan.

"Tỉnh rồi?"

Cảnh Lang một tay đỡ lấy bả vai cô, một tay khẽ vuốt ve sau lưng, giúp cô nhuận khí.

"Em...?"

Lục Hồng mờ mịt nhìn Cảnh Lang, Cảnh Lang thì lo lắng nhìn cô.

"Đại khái gặp phải ác mộng đi..."

Như thể muốn tận lực trốn tránh ánh mắt của cô, Lục Hồng cúi đầu.

"Giấc mơ thế nào?"

Cảnh Lang nhướng mi, một tay nâng cằm cô lên, cưỡng ép cô cùng mình đối mặt.

"Không có gì."

Lục Hồng theo bản năng muốn tìm cái chụp mắt, trời đã sáng, hết thảy tối qua tựa như ảo mộng, tinh thần trong thoáng chốc, lại cảm thấy một chút không được rõ ràng.

"Có phải em có chuyện gạt chị?"

Cảnh Lang bất an nhìn cô.

"Cũng không có gì đáng nói. Ngược lại là chị, mới là có rất nhiều chuyện không muốn nói cho em!"

Cảm giác được Cảnh Lang chất vấn mình, trong lòng sinh ra không thích, Lục Hồng không vui hỏi ngược lại.

Cảnh Lang nhìn chằm chằm cô hồi lâu, trong mắt tràn đầy không hiểu cùng mất mác. Cuối cùng, hết thảy đều hóa thành tiếng thở dài nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment