Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 87

Lục Hồng tỉnh lại, mở mắt thấy Cảnh Lang đang yên bình nằm bên cạnh, một tay khoác lên ngang hông. Lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng lay động,

"Ưhm."

Cảnh Lang khó chịu hừ một tiếng, tay choàng qua hông Lục Hồng bất giác siết chặt. Lục Hồng ôn nhu cười, đưa tay sờ lên khuôn mặt cô.

Cảnh Lang vô thức bắt lấy cánh tay tác quái trên mặt,

"Bảo bối~ đừng lộn xộn~"

Thân người dựa vào Lục Hồng.

"Lang, sáng rồi, nên dậy đi làm."

Lục Hồng nhẹ giọng nỉ non một câu.

"Huh, không muốn~"

Cảnh Lang giận dỗi kháng nghị như đứa con nít. Lật người, nằm lên người Lục Hồng. Đôi mắt xanh thẳm mở ra, chăn mỏng nhốn nháo, từ trên người tuột xuống. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu một cách tự nhiên lên hai cổ thân thể lõa lồ quấn quít, mơ hồ tản mát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

"Nên đi làm."

Lục Hồng cố ý né tránh đôi mắt xanh thẳm dần dần trở nên sâu thẳm, yết ớt nói.

"Bảo bối~ buối sáng có phải nên làm chút vận động có lợi cho sức khỏe không~"

Cảnh Lang nhếch miệng lên, cười xấu xa. Đầu hăng hái cọ một bên Lục Hồng, hít vào vào một hơi thật sâu.

"Bảo bối~ em thật thơm~"

"Lang, đừng phá~ nhột, haha."

Bên miệng Cảnh Lang phả ra hơi thở nóng hổi, kích thích lên da thịt trần trụi của Lục Hồng, có chút thấy ngứa ngáy, khiêu khích tận sâu đáy lòng.

"Nhột hả? A, còn như vầy~"

Ý cười trong đôi mắt Cảnh Lang sâu hơn, nhanh chóng hôn lên một bên cổ của cô.

"A! Đừng nha, nhột quá à!"

Cùng lúc với hôn, chiếc lưỡi của Cảnh Lang lộ ra, thỉng thoảng liếm lên da thịt bóng loáng.

Dần dần, không khí xung quanh cả hai nóng lên, thân thể từ từ trở nên nóng ran nhạy cảm, phần nhiều là vì con mèo nhỏ không mặc gì tương giao trước mắt.

"Em thấy hơi mệt."

Bị đôi mắt nóng như lửa của Cảnh Lang nhìn chằm chằm, Lục Hồng dẫn đầu chào thua, đầu hàng nói.

Nét mặt Lục Hồng hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, Cảnh Lang yêu thương muốn vuốt ve, nghiêng người sang, một tay chống đầu, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy, ánh mắt chậm rãi chảy qua thân thể của cô.

"Tối qua đã làm em mệt mỏi rồi."

Tay Cảnh Lang như có như không chơi đùa lên mái tóc của Lục Hồng.

"Biết thì tốt, mau đàng hoàng đi làm."

Lục Hồng kéo chăn qua, che thân thể mình lại. Nháy mắt muốn quay đầu về phía Cảnh Lang,

"Hắc hắc~ vợ~ chị ôm em đi tắm, thuận tiện đấm bóp toàn thân cho em luôn."

Cảnh Lang vừa nói vừa vén chăn lên muốn đứng dậy,

"Cảnh Lang! Ai là vợ chị!"

Lục Hồng cả giận nói, ném ánh mắt khi dễ, vững vàng bắt lấy cánh tay trong chăn.

"Vợ~ mới vừa rồi em còn ứng chị mà~"

Cảnh Lang hí hửng cười đùa, thừa dịp kẽ hở Lục Hồng thất thần, đoạt lấy chăn.

"Nha! Cảnh Lang, chị trêu chọc vô lại!"

Lục Hồng mắt thấy bản thân trong nháy mắt trần truồng phơi bày trước mặt kẻ háo sắc, nhấc chân liền muốn chuẩn bị đạp Cảnh Lang. Chỉ có điều, tay Cảnh Lang đi trước một bước đè xuống bắp chân của cô.

"Hắc hắc~ bà xã đại nhân, vẫn là ngoan ngoãn chìu lòng vi phu đi~"

'Cười dâm đãng', Cảnh Lang hôn lên bàn chân của cô. Chân phải Lục Hồng nhạy cảm run lên, liền muốn rụt chân mình lại, nhưng lại ngại cử động.

"Đừng, Lang, em thấy khó chịu."

Lục Hồng nhắm mắt lại, nửa ngượng ngùng nửa cầu xin tha thứ.

"Khó chịu ở đâu? A, bảo bối~"

Cảnh Lang gặm bắp chân của cô, nói mơ hồ không rõ, tay lại không đứng đắn mò vào giữa hai chân.

"A!"

Lục Hồng yêu kiều kêu to, thân thể khó chịu ngưỡng ra sau,

"Em thật sự mệt mỏi..."

Lục Hồng sắp khóc, đêm qua Cảnh Lang giống như muốn hoài chẳng đủ vậy, mãi đến khi cô mệt lã ngất đi mới chịu dừng tay. Sáng sớm tỉnh lại, cô cảm thấy xương cốt cả người cũng sắp tan rã, không có nơi nào mà không nhức mỏi.

"Bảo bối~ không khóc, chị đùa thôi mà~"

Cảnh Lang đau lòng sượt ngón tay qua khóe mắt cô, tuy nói ban đầu bản thân thật sự trêu đùa, nhưng giờ phút này trong cơ thể nóng ran là cấp thiết chân thật. Vì vậy cô cố nén dục vọng xuống, nhẹ nhàng bế Lục Hồng lên, đi tới phòng vệ sinh.

"Ngâm nước, sau đó làm một giấc thật ngon."

Cảnh Lang hôn trán cô, thấp giọng tỉ tê nói. Vào trong nước ấm áp, Lục Hồng thoải mái khẽ hừ một tiếng, dường như toàn thân mệt mỏi đều được thả lỏng. Cảnh Lang dùng khăn lông lau chùi thân thể cho cô, ngón tay trên khớp xương nhẹ nhàng nắn bóp.

"Bảo bối~ thoải mái không?"

"Ừm."

Lục Hồng nhắm hai mắt, hưởng thụ Cảnh lang phục vụ.

"Em thật xinh đẹp~"

Nhìn người trần truồng trong nước, Cảnh Lang không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, bụng thoát ra từng trận nóng ran. Đối với thân thể Lục Hồng, cô đặc biệt mê luyến. Rõ ràng chỉ nhìn vậy thôi, mà cô đã liền có cảm giác.

"Em không xinh đẹp."

Lục Hồng mở mắt, nghiêm túc nhìn về phía Cảnh Lang.

"Một chút cũng không..."

Tay Lục Hồng không kềm được sờ lên cái chụp mắt.

"Cảnh Lang, so sánh với chị, em là kẻ xấu xí."

"Không cho phép em nói như vậy."

Cảnh Lang hơi trách cứ, ngón trỏ chặn lại môi cô.

"Ở trong mắt chị, em xinh đẹp nhất. Lục Hồng, chẳng lẽ em quên chị đã đáp ứng em, nhất định sẽ làm cho mắt em sáng lại."

Trong con ngươi Cảnh Lang ẩn chứa ôn nhu thâm tình không thể che lấp. có thể nhấn chìm Lục Hồng bên trong. Dưới động tình, Lục Hồng hôn lên môi Cảnh Lang, ôm lấy cổ Cảnh Lang.

"Cảnh Lang, chị tốt như vậy, em hư như thế. Rốt cuộc em nên làm sao đây?"

Lục Hồng lầm bầm lầu bầu, dựa vào bả vai cô, vẻ mặt chợt trở nên ưu phiền.

"Ngốc, chị chỉ cần em yên tâm làm vợ hiền của chị là được."

"Lục Hồng, em rất tốt. Không cần nghĩ bản thân mình xấu như vậy. Trên đời này không có sự vật nào là hoàn mỹ, đặc biệt là loài người. Bất luận trên sinh lý, hay trên tình cảm, loài người luôn là sinh vật bẩm sinh đã có thiếu sót."

Cảnh Lang nói như thế xong, lại ngửi lấy mái tóc của cô.

"Lang, chị nói giống như chị thật không phải loài người vậy. Em thích chị ôn nhu như vậy."

Lục Hồng nhìn vào mắt Cảnh Lang, cảm động nói.

"Haha, ngốc nghếch, nếu chị không phải loài người, em sẽ không yêu chị?"

Trong mắt Cảnh Lang lóe lên tia sáng.

"Chị làm sao sẽ không phải loài người chứ."

Lục Hồng buông tay Cảnh Lang, cằm dựa lên bồn tắm.

"A, bảo bối, trả lời chị. Nếu chị thật sự không phải loài người, em sẽ còn yêu chị không?"

Cảnh Lang không thuận theo buông tha, kéo tay Lục Hồng, trên mu bàn tay hôn một cái.

"Bất luận chị biến thành dạng gì, chị vẫn luôn là Cảnh Lang mà em yêu."

Lục Hồng ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói.

"Híc~ vì sao không thấy bảo bối nói yêu chị vậy."

Cảnh Lang bày ra một bộ đáng thương, lộ ra ánh mắt ủy khuất.

"Ngu ngốc."

Lục Hồng quay đầu đi nơi khác, ngỏ giọng nói.

"Hửm?"

Cảnh Lang nghiêng đầu cô lại, nghi hoặc nhìn cô.

"Thích yêu gì đó không phải cả ngày chỉ nói bằng miệng."

Lục Hồng tự mình vừa nói,

"Chị biết."

Bờ môi ấm áp của Cảnh Lang đã dán lên khóe miệng của cô.

"Bảo bối đáp ứng chị, bất luận sau này chị biến thành hình dạng gì, đều không được rời bỏ chị."

Cảnh Lang thấp giọng nói giống như nói mớ. Lục Hồng có thể phát giác nỗi bất an của Cảnh Lang, không hiểu thế này là thế nào. Luôn cảm thấy lời cô ấy nói là lạ, trong giây lát lời của La Hữu Thiên lại nhảy vào trong đầu.

Lòng chợt lạnh, đem lời của hai người kết hợp, một câu trả lời sinh động phác hoạ nên. Lục Hồng dùng sức lắc đầu, cười thầm bản thân không suy nghĩ thiết thực, làm sao có thể thế chứ? Trước mắt rõ ràng là Cảnh Lang bằng da bằng thịt a.

"Lang, có phải chị có chuyện gạt em không?"

Lục Hồng dò xét hỏi một câu.

"Um, cũng xem là có."

Cảnh Lang cẩn thận trả lời.

"Bảo bối~ sau này chị nhất định sẽ nói cho em."

Lấy tay thử một chút nhiệt độ trong nước, cảm giác độ ấm đang từ từ lạnh dần.

"Nước sắp nguội, chị giúp em lau khô người."

Lục Hồng gật đầu, suy nghĩ lại trôi dạt đến nơi khác, đến tột cùng là chuyện gì mà không thể nói ngay bây giờ cho mình, Lang, chị rốt cuộc đang lo lắng điều gì?

Lục Hồng mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà,

"Bảo bối~ không cho phép nghe điện thoại của người lạ lúc chị không có nhà nga~"

Trước khi đi, Cảnh Lang nói một tràn bên tai. Lục Hồng híp mắt, âm thầm bật cười. Không được tiếp số lạ, là sợ Dương Mỹ Linh chưa từ bỏ ý định lại âm thầm liên lạc cho mình đi. Tuy cảm thấy Cảnh Lang như vậy có chút tính khí trẻ con, thế nhưng trong lòng vẫn sít sao ngọt ngào. Trong đầu nghĩ đến gương mặt Cảnh Lang, bất tri bất giác, Lục Hồng cảm thấy cơn buồn ngủ lại tấn công tới. Nghiêng người qua, nhắm mắt, an tâm ngủ.

Lúc Lục Hồng tỉnh lại, di động trên bàn đang lóe sáng chấn động không ngừng, hình như là số từng có biết qua, khiến cô không khỏi một trận phiền lòng. Kéo chăn che đầu, muốn không để ý đến. Không biết làm sao đối phương lại đặc biệt cố chấp, cuối cùng Lục Hồng vẫn cầm điện thoại lên.

"Lục Hồng phải không? Em là Tiểu Mẫn đây~"

Lục Hồng cau mày, quả nhiên là em ấy. Người này là chuyện gì vậy, lần trước cô đã từ chối, lần này lại gọi điện tới chẳng lẽ vẫn muốn hẹn cô ra ngoài.

"Em được công ty Cảnh tỷ tỷ nhận vào rồi~~~"

Cảnh tỷ tỷ? Cảnh Lang?!

Lục Hồng ngồi dậy, sắc mặt có chút không vui. Quan hệ của em ấy với Cảnh Lang trở nên tốt từ khi nào vậy.

"Vậy chúc mừng em."

Lãnh đạm trả lời một câu, Lục Hồng có loại xúc động muốn cúp máy, sau đó gọi cho Cảnh Lang thật tốt 'khởi binh vấn tội'.

"Lục tỷ tỷ, cảm ơn chị đã giúp đỡ. Em biết Cảnh tỷ tỷ nhất định là vì quan hệ với chị mới chấp nhận tuyển dụng em."

"Em lầm rồi, chuyện này có lẽ là chủ ý của Cảnh Lang, cho nên em không cần cảm ơn chị."

Thanh âm Lục Hồng vẫn lạnh lùng.

"Bất kể nói thế nào, Cảnh tỷ tỷ nhất định là nhìn mặt mũi chị mới có thể giúp em. Lục Hồng, bữa cơm này em nhất định phải mời chị!"

Tiểu Mẫn thành khẩn nói, ngược lại khiến Lục Hồng có chút không thể khéo léo từ chối. Tuy khó chịu đối với cách cô gọi Cảnh lang, nhưng cô gái này đích thực thời điểm ở Mỹ Nhân Cư đã giúp đỡ mình, tổng thể mà nói là không có bụng dạ xấu.

"Chuyện này không liên quan tới chị, ăn cơm cũng được. Muốn cảm tạ thì cảm tạ Cảnh Lang đi."

Lục Hồng không được tự nhiên nói.

"Không thì chị với Cảnh tỷ tỷ cùng đi đi, em mời các chị ăn cơm, liền tối nay nha."

Tiểu Mẫn một phát vào đề.

"Em trước gọi điện cho Cảnh tỷ tỷ nói địa điểm ăn cơm tối nay, trước tiên cứ như vậy đi."

Còn chưa đợi Lục Hồng trả lời, Tiểu Mẫn đã cúp máy.

Nhìn chằm chằm di động, Lục Hồng tổng cảm thấy chuyện là lạ ở chỗ nào đó, trong lòng không thể nói lên được điều không thoải mái, Tiểu Mẫn, em ấy với Cảnh Lang quen biết đến vậy rồi ư?

Bình Luận (0)
Comment