Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 90

Vận mệnh là gì? Mới ngày hôm trước, Cảnh Lang còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng ngày hôm sau, cô bắt đầu tin tưởng có một sức mạnh bóng đêm không thể nhìn thấy đang nắm giữ quỹ tích của chúng sinh, ngay cả yêu tộc cũng không may mắn tránh khỏi.

"Sói đuôi to, muốn ăn táo không?"

Trái táo màu đỏ vận động qua lại trên tay Thanh Phượng. Ánh mắt rơi vào một góc xó xỉnh nào đó, trong mắt tràn đầy khôi hài. Còn bản thân cô thì nhàn nhã thoải mái bắt chéo hai chên trên xích đu.

Trong một góc căn phòng u ám, một đoàn lông nhung màu trắng nào đó đang nằm sấp trên sàn nhà. Loáng thoáng trông như một con chó Samoyed.

"Cảnh Lang, lúc bé sao tớ không phát hiện da lông của cậu tốt như vậy nhỉ, thật muốn lột ra làm bộ áo choàng dài bằng lông sói."

Lúc nói chuyện Thanh Phượng cố ý cao giọng. Nhưng mà, vẫn không có hồi đáp.

"Xì~"

Thanh Phượng mất kiên nhẫn đứng dậy, chân trần đạp trên sàn nhà, hướng đoàn màu trắng đi tới.

"Cậu rốt cuộc muốn sa sút tới chừng nào đây?"

Lông mày Thanh Phượng nhướng lên, trong con ngươi ẩn ẩn tức giận. Một tay chống nạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân mình.

"Cho tớ yên tĩnh một lúc được không?"

Tiếng sột soạt vang lên, đoàn 'màu trắng' gần như rụt người lại.

"Thiệt ngại, không thể được. Còn nữa, tớ muốn đổi lại lời nói sai vừa rồi với cậu, phải là một con sói nhát gan khiếp nhược mới đúng cậu cứ tiếp tục hèn nhát cho tớ đi!"

Trong khẩu khí Thanh Phượng không khỏi châm chọc, nhưng càng nhiều hơn chính là mơ hồ lộ ra một loại lo lắng.

"Cảm ơn cậu, Tiểu Xà."

Đoàn 'màu trắng' nào đó rốt cuộc đứng lên, thân thể phẩy phẩy bộ lông vừa dày vừa nặng. Chỉ thấy bóng dáng một con sói to lớn màu trắng tuyết chậm rãi từ trong tối bước ra. Quanh thân nó bao trùm bộ lông trắng như tuyết, rối bù mà sáng rực, nhìn từ xa, tựa như đang khoác lên người một chiếc áo choàng dài quý giá. Tứ chi vững vàng cố định trên mặt đất, sau lưng kéo theo cái đuôi to xù lông chắc nịch. Trong con mắt hẹp dài, là con ngươi màu xanh tựa như một mảnh đại dương mênh mông, rạng ngời rực rỡ.

Lỗ tai nhẹ nhàng lay động, móng vuốt sắc bén chậm rãi bước lên một bước, nó ngẩng đầu lên. Tình cảnh này khiến người ta liên tưởng đến nữ vương băng tuyết bước ra từ trong đỉnh tuyết sơn, thần thánh khiến người không thể xâm phạm. Người phàm nhìn thấy chỉ có xúc động sùng bái.

"Này thì khoe tư thế, ra vẻ lạnh lùng!"

Thanh Phượng phất tay chính là một cú nện lên đầu tuyết lang. Tuyết lang cũng không tức giận, chỉ ngơ ngẩn đi lên trước vài bước, lại nằm phệt xuống đất.

"Tớ biến đây!"

Thanh Phượng siết chặt nắm đấm, bất đắc dĩ thở dài, bộ dạng rất hận không thể rèn sắt thành thép.

"Cảnh Lang, con bà nó cậu đứng dậy cho lão nương, chẳng phải chỉ là người phụ nữ của cậu chạy theo người khác thôi sao, đoạt lại thì được rồi!"

Thanh Phượng nói một cách tự nhiên. Tuyết lang cũng chỉ yên lặng cúi đầu tựa lên móng vuốt, cũng không thèm nhìn Thanh Phượng lấy một cái.

"Nếu biết trước sẽ nhìn thấy cậu mang cái bộ dạng kinh hãi này, hôm đó tớ không nên cứu cậu ra!"

Thanh Phượng oán hận nói một câu, cúi người, nhìn thẳng vào mắt tuyết lang. Con ngươi bình tĩnh như nước không có chút gợn sóng, nhưng đã mất đi thần thái thường ngày.

"Tiểu Xà, cậu ồn ào quá."

Tuyết lang phe phẩy đuôi to một chút, quét qua trước người Thanh Phượng.

"Cảnh Lang, cái cục lông này xem như là có ý? Muốn đuổi lão nương đi?"

Ngày hôm đó, Cảnh Lang tỉnh lại trong đau đớn, lại phát hiện mình đã hiện về nguyên hình. Hơn nữa quanh thân không hề cảm thấy một chút linh lực, bất luận dùng sức thế nào cũng không biến trở về được. La Cẩn nói với cô là Lục Hồng đã phản bội cô, Lục Hồng từ đầu đến cuối đều chỉ thích người anh La Hữu Thiên của cô ả, hơn nữa vì muốn vạch trần thân phận thật sự của Cảnh Lang, Lục Hồng mới giả vờ thích cô, mai phục bên cạnh cô, chính là đợi cơ hội cho cô uống viên thuốc nọ. La Cẩn thản nhiên cho biết không biết La Hữu Thiên làm sao có được viên thuốc, chỉ biết nó có thể khiến Cảnh Lang mất đi sức mạnh, hiện ra chân thân. Mà sau tất cả mọi chuyện, cô mới biết được từ miệng của anh cô.

Mới đầu Cảnh Lang cũng không tin, tình cảm Lục Hồng đối với cô là thật hay giả, cô làm sao không biết được. Huống hồ trong chuyện này điểm khả nghi trùng trùng, cô tuyệt đối không tin Lục Hồng sẽ phản bội cô. Nhưng mà, khi Thanh Phượng cứu cô từ trong tay La Cẩn ra, thì biết được tin tức đã đánh tan hoàn toàn niềm tin của cô.

Lục Hồng sắp đính hôn với La Hữu Thiên. Cảnh Lang cho rằng Lục Hồng bị La Hữu Thiên uy hiếp,

"Tớ đã gặp Lục Hồng, cô ấy bảo cậu hãy quên cô ấy đi."

Thanh Phượng vốn định mang Lục Hồng về, nay chuyển lại lời nói của cô cho Cảnh Lang. Ngay cả Thanh Phượng cũng không tin mình sẽ nhìn lầm, cô không tin Lục Hồng là một cô gái như vậy. Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy nụ cười của Lục Hồng rạng rỡ biết bao, ôm nhau với La Hữu Thiên.

"Tôi vẫn luôn yêu A Hữu, chuyện bắt cóc lần đó cũng là kế hoạch của tôi và A Hữu. Cảnh Lang là phụ nữ, tôi làm sao có thể yêu một người phụ nữ chứ, lại còn cùng cô ấy trải qua một đời, thật quá buồn cười rồi."

Lời nói lạnh như băng liền rời khỏi môi Lục Hồng một cách tự nhiên, Thanh Phượng giận đến nghiến răng, xém chút nữa liền muốn tiến lên tát cho cô một cái. Cho đến khi rời khỏi biệt thự, tỉnh táo lại Thanh Phượng mới mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, vì vậy cô nghĩ tới Mẫn Yên Nhiên, người này có thuật đọc suy nghĩ. Sắp xếp cho cô ấy gặp mặt Lục Hồng, có lẽ có thể nhìn ra suy nghĩ chân thật của Lục Hồng, chỉ là Lục Hồng lại tránh không gặp, từ chối thỉnh cầu gặp mặt của cô. Chuyện này càng tăng thêm nghi ngờ của Thanh Phượng. Nhưng lúc này Cảnh Lang đã mất hết ý chí.

Từ sau khi hiện ra chân thân, liền cả ngày mặt mày ủ dột rúc vào một góc trong nhà, trầm mặc. Không để ý đến bất kỳ ai, khoảng thời gian này, Cảnh Tình và Tư Minh Vi, Cảnh Ngọc cũng lục tục tới khuyên nhủ Cảnh Lang. Cảnh Tình vốn định mang cô trở về Lang tộc chữa trị, nhưng cô lại cự tuyệt.

"Con như vậy cũng tốt."

Cho một câu trả lời chả ra đâu vào đâu, Cảnh Lang lại trốn vào thế giới của mình.

"Cảnh Lang! Cậu rốt cuộc có phải yêu không vậy?"

Thanh Phượng giậm chân tức giận,

"Đường đường là thái tử của Lang tộc bị loài người khi dễ một chút liền trở thành oắt con vô dụng, nếu truyền đến yêu giới, chẳng phải cho người ta cười nhạo vào mặt."

"Tiểu Xà, tớ vốn trên người chỉ mang một nửa huyết thống Lang tộc."

Cảnh Lang bình tĩnh nói một câu.

"Cậu là muốn chọc lão nương tức chết đúng không!"

Thanh Phượng dứt khoát nắm hai tai cô lên, dùng sức vặn.

"Đau, đau, buông tay, mau!"

Cảnh Lang bị đau, cái đuôi thuận thế đảo qua, muốn đẩy Thanh Phượng ra. Đáng tiếc, hai tay Thanh Phượng gắt gao níu lấy lỗ tai cô, cứ thế không buông, thân người nhẹ nhàng tránh được cái đuôi.

"Này thì cho cậu câm nín!"

"Cho cậu không lên tiếng này!"

Thanh Phượng hùng hổ, lực đạo trên tay không hề giảm.

"Lỗ tai của tui!"

Cảnh Lang uốn éo người lại, không ngừng xoay vòng vòng tại chỗ, muốn hất Thanh Phượng ra.

"Này hả! Hôm nay lão nương không dạy dỗ cậu lại, liền đổi thành họ Lang!"

"Con rắn thối!"

Cảnh Lang gấp quá, quay đầu đớp một cái, cắn lên tay Thanh Phượng.

"Ui da! Sói đuôi to, cậu dám cắn tớ!"

Thanh Phượng vặn vẹo lỗ tai của cô, Cảnh Lang ngoài miệng dùng sức, hai người nhất thời xoay một vòng. Chỉ một lúc sau, cùng nhau lăn ra đất, vẫn lăn vòng quánh nhau.

"Tớ cũng đâu cắn cậu thật sự!"

Cảnh Lang chỉ dùng miệng ngậm lấy cổ tay cô, cũng không dùng sức trên hàm sắc bén.

"F*ck! Đó cũng là cắn!"

Âm thanh vang lên một trận, phòng khách loạn thành một đoàn, bàn uống trà cũng bị hai người quật ngã trên đất. Mạc Tri Thu sau khi vào cửa, thấy sinh vật giống như sói trắng như tuyết đang đè trên người Thanh Phượng quần áo xốc xếch. Máu nóng dâng lên não, lao lên một phát nắm lấy tuyết lang, ném qua một bên.

"Đau chết tôi rồi!"

Thân thể Cảnh Lang đụng vào tường, bị đau rơi xuống đất. Tứ chi giơ lên run cầm cập. Toàn bộ hình dáng rất chật vật, Mạc Tri Thu ôm Thanh Phượng lên, mặt đầy ôn nhu,

"Vợ~ em không sao chứ? Không bị tên háo sắc kia vô lễ chứ."

"Em không sao."

Thanh Phượng nhìn cổ tay một chút, chỉ có dấu răng nhàn nhạt, lại chuyển mắt thấy Cảnh Lang nằm trên đất, 'phì' một tiếng, bật cười.

"Cảnh Lang, cậu cứ dứt khoát cả đời như vậy, để nhà bọn tớ nuôi cậu."

Thanh Phượng không nhịn được cười nói.

"Alice Carano! Đủ rồi đó!"

Cảnh Lang trở mình đứng dậy, gầm lên, huơ cặp móng vuốt không có lực uy hiếp.

---

Trong gian phòng rộng rãi, Lục Hồng ngồi một mình trên giường, ánh mắt hướng về bộ lễ phục mặc trong buổi cử hành hôn lễ lúc ban ngày. Bỗng, cô đứng lên, vung tay cầm áo ném lên mặt đất. Cắn môi, nén xuống xúc động muốn khóc, một mình yên lặng đứng ngẩn người tại chỗ.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Buổi tối đó, cô lại lần nữa rơi vào địa ngục. Buổi sáng đó khi cô tỉnh dậy, cuối cùng toàn thân lõa lồ nằm trên giường, đối diện cô là La Hữu Thiên hai mắt cười như không cười. Một khắc đó, cô thật có xúc động muốn chết, cô lại bị...

"Nếu muốn tự sát, khuyên cô không nên. Sự yên ổn của Cảnh Lang đều nằm trên tay cô đó."

La Hữu Thiên lớn tiếng cười vang.

"Anh đã làm gì Cảnh Lang?!"

Vừa nghĩ tới Cảnh Lang rơi vào tay đối phương, Lục Hồng một trận lo lắng, mất đi lý trí.

"Tôi chỉ là người trần mắt thịt bản lĩnh đâu mà làm gì một con yêu quái."

La Hữu Thiên nhếch mép.

"Yêu quái?"

"Ô hô! Để tôi nói cô hay, cho tới lúc này người cùng chung chăn gối với cô không phải con người, mà là một con lang yêu."

"Không thể nào! Anh gạt tôi! La Hữu Thiên, tôi sẽ không lại tin tưởng anh. Lập tức thả tôi ra, tôi muốn gặp Cảnh Lang!"

Tay Lục Hồng nắm chặt lấy chăn che phủ thân thể mình lại, căm giận nhìn La Hữu Thiên.

"Trở về? Cô cho rằng mình còn trở về được sao? Đừng quên, cô đã là người đàn bà của tôi. Dù là hàng đã dùng qua, nhưng mà tóm lại dùng để ấm giường thì vẫn còn tốt chán. Huống hồ cô cho rằng Cảnh Lang vẫn còn muốn cô à? Cô ta bây giờ đã nhận định cô đã phản bội, với lại thân cô ta còn khó mà tự bảo toàn được. Viên thuốc mà tôi cho cô, không chỉ để cô ta hiện ra chân thân, còn có thể khiến mất hết linh lực. Chính là nói, cô ta bây giờ chả khác gì một con thú hoang, hahahaha!"

La Hữu Thiên càn rỡ cười như người điên nói, tâm tình khoái trá hết mức.

"Trên cơ bản tôi không hề cho Cảnh Lang uống viên thuốc đó!"

Thân thể Lục Hồng thẳng thắng run rẩy, trợn mắt trừng La Hữu Thiên.

"Nhưng cô ta đã tin rằng là cô cho cô ta uống! Tôi khuyên cô vẫn là đàng hoàng một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi, có lẽ tâm trạng tôi tốt hơn, sẽ cho Cảnh Lang uống giải dược. Hắc! Bằng không, cả đời cô ta phải làm dã thú rồi!"

"Súc sinh! La Hữu Thiên, anh không phải là người! Cút đi cho tôi! Cút đi!

Lục Hồng tức giận thuận tay cầm cái gối trên giường, cái chân đèn trên tủ, đập tất cả về phía hắn. Nhưng mà, chuyện đã phát sinh lại vẫn bất lực để thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment