Tiểu Kê Trở Lại

Chương 2

Chết có phải là hết?

Không, nó chưa bao giờ là sự kết thúc, nó chỉ là sự chuyển sinh, cái cũ mất đi thì cái mới mới có thể thay thế được.

Vũ Nghê trước đây từng là một vị bán thần cao cao tại thượng nằm ngoài luân hồi, thế nhưng sau khi bị mất tất cả, nàng cũng sẽ giống bao người khác, mắt xích tầm thường của vòng xoay vận mệnh.

Dù vẫn biết là thế, nhưng Vũ Nghê cũng không thể làm cách nào để thay đổi, một mình nàng không thể đánh lại Hắc Bạch Vô Thường, nếu như có năng lực trước đây thì còn may ra chứ với linh hồn phàm nhân như thế này thì đánh nát ba hồn bảy vía của nàng cũng chẳng đánh lại hai người này. Cố gắng bám víu lấy tên Long Ngôn đốn mạt kia lại càng không thể, tiên giới là nơi tiên khí rất dày đặc, không phải nhờ có hai vị Hắc Bạch Vô Thường đây thì chắc nàng chửi cũng không chửi nổi nửa chữ đã bị bật văng ra khỏi chín tầng mây rồi.

Và dưới sự dẫn đường của Hắc Bạch Vô Thường, Vũ Nghê đã đến cổng Minh Giới. 

Địa phủ vẫn chỉ là địa phủ, nàng một ngàn năm trước bước vào vòng luân hồi chuyển thế với danh nghĩa thần nữ, còn bây giờ...

'Haiz, tiểu Bạch này, không có cách nào để tên khốn kia chịu ác báo sao?' Vũ Nghê chán nản bàn chuyện phiếm với Bạch Vô Thường, tiểu Bạch chính là biệt hiệu nàng nghĩ ra cho nàng ấy, mặc dù Bạch Vô Thường có vẻ khá ghét bỏ cái tên này.

'Ta nghĩ không có khả năng này đâu tiểu Kê Kê' Bạch Vô Thường chỉ quăng lại cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, lại còn nhấn mạnh tên cúng cơm "Kê Kê" của nàng nữa chứ.

'Hắn chỉ phải chịu ác phạt khi đã hết "phúc", đó đã là quy luật trời đất. Mà ngươi thấy đấy, chẳng bao giờ chuyện đó có thể xảy ra. Cho dù hắn giết một vị bán thần như ngươi'. Hắc Vô Thường mặt đen giải thích cho nàng mọi việc, hắn cũng chẳng phúc hậu mà ném cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.

Đúng vậy, ngay cả giết một bán thần như nàng mà địa vị, phúc phận của hắn cũng không thay đổi thì một là do hắn làm quá nhiều việc tốt như cứu cả thế giới; hoặc là Vũ Nghê nàng làm một vị bán thần quá thất bại, đến mức cái chết của nàng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lục giới.

Cũng đúng thôi, hơn ba mươi vạn năm qua, ngoài việc chạy theo Long Ngôn, thì việc duy nhất nàng giỏi chính là ăn chơi và phá hoại mà.

'Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?' Bạch Vô Thường cảm thấy chính mình có phần quá đáng nên không châm chọc Vũ Nghê nữa.

'Nếu ngươi còn nuôi ý định trả thù thì bỏ đi, hãy thả lại mọi hận thù lại với con Bỉ Ngạn, mọi ân oán oan nghiệt hãy rũ bỏ hết, đầu thai chuyển kiếp bắt đầu một cuộc sống mới'. Hắc đại thúc mặt than lại bắt đầu bài ca siêu độ của hắn.

'Hắc đại thúc a, ta đã nghe bài ca này cùa thúc cũng gần trăm lần đến thuộc nằm lòng rồi đó.' Hai người Hắc Bạch Vô Thường này ngày trước khi còn sống là bạn thân của phụ mẫu nàng, Phượng Đế. Ngày trước lúc phụ mẫu nàng còn sống đã biết rằng nàng là một kẻ bất trị nên sớm đã dặn dò hai người này chăm lo cho nàng, ít nhất là không để hồn nàng bị lạc mất. 

Vì thế, mấy trăm lần nàng đi đầu thai chịu phạt toàn là họ đưa tiễn nàng, dần dần cũng thành thân quen.

'Hay là ngươi còn quyến luyến Tiên Giới? Hầy dà, ta bảo này tiểu Kê Kê, Tiên Giới lắm quy tắc, toàn những kẻ sống trên mây giả dối thì có gì mà quyến luyến? Thay vì vậy ngươi ở Minh Giới với ta cùng Hắc thúc ngươi, chúng ta dám lấy thanh danh đảm bảo không ai bắt nạt được ngươi!' . Tiểu Bạch còn làm thêm động tác vỗ ngực để chứng minh độ đáng tin cậy của nàng ấy.

'Không, ngươi thấy ta giống như thế sao? Ta sống hơn ba mươi vạn năm ở nơi đó , đã sớm chán ngán nó tận cổ rồi. Tên khốn Long Ngôn kia còn làm việc tốt giải thoát cho ta nữa. Ha ha'. Vũ Nghê gượng cười, có ai thích bị giết ngay trong đêm tân hôn không? Ba mươi mốt vạn năm nàng giữ gìn trinh tiết thế mà bị sát hại ngay ngày đó, đến ngay cả mùi thịt Vũ Nghê còn chưa được ngửi ...

Đúng vậy nàng rất ghét Tiên Giới!

Tiểu Bạch mặt trắng tin nàng đến sái cổ, còn vỗ vai nàng nói 'đúng vậy, đúng vậy' nữa chứ? 

Còn đại thúc mặt than thì có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn gật gù phụ họa tiểu Bạch.

Hai người kẻ xướng người họa một cách vô cùng nhịp nhàng trên nỗ lực "an ủi" bạn nhỏ Vũ Nghê, nhưng nhìn nét mặt đen thui thì có lẽ họ đã thất bại rồi.

'Được rồi, ta hiểu ý các ngươi rồi. Xùy xùy, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương nữa'. Vũ Nghê vốn biết hai người này là thực sự quan tâm tới nàng. 

'A, Hắc đại thúc, đằng kia có chuyện gì ồn ào kìa'. Như vớ được phao cứu sinh, Vũ Nghê chỉ tay đến chỗ náo nhiệt mà nhiều tiểu quỷ bu lại nhất bên cầu Nại Hà.

'Không có gì đâu, chắc la kẻ nào không chịu đầu thai đấy mà'. Hắc Vô Thường như đã quen với cảnh này thản nhiên trả lời Vũ Nghê.

'Ồ, thôi hai người đưa ta đến đây được rồi, ta sẽ tự đi xếp hàng'. Nói chuyện phiếm một lúc cả đoàn ba người đã đi hết con đường Bỉ Ngạn hoa, tới nơi mà người ta xếp hàng chờ canh Mạnh Bà. Nhưng đúng thật là Minh Giới có khả năng thanh tẩy oán khí thật, từ khi đến đây nàng chẳng còn lo nghĩ đến Long Ngôn nữa, những sự giận dữ, sự oán hận, bất cam, căm phẫn.... nàng đều không còn để tâm nữa. 

'Không, lần này chúng ta đến gặp Diêm Vương đã'. Bởi vì trước đây nàng vốn là bán thần, số mệnh của nàng ở trần gian đều được Ti Mệnh Tinh Quân an bài sẵn nên không cần đến gặp Diêm Vương và Phán Quan; nhưng hiện tại không còn thần cách nữa, Vũ Nghê phải chịu sự an bài của hai người kia. 

Nghĩ tới Diêm Vương phúc hắc công và Phán Quan ngạo kiều thụ làm Vũ Nghê sởn hết gai ốc, hàng loạt kí ức không vui vẻ gì cho lắm lũ lượt kéo nhau về.

'A... ha... ha .... tiểu Bạch tỷ tỷ, tỷ có cách nào giúp ta trốn Diêm Vương không? Hắn mà gặp ta như thế này chắc đẩy ta vào súc sinh đạo mất!' Vũ Nghê nghĩ đến cảnh bị đá xuống súc sinh đạo là cười còn khó coi hơn mếu. Nhưng nàng biết chắc chắn tên Diêm La đó sẽ lợi dụng cơ hội này hại chết nàng cho xem.

'Diêm Vương không làm vậy đâu, ngươi toàn nghĩ oan cho hắn, thôi đi nhanh đi, đừng để Diêm Vương chờ lâu.' Tiểu Bạch không để ý tới lời văn nài của Vũ Nghê, liền kéo nàng đi sang một lối khác thẳng về phía chủ phủ Diêm Vương điện.

Vũ Nghê dưới sự hộ tống của tiểu Bạch và Hắc đại thúc đã đến điện Diêm Vương, nhưng lại được hai tiểu quỷ gác cổng bảo rằng Diêm Vương sau khi xử lí công chuyện đã đến cầu Nại Hà giải quyết vụ lộn xộn gì ở đó. Vừa mới ở bên đó xong đi qua bên này, rồi lại phải quay ngược lại bên đó, Vũ Nghê sắp điên rồi, nàng muốn đầu thai được không? Chưa ai nói với nàng đầu thai lại khó đến thế.

Cằn nhằn là thế nhưng đoàn người vẫn đi theo tiểu quỷ dẫn đường quay về đường cũ.

'Aiz, bực mình thật đấy, U minh phủ có cần phải đông đến thế không?  Tiểu Bạch ngươi xem cái hành dài chờ Mạnh Bà canh kìa?? Chắc phải tới mấy ngàn năm mới đầu thai được mất!'. Lúc nãy nàng còn không để ý hàng dài người nhưng bây giờ Vũ Nghê mới  nhận ra, các linh hồn xếp hàng phải dài tới mấy chục dặm, mà ở đây là một hàng thôi đó, còn có tận ba hàng khác cũng như thế nữa.

'Chịu thôi, nhân giới ngày nào cũng có mấy ngàn người chết, mà Mạnh Bà chỉ có một người, Minh giới ta đây còn đang sợ bà ấy nghỉ việc đây.' Tiểu Bạch giọng nói mang phần bất đắc dĩ, lượng người chết thì ngày một đông, mà Minh giới thì quỷ lực (số lượng) ít ỏi , không đủ đáp ứng .

'À, do thế ngươi mới gợi ý ta ở lại Minh giới giúp ngươi à....'. Vũ Nghê nhăn mi hếch mũi nói, nhưng chợt một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng nổi dựng hết da gà: 'Tiểu Bạch, ngươi có cảm thấy lạnh không?' 

'Không, sao thế?' Tiểu Bạch ngây ngô trả lời.

'À ta cảm thấy hơi....' Vũ Nghê chưa nói dứt lời, một bóng dáng to lớn từ đằng xa trông rất quen đập vào mắt nàng khiến nàng không thể tin vào chính đôi mắt mình. Đã một ngàn năm, sao hắn còn chưa đi đầu thai?

Mà người nam nhân đó đang hùng hùng hổ hồ lao về phía nàng, đúng vậy, lao đến. Với ánh mắt như chim ưng, từ khi nàng tới hắn đã nhìn thấy nàng, và hắn đã vượt qua biển linh hồn xếp dài tới mấy chục dặm để tìm đến bóng người đó, bóng người hắn tìm kiếm hơn một ngàn năm.

'Tiếu Họa....' Giọng nói khản đặc như đã lâu rồi không cất lên, đôi mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nành vậy.

'Triệu Phi...' Vũ Nghê như chết đứng tại chỗ, run run gọi lên cái tên mà nàng luôn sợ hãi. 

'Ngươi đứng lại đó cho ta! Cấm chạy!'. Chỉ kịp thấy bóng dáng hắn, Vũ Nghê đã xoắn hết cả tay chân, như một phản xạ tự nhiên nàng quay người chạy thẳng không thèm nghe tiếng người phía sau gầm thét.

'Có quỷ mới nghe ngươi, ngươi có ngon thì đừng đuổi theo!'. Linh hồn thì cũng biết mệt, nàng Vũ Nghê lại là một con chim vô cùng lười biếng, mấy trăm năm nay nàng đến đi nhanh cũng chẳng thèm đi chứ đừng nói chạy. Nên nếu việc rượt đuổi như thế này cứ tiếp diễn thì người thua chắc chắn là nàng.

'Đồ đần nhà ngươi nghĩ ngươi chạy thắng ta sao? Ngon thì chạy đừng để bổn đại gia bắt được!'. Triệu Phi tức giận tới xì khói, bao nhiêu nỗi uất hận, buồn bực, đau khổ hắn đã cố quên nhưng khi gặp lại gương mặt đáng ghét của Tiếu Họa kia, tim hắn lại không kiềm được run lên. Bao nhiêu tình cảm hắn dành cho nàng chỉ là trò đùa? Tất cả là vô nghĩa với nàng? Hắn muốn hỏi tại sao nàng lại làm như thế với hắn? Nàng có từng yêu hắn?

Hỏi cho ra lẽ hắn sẽ xử lí nàng sau.

Và đúng là Triệu Phi rất hiểu Vũ Nghê, chỉ mới chạy được một lúc nàng đã thở hồng hộc không ra hơi.

'Ngươi... âm.... hồn.... bất... tán!!' Vũ Nghê thật có khổ mà không nói nên lời. Có ai nói cho nàng tại sao hắn chưa đầu thai không aaaaaaa. 

'Ta vốn là âm hồn bất tán, ngươi có ngon thì chạy tiếp đi'. Trái ngược với hình ảnh chật vật của Vũ Nghê, Triệu Phi rất hăng hái mà đuổi theo nàng.

'Ngươi....'. Vũ Nghê dám thề hắn chính là khắc tinh của nàng mà. 'Hộc.... không chạy nữa..... chúng ta có thể.... ngồi xuống.... nói chuyện .... không?' Vũ Nghê thật sự hận mình không có tiền đồ, nhưng mà chính nàng khiến hắn có kết cục thảm như thế nếu hắn bắt được nàng thì sẽ băm thây nàng mất.

Nhưng Vũ Nghê hình như đã quên là nàng chỉ là oan hồn thì làm sao Triệu Phi băm xác nàng được.

'Không cần nói nhiều, đi theo ta đầu thai! Kiếp này ngươi đừng hòng trốn!' Triệu Phi tức giận mặt đỏ bừng, không nói gì lôi kéo Vũ Nghê đi lên trước đầu hàng. 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Tiểu Bạch không kịp phản ứng, đến lúc nàng kịp hiểu ra thì bóng dáng Vũ Nghê đã biến mất tăm trong dòng người. 

'A, không đến gặp Diêm Đế sao?' Tiểu Bạch khuôn mặt trẻ con phấn nộn giương đôi mắt ngơ ngác nhìn lão công của mình Hắc Vô Thường để tìm một lời giải đáp nhưng hắn chỉ im lặng.

'Không, thần cách nàng vẫn còn, mệnh số của Tiểu Vũ chúng ta không định đoạt được'. Hắc Vô Thường sau một hồi trầm ngâm suy tư mới đáp lời Bạch Vô Thường.

Tiểu Bạch nghe lão công mình đáp lời như thế vẫn không hiểu, Tiểu Kê chỉ là linh hồn bán thần, không có tu vi, không có phượng tâm hộ thể, nàng làm sao có thần cách? Rõ ràng chỉ là bán thần thôi mà?

'Chuyện này chúng ta không thể xen vào được, và nói ở đây cũng không tiện thôi tối về phòng vi phu lại nói cho nàng'. Hắc Vô Thường cưng sủng vuốt má thê tử của mình, ai cũng hỏi tại sao hắn cứ khăng khăng đòi làm chức vụ này, nhưng trên đời mấy ai biết được hắn có bao nhiêu tự tại, có bao nhiêu hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment