Tiểu Kết Kết Khi Yêu

Chương 6

Khách sạn Tokyo tôi chọn mang phong cách cổ xưa của Nhật, thiết kế như những lâu đài, những cung đình thời Nhật hoàng và các Samurai thịnh trị. Bao quanh bên ngoài là tường đá, bên trong cỏ cây hoa lá, phong thủy hữu tình, điểm trang những căn nhà gỗ là những chậu cây bonsai, những vườn cát được vẽ có nghệ thuật, những suối nước nóng nhỏ chảy róc rách men theo những con đường. Phòng nghỉ của khách sạn đều được trang bị cửa kéo, những ô mã cửa được sắp xếp ẩn để không quá phô. Những người phục vụ mặc kimono đon đả như những vị hầu gái thời Minh Trị, thật khiến người ta ngưỡng mộ vì cách phục vụ ân cần, cử chỉ nhẹ nhàng của họ. Trong phòng dải những tấm chiếu Tatami đều đặn, những chậu bonsai, những bức họa, những tấm rèm, giản dị mà tinh tế. Riêng phòng tắm, quả không hổ danh là quốc gia của suối nước nóng, dòng nước nóng tinh khiết tạo thành cái hồ nhỏ, nền đá cẩm thạch mát lạnh được đặt những hòn giả sơn, những chậu bonsai uốn éo bên cạnh. Tôi thi thào khi cởi áo bước xuống hồ:

- Em rốt cuộc hiểu vì sao nước Nhật giàu mà vẫn khiến người ta tôn trọng, họ giàu vì sự tỉ mỉ, sự chuyên tâm và cách phục vụ hết mình của họ…….

- Ừm.

Tôi thấy anh vẫn theo sát bước chân tôi, và vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Chúng tôi cứ vậy ôm nhau một khoảng thời gian rất lâu dưới làn nước nóng. Cảm giác nước ấm áp bao quanh, hạnh phúc ngay bên cạnh, dần dần xua tan đi cái mệt mỏi của một ngày dài trên máy bay và ngồi taxi.

Có lẽ vì chúng tôi đặt phòng tình nhân, nên có thể nhìn quanh đâu đó bắt gặp những hình ảnh nóng bỏng của nam nữ hoan ái trên những bức tranh cổ. Tôi đỏ mặt vì hơi nước, cũng đỏ mặt vì dục vọng truyền giữa hai thân thể nóng bỏng. Anh ôm tôi lên bờ, dùng chiếc áo bông phủ quanh hai cơ thể, bế tôi đặt lên tấm chăn mỏng giữa phòng ngủ. Chúng tôi ở bên nhau, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào tình tứ, anh vuốt ve thân thể tôi, chạm tới những nơi sâu kín trong tôi làm tôi rên rỉ điên cuồng. Có một thứ phép màu nào đó khiến tôi trở nên mạnh dạn, quên đi những cái gọi là "thuần phong mĩ tục" của người phụ nữ Á Đông. Tôi chủ động hôn anh, nằm trên người anh, hôn lên đôi môi thơm mùi bạc hà ấy, nút cái lỗ tai của anh, xương quai xanh, vòng ngực đàn ông với hai núm vú nho nhỏ. Tôi học cách anh thường làm với tôi, dùng lưỡi quấn lấy, nút lấy nó. Tôi nghe tiếng anh rên khe khẽ, có chút ý vị mỉm cười. Tôi lại lần xuống phía dưới, vùng eo, cái rốn hõm xuống, và cả phần bụng dưới của anh. Tôi thấy anh hơi cứng người lại, tôi lại thêm mạnh dạn hôn xuống. Tiếng anh khản đặc, chứa đầy dục vọng vang lên:

- Tiểu Hy…. em….. ừm………..

Tôi không cho anh cơ hội nói hết, chủ động đưa môi ngậm lấy đầu gậy. Tôi có kinh nghiệm xem phim con heo, thực sự, nên tôi biết phải làm thế nào. Nó rất lớn so với cái miệng nhỏ của tôi, nên tôi phải mở to miệng không chút rụt rè ngậm lấy. Tôi mút như mình vẫn ngậm kéo mút, anh thật sự chịu không nổi, hơi nâng người lên nhìn tôi. Tôi khẳng định toàn thân tôi rất đỏ, như trái táo chín mòng mọng nước ngon ngọt. Tôi khẽ nhắm mắt, và động tác bú mút của tôi, thậm chí còn phát ra tiếng chụt nghe rợn rơn…. Ánh mắt anh mê ly nhìn tôi, miệng rên khe khẽ, cũng dễ nghe lắm, khiến tôi như được tiếp sức mạnh. Tôi lại dùng lưỡi liếm nó, đơn giản vì nó quá dài, không thể từ đầu mà nút hết được. Tay tôi xoa xoa hai viên bi của anh, tới lúc miệng tới tề tựu liền chậm rãi ngậm lấy nó……

Khoảng thời gian trôi qua chậm chạp, anh phun thứ tinh dịch màu trắng nhợt ấy vào miệng tôi. Tôi không thích thứ chất lỏng này lắm, nó thật khó nuốt, đành nhăn mặt nuốt xuống. Anh thở hôn hển, dùng tay lau đi giấu vết còn lại sau cơn kích tình cạnh khóe miệng tôi. Nở nụ cười hạnh phúc, trong mắt anh có thỏa mãn, biết ơn, có sự say mê không dứt…

- Em….. Thật sự làm anh phát điên mất……

Sau này tôi mới biết, đàn bà khi quan hệ bằng miệng cũng không có cái gì là nhục nhã, tùy vào khí chất của mỗi người, mà hình ảnh trong mắt của đàn ông, nó lại mang một hình tượng khác nhau. Anh nói, trong mắt anh, tôi chính là một yêu nữ cao ngạo lạnh lùng, chỉ với chiếc miệng nhỏ mà khiến anh khuất phục, chỉ biết hưởng thụ và rên rỉ, u mê và mất kiểm soát. Khi đó, nếu tôi nói anh kí vào đơn nợ 1 tỷ USD anh cũng kí, nó quả thật có sức mạnh. Nhưng tôi có chút khôn ranh, độc chiêu thì không phải lúc nào cũng nên sử dụng. Chiêu kém hơn còn có thể chế trụ anh, vậy ngu gì mang độc chiêu ra sử dụng bừa bãi. Tôi biết anh có lúc phát điên phát cuồng, muốn nhìn thấy cái biểu hiện mị hoặc của tôi ngày này, nhưng tôi cũng phải tùy thời tùy hứng mới cho anh lãnh độc chiêu của tuyệt đại yêu nữ.

Trở lại thời điểm lúc sau, anh cuồng nhiệt hôn tôi, như một lời cảm tạ vì đã dâng hiến hết mình cho anh. Tôi thích sự điên cuồng của anh lúc này, không che đậy, không kìm nén. Ngay cả chuyện đeo bao, anh cũng quên luôn, hùng dũng xông trận lần hai, khiến tôi vật vã mệt nhoài. Phạm vi vật vã của chúng tôi, đã lăn ra ngoài tấm chiếu tatami, vượt khỏi phạm vi cái chăn mỏng xinh đẹp lúc nãy.

Chúng tôi ôm ấp nhau qua buổi chiều, tới giờ tiệc mới mò ra đại sảnh của khách sạn. Tiệc buffet thực được làm ra để chào đón những người khách trong ngày tới nhận phòng, đặc biệt giảm giá mà đồ ăn phong phú, họ còn mời Geisha tới hát múa gảy đàn, phòng tiệc náo nhiệt vô cùng. Vì chúng tôi tâm tình cực kì tốt, nên chọn một bộ yukata mùa hè để tham dự. Anh đặc biệt yêu mái tóc của tôi, còn chải chuốt và cài lệch một đầu mảng hoa sakura bên đầu tôi nữa. Tôi cười cười nhìn anh trong gương, sau đó mới quay người ôm lấy anh, tiếp tục một bữa chíp chíp với bạc hà dài dài. Những cô phục vụ đã chuẩn bị guốc gỗ ở ngoài cửa, tôi một tay cầm quạt tiểu thư, một tay năm lấy tay anh,lôi kéo ra bên ngoài. Tôi thích tiếng guốc gỗ lạch cạch, tiếng guốc của anh chậm rãi mà vững chắc phía sau, tiếng róc rách của những dòng suối nhỏ đang chảy trong vườn. Bên trong bữa tiệc, khách khứa ngồi đã rất đông rồi, thức ăn liên tục tiếp lên, chưa kịp hết đã đầy. Anh và tôi ngồi vào hai chiếc gối nệm, vui vẻ chọn những món ăn đặt trên đĩa theo chiếc bàn xoay đang xoay vòng.

Lâu lắm rồi tôi ở chốn đông người không hề che đậy gương mặt tươi cười của mình, vì có lẽ anh đang hạnh phúc, tôi chính là người đem đến hạnh phúc cho anh.

Có rất người Nhật tới bắt chuyện với chúng tôi, tiếng Nhật của tôi nghe và nói đặc biệt tốt nên dễ dàng ứng phó với họ. Tôi thấy có người Nhật thì rất dễ gần, có những người khi tới gần lại mang theo một chút tà dâm trong đáy mắt. Tôi cũng không biết anh có thông thạo tiếng Nhật không, vì anh chỉ để tôi nói, đa phần là im lặng lắng nghe, cười cười mà gắp thức ăn cho tôi. Tôi cũng thuyết minh lại những cuộc chào hỏi ngắn với các vị khách dễ mến cho anh, có lúc cũng khiến anh bất ngờ:

- Em có vẻ thông thạo Nhật còn hơn cả trung Quốc đấy….

- Tất nhiên, em yêu tiếng nói của họ, thích lễ tiết của họ, cái cúi đầu, cái bắt tay đều rất dễ thương, và phim hoạt hình của họ cũng rất hay nữa… Bleach a bleach~~~ hana youri dango a~~~~

- Bỏ chữ a~~~ đi, em đang Trung hóa tiếng Nhật đấy.

Tôi cười hì hì, vui vẻ cúi đầu chào một người khách vừa nãy có bắt quen, họ xin trở về trước nên tới tạm biệt tôi. Bên cạnh anh chợt xuất hiện hai người khách tới mà tôi không hề hoan nghênh, còn ai khác ngoài vợ chồng nhà nọ.

Tiếng giọng cô vợ lại lanh lảnh bằng thứ tiếng Nhật không sõi:

- Trời ạ! Hai người biến đâu từ chiều đấy! Chúng tôi muốn tìm hai người đi thăm quan thành phố~~~

Giời ơi, chúng tôi với hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết gì, chúng tôi có không gian riêng tư của chúng tôi, chả lẽchúng tôi làm gì hai người cũng muốn quản chắc. Tham quan thành phố thì lúc nào cũng có thể, nhưng tạo ra khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người càng quý báu, là thứ quan trọng nhất, nghe chưa~~~ Tôi chỉ làm mặt lạnh, không muốn tiếp chuyện với những kẻ hay đi lo chuyện bao đồng này. Dương Viết Quân cũng tỏ ra hơi khó chịu, nên anh chỉ gật gật đầu:

- Cũng tới ăn tối?

- Ừm… Chúng tôi vừa lượn vài vòng thăm thú, Tokyo quả là tuyệt vời….. Giờ đói bụng chết mất thôi. Tôi lại không thích ăn đồ sống với hải sản, Nhật Bản a~~~

Chúng tôi lại tiếp tục ngồi trò chuyện với những vị khách nhiệt tình, tôi vui vẻ kẻ lại một câu chuyện cười đã đọc qua ở một quyển sách nào đó bằng tiếng Nhật khá thuần của mình:

- Trên một chiếc thuyền có Ngộ Không, Ngộ Tĩnh, Bát Giới, Tiểu Tinh, Bạch Thỏ…. Đi tới giữa sông thì thuyền bỗng dưng bị nứt, khiến nước tràn vào trong. Ngộ Không thấy tình hình không ổn, đành nghĩ ra trò chơi kể chuyện cười. Người kể chuyện cười phải khiến tất cả người trên thuyền bật cười bằng câu chuyện họ kể, nếu không sẽ phải nhảy xuống sông. Mọi người nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Ngộ Không xung phong kể chuyện đầu tiên, tất cả đều ha hả cười trừ Bát Giới, kì lạ, Ngộ Không ngậm ngùi nhảy xuống nước. Tới lượt Ngộ Tĩnh, một câu chuyện vô cùng buồn cười, vẫn không tài nào khiến cho Bát Giới mở miệng nhe răng, lại nhảy xuống nước làm mồi cho cá. Tới lượt Bạch Thỏ, Bạch Thỏ lo lắm, hai vị sư huynh kể chuyện rất rất hài, thế mà Bát Giới không phản ứng tí nào, mình chắc chắn cũng chịu chung kết cục thôi. Ngờ đâu, Bạch Thỏ vừa kể xong, Bát giới liền lăn lộn cười như điên, vừa cười vừa bấm bụng. "Đại sư huynh Ngộ Không kể chuyện buồn cười quá!". =,.=

Mọi người trong bữa tiệc đều lắng nghe, đều phì cười khi nghe được câu cuối cùng của Bát Giới, tất nhiên, trừ một người. Tôi cũng sẵn đem lưới ra để đưa cô nàng vào tròng rồi. Cô nàng vẻ mặt ngu ngu thật hỏi chồng sắp cưới:

- Em chẳng hiểu vì sao mọi người cười cả.

Cả phòng tiệc lại ầm ĩ lên một tràng cười. Dương Viết Quân quay sang nháy mắt với tôi:

- Em quả nhiên rất thâm độc.

Cái cô vợ nhỏ ấy, sau khi hiểu ra câu chuyện, mới ngượng ngùng cười cười nhìn mọi người cười mình mà xấu hổ. Không biết tôi trực giác mạnh tới đâu mà cảm giác có mũi tên phóng vèo từ mắt cô ả sang phía mình.

Tan tiệc trở về phòng, Dương Viết Quân ôm tôi đi đằng trước, mới nhỏ giọng nhắc nhở:

- Người Nhật tuy khá tốt, nhưng cũng có cái không tốt của họ. Họ ham mê tình dục quá độ, lại đặc biệt thích kiểu người dễ thương trẻ con như em. Nên em vẫn phải giữ khoảng cách với họ, hiểu chưa….

- Em biết mà… – Tôi quá am hiểu Nhật Bản, dù anh không nhắc tôi vẫn tự mình biết cảnh giác. Nhưng quả thật, tôi vẫn thích cách anh dặn dò như trẻ con thế này, nó thể hiện anh rất quan tâm tôi.

Chúng tôi ở Tokyo được một tuần, tham quan khắp các địa điểm nổi tiếng trong thành phố, một lần còn thông qua người quen mà tới dự được một bữa tiệc ở hộp đêm đỉnh của đỉnh ở Thủ đô Tokyo.

Lúc chiều, giáo sư dạy tôi đàn tranh còn từ trung Quốc gọi điện tới, nói cho tôi về một buổi tiệc trà đạo, cắm hoa của giới Thượng Lưu Nhật, tôi có thể tới đó tham quan và thay mặt thầy tấu một khúc đàn. Chuyện này quả thật nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới, vui vẻ tới nhảy loạn lên khắp phòng. Cái người dẹp loạn thấy tôi tưng tưng liền đè xuống hôn hôn mút mút, lần này tôi không dễ dàng chịu khuất phục để anh đè ép mà trở thành một tiểu thụ bạch thỏ. Tôi ngồi dậy, ngồi trên người anh, ép anh quỳ kiểu Nhật để mình thử một tư thế quan hệ mới. Anh bật cười vì thấy tính tôi đột nhiên biến hóa, ai nói tôi đang vui, nhưng anh vẫn rất cưng chiều tôi mà thuận theo cái tư thế này, ôm tôi lên xuống. Tôi thậm chí còn chưa rời ra được chiếc áo ngủ, cả thân áo trễ xuống vai, lộ ra cảnh xuân tươi mát và một hình ảnh một vị soái ca đang say mê hương thụ.

Ngày hôm sau, có lẽ dưới ảnh hưởng to lớn của giáo sư mà có vị soái người Nhật đưa thiếp mời tới dự lễ tiệc trà. Lễ phục cũng do họ gửi đến, để đồng nhất tiết tấu của buổi lễ long trọng này. Không hổ là giới thượng lưu, một bữa tiệc cũng vung ra không ít.

Tôi quay sang hỏi anh:

- Anh biết thưởng thức trà đạo chứ?

- Không biết.

- Em có học qua được một năm, có lẽ sẽ không cao siêu tỉ mỉ như họ. Nhưng tham gia tiệc trà nên biết một chút, như vậy sẽ tôn trọng chủ tiệc.

Tôi gọi người phục vụ tới, nhờ họ chuẩn bị một bộ dụng cụ pha trà. Vì khách sạn này mang hơi hướm truyền thống cổ xưa, nên không lạ gì nếu họ có sẵn những bộ dụng cụ. Thậm chí bà chủ còn tỏ vẻ hoan nghênh, không thu phí mà cho chúng tôi mượn để hưởng dụng. Bà nói, một bữa tiệc trà sẽ thể hiện sự tôn nghiêm, khí chất cùng tinh thần của con người, khi tham gia tiệc, thì phải mang trong mình một tâm hồn thanh tươi thoát tục, hòa mình vào với sự tỉ mỉ qua từng bước, và hương thơm của trà…. Bất ngờ ở chỗ, tôi thậm chí không cần phải dạy anh, bà chủ nhiệt tình tới hướng dẫn chúng tôi rất chi tiết từng bước từng bước không sai, quy củ mà thanh thoát phá lệ. Lúc còn lại hai người, tôi cười cười với anh:

- Như thế nhé, từ những cái vừa học, chúng ta làm lại một lần nữa. Em là chủ, và anh là khách…

Chỉ cần nhắc qua một lượt tôi liền nhớ rõ từng bước trong đầu, tôi cũng là một giáo viên nghiêm khắc, nên anh rất nhanh đã tiếp thụ được những chỉ giáo của tôi.

Buổi tối trước ngày tham gia buổi lễ, tôi nằm trong lòng anh, giụi giụi đầu:

- Cảm ơn anh đã vất vả mấy hôm nay nhé. Em biết là anh làm tất cả đều chỉ vì em…

- Em biết là được rồi… Ngủ đi…. Ngày mai đối với em rất quan trọng, với anh cũng vậy….

Đúng vậy, tôi là khách mời, nhưng cũng chính là khách mời danh dự. Buổi sớm đã có người tới tận cửa đón, chúng tôi hai người lễ phục chỉnh tề đoan trang ngồi trên chiếc xe sang trọng. Tới cửa anh liền được dẫn tới vị trí khách mời, còn tôi được đưa ra đằng sau lễ đài, để học qua những lễ nghi, bước đi cơ bản. Buổi lễ lần này, đặc biệt ở chỗ, cao trào nhất là đài gỗ giữa sảnh…….. mọi người từ các vị trí bàn trà xung quanh có thể thấy rõ mọi diễn biến bên trên. Tôi cũng thấy tim mình đập nhanh chút rồi, dù tôi chỉ có những động tác rất đơn giản, đó là bước những bước ( mà họ gọi là bước chân tiên tử), múa vòng vòng một chút và hạ xuống tấu đàn. Bên giữa siêu cấp quảng đại nghệ nhân xuất thân từ Hoàng gia sẽ pha trà trong tiếng đàn, mời một đại nghị sĩ thưởng thức. Còn đối diện, góc trong, có nền là bốn bức tranh mai lan trúc cúc, sẽ có một bàn dành cho tuyệt đại nghệ nhân cắm hoa vừa múa với những cành hoa, sau đó nhẹ nhàng tạo nên một tác phẩm nghệ thuật chấn động lòng người. Ba màn, đều không được ghép từ trước, họ muốn sự hòa hợp đến một cách tự nhiên nhất. Âm nhạc, nghệ thuật, tâm hồn, thiên nhiên và con người…….

Tôi nhớ trước kia mình cũng luôn luôn có mặt ở trên sân khấu trường phổ thông, mọi lúc có thể, để đứng trên cao, anh có thể nhìn thấy tôi, yêu thích phong thái của tôi. Thế nhưng hồi ấy, chúng tôi tự mình không thể tiếp nhận lẫn nhau, có lẽ trong mắt anh vẫn có những tia phản cảm chán ghét. Tôi nhìn anh được an bài ở một bàn trà khá đẹp mắt ngước lên, môi khẽ cong cong một nét cười, như nguồn động lực cổ vũ tinh thần cho tôi vậy. Ánh đèn trong phòng chợt tắt, chỉ có một ánh trăng sáng ngời theo bước chân nhảy múa của tôi lên bục đài. Những cánh hoa mềm mại theo sợi xích đu bay trong gió, vẽ nên khung cảnh xa xăm của những lâu đài, những triều đại…… Nốt nhạc đầu tiên cất lên, có chút vui tươi, bừng sáng cho một sự mở đầu của thế giới. Ánh sáng theo mặt trời tỏa sáng mọi thứ, che lấp ánh trăng, nhưng không che lấp được niềm vui rạo rực của khúc nhạc trong ngày mới. Tôi say mê nhìn theo từng dây đàn, từng cái chạm gảy…. Tôi hòa theo ánh sáng khi nhìn thấy những con người xuất hiện với cốt cách thanh cao, với hương trà thoang thoảng thanh mát tâm hồn, với hương hoa lùa theo ngọn gió dưới bàn tay khéo léo của vị nghệ nhân nọ, và cả thứ tình yêu duy nhất, bền lâu, sự tin tưởng vào nó trong đôi mắt của anh đang dõi theo tôi…… Giai đoạn có lúc miệt mài theo đuổi, ráo riết rối loạn như những ngày tháng đen tối của thế giới lúc trước. Và cuối cùng, nó cất mãi lên cao, âm vang mãi, da diết thấm sâu vào lòng người khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, hòa hợp mọi thứ vào làm một……… Tôi đã hoàn thành rất thành công, tôi hé mắt mỉm cười nhìn khoảnh khắc toàn trường đang tĩnh lặng………. Tiếng vỗ tay ầm ầm, tiếng ca ngợi hết lời từ những bậc nghệ nhân, tiền bối, quan chức cấp cao phía dưới….

Buổi tiệc trừ diễn ra rất suôn se, tôi cũng được xếp cùng bàn với anh, hai chúng tôi lặng lẽ mìm cười, thưởng thức thành quả của mấy ngày rèn luyện.
Bình Luận (0)
Comment