Bởi vì tật cà lăm nên Tô Bối nói rất chậm, nhưng cô vẫn có thể diễn đạt lời của mình một cách trọn vẹn.
Chờ sau khi cô nói xong, Hồ Thừa Nghị chăm chú nhìn cô rồi “ừ” một tiếng.
“Yeah.”
Thấy Hồ Thừa Nghị trả lời đồng ý, Tô Bối hoan hô một tiếng, tốt quá đi.
Cô cũng không thèm quan tâm tới vết thương, nhoài người về phía trước hôn Hồ Thừa Nghị một cái.
Hô Thừa Nghị hỏi: “Sao em lại tới được đây?”
Thật ra trong lòng anh đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua chỉ hỏi Tô Bối về tình hình thực tế thôi.
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ nói.” Hồ Thừa Nghị trấn an nói.
Tô Bối “ừ” một tiếng, thật ra tính tình của cô vốn không phải nóng nảy, gấp gáp. Thấy không ai thúc giục, cô cũng từ từ bình tĩnh nói chuyện.
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn chăm chú Hồ Thừa Nghị, dè dặt nói: “Người kia không, không, không thích anh sao?”
“Hả? Sao lại nói như thế?” Hồ Thừa Nghị không lập tức trả lời mà anh hỏi ngược lại cô.
Tô Bối mở miệng cười khẽ, cũng không trả lời câu hỏi của anh, nói: “Không có gì, em rất thích anh.”
Tô Bối bắt chước cách Hồ Thừa Nghị vuốt lông mình, cô giơ tay lên xoa đầu anh.
Tóc của Hồ Thừa Nghị rất cứng, nó đâm vào vết thương của Tô Bối khiến cô định la lên. Nhưng khi thấy Hồ Thừa Nghị nhìn mình thì cô ngậm miệng lại, dịu dàng cười tươi.
Tô Bối cầm điện thoại Hồ Thừa Nghị gọi cho ba để báo bình an.
Tô Văn Thư ở bên đó cũng lo cho Tô Bối gần chết, nhưng mà nghe cô nói không sao thì ông cũng yên tâm phần nào. Chỉ là ông không hiểu tại sao có thằng rảnh rỗi đi bắt cóc sóc bay của người khác?
Con gái cưng của ông muốn bắt là bắt sao?
Hừ!
Tô Văn Thư vẫn đang đứng ở bên ngoài nhà cũ Hồ gia, ông không vào được nên chỉ có thể giương mắt ra nhìn.
Lúc Tô Bối gọi điện thoại đến, ông suýt chút nữa biến lại nguyên hình bay vọt vào đó.
Nghe con gái nói chuyện từ từ, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh khiến Tô Văn Thư thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Văn Thư định biến lại nguyên hình để bay vào. Nhưng đáng tiếc lúc ông cất điện thoại vào trong túi thì bỗng dưng lại reo lên như bùa đòi mạng vậy.
“Alô?”
Là người phụ trách trường quay: “Alô cái đầu anh, không phải là anh bảo bị đau bụng nên phải đi bệnh viện sao? Sao trong ảnh chụp lại thấy anh đứng bên ngoài chứ?”
Tính tình của Tô Văn Thư không tệ lắm, xưa nay quen biết rất nhiều bạn bè. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với nhau mấy ngày trong studio, nhưng ông đã làm quen gần hết nhân viên ở đó.
Hôm nay chỉ tìm đại một lý do để xin nghỉ thôi.
Nghe giọng điệu này của người phụ trách, ông cũng biết chuyện bị bại lộ rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh còn hỏi tôi chuyện gì sao? Tôi còn phải đi hỏi ngược lại anh đó. Không phải anh nói đến bệnh viện sao? Kết quả là fan của anh chụp được anh đang ở bên ngoài rồi đăng lên mạng kia kìa. Mà hình như vận may của anh hết rồi nhỉ, nhân viên thấy được nên đưa hình cho tôi này.” Người bên kia tức giận nói chuyện rất nhanh.
“Nếu anh không đưa ra lý do nào chính đáng, bọn tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện!”
Tô Văn Thư im lặng trong chốc lát, sau đó đau lòng ôm đầu nói: “Con gái của tôi được người ta cầu hôn rồi!”
Đối phương im lặng….
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Không lừa tôi chứ?”
Tô Văn Thư nói: “Anh có hiểu được cái cảm giác đó không? Con gái bảo bối tôi cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, sơ sẩy một chút đã bị người ta bắt cóc. Huống chi thằng nhóc đó là người nước L, mà tôi là người nước E. Anh có hiểu cái cảm giác muốn gặp con gái mà không thể gặp được không?”
Tô Văn Thư gần như đâm dao về phía trái tim mình.
Đau quá.
“….”
“Anh phải hiểu cho tâm tình của tôi chứ.”
“Không.” Người phụ trách dứt khoát nói.
“Anh cũng là ba mà…..”
Người phụ trách ngắt lời ông nói: “Không, tôi không hiểu được, anh có con gái từ lúc nào vậy? Không phải anh mới chỉ ngoài ba mươi thôi sao?” Nói dối thì cũng nên tìm lý do khác để nói chứ.
Tô Văn Thư cứng họng không nói được. Nên nói là năm ngoái sinh, năm nay đã trở thành thiếu nữ sao? Hay là nói ông sinh con gái lúc còn là trẻ vị thành niên?
Trời ơi là trời…..
“Thôi được rồi, chỉ cần anh chứng minh được thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Đối phương đã cho bậc thang đi xuống, Tô Văn Thư vội vàng đồng ý.
Sau khi hai người cúp điện thoại, Tô Văn Thư đứng đó cười ha ha, bây giờ ông đã có lý do đi vào rồi.
Người phụ trách có nói chỉ cần chứng minh là được. Chỉ cần chụp chung hoặc quay video với con gái thôi, nhưng Tô Văn Thư thấy vậy còn chưa đủ.
Dĩ nhiên ông muốn nhân cơ hội này mang Tô Bối ở bên người Hồ Thừa Nghị đi.
Ông lấy điện thoại ra gọi, Hồ Thừa Nghị ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Bên đây tôi có chút chuyện, người phụ trách muốn thấy Tô Bối. Bây giờ tôi vào dẫn con bé ra được không?”
Hồ Thừa Nghị nói: “Không được ạ.”
“Không được cũng phải được, bây giờ Bối Bối vẫn chưa thành thạo cách biến hình lắm, nếu đột nhiên biến hình trong nhà cậu thì lớn chuyện rồi.” Tô Văn Thư tức giận nói.
Hồ Thừa Nghị nhìn về phía Tô Bối, thật ra anh muốn chờ ông nội tỉnh dậy để ông gặp mặt Tô Bối một chút.
Đúng lúc vừa nãy cô đã cứu ông nội, đây cũng chính là cơ hội tốt. Đương nhiên ông nội không thể phàn nàn gì được.
Nhưng mà bây giờ Tô Văn Thư lại muốn mang Tô Bối về.
Hơn nữa cũng nói rất đúng, Tô Bối dùng dạng nguyên hình để tới biệt thự. Nếu cô vô duyên vô cớ biến thành hình người thì sẽ có chuyện.
Sẽ không ai nghi ngờ, nhưng mà khắp nơi trong nhà đều có camera, chỉ cần có người xem lại camera thì không thể giải thích được.
Hồ Thừa Nghị truyền lại lời của Tô Văn Thư cho Tô Bối nghe, cô không nghĩ sâu xa giống như anh, sau khi suy nghĩ một lúc thì cô gật đầu nói: “Được ạ, vậy mai em qua thăm ông nội sau.”
Tô Bối tháo chiếc nhẫn trên tay ra, cô ngồi xuống giường biến lại nguyên hình.
Trong đống quần áo, một cái đầu nhỏ xíu chui ra ngoài.
Cô đeo lại chiếc nhẫn lên cổ mình rồi nhảy lên vai Hồ Thừa Nghị, sau khi đứng vững thì cô nghiêng đầu nhìn anh nghiêm túc nói: “Ngày mai, em sẽ xin ông nội cho em đem anh về nhà. Anh, anh đừng lo.”
Bây giờ Tô Bối không ở trong hình dạng người nên Hồ Thừa Nghị không nghe hiểu cô nói gì.
Tô Bối suy nghĩ một chút rồi xoay người lại hôn anh hai cái.
Hồ Thừa Nghị đi lấy túi đựng quần áo, lúc đầu anh cầm quần áo cô lên có chút lúng túng. Dù sao thì trong quần áo của cô còn có đồ nhỏ, anh cầm lên không được mà bỏ xuống cũng không xong.
Cũng may mấy ngày nay thường xuyên xảy ra chuyện như vậy riết nên anh cũng quen. Anh xếp gọn gàng từng món rồi bỏ vào trong túi.
Tô Bối không làm việc gì, ngồi trên giường nhìn anh làm mọi việc. Mỗi lần Hồ Thừa Nghị di chuyển là cái đầu nhỏ của cô cũng di chuyển theo.
Đôi mắt cô chớp một cái, trong lòng thỏa mãn.
Thật, thật là hiền huệ……..
Sau khi Hồ Thừa Nghị sắp xếp xong, anh nhìn Tô Bối ra hiệu nói: “Lên đây đi.”
Tô Bối ngoan ngoãn bay lên vai anh, đi theo Hồ Thừa Nghị ra ngoài.
Bây giờ Tô Bối ở dạng nguyên hình nên không thể giúp anh đẩy xe lăn được. Nhìn anh tự tay đẩy, cô có chút đau lòng. Cầu thang trong biệt thự được thiết kế riêng để dùng được cho xe lăn đi, hẳn ông nội đã cân nhắc trước, sau này tuổi già sức yếu phải ngồi xe lăn nên mới làm. Chẳng qua bây giờ người dùng lại là Hồ Thừa Nghị.
Lúc đi xuống cầu thang, Hồ Thừa Nghị dùng tay đè bánh xe lại để khi xuống dốc xe không đi quá nhanh, nhưng mà xe lăn vẫn bị lật.
Tô Bối nhìn mấy người ngồi trong phòng khách xem TV, mặc dù có mở nhưng lại không thấy ai nhìn lên TV.
Khi nghe được tiếng động, mấy người đó quay sang nhìn về phía này.
Đáng tiếc là không có ai đi lại giúp, một người giúp việc từ phòng bếp đi ra hỏi: “Cậu cả có cần giúp không ạ?”
Hồ Thừa Nghị nói: “Không cần, tôi có thể làm được.”
Thanh niên đua xe nhìn thấy Tô Bối đang đứng trên bả vai Hồ Thừa Nghị thì mở to mắt ra, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Anh muốn đi đâu thế anh Hồ?” Hắn ngồi dựa lưng vào ghế sofa hỏi Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị bất thiện nói: “Chính cậu tự tiện mang đồ người khác về nhà, giờ không cho tôi đi trả sao?”
Hắn cười ha ha, gãi đầu nói: “Anh nói gì vậy anh Hồ, em nghe không hiểu gì cả?”
“Hừ.” Hồ Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Gương mặt mấy người còn lại trong phòng khách ngày càng tối đi.
“Chị hai nói xem, thái độ của anh Hồ lạnh nhạt quá đi. Cũng may là chúng ta có quan hệ huyết thống với anh ấy đó.”
Chị hai cũng hừ lạnh nói: “Cho dù em có quan hệ huyết thống với anh ta, thì anh ta không nghĩ vậy đâu. Được rồi, mai anh ta mang bạn gái về thăm ông nội, chắc sẽ kêu bạn gái giả bộ hiếu thuận chăm sóc ông.”
Chị ta nói xong cũng đi ra ngoài.
Hồ Thừa Nghị đưa túi quần áo cho Tô Văn Thư, Tô Bối cũng rất biết điều nhảy qua vai ba.
Hồ Thừa Nghị nói: “Ngày mai ông nội cháu muốn gặp Tô Bối ạ.”
Anh đang hỏi ý kiến của Tô Văn Thư, nhưng nhìn dáng vẻ thì lại không cho ông từ chối.
Trong lòng Tô Văn Thư bây giờ đang lo chuyện phòng studio bên kia, nên không nghe rõ lắm. Ông chỉ biết là con gái đã về vòng tay của mình, chờ ông làm xong công việc thì sẽ lập tức mua vé máy bay về nước.
Quản gia nhìn hai người đang tình đầu ý hợp, nực cười, đợi yêu nhau lâu dài đi rồi hãy nói tiếp.
Tô Văn Thư mang theo tâm tình vui vẻ rời đi, Hồ Thừa Nghị nhìn bóng lưng ông. Không biết sao anh lại có chút lo lắng.
Haiz, ba vợ đang hận mình thấu xương….
Phiền phức quá đi…..
Hồ Thừa Nghị xoay người lại nhìn căn biệt thự, có lẽ nơi đây mới phiền phức nhất.
Lúc trước anh vẫn còn đang ở trong bộ đội nên không xử lý được, sau khi quay về tiếp nhận quản lý công ty thì không được mềm lòng.
Nếu bây giờ mấy người kia không an phận, vậy thì đừng trách anh động thủ.
Chị hai đi tới vô thức nhìn về hướng Tô Văn Thư rời đi, chị ta nhanh chóng lia mắt nhìn về phía Hồ Thừa Nghị.
Chị ta cười khẽ: “Sao vậy? Vẫn chưa tin em à.”
Hồ Thừa Nghị liếc mắt nhìn chị ta: “Mong là đúng như lời cô nói.”
“Nếu ông nội bị ngã thì không mang lại lợi ích gì cho em đâu.” Chị hai nói xong nhún vai chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi, anh đẩy được tiếp không hay để em đẩy anh về.” Lúc chị ta đi ngang qua Hồ Thừa Nghị thì dừng lại một chút, dù giọng nói rất chân thành nhưng lại có ý tứ mỉa mai.
Hồ Thừa Nghị lạnh giọng nói: “Không cần, tôi có chuyện cần đi giải quyết.”
Bởi vậy, không nên để cho Tô Bối biết chuyện của mấy người này còn hơn.