“Đúng vậy.” Cô ta nói lí nhí trong cổ họng, không ai có thể nghe rõ.
Hồ Thừa Nghị lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, anh không thèm uống ly rượu này: “Ở dưới không có ai được cô để mắt đến sao?”
“Tiêu chuẩn của em gái anh rất cao đó nha, tốt nhất là nên chọn người có thể so với anh Hồ mới được. Từ nhỏ em đã muốn gả cho quân nhân, nhưng mà mấy người nhà giàu làm sao chịu cho con cháu họ đi quân ngũ được. Chị dâu sướng quá đi, em không nỡ để anh Hồ kết hôn chút nào.” Hồ Thủy Đồng trêu ghẹo nói.
Rõ ràng là Hồ Thừa Nghị không để trong lòng.
Có người đi lên chào hỏi với Hồ Thừa Nghị, Hồ Thủy Đồng đứng bên cạnh không biết anh ta là ai.
Người nọ ăn mặc rất tùy tiện, tuy anh ta mặc vest nhưng cà vạt lại thắt như có như không, nhìn bề ngoài rất giống với kiểu người bạ đâu nói đấy.
Anh ta đi tới vỗ vai Hồ Thừa Nghị: “Chúc mừng cậu nha. Cậu thật sự không ngoan chút nào, tốt nghiệp đại học xong bỗng nhiên đi nghĩa vụ quân sự. Bốn năm nay tôi nghe ông nội cậu kể về lịch sử chói lọi của cậu, tôi suýt chút nữa là bị ba dìm nước miếng chết rồi. Dạo gần đây nghe tin cậu về quản lý công ty Hồ gia, nhìn có vẻ rất tốt nha.”
Anh ta hâm mộ nói: “Anh Hồ ơi~, vợ anh xinh thật đấy.”
Bình thường anh ta không kêu Hồ Thừa Nghị như vậy, chẳng qua là do lúc nãy nghe Hồ Thủy Đồng gọi vậy nên bắt chước theo.
Được nước lấn tới, anh ta vẫn tiếp tục kêu như thường. Lúc gọi anh ta còn quay qua trêu ghẹo Hồ Thủy Đồng, khiến sắc mặt cô ta rất khó coi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, cô ta đã bình tĩnh trở lại.
Hồ Thừa Nghị nhét ly rượu vào tay anh ta, nói: “Uống rượu để chặn họng cậu lại đi.”
Hồ Thừa Nghị rời đi, chắc là định đi tìm Tô Bối.
Mà người đàn ông kia lúc nãy cũng đã uống hết rượu, thấy Hồ Thừa Nghị nhét ly rượu cho mình cũng không từ chối.
Dù vậy nhưng miệng vẫn chê: “Chậc chậc, mong là cậu ta chưa uống.”
Anh ta nâng ly rượu lên, có ý định nếm thử mùi vị.
Hồ Thủy Đồng nói: “Rượu này không thể uống được.”
Giọng của cô ta rất cao, suýt chút nữa làm người đàn ông giật mình.
“Này em gái nhỏ, không uống được thì không uống thôi, vậy anh đi đổ ly rượu đây.”
Hồ Thủy Đồng nhìn anh ta, lúc đầu cô ta định đưa cho Hồ Thừa Nghị uống, nhưng không ngờ ly rượu đó được đưa cho người đàn ông này. Người khác không thể uống được, ăn trộm gà không được còn bị mất một nắm gạo.
Nếu như đem ly rượu đó kiểm tra, không sớm thì muộn cũng điều tra ra cô ta.
Cô ta định đổ hết rượu trong ly, nhưng người đàn ông đó cứ tránh né, không cho cô ta động thủ.
Nếu anh ta đã nói là đem đổ ly rượu, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.
Hồ Thủy Đồng giả vờ đi theo người đàn ông xuống lầu, mới nãy cô ta gần như hét lên nên có thể anh ta đã nghi ngờ. Bây giờ cũng không cần che giấu, chỉ cần đổ sạch ly rượu là xong rồi.
“Cô đi theo tôi làm gì đấy.” Người đàn ông cười nói.
Hồ Thủy Đồng nhìn anh ta, không nói lời nào.
Người đàn ông kia giơ tay lên như muốn tạt ly rượu vào người cô ta, Hồ Thủy Đồng tức giận muốn xoay người rời đi nhưng bị kéo lại.
“Anh muốn làm gì!”
Người đàn ông buông cô ta ra, anh ta vung tay tạt ly rượu ra ngoài: “Được rồi, tôi đổ rồi đấy được chưa.”
Hồ Thủy Đồng rời đi, anh ta đúng là cố tình gây sự mà, làm hại kế hoạch của cô ta bị phá hủy. Cô ta uống mấy ngụm nước trái cây lấy lại bình tĩnh, nhưng sau đó cau mày nhìn lại ly.
Sau nước trái cây lại có mùi rượu?
Hồ Thủy Đồng xoay người lại nhìn người đàn ông, anh ta vẫn còn đứng ngay cửa sổ nhìn sang phía cô ta, còn không biết xấu hổ lắc lắc cái ly trong tay nói: “Đổ rồi.”
Chẳng lẽ cô ta suy nghĩ nhiều?
Trong lòng đã nổi lên nghi ngờ, cô ta không uống ly nước trái cây này nữa. Nếu tên khốn ấy đổ ly rượu vào trong nước trái cây của cô ta thì tiêu đời rồi.
Nhìn lại ly nước trái cây, Hồ Thủy Đồng muốn ói ra ngay lập tức.
Mặc dù kết cấu cơ thể của nam và nữ khác nhau, viên thuốc ấy cũng không làm hại cô ta, nhưng nếu uống vào thì thật kinh tởm.
Nhìn thấy người đàn ông kia cười ác ý, Hồ Thủy Đồng che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.
Người đàn ông khẽ cười: “Ai da, thằng Hồ này coi vậy cũng đào hoa phết, hâm mộ chết đi được.”
Vị hôn thê của cậu ta đẹp thật, mặc dù không thể nhìn vợ bạn, nhưng mà mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp trong người.
Anh ta nhìn thêm vài lần nữa chắc không sao đâu.
Đúng lúc Lâm Bình đi tới, vừa nãy bà không lên phát biểu nên không ai biết thân phận thật sự của bà. Gương mặt Tô Bối có vài nét rất giống bà, cộng thêm nhan sắc mãi không già này, ai cũng nghĩ rằng bà và Tô Bối là hai chị em.
Nên người đàn ông đó hiểu lầm.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người đứng đó chào hỏi nhau, Lâm Bình đã trà trộn vào xã hội này nhiều năm rồi nên rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau. Ít khi bà đắc tội với mấy người có quyền có thế.
Chỉ cần nhìn một cái thôi, bà đã biết thằng nhóc con này đang suy nghĩ gì.
Lâm Bình nói: “Tôi là mẹ của Tô Bối.”
Bà vừa nói vừa giơ ly rượu trên tay rồi rời đi.
Không sợ đắc tội người khác ư? Dĩ nhiên là không đắc tội rồi, bà là người nước E, mà cậu nhóc kia lại không biết bà. Có đắc tội hay không thì liên qua gì tới nhau.
Vừa rồi bà mới đi dạy dỗ lại con gái mình xong.
Tâm trạng bây giờ của bà không tốt lắm. Tô Bối lại dám đi mua thuốc tráng dương cho Hồ Thừa Nghị, con bé nó thiếu kiên nhẫn vậy sao? Cũng biết đi tìm thuốc để chơi đấy.
Dù gì Tô Bối cũng là con gái bà, làm như bà không hiểu được tâm tư của con bé vậy?
Hơn nữa lá gan của Tô Bối rất nhỏ, chỉ cần hù dọa chút thôi là đã nói hết sự thật ra.
Còn sợ cô giấu giếm nữa sao?
Tiếc là viên thuốc kia bị mất rồi, hy vọng là do lơ mơ vứt đi, chứ đừng có ai cố ý lấy đi.
Lúc Hồ Thừa Nghị tìm được Tô Bối, cô nhóc đang làm ổ trong góc ngẫm nghĩ lại bản thân.
“Em sao thế?”
Hồ Thừa Nghị xoa tóc cô, nhưng Tô Bối vẫn cúi đầu.
Qua một lúc lâu, cô tự ôm mình nói: “Hồ Thừa Nghị này, có phải em rất háo sắc hay không?”
“Sao lại nói thế?”
“Ba mẹ nói loài người không thích kiểu con gái như vậy.” Tô Bối dựa đầu vào ngực anh, giọng nói của cô ngày càng khó chịu.
“Nhưng mà…” Mặc dù Tô Bối rất tủi thân, nhưng cô vẫn muốn giải thích cho Hồ Thừa Nghị nghe.
“Anh, anh không ghét em chứ?”
“Anh không ghét em.”
Đối mặt với người mình yêu thương, sao mà anh lại ghét được. Anh không thấy ghét việc Tô Bối lệ thuộc vào mình, hoặc là nói trong lòng anh cũng cảm thấy rất vui vẻ.
“Không, không ghét thì tốt rồi.”
Tay Tô Bối dùng thêm sức ôm chặt Hồ Thừa Nghị.
“Em rất thích anh nên mới hay ôm anh, thích hôn môi với anh, còn muốn sinh con cho anh nữa.” Tô Bối vùi đầu vào ngực anh, buồn bực nói.
“Vì thích anh nên em muốn sinh thật nhiều con cho anh, mỗi lần ôm anh em cảm thấy rất vui vẻ. Anh đừng có ghét em…… Nếu không em cũng sẽ ghét anh.”
Cô thích Hồ Thừa Nghị thì làm sao, đây không phải là đang thể hiện tình yêu với nhau à?
Suy nghĩ của loài người thật khó hiểu, sao không thích bày tỏ tình yêu với người mình yêu chứ?
Ba mẹ muốn dung nhập vào xã hội loài người, nên một số suy nghĩ của bọn họ dần thay đổi. Vì không muốn người khác cảm thấy hành động của Tô Bối kỳ lạ, nên ba Tô đang cố gắng thay đổi quan niệm trong đầu Tô Bối.
Bây giờ nhìn lại, đường đi này chông gai dữ dội quá.
Hồ Thừa Nghị nghe Tô Bối mếu máo nói, anh vội vàng an ủi cô vợ nhỏ của mình bằng giọng ôn tồn nhỏ nhẹ.
Đời này anh dành tặng tất cả dịu dàng mà anh có cho duy nhất một mình Tô Bối, nhìn cô làm nũng than phiền trong ngực mình, còn nói thêm mấy lời tỏ tình sến súa, trái tim anh đã mềm nhũn.
Anh hận không thể giấu Tô Bối đi, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy cô.
Sau khi dỗ dành một lúc lâu, Tô Bối mới ngẩng đầu, nhón chân hôn môi Hồ Thừa Nghị.
Cô còn liếm liếm khóe môi, gian xảo nói: “Thật, thật là thơm quá đi!”
Bây giờ Hồ Thừa Nghị cảm thấy hình như cô vợ nhỏ đang gạ gẫm anh.
Mấy người đứng bên cạnh cũng thấy hình ảnh này, bọn họ yên lặng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Bọn họ không ăn cơm tró này đâu!
“Đúng rồi, anh nhớ cẩn thận với Hồ Thủy Đồng đấy. Cô ta là em gái anh, nên em không thể nói xấu cô ta trước mặt anh được. Nhưng mà….” Tô Bối muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng quyết định nói: “Em cảm thấy cô ta đang chuẩn bị làm mấy việc xấu xa.”
Cô vừa nói vừa xoa bụng nhìn Hồ Thừa Nghị: “Em đói.”
Hồ Thừa Nghị lấy ra một ít hạt dưa đưa cho Tô Bối.
Số lượng không nhiều lắm, Tô Bối giương mắt nhìn anh, cô muốn ăn thêm nữa.
Hồ Thừa Nghị xua tay, nói: “Không còn nữa.”
Tô Bối không tin, cô vương tay móc túi anh. Túi áo khoác và túi quần cũng không bỏ qua.
Lúc cô mò đến túi quần trước, Hồ Thừa Nghị xấu hổ nói: “Em sờ chỗ nào đấy?”
“Em sờ anh là bởi vì em vui, em thích anh lắm.”
Tô Bối nói rất chính đáng, cô cảm thấy không chột dạ chút nào.
Bữa tiệc không thể diễn ra quá muộn, dù sao thì nó cũng được tổ chức trong nhà chính. Ông nội Hồ cần phải nghỉ ngơi, không thể nào để mấy người này ở lại đây quậy banh nóc.
Sau khi tổ chức bữa tiệc đính hôn xong, thời gian kết hôn cũng sẽ đến nhanh thôi.
Đây là do ông nội Hồ và hai người Tô gia thương lượng với nhau.
Mặc dù Tô Văn Thư không vui vẻ lắm, nhưng hôn nhân mới là sự bảo đảm nhất. Đừng chém gió gì mà chưa kết hôn nên gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, không có áp lực gì gì đó. Con gái của ông không phải là đang chơi đùa, mà con bé thật lòng thích Hồ Thừa Nghị.
Con bé đã nghiêm túc như vậy, nếu Hồ Thừa Nghị không yêu thương nó, dĩ nhiên Tô Bối sẽ là người thua thiệt.
Cho nên kết hôn sớm mới đảm bảo được.
Việc này không nên chậm trễ, bọn họ quyết định tổ chức đám cưới cho hai vào 6 tháng sau. Có nghĩa là Tô Bối sẽ kết hôn khi còn đang học lớp 12.
Vì đã tối muộn nên bữa tiệc đính hôn không còn sôi nổi nữa.
Các vị khách cũng đã về gần hết, Tô Bối mệt mỏi nằm gục xuống giường. Hai chân cô mềm oặt không nhúc nhích được, bây giờ nhìn rất giống với Hồ Thừa Nghị. Tối nay anh phải dùng dụng cụ hỗ trợ để đi lại.
Mặc dù đi bộ trông rất bình thường, nhưng cuối cùng cũng không thể so được với trước kia.
Tô Bối nằm ngủ gật trên đùi Hồ Thừa Nghị, trước khi ngủ cô còn hỏi thăm tin tức Hồ Thủy Đồng: “Lúc nãy sao em không thấy cô ta đâu vậy, cô ta đi nghỉ ngơi rồi sao?”
“Không cần quan tâm đến cô ta, em ngủ trước đi.”
Tô Bối gật đầu, nói ngủ là ngủ.
Cũng may là cô đã thay đồ và tẩy trang rồi.
Hồ Thừa Nghị cũng không mang cô về phòng khách, anh mang cô lên thẳng giường mình, đắp kín chăn cho cô.
Anh đứng trên đầu giường cúi người hôn nhẹ trán cô một cái, sau đó anh đi ra ban công gọi điện thoại.
Anh thuận tay đóng cửa ban công lại, hiệu quả cách âm của cửa rất tốt, không sợ bị Tô Bối nghe thấy.
Không sợ có người ở ban công bên cạnh hay là có người ẩn núp nghe lén sao? Trừ khi hắn ta là người có tai thính, nếu không khoảng cách xa vậy cộng thêm anh nói chuyện không lớn lắm, không thể nào nghe lén được.
Sau khi điện thoại được nhấc máy, người ở bên kia đã nói trước vài lời.
Hồ Thừa Nghị nói: “Có vài người cần xử lý…..”
Những việc như này Tô Bối không cần phải biết, nếu biết chỉ tăng thêm phiền não cho cô. Để anh tự giải quyết là được rồi.