Tiểu Khắc Tinh

Chương 40


Trở thành người nổi bật nhất trường, tin tức Cố Cảnh Sâm vừa ra nước ngoài đã truyền khắp nơi ngay trong đêm.
“Xem như tớ hiểu rồi.”
Tống Dao lắc đầu thở dài: “Đây là D thần tuyên bố chủ quyền trong phạm vi trường học trước khi đi…..

Khó trách lúc nào anh ấy cũng khiêm tốn mà tự nhiên lại tỏ tình ở giảng đường như vậy.

Tớ còn tưởng anh ấy bị con hồ ly nhỏ là cậu mê hoặc cơ chứ.”
Xưng hô của Tống Dao khiến Đinh Thiển dở khóc dở cười, cô duỗi tay vờ như muốn nhéo má của Tống Dao—-
“Cậu có thể bớt xem mấy phim truyền hình drama thế được không?”
Tống Dao né tránh, vẻ mặt ghét bỏ: “Kiểu người không theo đuổi thần tượng, không mê nhan sắc như cậu mới sắp tuyệt chủng ấy, hiểu chưa?”
Đinh Thiển hất cằm: “Tớ cần mấy cái đó sao?”
Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, Tống Dao thấy mình nói thừa rồi, cô nàng bèn làm mặt quỷ.
“Đúng, cậu không cần.

Theo đuổi thần tượng do nhan sắc thì cậu không cần, cậu với một mình nam thần của cậu là đủ rồi.

Hơn nữa bọn mình khác biệt, cậu không những được nhìn mà còn được sờ mó tùy thích nữa.”
Đinh Thiển: “….”
“Nhưng mà….”
Tống Dao vẫy tay đầy thần bí: “Chiều nay nam thần của cậu ra nước ngoài, cậu không có chút nhớ nhung nào à?”
“….”
Ngón tay Đinh Thiển bấm vài nút trên bàn phím, hai giây sau, cô mới ngẩng lên, khuôn mặt mỉm cười không có gì khác lạ.
“Không có nha.”
“Vậy cậu cũng không đi tiễn à?”
“Anh ấy không cần tớ đi tiễn.”
“….

Vì sao?”
Tống Dao khó hiểu nhìn Đinh Thiển: “Tớ nhớ dáng vẻ của hai người trong giảng đường hôm nọ, chắc là tuyên bố chính thức bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, kết quả là anh ấy ra nước ngoài nhưng lại không cần cậu tiễn?”

Đinh Thiển muốn nói lại thôi, cảm xúc không được tự nhiên nơi đáy mắt khẽ lướt qua.
Mãi đến khi thấy dáng vẻ cục cưng rất tò mò của Tống Dao chăm chú nhìn mình, Đinh Thiển mới bất đắc dĩ thở dài, với tay lấy điện thoại của mình, mở phần tin nhắn ra rồi ném cho Tống Dao.
Tống Dao với tay bắt lấy, vô cùng tò mò nhìn màn hình điện thoại.
Người gửi: Bạn trai.
Nội dung:
Không được, em không được tới.
Anh nhìn thấy em đến chắc chắn không nỡ đi.
Tống Dao: “…………………….”
Cô ấy chưa kịp chuẩn bị thì đã bị thồn cơm chó đầy miệng.
Hơn nữa….
Tống Dao cầm điện thoại nhảy đến trước mặt Đinh Thiển——
““Bạn trai” là cái quỷ gì?!! Các cậu thực sự định ngấm ngầm gian díu với nhau sao?!!”
“….

Môn Ngữ văn của cậu do thầy cô thể dục dạy hả?”
Đinh Thiển dở khóc dở cười nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ba chữ kia khiến mặt cô chợt đỏ lên.
Đinh Thiển với tay lấy lại điện thoại, bình tĩnh đặt sang một bên.
“Anh ấy tự sửa đấy chứ.” (EbookTruyen.Net)
“….”
Tống Dao yên lặng nhìn cô đăm đăm.
Đinh Thiển làm lơ một lát, nhưng vẫn không nhịn được giơ tay đẩy mặt Tống Dao sang hướng khác.
“Cậu có thể đừng nhìn tớ bằng ánh mắt hận thù sâu nặng thế được không? Tớ sẽ nghĩ rằng mình bội bạc tình nghĩa với cậu đấy.”
“Tuy là không.”
Tống Dao sa sầm mặt mày.
“Nhưng cũng không khác nhau lắm.”
Đinh Thiển nâng cằm Tống Dao: “Tống Tiểu Dao, cậu cũng không thể ngậm máu phun người như vậy nhé.

Nói cho rõ nhé, tới bội tình bạc nghĩa với cậu lúc nào?”
“Người nên nói rõ mới là cậu đó, Đinh tiểu yêu tinh.”

Tổng Dao nhào lên người Đinh Thiển cù cô, đến khi Đinh Thiển chịu thua thì mới hất cằm hỏi:
“Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị phạt! —- Rốt cuộc hai cậu xác định quan hệ từ lúc nào?”
Đinh Thiển cười một lúc lâu mới ngừng lại được, hơi thở vẫn gấp gáp, hai má cũng đỏ bừng lên.

Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại mang một vẻ quyến rũ khiến người ta không rời mắt được.
“Hôm ở giảng đường….

Chính là hôm ở giảng đường đó.”
Đinh Thiển ổn định nhịp thở, đôi mắt ngập nước.
Tống Dao không nói chuyện, cô nàng đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm.
“Sao thế?”
Đinh Thiển bị cô ấy nhìn đến ngứa ngáy, cười hỏi.
Tống Dao lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tự nhiên tớ thấy D thần của chúng ta hơi đáng thương.”
Đinh Thiển: “…???”
“Sao anh ấy lại đáng thương?”
“Vớ phải một người như cậu…..”
Tống Dao đứng cách một đoạn khua tay múa chân một lúc cũng không tìm được từ thích hợp: “Một tiểu yêu tinh như vậy….

Lỡ sau này cậu nhìn anh ấy với vẻ mặt vừa rồi… Chậc chậc.”
Đinh Thiển ngây thơ không hiểu tiếng “Chậc” của Tống Dao nghĩa là gì, cô chớp mắt nhìn, hỏi lại: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tớ chỉ muốn diễn đạt uyển chuyển một chút.” Tống Dao vẫn đang đắn đo tìm từ: “… Tớ lo lắng cho sức khoẻ sau này của D thần…..

Ừm, phải bồi bổ tốt mới được.”
“…”
Đinh Thiển nhíu mày, ngồi tại chỗ suy nghĩ một lúc.

Tống Dao nhân cơ hội này rón rén đi ra khỏi phòng.
Đến khi Đinh Thiển thông suốt mọi thứ, hai má cô ửng đỏ.


Đinh Thiển đứng bật dậy nhưng cô bạn tốt cùng phòng của cô đã biến mất.
***
Sáng sớm hôm sau, Đinh Thiển thức dậy rửa mặt.

Cô thay một bộ đồ thể thao rồi lại tìm một số điện thoại trong danh bạ theo thói quen.
Chờ đến khi điện thoại được kết nối, nghe thấy một giọng nói trầm thấp xen lẫn cơn buồn ngủ, cô mới chợt sực nhớ.
Người kia đã ra nước ngoài, cô không nên gọi điện rủ anh chạy bộ cùng.
“….Ngôi sao nhỏ?”
Nghe thấy cuộc gọi nhưng không thấy tiếng đáp lại, Cố Cảnh Sâm mở miệng, anh vén chăn lên rồi ngồi dậy.
Ráng chiều hoàng hôn chiếu vào cửa sổ, phủ lên cơ thể trần trụi phía trên của anh.
Ánh nắng bọc lấy làn da trắng và những đường cong trên cơ thể anh, đến cả mái tóc đen dày cũng nhuốm ánh sáng rực rỡ.
Người đàn ông nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa.
5 giờ 50 phút chiều.
Lý trí đang buồn ngủ của chợt thức tỉnh, anh nhếch môi.
“Em muốn gọi anh chạy bộ cùng sao?”
“….”
Đinh Thiển đè xuống cảm giác vô thức mất mát trong lòng, chợt trêu chọc nói: “Đúng vậy, em chờ anh nhé?”
Những suy nghĩ nhỏ bé được cất giấu cẩn thận trong sâu thẳm giọng nói không hề bị bỏ qua, người đàn ông trên giường khẽ cau mày, nụ cười nhạt dần.
Anh xốc chăn xuống, đến trước tủ quần áo.
“Anh đang làm gì thế?”
Nghe thấy âm thanh sột soạt bên kia đầu dây, Đinh Thiển thấy lạ bèn hỏi.
“Đang tìm hộ chiếu, lúc nãy về vội quá nên anh quên…..”
Đinh Thiển nghe vậy thì ngẩn ngơ, một lát sau cô mới hoàn hồn, sợ hãi hô nhỏ: “Anh đừng điên thế.”
Cô vừa kêu lên thì vội vàng nhìn qua giường của Tống Dao, sau khi chắc chắn mình không quấy rầy giấc ngủ của cô ấy thì Đinh Thiển mới đi ra ban công, thấp giọng nói chuyện với anh.
“Vừa rồi em chỉ đùa một chút thôi.

Anh vừa mới hạ cánh bao lâu? Bây giờ lại muốn trở về, anh điên rồi sao?”
“Kịp mà, bên này đã ký hợp đồng rồi, ngày kia mới quay, một ngày là đủ cho anh quay lại rồi.”
Anh tìm thấy hộ chiếu của mình, sau đó tìm một chiếc quần dài trong tủ quần áo.
Nghe thấy âm thanh phía đối diện không dừng lại, Đinh Thiển âu sầu:
“Cố Cảnh Sâm.”
Cô gằn giọng gọi tên anh.
Cách hơn một nghìn km, cách núi cách non, âm thanh kia như thấm vào ráng chiều hoàng hôn, rót mật vào lòng anh.

Hóa ra khi nhớ đến một người thì sẽ giống anh bây giờ, chỉ mong có đôi cánh để bay qua hơn một ngàn km ấy, qua núi qua biển để đến với người đó.
Đến bên người đó chỉ để cảm nhận ánh mặt trời, chầm chậm đi bộ vài vòng.
***
Sau khi Tống Dao tỉnh lại thì cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Cô ấy không thể ngờ người chỉ cần ở phòng thì nhất định ôm máy tính gõ số liệu hoặc nghiên cứu kỹ thuật như Đinh Thiển, bây giờ lại ngồi đờ người trên giường
Đến khi Tống Dao rửa mặt xong đi ra ngoài thì Đinh Thiển vẫn không nhúc nhích, cô ấy không chỉ thấy bất ngờ mà còn cảm thấy thật kinh khủng.
“Tiểu Thiển, cậu, cậu đừng làm tớ sợ—-”
Tống Dao bỏ đồ rửa mặt trong tay xuống, đến cạnh cô: “Cậu không sao chứ? Mới sáng sớm mà, sao lại hồn xiêu phách lạc thế?”
Đinh Thiển ngẩng lên nhìn Tống Dao.
“…..

Tới định về nhà.”
Tống Dao vốn đang run rẩy, nghe vậy thì gật đầu: “Về nhà cũng được, vốn thi xong rồi, chuyện của hội sinh viên cũng tạm ổn —- Nhưng mà không phải lúc trước cậu nói sẽ ở lại tham gia cuộc thi nghiên cứu máy tính gì sao? Sao lại không tham gia nữa?”
“…”
Đinh Thiển yên lặng trong chốc lát rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không tham gia nữa, hôm nay tớ thu dọn đồ đạc, ngày mai về.”
“Ồ, đúng lúc, ngày mai tớ cũng về, tớ còn lo lắng một mình cậu ở lại không an toàn.”
“…”
Đinh Thiển khẽ cắn môi dưới, đáy mắt lại không hiện lên ý cười.
Tống Dao ở bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, cô ấy đang định hỏi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đinh Thiển.
Điện thoại của Đinh Thiển đặt trên bàn, Tống Dao đứng ở chỗ gần hơn nên cô ấy đưa cho Đinh Thiển, trong lúc vô tình liếc thấy số hiện trên màn hình.
Là một dãy số không có tên, nhưng mã vùng thì hơi lạ.
“Thành phố Q? Không phải cậu là người ở đây sao? Sao mạng lưới giao thiệp rộng thế?”
Tống Dao trêu chọc hỏi.
Đinh Thiển cũng ngẩn ra, cô rũ mắt thấy dãy số hiện lên màn hình.
Tiếng chuông vang thêm một lát, cô mới mở miệng.
“Tớ học cấp hai ở thành phố Q, sau này mới chuyển trường đến thành phố T học.”
“Ồ, mình biết rồi.” Tống Dao gật đầu: “Hóa ra cậu quen D thần từ hồi ở thành phố Q.”
Đinh Thiển gật đầu, suy nghĩ xem dãy số kia là của ai nhưng mãi không nhớ ra, thế là cô đành vẫn nghe máy.
“Xin chào?”
Không biết đối phương nói gì.
Tống Dao chỉ thấy ngay sau đó vẻ mặt của Đinh Thiển chợt thay đổi—-
“Tôn… Thanh Như?”.

Bình Luận (0)
Comment