Tiếu Khuynh Nữ Phụ

Chương 34

Bảy giờ tối.

"Tang Họa, ở đây này!"

Vừa nhìn thấy Tang Họa xuất hiện trước cửa, Lam Nhu ngồi cách đó không xa vẫy tay ra hiệu.

Tang Họa mỉm cười, đi đến...

"Vị mỹ nhân này gọi là Tang Họa ư? Thật hân hạnh được gặp mặt, tôi họ tên đầy đủ là Nguyên Mỹ Mỹ, cậu cứ gọi tôi Mỹ Mỹ là được rồi." Người nói là một vị tiểu mỹ nhân phương Đông điển hình, thân hình nhỏ nhắn, diện mạo lại thập phần khả ái, tầm mắt mê ly nhìn về phía cô nháy mắt một cái.

Ngược lại với sự nhỏ nhắn lung linh này, thiếu nữ tóc đen ngồi bên cạnh lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường, tựa hồ một khi lẫn vào đám đông cũng sẽ không dễ nhận ra. Hai tròng mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng hưng phấn nhìn về phía Tang Họa vui vẻ chào hỏi: "Tôi là Bộ Ái, rất hân hạnh được làm quen. Ai lại ngờ rằng Lam Nhu thế mà có thể quen biết được một cực phẩm đại mỹ nhân như cậu. Ôi ôi, sao cái số này lại không rơi trúng đầu tôi chứ!"

Lam Nhu ngồi bên chế nhạo: "Tôi sợ cậu đỡ không nổi."

Bộ Ái xì mũi một tiếng.

Lam Nhu là một mỹ nhân dịu dàng điển hình, hệt như cái tên của cô vậy. Rất giống một nét nào đó của Tang Họa, chẳng qua là sự dịu dàng của Lam Nhu luôn khiến người khác muốn được gần gũi, còn Tang Họa lại chính là xa cách đến muôn nghìn trùng khơi.

Nguyên Mỹ Mỹ xinh đẹp khéo léo, Bộ Ái lại bình thường đến không thể bình thường hơn, sự đối lập về nhan sắc này khá là ngộ nghĩnh.

Vốn đã được Lam Nhu thông báo ngày hôm nay sẽ dẫn theo hai người bạn cùng lớp nên Tang Họa không cảm thấy bất ngờ. Ôn hoà lễ độ cùng nhau chào hỏi vài tiếng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trống phía bên cạnh Lam Nhu. Hai tay nghiêm chỉnh chắp ở trên đùi, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, tư dung lan tâm huệ chất*.

Tang Họa ngồi đó, hệt như hạc trong bầy gà.

* Huệ chất lan tâm: Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.

Bộ Ái nhìn không chớp mắt, lại có chút xúc động đập nhẹ bàn, hướng Lam Nhu khởi binh vấn tội: "Lam Nhu, nếu như tôi không đề nghị tổ chức một buổi hội họp chị em phụ nữ này thì cậu tính sẽ giấu đại mỹ nhân nhà cậu đến bao giờ hả?"

Lam Nhu cười bất đắc dĩ: "Không phải hôm nay tôi đã đưa Tang Họa ra mắt mọi người rồi đấy sao?"

"Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó... Oái!" Lời còn chưa dứt thì bị đã một miếng bánh ngọt nhét vào miệng. Nguyên Mỹ Mỹ mặt đầy hắc tuyến bảo Bộ Ái: "Được rồi, ăn đi, cậu thật lắm lời..."

Bị tọng cho một họng thức ăn, hai má liền căng phồng. Bộ Ái trợn tròn mắt, ai oán liếc Nguyên Mỹ Mỹ một cái, cố gắng đem đống bánh ngọt nuốt xuống bụng.

Cả bốn người hoan hỉ cười đùa tán gẫu, đề tài của phụ nữ cũng chỉ xoay quanh mỗi đàn ông và sắc đẹp mà thôi. Nhưng Tang Họa lại chẳng biết tí gì, cô cũng không thích nói chuyện nhiều, cho nên cuộc đàm luận này chỉ diễn ra ở ba người, còn cô thì lâu lâu cũng chen vào góp vui một hai câu. Nhìn chung thì bầu không khí cũng có vẻ rất hoà thuận ấm áp.

Cho đến khi.

"Này, nói chuyện nửa ngày trời, chẳng lẽ các cậu không để ý đến cái gì sao?" Nguyên Mỹ Mỹ đột nhiên lên tiếng.

Lam Nhu hỏi: "Cái gì?"

Nguyên Mỹ Mỹ nhoài người đến, nhỏ giọng bí hiểm nhìn Lam Nhu nói: "Cái tên Tang Họa này không phải rất quen thuộc à?"

Trong nháy mắt, Lam Nhu như bị ai đó dội xuống một xô nước đá lạnh như băng.

Bộ Ái xoa cằm nghĩ nghĩ một chút, nhất thời kích động vỗ tay: "Ý cậu nói là tên cái xấu nữ của học viện Shallow đó á?" Sau đó theo bản năng liếc nhìn Tang Họa, nghiền ngẫm một hồi bèn lắc đầu: "Nói đến cái tên Tang Họa thì ở nơi nào mà chẳng có chứ. Huống gì người ở trước mặt cậu, liền có thể giống như cái cô Tang Họa xấu xí, ăn mặc loè loẹt như con công bảy màu mà người ta vẫn đồn sao hả?"

Ánh mắt Lam Nhu nhất thời thay đổi: "Bộ Ái, cậu có cần đâm chọt người ta như vậy không? Lỡ như người ta chẳng phải như cậu nói thì sao đây?"

Sợ Tang Họa bị tổn thương khi nghe những lời không hay về mình, Lam Nhu thận trọng đảo mắt nhìn cô một cái, lại chỉ thấy Tang Họa đang cuối đầu đùa nghịch bông hoa hồng mà người ta cắm vào bình để trang trí, lấy ra, xoay xoay trong lòng bàn tay.

Lam Nhu: "..." Tự bản thân không ngờ cô ấy lại có thể bình thản được như vậy? Hệt như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình. Cũng có thể nói, ranh giới giữa sự ồn ào và thanh tịnh chỉ cách từ khoảng không giữa cô đến chỗ Tang Họa mà thôi.

Bộ Ái lại không cho là vậy: "Nè nè, một người nói thì tôi không thèm tin, nhưng con số là lên tới hàng trăm người, còn sắp nhảy tới hàng nghìn rồi, lại còn xuất hiện trên các trang báo này nọ thì còn cái gì mà không đúng nữa chứ."

"Truyền kỳ của cô ta còn có thể đem ra viết thành sớ luôn ấy, người ngoài như tôi còn xấu mặt thay cho cô ấy nữa là." Nguyên Mỹ Mỹ vừa chống cằm tặc lưỡi, vừa lắc lắc đầu thầm nghĩ, tại sao lại có con người không biết vô liêm sĩ như vậy cơ chứ, quả thật là làm mất mặt chị em phụ nữ cô đây.

Cứ Bộ Ái một câu, Nguyên Mỹ Mỹ một câu. Sắc mặt Lam Nhu chẳng tốt đẹp gì nổi nữa.

Chợt, Tang Họa nói: "Cô gái."

Lam Nhu nhìn Tang Họa.

Nguyên Mỹ Mỹ, Bộ Ái: "Hả?"

Tang Họa hỏi: "Cô gái cùng tên với tôi trong miệng các cậu ấy, thanh danh thật sự nát bét đến như vậy sao?"

Nguyên Mỹ Mỹ khoát khoát tay, sự thật sáng như ban ngày: "Còn không phải đi."

Tang Họa rũ mi, tử mâu thâm u không biết suy nghĩ điều gì, bàn tay cứ vô thức vân vê bông hoa, đây chẳng qua chỉ là hình thức giúp cô phân tán sự chú ý của bản thân mà thôi. Không để tâm, thì sẽ không khó chịu.

Thanh danh một người con gái quan trọng đến mức nào? Không cần nói thì ai cũng biết. Danh dự của Tang Họa vốn dĩ nát nay lại càng không thể nát hơn nữa, trên diễn đàn đám fan não tàn của Tang Tương không ngừng trì triết, nhục mạ khi dám đẩy ngã thần tượng của họ. Làm người ai lại không chú trọng mặt mũi của bản thân.

Bị thiên hạ sỉ vả không thương tiếc, gánh trên lưng tội danh mà mình không hề làm.

Tang Họa có để ý không? Đường nhiên cô có!

Nhưng có một số chuyện, một khi đã mất sạch thì sẽ không có cách nào lấy về nữa.

Đến nước này, đi tìm ai trả lại thanh danh cho mình đây?

Không có, không có ai hết!

Bàn tay Tang Họa co cứng lại, giống như muốn bóp nát bông hoa trong lòng bàn tay.

Bọn họ đều là bạn của Lam Nhu, mà mình cũng không muốn cô ấy phải khó xử, thế nên Tang Họa lựa chọn cách ngó lơ. Huống chi cô cũng không cảm nhận được hai cô gái này có ý xấu, chỉ chung qui là đám phụ nữ nhàn rỗi, tìm chuyện để nói cho sướng mồm sướng miệng mà thôi.

Nhưng Lam Nhu chính là không im lặng nổi nữa, nhìn biểu tình trống rỗng trên gương mặt cứng ngắc vô hồn kia, Lam Nhu nào nghĩ mọi chuyện sẽ thành thế này cơ chứ? Cô chỉ là muốn Tang Họa làm quen thêm nhiều người bạn để không có cảm giác hiu quạnh một mình. Nhưng kế hoạch đều đi ngược lại với mong muốn ban đầu của Lam Nhu.

"Cậu đã gặp người ta chưa? Đã tiếp xúc với cô ấy được lần nào chưa mà phát ngôn như thể đã tận mắt chứng kiến rồi vậy?" Giọng Lam Nhu lạnh băng: "... Người ngoài cuộc như chúng ta, đã biết cái gì mà cứ luôn miệng chê trách người khác. Lưỡi không xương nhưng họa thì từ miệng mà ra cả đấy."

Hai cô gái bị Lam Nhu không biết ăn phải thứ gì mà đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng như vậy thì bị hù dọa cho một trận, nhất thời kinh hồn táng đảm, bốn con mắt nhìn Lam Nhu đầy vẻ hiếu kỳ, tìm tòi cùng nghiên cứu.

Có phải con nhỏ trước mắt này bị ai nhập rồi không?

Yên lặng một lát, Nguyên Mỹ Mỹ khó hiểu lên tiếng: "Lam Nhu, cậu làm sao thế? Nãy giờ tôi thấy cậu rất lạ lắm luôn đó nhé? Mà tôi cũng đâu phải nói Tang Họa bên cạnh cậu đâu, người tôi nói là Tang Họa tiểu thư Tang gia cơ mà? Cậu việc gì phải làm quá lên bênh vực cho cô ta thế?"

Sắc mặt Lam Nhu lại càng âm trầm hơn: "Tôi chỉ là thấy bất bình thôi, người ta như thế nào thì mặc kệ người ta đi, liên quan gì đến cậu chứ. Bộ cô ấy ăn cướp ăn trộm gì nhà cậu à? Tôi thấy cậu ăn cơm nhà lại cứ thích đi luận chuyện thiên hạ."

"Cậu!" Nguyên Mỹ Mỹ nhất thời nóng mặt, cau có nhìn Lam Nhu trở nên thật xa lạ trước mắt. Kế tiếp bờ vai liền bị ai đó vỗ bôm bốp đến phát đau, còn chưa kịp nổi giận đã bị Bộ Ái kích động lôi lôi kéo kéo: "...Trời ơi, nhìn, nhìn kìa!"

Chuyện này tạm thời coi như bỏ qua. Mọi người đều đưa mắt nhìn lên.

Trên TV là cổng lớn hào nhoáng của Hội quán cao cấp nhất Đế Đô - Lan Hinh Lầu, một đám đông phóng viên nhà báo hỗn tạp chẳng thèm có tổ chức trật tự gì mà kết thành một quân đoàn lấy cặp đôi tuấn nam mỹ nữ thành trung tâm mà bao vây lấy không chừa một khe hở.

Phóng viên: "Thưa Dung thiếu, ngài và Tang Tương tiểu thư đã qua lại với nhau bao lâu rồi ạ? Quyết định hôn nhân một cách đường đột như vậy có phải hay không là bên trong có ẩn tình gì?"

Phóng viên: "Vị Tang Tương nhị tiểu thư này, thân là một nữ minh tinh hiện đang ở đỉnh cao sự nghiệp, sau hôn nhân liệu cô có tính lui về làm vợ hiền dâu thảo hay lại tiếp tục dấn thân lên con đường nghệ thuật ạ?"

Phóng viên: "Theo tôi được biết, Tang gia mấy năm trở lại đây đã không còn hưng thịnh như trước nữa, Tang Tương tiểu thư có thể cho tôi biết việc cô lựa chọn gả cho đệ nhất gia tộc họ Dung trong truyền thuyết là vì muốn cứu vãn sự nghiệp của cha mình hay đơn thuần chỉ vì xuất phát vì tình yêu đôi lứa?"

Tang Tương nở nụ cười ngọt ngào như xuân hoa tháng ba, làn da tái nhợt màu ánh trăng trông có vẻ yếu đuối khiến người ta nảy sinh lòng thương tiếc cùng ý chí quyết tâm bảo hộ. Thiếu nữ không vì những câu hỏi mang tính chất công kích như thế mà tức giận, thay vì trả lời cô ta lại bẽn lẽn e thẹn nép mình vào l*ng ngực của người đàn ông bên cạnh. Ý tứ chính là người ta rất ngượng ngùng, muốn anh thay cô mà trả lời. Trái lại Dung Phượng Khuynh, chính là cái gì cũng không thèm cho vào mắt, đến nửa chữ cũng tiếc rẻ mà phun ra, bất quá lại cũng không có đẩy Tang Tương hiện đang dính chặt vào người mình ra ngoài.

Phóng viên: "Nghe nói đại tiểu thư Tang gia Tang Họa cũng từng theo đuổi ngài rất cuồng nhiệt. Chúng tôi hoặc thậm chí là cả thế giới này vẫn luôn muốn biết liệu rằng giữa hai chị em nhà họ Tang thì chân tâm của ngài đến cuối cùng là hướng về ai ạ?"

Dung Phượng Khuynh vẫn đang bực tức vì mình bị Tang Tương đeo bám tới tận đây, vừa định quay người bỏ đi, lại nghe thấy câu hỏi sau cùng, mũi chân lần nữa đổi hướng, từng bước hung hiểm đi đến cậu chàng phóng viên nọ, bạc môi mỏng hé mở, thanh âm mê hoặc vang lên: "Phóng viên toà báo nào?"

Giọng nói như băng tựa tuyết khiến sống lưng cậu ta run lên bần bật, đột nhiên bị chỉ mặt, nhất thời đầu óc trống không, lại có chút bối rối, máy móc đáp lại: "Tuần san XXX."

Dung Phượng Khuynh khoé môi cong lên, tiếu dung mơ hồ nở rộ: "... Hướng về ai?"

"Dạ?" Cậu ta trò mắt ngơ ngác.

Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nguy hiểm tựa như một con rắn độc đang trong thời kỳ ngủ đông, hàn ý càng thêm sâu thẳm: "... Cậu nói xem chân tâm của tôi nên hướng về ai mới phải?"

Tang Tương sa sầm. Này, làm sao lại đi lấy ý kiến từ người khác? Chẳng khác nào là đang vả vào mặt cô ta chứ?

"Cái này... A!" Vấn đề này, dù có cho cậu ta một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám trả lời, nhưng dưới con mắt tựa mê cung thần bí kia thì cậu ta lại không thể không đáp. Rốt cuộc thì trả lời cũng chết mà không trả lời cũng chết, còn đang khổ sở tiến thoái lưỡng nan thì đùng một cái cậu phóng viên đột nhiên trợn mắt trừng to.

Không chỉ có riêng mỗi cậu ta, mà là toàn bộ những kẻ có mặt tại hiện trường hàng trăm con mắt đều dồn về một nơi duy nhất, mồm ngoác ra tới tận mang tai, cằm đều muốn chạm tới mặt đất luôn rồi.

Vì, Dung Phượng Khuynh vậy mà đột nhiên cuối đầu, một đường thẳng tắp hôn xuống cánh môi đỏ au của mỹ nhân trong lòng!

Trong đầu bọn họ chính là...

Mẹ kiếp, quá nhanh, quá nguy hiểm!

Còn chưa đầy một phút sau, toàn thể đồng dân chính thức bùng nổ.

"Trai tài gái sắc là gì? Đây chính là trai tài gái sắc chứ còn gì nữa."

"Cuối cùng thì nam thần và nữ thần đã về chung một nhà!"

"Tình yêu trải qua rất nhiều gian nan trắc trở cuối cùng thì họ cũng đã về bên nhau rồi. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có cái người thứ ba chen chân vào hẳn là mối tình này đã kết trái từ rất lâu rồi chứ chẳng phải là đợi tới bây giờ đâu."

"Tôi thật ngưỡng mộ tình yêu của họ quá đi."

...

Hình ảnh kích thích trên màn hình TV chui vào trong thị giác, chính là muốn bỏng cả mắt người. Tang Họa từ đầu mày đến chân mày đều không nhăn lấy một lần nào, chỉ là bên khoé môi thấp thoáng ý cười lạnh nhạt lãnh phúng.

Đám đông vẫn còn đang xôn xao!

Dung Phượng Khuynh chấm dứt nụ hôn trằn trọc nóng bỏng, bước vài bước ngắn gọn tới gần cậu phóng viên vừa nãy. Nụ cười yêu mị lại càng thêm thâm sâu, như một nhánh dây leo nhiễm phải độc tố, điên cuồng túm lấy cổ đối phương mà siết chặt.

"Đừng bao giờ hỏi tôi câu hỏi ngu ngốc như vậy nữa nhé."

Soạt một tiếng, cảm thấy có cái gì đó không đúng, Tang Họa cuối xuống nhìn vào tay mình. Tại nơi đó, đoá hoa hồng ban đầu còn hãy còn xinh đẹp nở rộ hiện tại liền trở nên nát bươm...

Khỏi nói cũng biết là Tang Họa không kiểm soát được lực đạo mà đem nó bóp nát. Nhưng vì cái gì lại dẫn đến mất khống chế như vậy thì cô lại không có nghĩ ra.

...

Ngồi bên cạnh, bệnh nghề nghiệp một lần nữa trỗi dậy, lần này còn sôi nổi hơn lần trước, Nguyên Mỹ Mỹ cùng Bộ Ái vừa hay lại gặp trúng chuyện để bát quái, hai cô gái liền quên bén đi chủ đề ban đầu, cùng nhau chuyển sang đề tài khác mới mẻ hơn, cũng hấp dẫn hơn, hoa tay múa chân hăng say thao thao bất tuyệt một trận đến muốn văng cả nước bọt.

Nguyên Mỹ Mỹ như một oán phụ bị trượng phụ bỏ rơi hết lời ca thán: "Vì sao trên đời này lại tồn tại một con người đẹp đến như vậy cơ chứ? Trời ơi, chồng của tôi, cha của con tôi, ông nội của cháu tôi. Huhu!" Sau đó lại bưng mặt giả bộ khóc to.

Bộ Ái chán nản lắc đầu: "Cậu bị điên rồi phải không? Chồng trong ảo tưởng của cậu sắp thành chồng thật giá thật của người ta rồi, Dung thiếu cuối cùng cũng là hoa có chủ rồi, bớt bớt chút đi. Loại nhân vật tầm cỡ như ngài ấy, hay Tuyết tổng đó hả, chỉ có thể hàng ngày lên mạng mà ngắm cho đỡ thèm thôi."

Nguyên Mỹ Mỹ chấm chấm nước mắt: "Người ta là tuyệt thế mỹ nam bốn ngàn năm có một đó, rõ ràng quý hiếm như vậy, đáng ra phải được trưng bày trong bảo tàng mới đúng."

Lam Nhu: "..." Cho đám háo sắc như cô ngày ngày đạp nát cái cửa nhà người ta luôn à?

Bộ Ái: "Nếu theo cậu nói như vậy thì hẳn là nguyên một cái tập đoàn mỹ nam đi. Cũng chả biết sau này có ai thần thông quản đại đến mức có khả năng gom lại một đống mỹ nam ngồi trên bàn tròn cùng nhau thảo luận sắc đẹp không nhể? Đã đẹp rồi lại còn ở chung với nhau, một bàn thịnh yến sắc đẹp người người nhỏ dãi."

Lam Nhu: "..." Con nhỏ này mê trai đến phát rồ rồi?

Nguyên Mỹ Mỹ ngẩn phắt đầu lên, vẻ mặt âm trầm nặng nề như bàn chuyện đại sự quốc gia: "Cái đó là cực hiếm! Là cực hiếm đó có biết không? Cậu nghĩ gặp cực phẩm là dễ lắm hả? Muốn thấy một chàng đẹp trai như trong tiểu thuyết thôi mà đã đã mất tới mười mấy năm vẫn không gặp được. Thì thịnh yến sắc đẹp là cái quái gì hả? Tìm kho báu còn dễ hơn, về mà năm mơ đi cô em."

Khuôn mặt của Bộ Ái tràn ngập ao ước cùng khát vọng cháy bỏng: "Nếu như thật sự gặp được một chàng trai như vậy, tôi nguyện ăn chay trường ba năm, không không, đến cuối đời tôi... cũng... cam... nguyện........!"

Thanh âm của Bộ Ái nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt lịm. Biểu tình bỗng chốc hoá đá.

Tang Họa nghi hoặc, thấy bọn họ đưa mắt như không thể tin được liếc về phía mình, từ kinh ngạc chuyển thành kinh hãi, biểu tình trên gương mặt mỗi người thái quá đến nỗi cơ hồ tròng mắt đều sắp muốn lồi ra ngoài.

Không đúng!

Tang Họa rất nhanh nhận ra sự kỳ quặc này, bọn họ giống như không phải đang nhìn cô, mà là nhìn một ai đó sau lưng cô thì đúng hơn.

Là ai vậy chứ? Tang Họa giật mình quay đầu.

Làn gió thoảng qua, mang theo từng trận mùi hương nồng nàn rải đều trong không khí, dưới ánh trăng rằm, đoái tinh* đem mình ẩn náu sau làn mây mù, phảng phất như vị đọa tiên đạp trên hắc sắc liên hoa mà bước đến, dưới loan nguyệt* chiếu rộ càng thêm phá lệ mê hoặc lòng người.

* Đoái tinh: Mảnh vỡ ánh trăng.

* Loan nguyệt: Trăng rằm.

Trong thoáng chốc, Tang Họa như nhìn thấy một đóa Mạn Châu Sa cô độc nở rộ nơi cuối Hoàng Tuyền, uống một gáo nước Vong Xuyên, tản ra khí tức tang thương chết chóc, lại nồng đậm bi sầu thê lương.

Hiện trường im thin thít, hô hấp từng người cơ hồ đều bị người đàn ông này mạnh mẽ tước đoạt.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, kết hợp với chiếc quần tây nhạt màu, hắc diệu thạch đen tuyền phản chiếu hình dạng xương quai xanh tinh xảo, tại l*ng ngực không ngừng phập phồng lên xuống khiến người khác... muốn chấm mút một phen.

Từng lọn tóc như ẩn như hiện che khuất đi đôi mắt hồng sắc pha loãng vài vệt hắc ám hẹp dài mà thâm thuý.

Anh ta đứng đó, khiến người ta phải suy nghĩ vẻ đẹp này thật sự tồn tại trên đời.

——

"Anh Đình, có phải lão cha nhà anh đầu óc có vấn đề không? Sao bỗng dưng lại muốn anh kết hôn cùng cô nàng Tang Họa nổi danh như sấm rền gió dữ đó vậy?" Một tên thư sinh mặt trắng không ngừng ở bên cạnh La Minh Đình hoa chân múa tay.

"Nghe nói cô ta xấu xí không sao chịu được, đến nhìn thôi cũng là xúc phạm con mắt. Tuy rằng anh không ăn kiêng, nhưng không phải cũng chơi được cái loại hàng này chứ?" Một tên khác trêu ghẹo nói.

La Minh Đình toàn thân từ trên xuống dưới xa hoa loè loẹt như muốn phô bày cho tất cả mọi người biết bản thân đây là thiếu gia nhà giàu, gã nhả ra một tầng khói thuốc mỏng manh, vẻ mặt chán chết: "Kết hôn con mẹ gì chứ, lão già họ Tang rõ ràng là bán con gái lão cho nhà tao chỉ để nịnh nọt mà thôi. Tang gia giờ đây cũng chỉ bợ đít theo sau nhà tao thôi, con gái ông ta là hàng cho không đấy, đã cho không thì dại gì không nhận."

"Vậy anh muốn xử trí như thế nào?" Đám hồ bằng cẩu hữu tranh nhau hỏi han.

"Lão tử cái gì cũng chơi, nhưng loại hàng ô uế bẩn thiểu đó thì tao đây cóc cần. Chờ tao lấy về đứa nào thích thì cho đứa đó hưởng."

Đám bạn xấu trong lòng khịt mũi khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn rất mực thi nhau nịnh bợ lấy lòng. Hừ, mặt hàng bị người ta chơi chán bọn này động thôi cũng đã thấy tởm!

Rầm một tiếng vang dội, cửa phòng bị ai đó dùng lực đạp mạnh một cái. Một đám bảo tiêu đứng gác cổng bên ngoài liền bay vèo qua đem cả người nện thẳng vào tường.

La Minh Đình tím mặt rống lên: "Mẹ kiếp! Là đứa khốn nào?"

——

Đêm khuya.

Dung Phượng Khuynh nằm tựa trên đầu giường, áo choàng tắm khoác hờ trên thân hình thon dài kiện mỹ, mái tóc còn dính nước rũ xuống hai gò má hõm sâu. Tấm thảm lông cừu rải rác tàn thuốc, ngay cả trên tay anh vẫn đang kẹp chặt một điếu thuốc còn cháy dỡ. Một bộ dạng hư hỏng lại gợi cảm chết người, đẹp đến nhân thần căm phẫn.

Không có dự định gì cả, cũng không biết phải làm gì. Thuốc tàn, lại thay một điếu khác, giống như một cái máy được lập trình chỉ duy nhất một việc như vậy, khuôn mặt không cảm xúc, Dung Phượng Khuynh hút hết điếu này đến điếu khác như một kẻ nghiện ngập...

Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bằng một tiếng nhạc chuông mặc định.

Dung Phượng Khuynh thờ ơ nhìn điện thoại không ngừng sáng nhấp nháy trên bàn, thấy rõ tên người gọi tới, trầm ngâm một chút, sau đó nhấn nút nghe, hờ hững buông xuống vài chữ: "Có chuyện?"

Bàn tay vẫn còn mân mê điếu thuốc.

Có thể nhận ra, nếu như không xuất hiện cuộc gọi này, Dung Phượng sẽ chết, anh chắc chắn sẽ hút thuốc cho đến chết mất!

"Cái tôi nhìn thấy trên TV không phải là sự thật, đúng không?" Giọng nói Lăng Băng Kỳ rất nhanh truyền ra, ngữ khí truy hỏi mồn một.

"Theo cậu thì?" Anh cũng không vội trả lời ngay.

"Khuynh, tôi không có tâm trạng cùng cậu đùa giỡn." Lăng Băng Kỳ nghiến răng nói.

"Ai đùa với nhà cậu!" Dung Phượng Khuynh cũng nhanh chóng đáp trả.

Tức thời, trong lòng Lăng Băng Kỳ như ập đến một trận sóng dữ, từ khẩu khí của Dung Phượng Khuynh liền biết cậu ta chẳng phải nói chơi. Anh nghiêng người chống đầu ngồi trên ghế mây, khuôn mặt lạnh lẽo đến mức có thể phóng ra mảnh băng.

Như là một sự bình yên trước cơn bão.

"Uổng cho cậu một đời tài trí, liền yêu đến ngu luôn rồi."

Tâm khẽ động, Dung Phượng Khuynh nâng tay đưa điếu thuốc lên môi, rít vào một hơi thật dài, kế tiếp nhả ra một tầng khói mỏng, làn khói trắng miên man, phiêu đãng trong không khí. Nhất thời đã lấy lại được bình tĩnh.

"Tình yêu bất quá chỉ là một loại cảm xúc tiêu cực chi phối lý trí mà thôi, tôi sớm đã nhận thức được, chỉ là một lòng si mê nên không chịu thừa nhận. Tôi vốn cũng cho rằng đó là yêu, nhưng hoá ra lại không phải, nó chỉ là một thứ vốn dĩ có được rất dễ nhưng lại vô cớ mất đi khiến lòng hiếu thắng trong tôi bị đả kích nặng nề nên mới quyết tâm dành lấy lại cho bằng được mà thôi." Dung Phượng Khuynh sắc mặt trầm tĩnh, giọng điệu thản nhiên, làm cho người khác đoán không ra tột cùng anh đang nghĩ cái gì.

Trái lại Lăng Băng Kỳ, khuôn mặt như hoa âm trầm đáng sợ, lãnh mâu ngày càng đông đặc, hạ xuống một tiếng cười ám phúng: "Cái loại suy nghĩ trốn tránh này sự thật này khiến tôi buồn cười chết đi được."

Nghe Lăng Băng Kỳ ngầm ám chỉ, Dung Phượng Khuynh mím môi thành một đường thẳng, thoáng trấn tĩnh một chút, tiếp tục lên tiếng bao biện: "...Nhưng rồi sự tuyệt tình của cô ta cuối cùng cũng đã khiến tôi khôn ra rồi, cô ta nói đúng, không yêu thì chính là không yêu thôi, việc gì tôi phải cứ như một con chó đợi cô ta ngoắc ngoắc tay là liền vẫy đuôi lấy lòng. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy mình đã trả giá quá đủ rồi, đến đây thì chấm dứt thôi. Phụ nữ ở đâu mà chẳng có, thiếu một cũng chẳng chết được, huống chi sắp tới tôi đây còn phải gọi cô ta một tiếng chị dâu nữa là..."

"Không yêu sao?" Băng lãnh rít lên một tiếng, tầm mắt sắc bén như lưỡi dao của Lăng Băng Kỳ loé lên hàn quang lạnh toát, tâm tình trở nên nóng nảy khác thường: "Không yêu nữa thì mắc mớ gì cậu lại tự biến bản thân mình thành bộ dạng lôi thôi lếch thếch như thế hả? Nếu đã không yêu rồi thì chi bằng một đao dứt khoát mà đâm chết cô ta luôn đi cho rảnh nợ, đỡ khỏi vướng bận mấy chuyện sau này. Hạ thủ như cái cách mà cậu hay làm với những kẻ đã từng xem thường cậu ấy, cô ta cũng có coi cậu ra cái gì đâu, nhỉ?"

Cõi lòng Dung Phượng Khuynh rối loạn, như bị bao vây giữa ma trận không cách nào thoát thân, bên tai lại văng vẳng câu từ ác ý cùng xúi bậy của Lăng Băng Kỳ. Tròng mắt anh hằn tơ máu, tản ra uy áp mãnh liệt của một bậc Đế Vương hoàn mỹ không tì vết, quát lên: "Mẹ kiếp, cái thằng khốn này, cậu câm mồm lại cho tôi."

Toàn thân Dung Phượng Khuynh run lên, Lăng Băng Kỳ không thèm đếm xỉa, lại chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, tiếp tục cất cao giọng, như muốn đem trời đất phá hỏng thì mới thôi: "Không nỡ sao? Nãy giờ cậu nói năng nghe hùng hồn quyết đoán lắm mà. Sao bảo hành động đi thì lại như chó cụp đuôi vậy hả? Là ai bảo không yêu cơ mà?!"

Dung Phượng Khuynh gào lên: "Tôi không yêu, tôi không có yêu cô ta!"

Lăng Băng Kỳ cũng gào lên: "Sao lại giống như con mèo bị dẫm phải cái đuôi thế? Mới bị tôi hù dọa có tí mà đã không chịu được rồi, vậy mà còn nói là không yêu? Sao không nói thẳng ra là cậu không thể sống thiếu cô ta đi."

Dung Phượng Khuynh không biết nói gì, trên mặt thoáng cái trống rỗng, hệt như cái thứ mà mình một mực đem đi chôn cất kỹ lưỡng bị người ta trắng trợn đào lên, rồi huênh hoang rêu rao trước mặt. Trong lòng tràn ngập cảm giác bị đả kích nghiêm trọng, thật giả lẫn lộn, từng tầng từng tầng vùi dập khiến anh cũng muốn ngu luôn rồi.

"Lừa mình dối người bộ chơi vui lắm sao?" Giọng điệu khinh thường của Lăng Băng Kỳ không ngừng vang lên.

Thằng nhãi này, giấu đầu lòi đuôi như vậy, nhắc đến Tang Họa liền đầu óc ngáo ngơ, lại cứ thích làm mình làm mẩy.

Dung Phượng Khuynh cắn môi, rủa thầm: "Chết tiệt."

Lăng Băng Kỳ nhếch môi, màu mắt băng lam hiện lên ý cười trêu tức cho bỏ ghét: "... Tình yêu đúng là luôn khiến con người ta trở nên hèn mọn như vậy..."

Siết thật chặt năm ngón tay, khớp xương trên mu bàn tay rất nhanh liền trắng bệch, Dung Phượng Khuynh hít một hơi thật sâu để cho mình trấn định lại, lại lần nữa xây lên trong tâm tưởng một bức tường, chắn ngang giữa lý trí và trái tim, trầm giọng nói: "Tình yêu hèn mọn đến mức nào thì tôi không rõ, nhưng tôi biết, tôi hèn mọn đến mức chỉ cần thấy cô ta nhăn mày một cái thì tôi liền không chịu được mà muốn đau lòng thay. Rõ ràng vì tôi yêu cô ta, nên cô ta mới được đằng chân lên đằng đầu như vậy, chung qui trong mắt cô ta, tôi chẳng khác nào là một thằng đần." Cảm xúc tiêu cực như giọt mực đen tích luỹ trên đầu bút lông, rơi xuống cốc nước trắng. Cứ loang dần, loang dần ra như mất trí: "...Nhưng giờ thì khác rồi, cô ta đừng hòng nghĩ tới việc tiếp tục nắm đầu tôi."
Bình Luận (0)
Comment