Tiểu Kiều Kiều

Chương 1

Editor: Méo

Khí trời tháng tám đã nóng đến cực hạn, những con ve bám trên ngọn cây phát ra tiếng lao xao ồn ào.

Quán ăn khuya có tên "Chu Ký" nằm ở bên đường, bàn ăn nhỏ với băng ghế nhựa bày biện đầy ở trong quán. Âm thanh trò chuyện ồn ào xen lẫn tiếng chủ quán làm cho nơi này càng thêm náo nhiệt. Nơi tràn ngập không khí sinh hoạt này không phải là địa phương thích hợp để nói chuyện. Nhưng Tần Lộc cố tình bác bỏ ý kiến của Hà Miểu Miểu, lựa chọn nơi này để đề nghị chia tay.

Thời tiết rất nóng, Hà Miểu Miểu mặc một cái áo T-shirt màu trắng, trên mặt là lớp trang điểm tinh tế, trừ bỏ biểu tình âm trầm, nhìn chằm chằm Tần Lộc ngồi đối diện không nói một lời.

Không thể không nói, cho dù là vào thời khắc chia tay xấu hổ này, Tần Lộc ngồi phía đối diện vẫn tràn đầy mị lực. Không giống với tiểu thịt tươi tương đối lưu hành bây giờ, da của anh đen hơn, đường cong trên mặt sắc bén như được điêu khắc, đôi môi mỏng gợi cảm nằm dưới sống mũi cao. Đều nói đàn ông môi mỏng bạc tình, hiện tại Hà Miểu Miểu xem như đã cảm nhận được.

Lông mi cụp xuống đen như nha vũ, con mắt nhìn cô hờ hững. Nói là nhìn chính mình, kỳ thật lại như đang nhìn thứ khác, Hà Miểu Miểu ghét nhất là bộ dạng này của anh.

Nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, Hà Miểu Miểu không nghĩ sẽ gây náo loạn ở đây. Cô hít một hơi thật sâu, thở ra một đám sương mù màu trắng: "Anh thật sự muốn chia tay?"

Tần Lộc gật đầu.

Hà Miểu Miểu nói: "Vì sao?"

Nghe đến câu này, Tần Lộc đầu cũng không nâng một chút, anh nói: "Lúc trước đều đã nói xong hết rồi."

Hà Miểu Miểu nhíu mày: "Nói cái gì?"

Tần Lộc nói: "Chúng ta thử một lần, không hợp thì chia tay."

Hà Miểu Miểu: "...Anh cảm thấy không hợp?"

Tần Lộc: "Không hợp."

Hà Miểu Miểu cảm thấy phiền não trong lòng, cô theo đuổi Tần Lộc gần một năm mới thành công, vậy mà mới một tháng Tần Lộc đã đề nghị chia tay. Cô thật không thể nào tiếp thu được chuyện này.

Bầu không khí cứ như vậy mà trở nên im lặng, cả hai đều không lên tiếng, cùng với khung cảnh ầm ĩ xung quanh hoàn toàn khác biệt. Tần Lộc vẫn là dáng vẻ thờ ơ như trước, thời điểm Hà Miểu Miểu sắp không chịu nổi, bên cạnh bọn họ đột nhiên truyền đến một thanh âm. Thanh âm kia mềm mại ngọt ngào, mang theo tiếng khóc, tựa hồ là của một cô gái đáng yêu, cô ấy nói: "Anh tại sao lại muốn vượt tường, em đối với anh không tốt sao?"

Hà Miểu Miểu nghe được giọng nói liền quay đầu, thấy được đôi tình nhân ngồi không xa cô đang nói chuyện. Nam nhân đưa lưng về phía cô nên không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng từ cử động cơ thể cũng thấy được hắn ta vô cùng thiếu kiên nhẫn. Cô gái ngồi đối diện hắn mặc bộ bộ váy trắng liền áo, mái tóc dài màu đen không buộc lên, đơn giản xõa ở trên vai. Cô không cao, nhìn mười phần nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, đáng yêu giống như búp bê.

Hà Miểu Miểu cởi giày cao gót cũng có thể cao đến 1m72, chính là điển hình của phong cách ngự tỷ gợi cảm. Mà cô gái trước mắt, hiển nhiên là khác biệt hoàn toàn với phong cách của cô, thuộc về loại cô gái nhỏ gặp được là chỉ muốn kéo vào ngực mà thương yêu thật tốt.

"Diêu Diêu, tha thứ cho anh lần này đi." Cô gái mặc dù dáng dấp đáng yêu, nhưng ánh mắt lại không được tốt, bạn trai cô còn rất không biết xấu hổ mà nói, "Anh thực sự nhịn không được, anh vẫn yêu em mà."

Cô gái hơi sững sờ, tựa hồ có chút kinh ngạc nghe được loại đáp án này, hai con mắt màu đen hiện lên một tầng hơi mỏng sương mù, nước mắt giống như chỉ chực trào ra, cô nói: "Nhưng lần trước anh cũng nói như vậy." Nam nhân cười gượng: "Đây là lần cuối cùng, anh cam đoan."

Cô gái không nói gì.

Hà Miểu Miểu nghe đến đó, trong lòng cười nhạo một tiếng, ấn tượng đối với cô gái trong nháy mắt kém hơn nhiều. Nam nhân ăn vụng cho tới bây giờ đều chỉ có một lần với vô số lần, đã tha thứ cho hắn một lần, vậy đoán chừng lần này cô ấy sẽ tiếp tục thỏa hiệp, thẳng đến lúc bị nam nhân lấy ra chà đạp.

Nghĩ như vậy, Hà Miểu Miểu cảm thấy nhàm chán quay đầu lại, Tần Lộc quả nhiên không có hứng thú với cuộc tranh cãi kia.

"Ai, dáng dấp thật là đáng yêu, tiếc là ánh mắt không được tốt." Hà Miểu Miểu nói.

Tần Lộc không nói chuyện, anh đối với những chuyện này từ trước đến nay đều không quá hứng thú.

Ngay lúc Hà Miểu Miểu cho rằng cô gái với nam nhân bàn sát vách kia sẽ ôm hôn mà hài hòa rời đi, bên cạnh lại truyền đến tiếng nam nhân tức hổn hển gào thét: "Lâm Diêu Chi, con mẹ nó cô làm gì?"

Hà Miểu Miểu quay đầu nhìn, phát hiện nam nhân kia chật vật không chịu nổi nhảy dựng lên, nước trên đầu nhỏ xuống từng giọt. Mà cô gái vừa muốn khóc bị nam nhân gọi là Lâm Diêu Chi kia lúc này đang cầm một chén rượu rỗng – người ngoài xem là đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hà Miểu Miểu ồ một tiếng, đối với cô gái này có chút hứng thú.

"Cút đi." Lâm Diêu Chi hoàn toàn không còn vẻ điềm đạm đáng yêu trước đó, cô đứng dậy, vẻ mặt không thay đổi nhìn nam nhân đang gào thét trước mắt mình. Hơi hoảng hốt, Hà Miểu Miểu lại cảm thấy biểu tình của cô cùng Tần Lộc ngồi đối diện mình có vài phần tương tự.

"Cô nói cái gì? Cô kêu tôi cút?" Nam nhân tựa hồ hoàn toàn không tiếp thu được bạn gái mới vừa rồi là tiểu bạch thỏ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Hắn cũng chú ý tới nhóm quần chúng đang vây xem, ánh mắt dị nghị với tiếng xì xào bàn tán, nhất thời thẹn quá hóa giận, toàn thân phát run.

"Đúng vậy." Giọng nói Lâm Diêu Chi vẫn mềm mại như trước, cô lặp lại lời nói vừa rồi một lần, "Lần thứ nhất là nói chuyện cợt nhả, nhìn gương mặt này của anh tôi nhịn, hết lần này đến lần khác, thật sự coi tôi là rác rưởi đúng không? Anh có thể cút."

Nam nhân nhất thời mặt tái xanh, hắn duỗi ngón tay chỉ vào mặt Lâm Diêu Chi, cuống họng run rẩy nói: "Lâm Diêu Chi, con mẹ nó cho cô thể diện cô lại không cần."

Lâm Diêu Chi cười lạnh một tiếng, không chút khách khí: "Thế nào, một chén rượu còn chưa đủ để rửa mặt anh đúng không, muốn chén thứ hai?"

Vừa nói xong, nam nhân giận dữ hét lên một tiếng, giơ bàn tay hướng tới trên mặt Lâm Diêu Chi.

Hành động này đến quá mức đột ngột, mọi người chung quanh cơ hồ đều không kịp phản ứng nam nhân này lại đột nhiên động thủ với bạn gái mình. Dáng dấp hắn tuy không to cao, nhưng một nam nhân trưởng thành cao hơn 1m8, một cái tát này vung tới trên mặt Lâm Diêu Chi, chỉ sợ cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này phải nằm xuống.

Hà Miểu Miểu hoảng sợ kêu một tiếng, Tần Lộc ngồi trước mặt cũng đứng dậy theo, tựa hồ muốn ngăn cản hành động của nam nhân kia. Nhưng chỗ họ cách một khoảng, mặc dù Tần Lộc phản ứng nhanh nhưng có lẽ cũng không kịp.

Hà Miểu Miểu không tự chủ được nghiêng mặt, không muốn nhìn cảnh tượng này. Ngay lúc cô cho rằng sẽ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô gái kia, bên tai truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống cùng với tiếng kêu thê thảm của nam nhân.

"A!!!" Hà Miểu Miểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Diêu Chi còn đứng tại chỗ, cái bàn lại đổ lung tung trên đất, tựa hồ là bị Lâm Diêu Chi lật ngược. Trên người nam nhân đều là thức ăn, bàn tay muốn đánh lên mặt Lâm Diêu Chi lúc này lại bị cô giữ ở trong tay.

Nam nhân theo bản năng muốn giãy dụa, đôi tay trắng nõn tinh tế của Lâm Diêu Chi giống như đúc bằng sắt, gắt gao bắt lấy cổ tay khiến hắn căn bản không thể động đậy. Trong mắt tên kia lúc này toàn bộ đều là hoảng sợ, cũng không rõ Lâm Diêu Chi bình thường ngay cả chai coca đều không mở được tại sao bây giờ lại có sức lực lớn đến như vậy.

"Bình thường để anh đi phòng tập rèn luyện một chút, bây giờ ngay cả tôi cũng đánh không lại." Lâm Diêu Chi cười nhạo nói, thêm khuôn mặt giống như búp bê, khiến cho đám người xung quanh phát ra âm thanh cười vang, mơ hồ còn nghe thấy cái gì mà chỉ có vẻ bề ngoài.

Nam nhân làm sao chịu được loại kích thích này, hét một tiếng vọt tới phía Lâm Diêu Chi, kết quả bị Lâm Diêu Chi xách cổ tay trực tiếp ném lên mặt đất. Hắn bị quăng lên còn mờ mịt mà nhìn Lâm Diêu Chi một cái, tựa hồ không hiểu tại sao Lâm Diêu Chi làm cái gì đối với mình, khiến mình ngay cả sự chống cự cũng không có.

Hà Miểu Miểu vỗ tay khen hay, đám người chỗ đó cũng phá lên cười, cô đưa mắt nhìn Tần Lộc, phát hiện anh cũng có hứng thú với cô gái này. Cảm nhận được ánh mắt của Hà Miểu Miểu, anh thản nhiên nói một câu: "Cô ấy hẳn là đã luyện qua."

Hà Miểu Miểu nói: "Vậy em cũng tìm thời gian tập luyện một chút." Miễn cho về sau gặp phải cặn bã, ngay cả sức chống cự cũng không có.

Tần Lộc lại lắc đầu: "Em không được."

Hà Miểu Miểu: "Vì sao không được?"

Tần Lộc: "Đây là không phải sức lực mà nữ sinh bình thường có được."

Hà Miểu Miểu còn muốn nói gì đó, lại nghe được âm thanh giống như búp bê vải bị quăng đến trên đất, nam nhân phát ra tiếng khóc thê thảm, vừa khóc vừa la lớn: "Lâm Diêu Chi, cô dám đánh tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!!"

Hà Miểu Miểu: "..."

Quần chúng vây xem: "..."

Lâm Diêu Chi rất không khách khí xì một tiếng khinh miệt, nói: "Anh báo đi, nói với cảnh sát là tôi đánh anh, xem cảnh sát sẽ tin ai."

Nam nhân lại còn thật sự móc điện thoại ra, ngón tay run run gọi 110, sau đó nước mắt nước mũi nói với nhân viên cảnh sát rằng mình bị người đánh. Đương nhiên, hắn cũng ngại ngùng nói là mình bị bạn gái đánh.

Người vây xem đều bị hành động không biết xấu hổ của nam nhân này gây chấn kinh, ngay cả Hà Miểu Miểu cũng không ngoại lệ.

"Cũng quá không biết xấu hổ." Hà Miểu Miểu lấy làm kỳ lạ.

Tần Lộc đồng ý gật đầu.

Mà Lâm Diêu Chi nhìn bạn trai cũ báo cảnh sát, cũng không có ý định muốn đi. Cô vuốt vuốt lại bộ váy trắng, ngồi xuống chiếc ghế nhựa một cách duyên dáng, để nam nhân chơi xấu co quắp ngồi dưới đất.

Cảnh sát tốc độ rất nhanh, đi vào hiện trường thấy mặt đất bừa bãi, ngay lập tức hỏi thăm tình huống của nam nhân kia. Thời điểm nam nhân chỉ vào Lâm Diêu Chi nói mình bị cô đánh, đồng chí cảnh sát biểu lộ có chút kì quái, anh ta nói: "Anh bị cô ấy đánh?"

Nam nhân gật đầu.

Cảnh sát nói: "Hai người có quan hệ gì?"

Nam nhân đàng hoàng nói: "Cô ta là bạn gái tôi."

Cảnh sát: "Vì sao cô ấy lại đánh anh?"

Nam nhân: "Bởi vì tôi vượt tường."

Cảnh sát: "..."

Quần chúng vây xem bên cạnh còn khôngi sợ phiền phức nói thêm một câu: "Bởi vì hắn muốn đánh cô gái kia, cô ấy phòng vệ chính đáng! Người không biết xấu hổ có da mặt dày như vậy, thì để người độc nhất đánh!"

Tất cả mọi người cười vang.
Bình Luận (0)
Comment