Tiểu Kiều Kiều

Chương 46

Editor: Trường Thanh

Beta: Mạc Y Phi

Đời này Vương Văn Nhạc bắt nạt khá nhiều người, nhiều đến mức anh ta không thể nhớ nổi tên chứ đừng nói đến việc anh ta nhớ mình bắt nạt người ta khi nào.

Vậy mà giờ phút này, lần lượt từng thứ đổ lên đầu anh ta như thể là báo ứng cho những việc bản thân đã làm trước đây, anh ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có. Tần Lộc rất mạnh, Vương Văn Nhạc đã từng được trải nghiệm từ mấy năm trước rồi. Đến khi biết Lâm Diêu Chi là bạn gái Tần Lộc, Vương Văn Nhạc mừng thầm trong lòng, bởi vì Lâm Diêu Chi nhìn sao cũng chỉ giống một cô nàng mảnh mai, có vẻ sẽ trở thành điểm yếu của Tần Lộc, chỉ cần mình tóm được Lâm Diêu Chi là có thể dễ dàng nắm bắt được Tần Lộc.

Nhưng bây giờ nhìn một đống vỏ tôm hùm to tướng trước mặt, Vương Văn Nhạc có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Chủ quán mới bưng 5 kg tôm hùm lên mà tất cả đều chui vào bụng Lâm Diêu Chi, ngay cả Tần Lộc đã ăn no, cũng đặt đũa xuống bắt đầu giúp Lâm Diêu Chi bóc tôm hùm. Nhưng dạ dày của cô nàng gầy gò nhỏ nhắn trước mắt này như thể cái động không đáy, dù có nhét vào trong đó bao nhiêu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Vốn Vương Văn Nhạc định nói gì đó, nhưng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong câu lạc bộ, anh ta lại ngậm mồm, yên lặng rụt cổ làm một bức tượng.

Bởi vì lưỡi bị thương nên suốt một tuần nay Lâm Diêu Chi phải nhịn cơn thèm, khó khăn lắm mới được ăn thì bị Vương Văn Nhạc hất đổ xuống đất, vốn ăn tôm cũng chẳng no được bao nhiêu, Lâm Diêu Chi bóc đau cả tay mà vẫn thấy chưa đủ. Đã thế hết lần này tới lần khác Vương Văn Nhạc ở bên cạnh còn thò đầu sang nhìn, lén lút tỏ vẻ sao cô ăn mãi mà không no thế.

"Bỏ đi, không ăn nữa." Lâm Diêu Chi tháo găng tay ra, buồn bực nói: "Nhìn anh là tôi đủ tức đến nỗi no bụng rồi."

Vương Văn Nhạc nhìn thùng rác ngập vỏ tôm hùm, không dám lên tiếng, mặc dù trong lòng đang chửi bậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngượng ngùng: "Thật sự không ăn nữa à? Có vẻ cô Lâm đã ăn được bao nhiêu đâu."

Lâm Diêu Chi cũng không biết xấu hổ đáp lại: "Đúng vậy, tôi vốn không ăn nhiều lắm."

Vương Văn Nhạc sốc nặng trước vẻ thản nhiên, không biết xấu hổ của Lâm Diêu Chi.

"Thật sự không ăn nữa à?" Ham muốn được sống của Vương Văn Nhạc rất mãnh liệt, anh ta cười gượng, "Vậy tôi đi thanh toán hóa đơn trước nhé, trời tối rồi, về muộn quá thì không an toàn lắm đâu."

Lâm Diêu Chi nhìn hình xăm ở cánh tay Vương Văn Nhạc và sợi xích vàng siêu to trên cổ anh ta, cô chậm rãi nói: "Tôi e là không bắt được taxi đâu..." Đêm hôm thế này, có tài xế nào dám tiếp loại khách này chứ.

Vương Văn Nhạc: "..." Đúng là anh ta không phản bác được.

"Đi đi, đi đi." Lâm Diêu Chi uể oải dặn thêm, "Nhớ thanh toán hóa đơn đấy."

"Được." Rốt cuộc đã được phép rời đi, Vương Văn Nhạc lập tức phấn khởi trở lại, hào hứng đi thanh toán, sau đó biến mất như một cơn gió.

Lâm Diêu Chi nhìn bóng lưng Vương Văn Nhạc, nhỏ giọng hỏi Tần Lộc: "Cứ thả anh ta đi như vậy ạ? Em vẫn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa xong đâu."

Tần Lộc đang bóc con tôm cuối cùng, anh nhét con tôm đã bóc vỏ vào miệng Lâm Diêu Chi, thong thả trấn an: "Không sao đâu, anh sẽ xử lí ổn thỏa."

Lâm Diêu Chi hỏi: "Rốt cuộc bọn họ đến tìm anh làm gì?"

Tần Lộc: "Thi đấu."

Lâm Diêu Chi ngạc nhiên: "Không phải anh đã nghỉ thi đấu..." Cô mới nói một nửa thì chợt nhớ tới băng ghi hình trong nhà Tần Lộc, "Hắc quyền."

Tần Lộc khẽ gật đầu.

"Vậy chúng ta càng không thể đi, đó là phạm pháp." Lâm Diêu Chi cảnh giác nói, "Thế mà đám người đó dám đến tìm anh cơ đấy, chúng ta đi báo cảnh sát thôi, để bọn họ mở mang kiến thức về sức mạnh của pháp luật."

Đôi mắt Tần Lộc thấp thoáng ý cười: "Nhưng hôm nay người muốn trải nghiệm sự trừng phạt pháp luật lại là em đó.” Mặc dù tên Vương Văn Nhạc kia là bao cỏ (1), nhưng ít nhất cũng đã từng luyện tán thủ, thế mà Lâm Diêu Chi chỉ cần hai ba đòn đã hạ gục anh ta, trên mặt anh ta còn bị thương, nếu như báo cảnh sát thật, chỉ sợ sẽ không có lợi cho Lâm Diêu Chi.

(1) Bao cỏ: ý chỉ những con người vô dụng, không có tài năng.

“Sao có thể là em được?” Lâm Diêu Chi lẩm bẩm, “Em chờ hộp malatang kia lâu như vậy mà chẳng được nếm chút nào.” Cô nhớ ra cái gì đó, ngẩng mặt lên hỏi: “Bỉ Bỉ à, có phải trong băng ghi ở nhà anh có cả đoạn thi đấu của anh nữa không?”

Tần Lộc nhíu mày, khẽ ừ một tiếng.

Lâm Diêu Chi nghe xong thì hào hứng hẳn, vẻ mặt đầy ao ước: "Vậy, vậy em có thể tìm thời điểm nào đó đến nhà anh xem băng ghi hình không? Em cũng nhớ Meo Meo, lâu lắm rồi không ôm nó..."

"Có thể." Tần Lộc quyết định, "Vậy tối mai đi."

Lâm Diêu Chi vỗ tay trả lời được.

Cơm nước cũng xong rồi, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, ai ngờ lúc đi ra ngoài đường chuẩn bị đón xe, Lâm Diêu Chi lại trông thấy Vương Văn Nhạc mặt mày xám xịt đứng bên đường gọi xe, dù tất cả những chiếc xe trống trông thấy anh ta cũng coi như không nhìn thấy, chạy nhanh như tránh tà, tuy trời đã tối nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng anh ta đang tức đến nổ phổi.

Xem ra đầu năm nay tài xế taxi đều có ý thức cảnh giác cao, Lâm Diêu Chi mỉm cười bước đến vỗ bờ vai của anh ta.

Ban đầu nét mặt của Vương Văn Nhạc khá dữ tợn, nhưng khi nhận ra là Lâm Diêu Chi thì trong nháy mắt biến thành một chú cừu non yếu ớt, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Cô Lâm, sao cô còn chưa về vậy?"

Lâm Diêu Chi hỏi thăm: "Anh Vương, anh vẫn chưa bắt được xe à?"

Vẻ mặt Vương Văn Nhạc rất bất đắc dĩ: "Tôi phải khiếu nại bọn họ mới được, bọn họ dám từ chối đón khách."

Lâm Diêu Chi thương hại: "Ban nãy tôi ăn nhiều tôm hùm như vậy, thôi thì để tôi giúp anh." Cô đi đến ven đường, vừa đưa tay vẫy đã có xe taxi dừng ngay bên cạnh, tài xế còn nhiệt tình thò đầu ra hỏi thăm: "Này, cô gái, cháu muốn đi đâu?"

Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Văn Nhạc: "Hỏi anh kìa."

Vương Văn Nhạc nhanh chóng chui vào xe, mặc kệ biểu cảm cứng đờ của tài xế: "Đến phía Tây ngoại thành nhé chú."

"Cô gái không đi hả?" Tài xế còn cố đấu tranh.

Lâm Diêu Chi trả lời: "Cháu không đi đâu, tính anh ấy hay thẹn thùng, ngại không dám gọi xe nên cháu gọi hộ thôi ạ."

Tài xế nhìn Vương Văn Nhạc đeo sợi xích vàng to bằng bàn tay thì hậm hực đáp lại: "... Trông không giống lắm đâu."

Lâm Diêu Chi nhịn cười: "Chú ý an toàn nhé."

Tài xế và Vương Văn Nhạc đồng thanh trả lời: "Được rồi được rồi." Nói xong còn liếc nhìn nhau, có vẻ cả hai đều thấy sự khó chịu lẫn nghi ngờ trong mắt đối phương, thế là bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, tài xế cũng không nói thêm gì nữa, đạp ga phóng đi thật xa.

Trong lòng Lâm Diêu Chi nở hoa, cười ha hả giống chú gà mái nhỏ.

Tần Lộc cưng chiều xoa đầu cô, anh không biết trong hoàn cảnh sống thế nào mới có khả năng nuông chiều ra một cô nàng dở hơi như Lâm Diêu Chi.

Sau đó Tần Lộc đưa Lâm Diêu Chi về nhà.

Hôm nay Lâm Diêu Chi đánh một trận nên hơi mệt mỏi, vốn định tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ai ngờ hôm nay không thấy anh trai chơi game, thay vào đó là nghiêm túc ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại. Cuộc sống của minh tinh nghiệp dư nhà người ta rất phong phú, nào là du lịch, tập thể hình, đi bar, kết bạn, còn mỗi ngày anh trai chỉ ru rú trong nhà, cắm mặt vào máy tính chơi game, đã thế còn nấu ăn siêu tệ.

Mặc dù Lâm Diêu Chi không thích, nhưng chung quy vẫn là anh ruột mình, thế là cô đi tới hỏi thăm xem Lâm Mộc Chi bị làm sao.

"Diêu Diêu, hình như anh có hiểu lầm gì đó với Miểu Miểu." Lâm Mộc Chi trả lời, "Muốn giải thích rõ ràng thì phải làm sao?"

Lâm Diêu Chi nghi ngờ hỏi: "Hiểu lầm, hiểu lầm gì cơ ạ?"

Lâm Mộc Chi đáp: "Còn gì ngoài chuyện chơi game đâu."

Lâm Diêu Chi đi lấy kem, vừa ăn vừa nghe Lâm Mộc Chi kể về phiền não ngọt ngào của mình.

Hóa ra là Lâm Mộc Chi và Hà Miểu Miểu vẫn luôn chơi game cùng nhau, trước kia Lâm Mộc Chi chơi một mình, ai nói chuyện riêng cũng không để ý, nhưng bây giờ chơi cùng Hà Miểu Miểu nên cũng gia nhập vài công hội, thi thoảng còn tham gia mấy hoạt động tập thể. Lâm Mộc Chi là kiểu người dùng nhân dân tệ để chơi, mua đồ trong trò chơi theo kiểu tiêu tiền như nước, mấy vật phẩm quý hiếm chỉ cần mua được là anh ta sẽ mua. Chính vì nguyên nhân này, anh ta trở thành người được mọi người xun xoe nịnh hót. Người có lòng riêng sẽ bắt đầu tìm đủ mọi cách tới gần anh ta, tâm sự với anh ta và chơi vài ván game. Đối với những người này, đơn giản là dựa vào tâm trạng của Lâm Mộc Chi, lúc vui vẻ sẽ trò chuyện một hai câu, khi không vui thì chẳng thèm để ý.

Có điều, đôi lúc Hà Miểu Miểu sẽ vào tài khoản của Lâm Mộc Chi, giúp anh ta tinh luyện một ít trang bị, trong công hội ai cũng biết chuyện này. Thường thì ban ngày Lâm Mộc Chi rất ít online, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra mà Hà Miểu Miểu khéo léo nói với Lâm Mộc Chi rằng, về sau cô ấy sẽ không vào tài khoản của anh ta hay của mình nữa. Lâm Mộc Chi đi hỏi thì có một người trong công hội nói bóng gió rằng, hình như ban ngày có một nữ sinh thích Lâm Mộc Chi nên làm ầm lên với Hà Miểu Miểu, mắng Hà Miểu Miểu không biết xấu hổ, bám chặt lấy đùi Lâm Mộc Chi.

"Anh giải thích với Miểu Miểu rồi, dù Miểu Miểu nói không có vấn đề gì nhưng vẫn không chịu giúp anh thăng cấp." Lâm Mộc Chi hơi bực mình, "Anh rời công hội cũng không ăn thua!"

Lâm Diêu Chi ngẫm nghĩ: "Vậy để em hỏi chị ấy giúp anh nhé?"

Lâm Mộc Chi: "Được, nhớ hỏi khéo một chút."

Lâm Diêu Chi đáp lời rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hà Miểu Miểu, Hà Miểu Miểu nghe máy, giọng điệu không có gì khác biệt, còn nhiệt tình hỏi Lâm Diêu Chi rằng có chuyện gì.

"Chị Miểu Miểu này, tại tự nhiên em thấy anh trai bảo chơi game không vui nữa, nên em định hỏi xem có chuyện gì xảy ra ấy mà." Lâm Diêu Chi khéo léo hỏi.

"Không vui sao? À à, là như thế này..." Hà Miểu Miểu thản nhiên kể lần lượt những chuyện đã xảy ra vào sáng nay, "Đừng để anh em hiểu lầm nhé, không phải chị sợ phiền phức, nhưng cũng cảm thấy như vậy đúng là không tốt lắm. Thật sự là cô bé kia có ý với anh em, nhưng cái trò yêu qua mạng ấy mà, cũng chẳng đáng tin cậy lắm, con cái lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện bình thường, anh ấy quyết định thế nào thì chị đều sẽ ủng hộ anh ấy."

Lâm Diêu Chi nghe những lời nói thân thiết như người mẹ của Hà Miểu Miểu xong, cô thương hại nhìn Lâm Mộc Chi đang đầy mong đợi ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi thêm: "Chị Miểu Miểu, chị không có... một chút không vui nào ạ?"

Hà Miểu Miểu khó hiểu: "Không vui? Mặc dù yêu đương qua mạng không tốt lắm, nhưng đâu đến nỗi khiến chị không vui nổi chứ."

Lâm Diêu Chi liên tục vỗ vai anh mình, thở dài: "Em hiểu rồi."

"Ừ, tuyệt đối đừng để anh em suy nghĩ nhiều nhé, chị cũng sẽ không nói chuyện này cho ai khác đâu." Hà Miểu Miểu cười, "Anh ấy vui là được rồi."

Sau đó hai người cúp máy.

Lâm Mộc Chi nhìn biểu cảm của Lâm Diêu Chi mà hết hồn, anh ta hỏi: "Diêu Diêu, Miểu Miểu nói gì?"

Lâm Diêu Chi đáp: "Chị ấy nói chị ấy hiểu anh mà, dù anh có yêu qua mạng thì chị ấy cũng ủng hộ."

Lâm Mộc Chi im lặng ba giây rồi cười: "Ơ, cô ấy ghen hả?"

Lâm Diêu Chi im lặng.

Lâm Mộc Chi giải thích: “Ôi, cô ấy ghen với ai kia làm gì, anh đâu có hứng thú gì với người ta đâu." Dường như cảm thấy mình đã tìm ra được mấu chốt của vấn đề, anh ta cười dịu dàng, "Đồ ngốc này."

Lâm Diêu Chi đầy cảm thông nhìn mặt mũi anh trai mình tràn ngập vẻ ngọt ngào, không đành lòng nói ra sự thật tàn nhẫn, cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu: "Anh à, chị ấy... Hình như không giống như anh nghĩ đâu."

Lâm Mộc Chi không chú ý đến lời nói của Lâm Diêu Chi, anh ta tự nhủ: "Cô ấy không thích, mình cũng không nên chơi cùng mấy người kia nữa, đỡ khiến cô ấy mất vui."

Lâm Diêu Chi: "..." Mau tỉnh lại đi anh trai.

"Anh cũng đâu phải người dễ dàng theo đuổi như vậy." Lâm Mộc Chi kiêu ngạo tuyên bố.

Mặt Lâm Diêu Chi không cảm xúc, cô thầm nghĩ, đúng rồi đó, anh không phải người dễ theo đuổi, nhưng vấn đề là người ta không muốn theo đuổi anh, chỉ định nhận con nuôi thôi. Đây là điển hình kiểu tôi chỉ coi anh như con, anh lại muốn tán tỉnh tôi đó... Lâm Diêu Chi không đành lòng nghĩ tiếp, không biết lúc ông anh ngu xuẩn của mình phát hiện ra sự thật thì sẽ thê thảm đến mức nào.

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Mộc Chi: Anh thích em

Hà Miểu Miểu: Chuyện này!!!

Lâm Mộc Chi: Đã được cổ vũ theo đuổi như vậy, tức là phải theo đuổi đến cùng rồi!

Hà Miểu Miểu: Anh cứ khéo đùa.

Bình Luận (0)
Comment