Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 162

Chương 162
Chương 162
Trương Định Nam lại cười nói: "Nếu phụ hoàng đã có lệnh, Định Nam tự nhiên không dám không theo. Xin tiên sinh nghỉ ngơi một chút, đợi ta an bài mọi việc, lại mang binh đi Túc Châu."

Tôn Kỳ Vân dường như đã sớm đoán được kết quả này, cười gật gật đầu, liền xoay người rời khỏi phòng nghị sự.

Đợi Tôn Kỳ Vân rời đi, Tiêu Sơn lo lắng nói: "Tướng quân, chúng ta thật sự muốn đi Túc Châu sao, chuyện lần trước nếu không phải chúng ta đi nhanh, còn không biết có thể trở về bao nhiêu người đây. Lần này đi, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."

"Đúng vậy tướng quân, chúng ta phải đề phòng Túc Châu." Trương Thiết Ngưu cũng vội vàng nói.

Trương Định Nam nhìn về phía Cung Nam Tinh và Tống lão.

Tống lão vuốt râu cười không nói, ngược lại nhìn về phía Cung Nam Tinh. Cung Nam Tinh lắc đầu nói: "Hai vị giáo úy có điều không biết, nếu đại tướng quân đã khởi binh phản đường, mặc kệ tướng quân chúng ta như thế nào, cũng chỉ có thể đi theo đại tướng quân cùng nhau khởi binh. Lúc này nếu như không đi Túc Châu, thì sẽ khiến trong lòng đại tướng quân nghi ngờ. Hơn nữa hiện giờ nếu đại tướng quân đã khởi binh, địch nhân lớn nhất của ông ấy chính là những thế gia môn phiệt bên ngoài cùng hoàng tộc Đại Đường xa xôi ở kinh thành, tự nhiên sẽ không xuống tay với nhị công tử. Bất quá lần này nhị công tử không nên mang theo quá nhiều binh mã xuất hành. Không thể dễ dàng buông tay Hà Sáo được."

Trương Định Nam gật đầu: "Tiên sinh nói rất đúng. Trong lòng ta đã sớm bắt đầu cân nhắc. Ta đã nhiều năm không đến Túc Châu. Mặc kệ ta ở Hà Sáo làm tốt như thế nào, ở trong mắt mọi người Túc Châu, chỉ sợ đã sớm không còn nhị công tử như ta. Hiện giờ nếu đại tướng quân xưng đế, ta tự nhiên phải tự mình đi Túc Châu chúc mừng ông ấy, nghe theo điều khiển."

Hắn ta nhìn về phía chúng tướng sĩ: "Chư vị, hiện giờ chúng ta đã đi theo Túc Châu khởi binh, như vậy chúng ta liền có địch nhân chung. Ngày sau hết thảy hành sự, lấy đại cục làm trọng."

Mọi người nhìn nhau, lập tức cùng nhau ôm quyền nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Tống lão nói: "Không biết tướng quân chuẩn bị mang ai đi Túc Châu, lưu ai ở Hà Sáo."

Chư vị nghe vậy, nhao nhao đều thẳng tắp thắt lưng, đều muốn đi theo Trương Định Nam cùng đi Túc Châu.

Trương Định Nam liếc mắt nhìn mọi người một cái, cười nói: "Chư vị đều là phụ tá đắc lực của ta, thiếu một người cũng không được. Bất quá chuyến đi đến Túc Châu lần này, có nhiều bất tiện, ta liền chỉ mang theo một hai vị tới đó." Hắn ta nhìn về phía Tiêu Sơn: "Tiêu giáo úy vốn là người Túc Châu, lần này đi Túc Châu không thể thiếu tùy tùng kỵ binh, ngươi liền đi theo."

Tiêu Sơn nghe vậy, lập tức nói: "Mạt tướng tuân mệnh."

Trương Định Nam cười cười, nhìn Trương Thiết Ngưu đang trông mong: "Trương giáo úy, ngươi chính là thống lĩnh bộ binh, hiện giờ Hà Sáo lại muốn chiêu binh mãi mã, nơi này không thể thiếu ngươi ở lại thu xếp. Ngươi sẽ ở lại và trấn thủ Hà Sáo."

Lời đều đã nói như thế, Trương Thiết Ngưu tự nhiên không tiện cưỡng cầu. Lại nghĩ tuy rằng đi ra ngoài nhiệm vụ lớn, nhưng trấn thủ hang ổ này cũng rất trọng yếu, cũng chỉ có thể gật đầu: "Mạt tướng tuân mệnh."

Trương Định Nam nhẹ nhàng gật đầu, lại chọn mấy thiên phu trưởng thông minh trong số những người còn lại, chuẩn bị cùng nhau đến Túc Châu. Cuối cùng, hắn ta lại nhìn Cung Nam Tinh và Tống lão.

"Hai vị tiên sinh đại tài, Hà Sáo bây giờ có tình huống thứ yếu, nhờ có hai vị tiên sinh lao khổ công cao. Ta chuẩn bị để Tống tiên sinh cùng đi đến Túc Châu. Cung tiên sinh ở lại Hà Sáo quản lý mọi chuyện của Hà Sáo. Ý của hai vị tiên sinh như thế nào."

Cung Nam Tinh cùng Tống lão cười nói: "Cố sở nguyện nhĩ*"

*cố sở nguyện nhĩ: Vốn là muốn vậy

Màn đêm buông xuống, Trương Định Nam bắt đầu đề điểm binh mã, chuẩn bị đi Túc Châu.

Phùng Trinh ở nhà mang theo bọn nhỏ, sau khi nghe nói chuyện này, giật mình nói: "Chàng muốn đi theo Trương tướng quân đến Túc Châu?"

"Đúng vậy, hiện giờ đại tướng quân đã xưng đế. Ở Túc Châu bên kia tiến hành phong thưởng. Tướng quân hiện giờ là Nhị hoàng tử trên danh nghĩa, nếu ngài ấy không trở về, ngày sau muốn thu phục lòng người Túc Châu, liền phiền toái. Cho nên lần này nhất định phải lộ diện. Dù sao đều là từ Túc Châu đi ra, ngày sau cũng không muốn dùng vũ lực đối phó Túc Châu."

Tiêu Sơn nhìn bọn nhỏ, trong lòng thập phần không nỡ.

Hai đứa nhỏ mới sinh ra không được bao lâu, người làm phụ thân như hắn cũng chưa từng giặt tã mấy lần, bây giờ lại sắp rời đi. Ngẫm lại trong lòng liền khó chịu. Lại nhìn thê tử của mình, sau khi sinh con, hai người mới thân mật được một thời gian, hiện tại lại phải rời đi.

"Trinh nhi, lúc ta không có ở đây, nàng nhất định phải chiếu cố bản thân thật tốt, đứa nhỏ cũng đừng lo thái quá, mệt mỏi với chính mình." Tiêu Sơn dặn dò.

Trong lòng Phùng Trinh cũng không nỡ, lần này vừa đi, chỉ sợ không đến nửa năm cũng không thể trở về. Chỉ là hiện tại con cái còn nhỏ, không tiện theo đại quân cùng nhau đi Túc Châu.

Nàng nói: "Ở Hà Sáo ta có người chăm sóc, chàng không cần phải lo lắng. Ngược lại là chàng, đi Túc Châu phải cẩn thận. Hiện giờ Diệu Diệu là trắc thất của Trương Thừa Tông, nghe nói hiện giờ cũng sinh được một đứa nhi tử. Trong những nữ nhân của Trương Thừa Tông, cũng chỉ có muội ấy sinh được con nối dõi, cũng rất được Trương Thừa Tông sủng ái. Chàng đi bên kia, không thể thiếu phải khó xử vài phần. Hơn nữa phụ mẫu và huynh đệ của chàng.. Chàng không thể phạm phải hồ đồ."

Chuyện đánh giặc, Phùng Trinh không lo lắng. Chỉ có âm mưu quỷ kế đằng sau những chiến trường này, trong lòng nàng không thể không lo lắng. Dù sao Tiêu Sơn cũng là nam nhân, không bằng những nữ nhân như các nàng có tâm tư tinh tế.

Tiêu Sơn nghe được nàng nhắc tới Tiêu Diệu Diệu cùng mọi người Tiêu gia, trên mặt cũng trở nên ngưng trọng: "Chuyện Diệu Diệu, tướng quân đã nói với ta rồi. Bất quá lúc trước con đường này là muội ấy tự mình chọn, hiện giờ, tự nhiên là muội ấy phải đi theo con đường của muội ấy, ta đi đường của ta. Không can thiệp vào nhau. Về phần phụ mẫu ta bên kia càng không cần quan tâm. Trong lòng ta đều rõ ràng được."

Lại nói tiếp, hắn rời nhà nhiều năm, đối với thân nhân trong nhà tình cảm vốn không sâu đậm, chẳng qua là trách nhiệm trong lòng. Nếu người nhà tiếp tục làm yêu sách, hắn tự nhiên cũng tuyệt đối không bỏ qua.

Phùng Trinh nghe hắn nói rõ ràng, trong lòng cũng hơi yên tâm: "Ừm, lần này chàng đến đó, tìm cơ hội gặp mặt phụ mẫu của ta, nếu như bọn họ nguyện ý, để cho bọn họ đi theo thương đội cùng nhau tới Hà Sáo sinh sống đi. Ta luôn cảm thấy Túc Châu kia không phải là nơi thái bình."

Đây cũng là chuyện Phùng Trinh lo lắng nhất.

Theo địa vị của nàng và Tiêu Sơn càng ngày càng cao, người nhà của nàng cũng sẽ càng ngày càng nổi bật, nàng cũng không muốn người nhà của mình bị coi là công cụ uy hiếp bọn họ.

Tiêu Sơn cười nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu."

Trong tay nắm bàn tay mềm mại của Phùng Trinh, ngày mai sẽ rời đi. Trong lòng Tiêu Sơn cũng bắt đầu nóng lên. Từ sau khi mang thai đứa nhỏ, lo lắng thân thể Trinh không tốt, hắn đều nghẹn.

Hiện tại thật vất vả mới có thể hành phòng, hơn nữa phân ly sắp tới, hắn tự nhiên là không muốn nhịn nữa. Ánh mắt nóng bỏng chỉ nhìn chằm chằm Phùng Trinh: "Trinh nhi, được không?"

Con ngươi óng ánh của Phùng Trinh cũng sinh ra một tầng sương mù nhu tình, cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Sơn sáng lên, vội vàng đem đứa nhỏ đặt vào trong nôi bên cạnh, sau đó nhanh chóng cởi ngoại bào ra, đẩy Phùng Trinh đặt ở trên giường.
 
Bình Luận (0)
Comment