Lưu lão thái quân đây là chuẩn bị lấy sinh tử của mình, vì Lưu gia tranh thủ thể diện cuối cùng.
Trong lòng Trường Bình Hầu cảm thấy bi thương, lại nói không nên lời ngăn cản.
Lưu gia cũng quả thật giống tráng sĩ đoạn cổ tay, ngày sau trong sử sách mới không để cho người ta nói là mưu nghịch.
Lưu gia rất nhanh đã tổ chức một hội nghị gia tộc.
Cuộc họp này chỉ là lão thái quân và mấy đứa nhi tử.
Ba đứa nhi tử của bà ta, lão đại kế thừa tước vị, lão nhị tầm thường không có chí tiến thủ, lão tam lại là tài tử nổi danh khắp thiên hạ.
Trong lòng bà ta tự nhiên là có ý muốn để lão nhị lưu lại.
Kết quả lão nhị vừa nghe nói muốn để ông ta lưu lại, lúc này liền bất chấp, ôm bắp chân lão thái quân mà khóc.
"Mẫu thân, nhi tử khổ mệnh a, năm đó thiếu chút nữa mất mạng, hiện giờ ngài làm sao nhẫn tâm để cho con một mình ở lại kinh thành chờ chết a."
Trường Bình Hầu che mặt, có chút khinh thường nhị đệ mình.
Tam lão gia nói: "Thôi, nhị ca không muốn, con liền lưu lại đi. Con cũng không thể rời khỏi thư viện bên này. Vả lại con cùng Trương gia cũng không tính là thông gia trực tiếp, Hoàng thượng cũng không đến mức muốn liên lụy đến con."
Nhị lão gia vừa nghe, vội vàng nói: "Đúng vậy mẫu thân, nữ nhi bất hiếu Mẫn Quân kia của con hiện giờ đã gả cho lão nhị Trương gia a, Hoàng thượng biết, nếu để cho con ở lại kinh thành, nhất định sẽ không toàn mạng."
Nhìn thấy Lưu nhị gia như vậy, Lưu lão thái quân cũng từ bỏ tâm tư này. Miễn cho lão nhị này đến lúc đó làm cái gì, ngược lại hại toàn bộ Lưu gia.
"Thôi, để cho lão tam lưu lại đi. Hai nhà các ngươi sớm ngày rời khỏi kinh thành đi, chớ có ở lại nữa, những tài sản vàng bạc này, cũng không cần mang theo nhiều, miễn cho trên đường trì hoãn hành trình."
"Vâng, mẫu thân."
Trường Bình Hầu cùng nhị lão gia vội vàng đáp ứng.
Trong lòng nhị lão gia lại lo lắng, sau khi trở về, nhất định phải nhanh chóng cho người thu thập tài vật, ngày sau có thể trở về hay không, đều là khó nói.
Sau khi trở lại phòng, Trường Bình Hầu cùng Tống thị bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.
Sau khi nhị lão gia bên này trở về, cũng cùng phu nhân thương lượng chuyện muốn đi Túc Châu.
Nhị phu nhân lại nói: "Đi Túc Châu này có ích lợi gì, Lưu Mẫn Thục kia chính là cô nương đại phòng, đến lúc đó có thể sẽ cố kỵ chúng ta."
Nhị lão gia nói: "Vậy làm sao bây giờ, Mẫn Quân không có tiền đồ, đã đi theo lão nhị Trương gia đi Hà Sáo."
"Nếu không, chúng ta đi Hà Sáo đi. Ở Hà Sáo tốt xấu gì cũng có thể làm chủ gia đình, so với đi theo đại phòng làm trâu làm ngựa thì tốt hơn."
Trong lòng nhị phu nhân còn có một ý nghĩ. Hiện giờ Trương gia rất có thể trong tương lai chính là người đứng đầu thiên hạ, về sau Trương Định Nam không thể thiếu được phong thân vương, bên mình còn có khuê nữ ruột thịt. Ngày sau nếu có thể làm thân vương phi cũng rất là tốt. Nha đầu Lưu Mẫn Quân từ trước đến nay dễ đối phó, đến lúc đó áp chế nàng ta không phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Từ trước đến nay nhị lão gia đều không có chủ kiến gì, nghe nhị phu nhân nói như vậy, liền cảm thấy Hà Sáo tốt. So với đi theo phía sau đại phòng chịu ấm ức thì tốt hơn, hơn nữa lần này bọn họ còn chuẩn bị để mình ở lại chịu chết, có thể thấy được là không đáng tin cậy.
Sau khi hai phu thê thương nghị xong, liền nhanh chóng đem một đôi nữ nhi tìm tới, lại để cho hạ nhân thu thập đồ đạc, chuẩn bị ngày mai nhanh chóng rời khỏi phủ.
Ngày hôm sau, nhị lão gia liền đưa ý tách ra với Trường Bình Hầu, muốn đi Hà Sáo tìm khuê nữ của mình.
Phụ thân ruột thịt đến nương tựa vào khuê nữ của mình, lý do này cũng là thiên kinh địa nghĩa, Trường Bình Hầu tự nhiên không còn lời nào để nói. Trong lòng ông ta cũng không muốn mang theo cả nhà lão nhị.
Một nhà này không có tác dụng gì, còn có thể gây trì hoãn, hiện giờ bọn họ tự mình đưa chủ ý tách ra đi, đến lúc đó cũng hợp tâm ý.
Vì thế ngày hôm sau hai nhà liền phân chia rời khỏi kinh thành.
Trong hoàng cung biết được tin tức, Thành Đế chỉ lạnh nhạt cười cười: "Để cho bọn họ đi đi."
Người Lưu gia đối với ông ta mà nói, hữu dụng bất quá chỉ có lão tam Lưu gia mà thôi, nếu lão tam Lưu gia lựa chọn lưu lại, những người khác của Lưu gia muốn đi đâu, ông ta cũng sẽ không để ý tới.
Dưới sự đồng ý ngầm của Thành Đế, người Lưu gia rất nhanh an toàn thuận lợi rời khỏi kinh thành. Mới ra khỏi thành, song phương liền phái người mang tin tức, đưa đi đến Hà Sáo cùng Túc Châu đưa tin.
Lúc Lưu Mẫn Quân nhận được thư, đã là mười lăm ngày sau.
Đây là người đưa tin chạy như điên trên đường, mới giảm bớt thời gian. Bất quá sau khi Lưu Mẫn Quân nhìn thấy thư tín, lông mày nhíu thành một đoàn. Sau khi đặt đứa nhỏ vào tay nhũ mẫu, liền nói: "Mời Tiêu phu nhân đến."
Bên kia, Lưu Mẫn Thục ở Túc Châu cũng nhận được thư từ trong nhà, sau khi biết được phụ mẫu mình đều muốn đến Túc Châu, nhất thời mừng rỡ.
Trong mộng, phụ mẫu nàng ta tuy rằng cũng rời khỏi kinh thành, nhưng lại không đến Túc Châu.
Bằng không trong mộng cảnh nàng ta cũng không đến mức chết thảm trong tay sơn tặc.
Hiện giờ nàng ta trở thành phu nhân của Trương Thừa Tông, Thái tử phi danh chính ngôn thuận, phụ mẫu mình liền tới Túc Châu.
Có vẻ như nàng ta đã thật sự thay đổi được cảnh tượng của những giấc mơ. Hiện giờ có phụ mẫu mình ở Túc Châu, vị trí Thái tử phi của mình cũng sẽ càng thêm vững chắc. Mặc kệ Tiêu Diệu Diệu sinh hạ nhi tử gì, còn con hồ ly tinh Khương tộc kia, cũng chẳng qua là đồ chơi không thể lên được mặt bàn mà thôi.
Trương Thừa Tông rất nhanh sẽ phát hiện, thê tử xuất thân danh môn như mình mới là trợ lực lớn nhất của hắn ta.